Lười Thê Của Tổng Tài - Chương 20

Tác giả: Lạc Thanh

“Đùa… đùa cái gì vậy?” Y Thượng Tĩnh bị một câu này của Dịch Thiếu Ương dọa sợ không nhẹ, cả tay cũng quên rút về.
“Chúng ta hôm nay là đến xem mắt, đúng không!” Dịch Thiếu Ương chưa buông tay, tiếp tục mê hoặc Y Thượng Tĩnh, “Tôi cảm thấy hai người chúng ta rất có duyên, lại là người quen biết cũ, vả lại cả hai đều đang xem mắt, không bằng, chúng ta thử xem xem đi! Tiểu Tĩnh!”
Dịch Thiếu Ương nói một câu “Tiểu Tĩnh”, thành công khiến cho Y Thượng Tĩnh tỉnh táo lại, một trận lạnh run, bởi vì Y Thượng Tĩnh cảm thấy được trong mắt Dịch Thiếu Ương, không có vài phần thành ý, ngược lại là nhiều mê hoặc. “Thiếu Ương!” Y Thượng Tĩnh muốn nói, muốn đánh tan cái loại ý tưởng vớ vẩn này của Dịch Thiếu Ương, đồng thời cũng thử rút tay của mình về, “Anh hãy nghe tôi nói…”
“Dịch Thiếu Ương!” Sau đó một giọng nữ cao hét lên, Y Thượng Tĩnh cảm giác được một cỗ ngoại lực, đem tay của mình cùng tay của Thiếu Ương tách ra, ngẩng đầu, chỉ thấy Phương Nhứ hai mắt đỏ hồng, cháy lên tia lửa, cắn răng, mặt hướng về phía Dịch Thiếu Ương, lạnh giọng nói, “Đây là Tiểu Tĩnh mà anh tâm tâm niệm niệm, đúng không? Kỳ thật nguyên nhân chia tay với tôi chỉ là cái cớ của anh, nguyên nhân thật sự là Tiểu Tĩnh này, đúng không?”
Ách, chuyện này đến cùng là thế nào? Y Thượng Tĩnh nghe có chút không rõ, nhưng Y Thượng Tĩnh cảm thấy Tiểu Tĩnh trong miệng Phương Nhứ trăm phần trăm không phải là mình—— bởi vì đây là lần thứ hai mình cùng Thiếu Ương gặp riêng. Nhìn nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía này, hiển nhiên là đối với nơi này rất ngạc nhiên.
“Cái gì Tiểu Tĩnh, Đại Tĩnh chứ! Phương Nhứ! Cô nhìn rõ xem, nhìn xem người bên cạnh cô là ai!” Dịch Thiếu Ương lạnh giọng, buông tay Y Thượng Tĩnh ra, đem thân thể tựa vào trên sô pha, mắt lạnh nhìn Phương Nhứ.
“Phương lão đại, là mình!” Phương Nhứ còn chưa quay đầu, Y Thượng Tĩnh liền kéo tay cô, đem cô ấn ngồi xuống ghế, sau đó lại quét mắt liếc nhìn bốn phía một lượt, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng loại ánh mắt khác thường kia đã ít đi, vậy những người chú ý đến nơi này hẳn là đã giảm đi một ít.
Phương Nhứ đánh giá Y Thượng Tĩnh từ trên xuống dưới, sắc mặt không đổi, cuối cùng nhẹ giọng cười lạnh: “Thượng Tĩnh, đêm nay mặc thành như vậy là muốn đến hẹn hò sao? Cô trừ hôm phỏng vấn xin việc mới trang điểm để ra ngoài, còn lại chưa bao giờ thấy cô ăn mặc và trang điểm như vậy đâu chứ!” (HMC: Đại tỷ, muội muốn đánh con nhỏ này)
Y Thượng Tĩnh nghe lời nói có chút trào phúng của Phương Nhứ, tâm tư vài lần chuyển động, tức giận cũng từng chút từng chút một dâng lên, nhưng cuối cùng cũng là cười nhẹ nói: “Phương lão đại, lời này của cậu có thể nói là sai rồi, ngày thường tôi cũng mặc như vậy a, chỉ vì chúng ta bình thường ít gặp mặt, cho nên cậu mới không biết! Hơn nữa, hiện tại đi làm, ai không trang điểm mang trang sức a, chẳng lẽ ngày thường cậu đi làm không trang điểm sao? Cậu cũng đừng nói là không nha, tôi không tin đâu!”
“Hừ! Dựa vào tính lười của cô, cô sẽ rời giường trước giờ đi làm 5 phút, trang điểm đi làm sao? Lừa ai đó!” Phương Nhứ tiếp tục lạnh giọng nói, mặc dù không có đen mặt, nhưng toàn thân lại phát ra lãnh ý, đủ để cho tất cả nhiệt tình của Y Thượng Tĩnh đều đông cứng lại, “Đừng cho là tôi vừa rồi không nghe thấy, cũng gọi nhau thân thiết như vậy rồi! Nói ra đi, cho dù trước mặt bạn gái cũ là tôi đây cũng không cần phải giấu giếm, hơn nữa, mọi người chúng ta vẫn là bạn bè! Có việc vui, đương nhiên phải chia sẻ cùng mọi người rồi!”
“Phương Nhứ!” Y Thượng Tĩnh nghiêm giọng nói, “Tôi cùng Thiếu Ương chỉ là bạn bè, hi vọng cậu không nên hiểu lầm! Còn có, đêm nay tôi là tới xem mắt!”
“Xem mắt? A! Không cần nói cho tôi biết, đối tượng xem mặt của cô đêm nay vừa vặn là Dịch Thiếu Ương!” Phương Nhứ tựa hồ không tin, nhíu mày hỏi.
“Là tôi thì thế nào?” Dịch Thiếu Ương mở miệng, lạnh giọng nói xong, “Có liên quan gì tới cô?” (HMC: câu này ta thích)
“Có liên quan gì tới tôi?!” Giọng của Phương Nhứ lại tăng lên, tay lại dùng sức vỗ lên mặt bàn, “Một người là bạn trai của tôi, một người là bạn của tôi, hai người tay cầm tay thân mật nói chuyện với nhau! A, vẫn còn đúng lý hợp tình hỏi có liên quan gì với tôi? Các người nói thật một câu đi, các người đem tôi đặt ở đâu?”
Y Thượng Tĩnh thở dài một hơi, Phương Nhứ kích động như thế cũng là có thể lý giải——những gì cậu ấy nói đích xác đều là sự thật. Phải giải thích thôi, nhưng lúc này chỉ sợ là càng nói càng loạn, còn có khả năng sẽ làm cho Phương Nhứ càng thêm kích động. Dịch Thiếu Ương tiếp tục không nói chuyện, vẫn là mắt lạnh nhìn, giống như chỉ là người xem cuộc vui.
“Như thế nào, không nói, chấp nhận sao?” Phương Nhứ cười lạnh, “Các người thật cho là tôi không biết?! Dịch Thiếu Ương, ngày đó tôi vốn muốn cùng anh nói chuyện, nhưng anh lại nói có chuyện trọng phải làm, kết quả tôi đang trong quán cà phê thì thấy hai người các người vừa nói vừa cười—— đấy là cái mà anh gọi là chuyện trọng yếu ư! Y Thượng Tĩnh, nói thực ra, có phải cô muốn báo thù tôi? Cho nên cũng dùng hai loại phương thức? Được, tốt lắm, phi thường tốt!”
“Phương Nhứ!” Y Thượng Tĩnh rốt cuộc cũng biết, im lặng không phải là câu trả lời tốt nhất. Khoé miệng nhếch cao, mở ra nụ cười tươi, “Cậu muốn nghĩ thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng là, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là cậu, tôi sẽ không làm những việc như thế! Còn có, có một số việc, đừng nghĩ rằng tôi trời sinh tính lười, có vẻ ngu ngốc không biết gì, cậu phải nhớ kỹ, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm!”
“Cô có ý gì?” Phương Nhứ sắc mặt trắng bệt, trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh.
Khi Y Thượng Tĩnh nói hết những lời này xong, liền cảm thấy bản thân thật sự là quá mất khống chế, sao lại nói ra những lời này?! Nhất định có một số việc, mình cũng không phải thực xác định: một ngày của tháng 9, Y Thượng Tĩnh từng cùng Tiền Duy Nhã đi dạo phố, cũng đang trong lúc vô tình mà thấy được một màn kinh người, Phương Nhứ cùng một gã đàn ông xa lạ cư nhiên dắt tay từ một khách sạn đi ra! Lúc ấy Y Thượng Tĩnh chỉ cho họ là bạn cũ của nhau thôi, cũng không có để ý nhiều. Nhưng xét theo trọng điểm mâu thuẫn của Phương Nhứ cùng Dịch Thiếu Ương lúc này, điều này… này thật đúng là một vấn đề!
“Không có gì! Tôi nói lung tung thôi.” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng nói xong, sau đó đứng dậy, cầm lên túi sách của mình lên, cười nhẹ nói, “Tôi cảm thấy hai người các người vẫn là nên nói chuyện cho tốt đi, nhân dịp này, đem những chuyện nên cùng không nên nói đều nói cho rõ ràng, đừng không có việc gì lại đi đố kị bừa bãi! Về phần việc các người chia tay hay tiếp tục, đó chính là chuyện của các người! Bất quá, tôi xin khuyên hai vị một câu, nếu thật sự không còn cảm giác với nhau, vẫn là chia tay đi, miễn cho hai người thống khổ cũng như thương tổn tới người vô tội. Tôi đi đây! 88!” ( 88 = bā bā = bye bye = tạm biệt)
Tiêu sái xoay người, hoàn mỹ rời đi, lại mang theo một lòng bi thương. Đi ra khỏi nhà hàng, Y Thương Tĩnh không biết bây giờ nên đi đâu mới tốt. Gọi điện thoại cho mẹ, mới biết được bà đã sắp về đến nhà. Chân bước đi vô định, lúc này đã gần tám giờ, đèn nê-ông làm Y Thượng Tĩnh đau mắt, gió lạnh đập vào mặt Y Thượng Tĩnh, đột nhiên cảm thấy có vài phần mờ mịt, vài phần tịch mịch. “Á! Y Thượng Tĩnh, đây cũng không phải là phong cách làm việc của mi nha!” Y Thượng Tĩnh tự giễu cười cười, “Tính tình của cô chính cô còn không rõ sao? Tại sao muốn cùng cậu ta so đo, vì sao lại tức giận mà nặng lời như vậy?”
Yên lặng đứng ở bên đường, đối diện là một quán bar, Y Thượng Tĩnh liền lững thững bước vào. Quán bar rất ầm ĩ, nhưng đối với Y Thượng Tĩnh mà nói, tất cả ầm ĩ đều không liên quan đến mình, nhưng vẫn là không muốn tới gần khu vực phi thường náo nhiệt kia, gọi chút R*ợ*u, ngồi ở lối vào quán bar, mắt lạnh nhìn đám người ồn ào náo động.
“Thực xin lỗi, tôi đã có bạn gái .” Y Thượng Tĩnh đột nhiên cảm giác được vai bị người khác choàng lấy, nửa người trên bị ôm vào một ***g *** cứng rắn, đồng thời truyền đến mùi R*ợ*u cùng mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi nước hoa kia, có chút quen thuộc.
“Thực xin lỗi, tôi đã có bạn gái .” Y Thượng Tĩnh đột nhiên cảm giác được vai bị người khác choàng lấy, nửa người trên bị ôm vào một ***g *** cứng rắn, đồng thời truyền đến mùi R*ợ*u cùng mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi nước hoa kia, có chút quen thuộc.
Tuy rằng quán bar thực ầm ỹ, nhưng lời nói ở khoảng cách gần như vậy, Y Thượng Tĩnh vẫn có thể nhận thức được giọng nói quen thuộc từ trên trời rơi xuống này là của ai. Dùng sức đẩy người nọ ra, đáng tiếc đối phương lại dùng sức ôm lấy cô, giãy dụa không ra. Lại dùng lực, đẩy ra người nọ, mắt lạnh trừng người một thân quần áo thoải mái màu đen, không nói câu nào, chính là ngụm có ngụm không uống R*ợ*u. Nhưng người này lại phi thường tự giác ngồi vào bên cạnh Y Thượng Tĩnh, vẫn là như vậy tao nhã cười, lẳng lặng nhìn Y Thượng Tĩnh.
5 phút sau, Y Thượng Tĩnh hơi có chút men say rốt cục cũng chịu không nổi, đem cái chén cầm trong tay bỏ lên trên bàn, mắt mơ mơ màng màng, giọng cũng khẽ run, nhếch lên nụ cười như không cười: “Bùi phó tổng, anh vì sao còn ở đây? Đám oanh oanh yến yến vây chung quanh anh không phải đã đi rồi sao?” Tuy rằng không đeo kính, nhưng Y Thượng Tĩnh lúc mới vào cửa thì liền thấy một đám phụ nữ vây tại một chỗ, ở giữa là một chàng trai cao lớn bị vây ở trong tiến không được lùi cũng không xong, hoàn cảnh khó khăn. Chính là không dự đoán được, chàng trai kia lại là Bùi Nhĩ Phàm! Kỳ lạ, anh ta không phải ở cùng Phùng Mỹ Nhàn hay sao? Làm sao có thể một mình một người chạy đến chỗ này?
“Đương nhiên là ở trong này uống R*ợ*u rồi?” Bùi Nhĩ Phàm trả lời lại càng thêm thản nhiên, thuận tay rốt cho mình thêm một chén R*ợ*u, nếm thử một miếng, “Huyết Tinh Mã Lệ (Mary) (tên 1 loại R*ợ*u)! Cô là tới nơi này mua say?”
“Đúng thì sao?!” Y Thượng Tĩnh nhẹ quay đầu, nghiêng người dựa vào ghế sô pha mềm mại, một tay cầm chén R*ợ*u, khép hờ nửa mắt, cười khẽ, “Làm sao anh lại ở chỗ này? Vị Phùng tiểu thư mỹ lệ kia đâu? Người có thể làm cho phó tổng cuồng công tác của chúng ta trốn việc tương bồi, đích thị là không đơn giản nha!”
Bùi Nhĩ Phàm cũng làm theo Y Thượng Tĩnh, dựa vào ghế, nhìn chăm chú Y Thượng Tĩnh, nhưng không có trả lời vấn đề của Y Thượng Tĩnh, ngược lại cười hỏi: “Nghe nói thư ký Y hôm nay đi xem mắt, thế nào, sao lại đến quán bar mua say?”
“Đúng a!” Y Thượng Tĩnh cũng biết Bùi Nhĩ Phàm đang nói sang chuyện khác, nhưng anh ta cũng không cần đem chuyện kéo đến trên người cô a! Vì thế đem đề tài quay trở lại, “Bùi phó tổng cũng không phải cùng mỹ nhân hẹn hò sao? Như thế nào cũng là một mình một người đến quán bar này? Còn bị một đám mỹ nhân vây khốn, dùng phương pháp tồi tệ nhất thoát thân chứ!”
“À!” Bùi Nhĩ Phàm ôn nhã cười, nhưng Y Thượng Tĩnh nhờ sức R*ợ*u bỗng nhiên lại thanh tỉnh vài phần, “Phương pháp tồi tệ nhất? Anh là đang phủ định bản thân sao?”
Chỉ biết người chắc sẽ không để tâm đến lời mình! Y Thượng Tĩnh bĩu môi, nhắm mắt, lấy tay xoa huyệt thái dương, lại vô thức uống R*ợ*u.
Nhìn gương mặt Y Thượng Tĩnh lộ ra vẻ mệt mỏi, toàn thân chán nản, thân mang áo trắng, lại có vẻ cô tịch. Bùi Nhĩ Phàm cũng là vô thức uống R*ợ*u, bỗng nhiên có loại cảm giác cùng là người lưu lạc cõi trời.
Lúc này trong đầu Y Thượng Tĩnh là một mảnh hỗn loạn, rất nhiều hình ảnh lặp đi lặp lại thoáng hiện. “Thật sự là đau đầu! Những chuyện sớm quên thế nào lại liền nhớ đến hết rồi?” Y Thượng Tĩnh lấy tay vỗ đầu, từ từ nhắm lại hai mắt, nhưng vô thức, nước mắt lại theo đôi gò má chảy ra, “Hic, mình sao lại quên, đêm nay vốn định chơi game mà! Nguy rồi nguy rồi, mình phải đi về nhà!” Đứng phắt dậy, đáng tiếc hai chân đã có chút mềm nhũn, liền yếu ớt ngồi phịch xuống đất.
Bùi Nhĩ Phàm lanh tay lẹ mắt, một phen ôm lấy Y Thượng Tĩnh, đem cô dìu lên sô pha ngồi, nhẹ nhàng đem nước mắt còn vương trên mặt lau đi. “Cô muốn khóc liền cứ khóc đi!” Đem Y Thượng Tĩnh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, vỗ về nói.
“Khóc?” Y Thượng Tĩnh có chút không quen với sự ôm ấp xa lạ, muốn dùng lực đẩy ra, lại xuất không ra một chút lực nào, “Tôi sao lại phải khóc? Có chuyện gì đáng để tôi thương tâm rơi lệ sao? Y Thượng Tĩnh tôi cha mẹ khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, công tác thuận lợi, sống chan hòa với bạn bè, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt… Ách, không đúng, trừ bỏ Bùi Nhĩ Phàm luôn rất lắm chuyện, luôn cùng tôi đối nghịch ra, còn lại đều tốt lắm! Thật sự, thật sự tốt lắm!”
“Vậy sao? Bùi Nhĩ Phàm tại sao lại cùng cô đối nghịch?” Bùi Nhĩ Phàm nghe ra được, Y Thượng Tĩnh lúc này đã muốn say, giọng nói mềm mại đã không còn lưu loát cùng lạnh lùng như bình thường, hơn vài phần nhu hòa, cùng với đôi mắt mờ mịt, mặt ửng hồng, giống như là đang làm nũng với người yêu. Aizz, nếu ngày thường thấy cô cũng là bộ dáng như vậy, mà không phải là mặt lạnh trưng lên nụ cười giả dối đến không thể giả dối hơn, thật là tốt biết bao a! Bùi Nhĩ Phàm khẽ cười nghĩ, tựa hồ chính anh cũng không có phát hiện khóe miệng anh là nụ cười là nụ cười sủng nịch đến cỡ nào.
“Thằng nhãi đó! Rõ ràng thua tôi tới hai tuổi, vậy mà cả ngày ra lệnh cho tôi làm này làm nọ!” Y Thượng Tĩnh tiếp tục phát tiết bực tức, nhíu mắt, “Tức nhất là, rõ ràng tôi nói, tôi sẽ không pha cà phê, anh ta cũng từng nói qua, cà phê không cần tôi pha, đáng tiếc không đến hai ngày, anh ta liền trở mặt, lại muốn tôi tự giác pha cà phê! Làm thì làm, chả có gì to tát, Y Thượng Tĩnh tôi thông minh như vậy, còn có chuyện gì có thể làm khó tôi sao!”
“Đúng a! Cô thực thông minh, nhưng đối với việc pha cà phê thì đúng là thực ngốc!” Bùi Nhĩ Phàm tiếp lời nói, cười khẽ.
“Anh mới ngốc ấy!” Y Thượng Tĩnh thuận miệng nói , “Cà phê khó uống đó là do tôi cố ý!”
Cố ý? Bùi Nhĩ Phàm nhíu mày, chẳng lẽ cô mỗi ngày rửa ly tách là cố ý chuẩn bị? “Tại sao phải cố ý? Chẳng lẽ là cô chán ghét anh ta?” Bùi Nhĩ Phàm cúi đầu, nhẹ giọng dụ dỗ Y Thượng Tĩnh, nhưng nếu bây giờ Y Thượng Tĩnh tỉnh táo, cho dù không thể nhìn thấy nụ cười ở khoé miệng của Bùi Nhĩ Phàm, cũng có thể nghe ra sự tà mị mê hoặc trong giọng anh.
Đáng tiếc, Y Thượng Tĩnh hiện tại đã không cách nào phân biệt Đông Tây Nam Bắc nữa rồi, chính là dựa theo chút ý thức cuối cùng mà nói: “Kỳ thật cũng không phải thực chán ghét anh ta! Quan trọng là, anh ta quá thông minh, muốn đùa giỡn anh ta có chút khó khăn. Còn nữa, anh ta thỉnh thoảng lại đi ra kiểm tra xem tôi có lười biếng hay không, làm hại tôi ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon. Điều khiến cho người tức giận là, anh ta rõ ràng là nói, để cho tôi pha cà phê, kết quả chỉ cần có khách tới chơi, anh ta liền kêu Trương Giai Thành pha cà phê, tuy rằng tôi thực thích loại nhàn hạ này, nhưng… nhưng anh ta đây là không hơn không kém coi rẻ tôi a! Anh có biết không? Tôi cơ hồ mỗi đêm đều tìm mẹ học cách pha cà phê, mọi người đều nói cần cù bù thông minh, lời này thật đúng là không sai! Hiện tại tôi pha cà phê, không phải tôi nói mạnh miệng, ngay cả mẹ tôi đều nói là trò giỏi hơn thầy mà!”
“Chỉ là bởi vì cấp trên không để cho cô an tâm ngủ, cũng không thể đùa giỡn với cấp trên, cho nên, cô mỗi ngày cho cấp trên của cô uống nước rửa chén?” Bùi Nhĩ Phàm cười đến càng ôn nhu, giống như gió thoảng tháng sáu, nhưng phải nhớ kỹ, gió nhẹ chỉ là trong nháy mắt, gió qua rồi mới còn độc hơn dữ dội hơn cả mặt trời.
“Ừ… Đúng a!” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, cuối cùng cũng đã sắp mất ý thức, “Kỳ thật tôi cũng không phải người hẹp hòi gì, tôi không phải cố ý muốn cho anh ta uống nước rửa chén, chính là trong lòng cũng không biết nghĩ thế nào, chỉ là muốn xé rách cái vỏ ngoài ôn nhã của anh ta, nhìn xem cái mặt bất cứ lúc nào đều lộ vẻ cười cợt đáng ghét đó có thể đeo được bao lâu, rõ ràng nhỏ tuổi hơn tôi, lại rất già dặn, làm cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn, thật sự là chịu không nổi…”
Bùi Nhĩ Phàm thực cẩn thận lắng nghe những lời nói thật trong men say của Y Thương Tĩnh, nhưng giọng Y Thượng Tĩnh lại càng lúc càng nhỏ, sau đó liền ngừng lại, không cần suy nghĩ nhiều, cô thực sự đã ngủ. “Aizz! Lại ngủ! Thật không hiểu là cô sơ ý hay là đối với tôi thực yên tâm chứ!” Bùi Nhĩ Phàm sửa sang lại những sợi tóc tán loạn của Y Thượng Tĩnh, khẽ vuốt khuôn mặt hồng hồng của cô, “Nếu như là nữ nhân viên mặt lạnh trước kia, tôi cũng sẽ đối với bản thân mình yên tâm, nhưng là hôm nay…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc