Lười Phải Yêu Anh - Chương 33

Tác giả: Mạc Hề Động Kinh

“Phụt——-!” Âu Dương đang ngồi trong phòng làm việc đùa giỡn với đứa trẻ nghe Ninh Xuyên kể lại hành động của Tô Thiên Thiên xong, hết sức không phúc hậu mà phụt ra, “Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là phong cách của tôi mới đúng!”
Diệp Khinh Chu vừa mới sinh con xong, cho nên có chút kinh nghiệm chăm trẻ, Bối Bối ngồi trong lòng cô cũng không nhúc nhích chăm chú xem phim hoạt hình.
“Tô Thiên Thiên. . .” Ninh Xuyên hồi tưởng lại cảnh cô đột nhiên lao ra rống một tràng dài như vậy, có chút nghi ngờ hỏi, “Nói sinh ra đã bị cho là sai lầm, rồi nét 乃út hỏng, là có ý gì?”
“Khụ khụ!” Âu Dương ho khan một tiếng, “Cái này. . .”
. . .
Chạy như bay đến rạp chiếu phim, nửa tiếng đồng hồ, Tô Thiên Thiên chỉ biết đứng đó thở, hớp từng ngụm nước uống, ùng ục ùng ục xử lý xong cả cốc nước, cuối cùng Ôn Nhược Hà còn lịch thiệp cống hiến nốt cả phần nước ngọt chưa uống của mình.
Nửa giờ sau đó, cô bắt đầu chỉnh trang lại suy nghĩ hỗn loạn, vừa rồi mình đã đánh chị Ninh San! Lại còn ngay trước mặt Ninh Xuyên! Sao lại dễ bị kích thích như vậy chứ. Huống chi cẩn thận suy nghĩ mà nói, hình như có chút hổ thẹn thì phải, chính cô trước đây không phải cũng bị sự thờ ơ của ba mình làm cho sa đọa lại lười biếng sao? Bây giờ cũng chưa phản kháng ra hiệu quả gì đây.
Ninh San cũng là bị ảnh hưởng do chuyện của ba, có điều. . . cho dù làm cha có chỗ không đúng, cũng không thể nói vậy được đúng không.
Nhưng mà ngẫm lại, mặc dù nói ông Tô keo kiệt, cô cũng không có cảm giác mình là thiên kim tiểu thư gì cả, nhưng mà từ khi cô trưởng thành đến giờ, mãi đến gần đây mới có việc làm đầu tiên, mặc dù ở nhà gặm bánh bao, nhưng cũng là gặm bánh bao của ba cô mua cho.
Chưa từng trải qua quá khứ như của Ninh San và Ninh Xuyên, lời mà cô nói, nhìn qua quả thực không có chút khuyến khích gì. Cô giơ bàn tay vừa mới vung lên lúc nãy, có phải cô có chút xúc động quá chăng? Hình như thực sự có chút xúc động rồi! Bây giờ nói xin lỗi có kịp không đây? !
Huống chi. . . nói xin lỗi thế nào đây?
Cái kia, Gi*t người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, chẳng lẽ để chị Ninh San tát lại một cái?
Xoắn xuýt cả nửa giờ, phim đã đến hồi kịch tính, tất cả mọi người đều dán mắt vào tình tiết đặc sắc, nhưng thỉnh thoảng lại thấy một bóng người cúi đầu trên màn ảnh, còn kèm theo, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . .”
Tô Thiên Thiên uống quá nhiều nước, vậy là cứ chạy đi chạy lại vào nhà vệ sinh, ra ra vào vào mấy chuyến, ngay cả Ôn Nhược Hà cũng không nhịn được mà hỏi cô, “Em ăn phải đồ hỏng à?”
Cuối cùng chờ Tô Thiên Thiên lăn qua lộn lại xong mấy chuyện phức tạp này, cô chuẩn bị lẳng lặng xem phim, hun đúc tình cảm nồng đậm một chút thì đèn vàng đã sáng lên, người xung quanh cũng đứng dậy.
Ôn Nhược Hà thở dài nói, “Bộ phim này không tệ, đúng không, Thiên Thiên?”
“Ách. . Đúng vậy, đúng vậy.” Tô Thiên Thiên gật đầu.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Ôn Nhược Hà cười nói, “Hôm nay hơi muộn nhỉ.”
“Cái đó. . .” Tô Thiên Thiên lên tiếng, “Dạo này em ở nhà chị họ hai.”
“Âu Dương?” Ôn Nhược Hà hơi giật mình một chút, lát sau cười cười, “Chị em đến chơi với nhau à.”
“Dạ dạ!” Tô Thiên Thiên nói, giờ này chị họ hai có làm thêm giờ thì cũng về rồi đúng không.
Ôn Nhược Hà chở Tô Thiên Thiến tới trước cổng tiểu khu nhà Âu Dương, mặc dù cô đã hết sức từ chối, bất quá Ôn Nhược Hà vẫn kiên trì muốn đưa cô đến tận dưới nhà, hành động này không thể nghi ngờ là khiến cho lời giấu trong lòng của Tô Thiên Thiên càng khó nói ra khỏi miệng, hai người bước song song, tựa như không có chút cảm giác nào đó vậy!
“Cái đó. . .” Tô Thiên Thiên hít một hơi, nếu bây giờ cô đã có dũng khí phản kháng lại ba mình, cũng có dũng khí quát to với chị Ninh San, hôm nay chắc là bị Shera* nhập vào rồi, cơ hội hiếm có, phải nắm cho chắc! “Tổng giám, trước kia sao anh lại phải đi xem mặt vậy?”
*Tên một nhân vật hoạt hình
“A? Chuyện này ấy à. . .” Ôn Nhược Hà sửng sốt một chút, “Bởi vì vẫn chưa có đối tượng, lại thấy sắp đến tuổi phải kết hôn, nên cha mẹ trong nhà bắt đầu sắp xếp những chuyện này.”
“Nhưng mà anh tốt như vậy. . .” Tô Thiên Thiên có chút nghi hoặc, “Mà cũng cần phải xem mặt sao?” Xem mặt phải dành cho cái loại sâu gạo không làm việc gì không tiếp xúc với xã hội cứ ૮ɦếƭ dí mốc meo bốc mùi trong nhà như cô mới đúng.
“Anh. . .” Ôn Nhược Hà nuốt nước miếng, chẳng lẽ anh phải nói là vì tính khí hiền lành của mình, mới dẫn đến chuyện tất cả những cô gái qua lại với anh đều phát cho anh cái bằng người tốt, nên mới bất đắc dĩ phải đi xem mặt sao? “Thực ra thì không có tốt như vậy. . .”
“Anh khiêm tốn quá rồi.” Tô Thiên Thiên nói, “Anh là người tốt nhất em từng gặp.”
“. . .” Trong nháy mắt, Ôn Nhược Hà cứng người, “Em nói gì cơ?”
Mắt đã thấy tòa nhà, Tô Thiên Thiên không kìm được rảo bước, quay đầu nói với anh, “Em nói con người của anh thực sự quá tốt!” Cô nghĩ hay trước cứ làm đệm lót đã, sau này hãy giải thích rõ ràng, tránh việc nói ra thẳng thừng quá, sau này đi làm cũng không tiện.
Có điều Ôn Nhược Hà đứng kia đã bị cái đệm lót này chọc đúng vào tim đen, xem ra thì cách nói gián tiếp này đã đạt đến hiệu quả trực tiếp, “Vậy. . . anh không tiễn em nữa, em cứ đi từ từ, thứ Hai gặp ở công ty nhé!”
“Đi đường cẩn thận!” Tô Thiên Thiên phất phất tay với anh, là ảo giác của cô sao, sao cảm thấy bóng lưng của Tổng giám dưới ánh đèn đường, nhìn có vẻ suy sụp như vậy. . .
Chờ Ôn Nhược Hà đi xa, Tô Thiên Thiên mới xoay người lại, lát về phải hỏi chị họ hai, xem cô phải biểu đạt sự áy náy của mình bằng cách nào?
Mới đi được mấy bước, cô phát hiện chân mình đang đạp lên không phải một cái bóng của cô, mà còn có một cái bóng của người khác nữa, “Á!” Tô Thiên Thiên kinh hãi, bắn người lên, vừa ngoái đầu lại đã thấy Ninh Xuyên đứng ở đó.
“Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ!” Mặc dù không biết tại sao lại là anh, có điều cô thực sự bị làm cho hoảng hồn không ít, Ninh Xuyên ôm Bối Bối đã ngủ say trong lòng, anh đứng đó, lẳng lặng nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây vậy?” Cô có chút lúng túng gãi gãi mũi, lát sau bị một suy nghĩ làm cho cả kinh, chẳng lẽ trước khi cô định xin lỗi, anh ta đã chuẩn bị tới báo thù thay cho chị gái mình rồi? “Anh muốn làm gì?”
“Tôi đến công ty đón Bối Bối, thuận tiện đưa Âu Dương về nhà luôn.” Ninh Xuyên chậm rãi nói, tậm trạng nhìn qua không kích động đến như vậy, không giống như đến để báo thù.
“À. . .” Tô Thiên Thiên gật đầu một cái, “Chuyện đó. . .” Cô phải mở miệng nói chuyện trước đó thế nào đây.
Có điều không đợi cô tìm từ để nói, Ninh Xuyên đã mở miệng trước, “Thiên. . . Tô Thiên Thiên, về chuyện của nhà em, sao trước kia em không nói cho tôi biết?” Vừa dứt lời, dường như anh lại cảm thấy không ổn, “Đúng rồi, em đã nói, chuyện của tôi tôi cũng không nói với em. Nhưng thì ra em cũng chưa từng nhắc đến chuyện ba em đối xử không tốt với em, hơn nữa. . . chuyện nhà tôi, nếu như em muốn biết. . .”
Tô Thiên Thiên rất hiếm khi nhìn thấy Ninh Xuyên nói năng một cách nhún nhường như vậy, với tính cách của anh, cho dù là lúc trước khi ra đi, cũng nói rất lưu loát, lưu loát đến mức kỳ quái! Cô không nhịn được bước lên trước mấy bước, lúc này mới nhìn thấy, Ninh Xuyên nói chuyện mặc dù thẳng người, nhưng đầu cúi thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới, thoạt nhìn. . là đang hồi hộp và rối rắm?
“Ninh Xuyên?” Cô thừ dò xét gọi một tiếng, người này không phải là do ai đó ngụy trang đấy chứ!
“Sao?” Anh ngẩng đầu, mặc dù đèn đường không đến mức sáng trưng, nhưng Tô Thiên Thiên vẫn nhìn thấy, màu da khỏe mạnh kia của anh đang trở nên ửng đỏ.
“Anh. . . đang hồi hộp à?’ Cô chớp mắt một cái, loại cảm giác này chí có lúc Ninh Xuyên đang theo đuổi cô mới có, cẩn thận suy nghĩ một chút, thực sự đã bốn năm rồi! Hiếm khi anh đã bày ra cái vẻ khôn khéo tận bốn năm trời rồi mà vẫn còn nhớ được dáng dấp ngượng ngùng thưở ban đầu này!
Ninh Xuyên hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Thiên, nghiêm túc thành khẩn nói với cô, “Thật xin lỗi!”
“Thật, thật xin lỗi cái gì chứ!” Cô cảm thấy cổ họng có chút khô rát.
“Trước kia tôi không nói cho em biết, thậm chí còn không nghĩ tới cảm nhận của em đã ra đi.” Ninh Xuyên nói, “Còn nữa, rất nhiều chuyện tôi còn chưa hiểu rõ, đã tự mình cho ra kết luận, cũng đều không nói với em. .”
Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, cảm thấy bên trong cồm cộm thực khó chịu. Cô đột nhiên cảm thấy con người thực kỳ điệu, có vài thứ dường như rất mong đợi, lúc đột nhiên xuất hiện lại cảm thấy thì ra cũng chẳng có gì hơn vậy. Cô chẳng qua chỉ là giận Ninh Xuyên trước kia đã bỏ rơi mình, cho nên đánh cuộc với anh, đối nghịch với anh, thậm chí bao nhiêu chuyện sau này, có phải đều là do đang mong đợi một kết cục như thế này, anh đứng trước mặt cô, nói với cô những lời này. Nhưng mãi mà anh vẫn chưa nói, mãi mà vẫn chưa nói.
Đến khi Tô Thiên Thiên từ mong đợi biến thành không còn chờ mong gì nữa, lại nói ra vào lúc lơ đãng.
Giống như trước kia anh không cho cô chút thời gian chuẩn bị nào đã đột nhiên ra đi, không cho cô một con đường sống nào.
Nếu như những lời này xuất hiện sớm hơn một chút, vào bốn năm trước sau khi anh ra đi, khi cô một mình chờ đợi trong căn phòng đó, hoặc là chậm hơn một chút, khi cô liều mạng học một đống thứ, rồi lại đi tìm anh, có lẽ cô sẽ cảm động đến nước mắt nước mũi tùm lum, nhưng bây giờ, không phải là không chấp nhận lời xin lỗi này, mà là cảm thấy, câu xin lỗi này, cũng chỉ là một câu xin lỗi mà thôi.
Một câu xin lỗi. . . mà thôi.
“À. . .” Cô mở miệng, “Tôi biết, có điều lần đó tôi cũng đã nói rồi, hai chúng ta không ai thẳng thắn với ai, cho nên hòa nhau.”
“Em tha thứ cho tôi?” Ninh Xuyên cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Chuyện này có gì mà không tha thứ.” Tô Thiên Thiên cúi đầu, nhìn mũi chân mình, “Anh cũng đâu có nợ tôi cái gì.”
Nghe vậy, trong lòng Ninh Xuyên chợt nhói lên, “Tôi. . . muốn nói cho em biết chuyện nhà tôi, được không?”
“Tôi đã nghe nói qua.” Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, tựa như thực bình tĩnh, “Chị Ninh San nói, bao gồm cả chuyện ba tôi tim người đánh anh, đều là chị ấy nói.”
“Thế. . .” Ninh Xuyên mở miệng, “Chuyện của em. . .”
“Nhìn qua thì chị họ hai tôi chẳng phải đã kể cho anh hết rồi.” Tô Thiên Thiên không đợi anh nói xong đã ngắt lời anh, cô cảm thấy trong lòng loạn cào cào, thậm chí còn loạn hơn cả lúc ở rạp chiếu phim, loạn đến mức cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, “Có một số việc, không cần thiết phải nói lại hai lần.”
“Em đây là vẫn còn giận tôi sao?” Anh cảm thấy giọng nói của cô có chút không ổn.
“Không phải.” Tô Thiên Thiên kiên định trả lời, “Tôi đã tha thứ cho anh rồi, hơn nữa, giống như anh đã nói trước kia, bây giờ tôi cũng cảm thấy như vậy, chuyện của chúng ta cũng đã qua, giờ cũng không còn gì đáng nói, anh cũng không cần phải đặc biệt tới xin lỗi, có điều lời xin lỗi của anh, tôi chấp nhận.” Ngừng một chút, cô nói tiếp, “Cứ như vậy đi.”
Ôm lấy sự áy náy, không cam tâm, nhưng lại bất lực, Ninh Xuyên cảm thấy cảm giác này thực khó chịu, hôm nay anh muốn hóa giải toàn bộ những tâm trạng này, nhưng lúc được như mong muốn, anh lại phát hiện ra, cảm giác càng tệ hơn.
Anh nói xin lỗi, cô chấp nhận, sau đó hai người không ai nợ ai, lại đột nhiên trở thành hai đường thẳng song song, không có bất cứ giao điểm nào.
Tô Thiên Thiên ôm nỗi tức giận với anh, cho nên bốn năm sau mới đối nghịch khắp nơi với anh, nếu như vừa mới đầu đã có trạng thái thế này, thì có lẽ lúc đó cho dù có gặp phải nhau, cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Anh thấy may mắn vì trước kia đã khiến cô ghi hận lâu như vậy, cũng thấy hối hận đã khiến cho tất cả lại về không vào lúc này.
Có lẽ sẽ rất nhanh, hết thảy đều sẽ bị thời gian quên lãng, sau đó kết thúc giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ninh Xuyên đã từng hạ quyết tâm muốn rời xa Tô Thiên Thiên, cũng bi thương đấy, cũng đau lòng đấy, cũng bất đắc dĩ đấy, nhưng không hề hối hận, anh cảm thấy anh làm vậy là vì tốt cho cô, thậm chí cảm thấy có lẽ một Tô Thiên Thiên không có bất kỳ thứ gì thay đổi được có lẽ sẽ không đau lòng giống như mình, cô vẫn có thể làm một người lười ra phong cách, lười đến mức vui vẻ ấy.
Giờ đây anh đứng trước mặt cô, lại cảm thấy cô thật xa vời. Sau khi chia tay cô đã làm rất nhiều chuyện, mà mình chỉ là một tiểu quỷ nhát gan, có lẽ cô ấy cũng nhớ nhung đoạn tình cảm kia giống như mình, song vào lúc bi thương anh có thể mượn ý nghĩ cho rằng mình thật vĩ đại, cho rằng cô có thể hạnh phúc hơn để an ủi, mà cô chỉ có hoang mang, sau đó mất phương hướng đi học một đống thứ, đến cuối cùng vẫn là phí công. Có lẽ khi bị anh phát hiện những bí mật kia, Tô Thiên Thiên đã mang theo một chút mong đợi.
Anh hối hận, hối hận vô cùng, hối hận mình đã bỏ qua tất cả, hối hận mình đã tự cho là đúng để che giấu những sai lầm kia.
“Thiên Thiên.” Anh mở miệng, thốt lên cái tên đã bao năm chưa từng gọi, “Chúng ta, có thể bắt đầu lại một lần nữa không?”
Tô Thiên Thiên thở một hơi thật dài, “Không thể.”
“. . .” Cô quá mức kiên quyết, nhưng Ninh Xuyên vẫn nói, “Một lần nữa biết đâu. .”
Tô Thiên Thiên im lặng một hồi vẫn lắc đầu một cái, nghiêm túc nói, “Trước kia ba tôi không coi trọng đến tôi, cho dù tôi có cố gắng hay không, mà lúc đó anh lại đối xử với tôi rất tốt, khiến cho tôi cảm thấy, ít nhất cũng có một người để ý đến tôi, nhưng cũng không quan tâm tôi có nỗ lực hay không, cho nên anh ra đi, tôi cảm thấy bản thân mình đúng là quá lười, thực quá đáng, sau đó tôi cố gắng thay đổi, nhưng tất cả vẫn không thể vãn hồi. Tôi tức giận với anh, chỉ là bởi vì anh căn bản không tin tôi sẽ cố gắng, cũng không cho tôi cơ hội. Vốn tôi đã nghĩ anh nỗ lực phấn đấu như vậy, là tôi không bằng anh, hôm nay tôi thấy anh và chị Ninh San tranh cãi, tôi mới phát hiện ra, thật ra thì anh mới không đáng để dựa dẫm vào đến vậy! Trước kia là tôi mù dở, không đồng ý với lời chị ấy đã phản bác lại, ba tôi hạ nhục anh thì anh không biết đi chứng minh những ưu điểm khác của anh sao? ! Hơn nữa cho dù người khác có coi thường anh hay hông, bất kể gia đình anh cho anh là vinh dự hay sỉ nhục, thì cũng phải vì bản thân mình mà sống có tôn nghiêm, có gì mà phải tự ti chứ.”
Cô nói xong dừng lại một chút, “Tôi cũng không phải bởi vì không được coi trọng nên không làm gì cả, cũng giống như không cần phải để ý đến người khác, liều mạng chứng minh điều gì đó, tôi là chính tôi, lười cũng được, chăm cũng được. Dĩ nhiên, bây giờ chẳng qua là tôi vẫn nghĩ như vậy, có lẽ còn chưa làm được tốt như vậy, có lẽ tôi cũng không nên đánh chị Ninh San, phiền anh nói xin lỗi chị ấy một tiếng giúp tôi.”
“Em nói xong, tôi sửng sốt một hồi, đã không thấy chị ấy đâu.” Ninh Xuyên cúi đầu, “Tôi không trông coi chị ấy, cũng không thể nói chị ấy giống em. . . .”
“Cho nên, bây giờ chúng ta, căn bản không hề thay đổi, có chăng cũng chỉ là ý tưởng, quyết tâm, cũng vẫn không có kết quả.” Tô Thiên Thiên nói, “Nếu đã quen rồi, dù cho có làm quen lại một lần nữa, thì vẫn là con người trước kia, nếu đã là như vậy, có lẽ chỉ khiến cho kết cục trước kia lặp lại mà thôi.”
Ninh Xuyên kinh ngạc ngẩn người tại chỗ, người đứng trước mặt, thoạt nhìn có chút xa lạ, lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc, cô lúc nào cũng có thể lưu loát nói lên đạo lý của mình, hơn nữa lại rõ ràng đến vậy, có lúc là ngụy biện cho cái thói lười biếng kia, lúc thì lại là những đạo lý khích lệ người ta. Anh mỉm cười, “Thực ra thì Tô Thiên Thiên này, em vẫn rất tự tin đấy.”
“Khụ. . .” Vậy mà nói ra lắm câu đầy mùi triết lý như vậy, ngay cả chính cô cũng có chút giật mình đây, “Cho nên mới nói,” cô sải bước lướt qua bên cạnh Ninh Xuyên, xoay người lại, “Tôi không muốn tự ti, hay giao thiệp với người tự ti, sở dĩ nói bất lực, chẳng qua là vì anh còn kém một bước không làm được mà đã bỏ qua mà thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc