Lười Phải Yêu Anh - Chương 14

Tác giả: Mạc Hề Động Kinh

“Gọi cậu đi rồi mẹ cho ăn kẹo…” Ninh San nhìn cậu bé, nghiêm túc nói.
Bối Bối hé miệng, nhìn người bên cạnh nói, “Đậu Đậu…”
Ninh Xuyên không ngờ cậu nhóc mấy tháng trước còn cuốn tã mới gặp có một hai lần, đảo mắt đã biết nói biết đi rồi, đàn ông đối với những thứ như trẻ con này không biết nên nói chuyện thế nào, cũng không biết nên sống chung ra sao, nhất là cậu nhóc còn gọi mình là “Đậu Đậu”?
“Là cậu, không phải là Đậu Đậu…” Ninh San chữa lại, “Nó mới biết nói chuyện thôi, nhưng lúc em hồi nhỏ cũng biết nói chậm.”
“Vậy ạ?” Ninh Xuyên trả lời, có một loại cảm giác vi diệu khó mà nói thành lời, giống như ngày trước, anh và chị gái vẫn còn ở nhà của thím, mùa đông rét mướt, thím ném cho hai chị em họ một cái chăn, chị ôm lấy anh, bao bọc anh thật chặt, sau đó khi anh lạnh đến mức đỏ bừng thì thổi khí nóng bên tai anh: “Tiểu Xuyên, có lạnh không?” Vậy mà chớp mắt, bọn họ đều đã trưởng thành, mà anh còn được thăng cấp thành “Cậu”.
Những năm tháng đó, dường như vẫn rành rành trước mắt, khiến cho anh nhớ lại rõ ràng đến vậy.
“Đúng vậy.” Ninh San nói, “Bối Bối giống em hồi bé lắm, ánh mắt, lông mà, cái mũi, ha ha, đúng là giống người nhà họ Ninh chúng ta… ha ha, Tiểu Ninh Ý?”
Ninh Xuyên đang lái xe đột nhiên cả kinh, xe chệch qua, anh vội vàng đánh tay lái, lái xe lên đường vành đai khẩn cấp, vội vàng ngừng lại, nghiêng đầu hỏi Ninh San, “Chị nói gì? Ninh Ý?” Anh nhớ cháu trai mình, tên là Trần Ý mới đúng!
Ninh San nhìn gương mặt hoảng hốt của anh, phì cười một tiếng, “Em làm sao vậy?”
“Không, chị, sao chị đột nhiên lại muốn đến ở chỗ em?”
“À, chị ly hôn rồi.” Ninh San tùy ý nói, lắc lắc Bối Bối, “Bối Bối, con xem, cậu bị làm cho sợ đến mặt trắng bệch kìa!”
Ninh Xuyên thở dài, xem ra, chị ấy thật sự muốn chuyển nhà.
Ngày đón Ninh San, Ninh Xuyên cũng xin nghỉ phép, Tô Thiên Thiên lại thành người rảnh rỗi, trừ việc nhận mấy tài liệu, để trên bàn Ninh Xuyên, chờ anh về ký tên ra.
Ngủ cho đến trưa, đến lúc ăn cơm cô đã bứt rứt đến hỏng người, vội vàng đi tìm chị hai họ chơi, “Thật là hiếm thấy, kẻ cuồng công việc như Ninh Xuyên mà cũng có ngày xin nghỉ!”
“A, thế à.” Âu Dương thở dài nói, “Vậy chẳng phải em sẽ thoải mái lắm sao?”
“Thoải mái?” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Rất nhàm chán.”
Âu Dương nhìn nhìn cô, “Em thấy chán?”
“Đúng vậy.” Tô Thiên Thiên ôm má vô lực nói, “Dạo này em mỗi ngày thức dậy đều thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, nghĩ xem hôm nay phải đối đầu với Ninh Xuyên thế, làm cho anh ta tức ૮ɦếƭ, cho anh ta bực đến nổ tung, bực đến mức anh ta bán thân bất toại mới thôi! Nhưng mà hôm nay, em đang hưng phấn là thế, tới công ty, anh ta lại xin nghỉ?!”
Âu Dương ngẫm nghĩ một chút, nuốt nước miếng nói, “Thiên Thiên, ý của em là, mỗi ngày em đi làm, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Ninh Xuyên?”
“Đâu…” Tô Thiên Thiên cải chính lại lời của cô, “Trong đầu của em chỉ toàn nghĩ xem làm sao để khiến Ninh Xuyên tức ૮ɦếƭ, không phải là chỉ có Ninh Xuyên.”
“Đấy không phải mấu chốt.” Âu Dương cất cao giọng, “Mấu chốt là, khi em ở đây vừa nghĩ đến anh ta vừa giận anh ta thì đồng thời em cũng đang nhớ đến anh ta.”
Tô Thiên Thiên bỏ tay xuống, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Hình như thế!”
“Cho nên mới nói, bây giờ ngày nào em cũng nghĩ đến bạn trai cũ đã chia tay được bốn năm, à, mối tình đầu?” Âu Dương nói từng chữ từng chữ.
“Ọe…” Tô Thiên Thiên nhất thời buồn nôn, “Chị không nói thì thôi, nói ra, hình như là thế thật..”
“Hơn nữa…” Âu Dương lấy tay che miệng nhỏ giọng nói, “Em đã tỏ vẻ hứng thú với Ôn tổng giám rồi mà vẫn còn nghĩ tới bạn trai cũ cả ngày?”
“Hứng thú?” Tô Thiên Thiên nghĩ, có lẽ vậy, bộ Sáng tạo đối với cô mà nói, thực sự là khiến cô thấy hứng thú.
“Cho nên nhanh nhanh đừng có nghĩ mãi đến Ninh Xuyên nữa!” Âu Dương nghiêm túc nói, “Đây không phải chuyện tốt!”
“Thù hận làm cho người ta điên cuồng?” Tô Thiên Thiên nghĩ ra một lý do.
“Cũng không khác mấy.” Âu Dương nói, “Quý trọng sinh mạng, rời xa Ninh Xuyên.”
“Nhưng chị đừng quên, em với anh ta còn đang đánh cuộc, nói cách khác, cho dù bây giờ em có xem nhẹ anh ta, thì hai tháng sau hai người vẫn phải có ba tháng chung ᴆụng.” Tô Thiên Thiên chớp chớp mắt nói rất chân thành.
“…” Âu Dương giật giật khóe miệng, “Hai kẻ ngược đời!”
Cho dù Ninh Xuyên có ngược đời hay không, nhưng Tô Thiên Thiên thì vẫn cho rằng, cô còn rất lý trí rất bình tĩnh rất tỉnh táo, ít nhất là buổi chiều, cô vẫn ngủ ngon lành, chưa từng suy nghĩ vẩn vơ.
Giờ tan sở, vẫn là Tiểu Lý tới đón cô như cũ, nếu như đi theo lộ trình bình thường, Tiểu Lý sẽ đi thẳng đường quốc lộ, sau đó vòng lên đường cao tốc, một đường về thẳng nhà cô.
Nhưng mà sau cả một buổi chiều lên mạng nhàm chán, Tô Thiên Thiên phát hiện ra nhà chú Mc Donalds mới có món cánh gà nướng vị mới, đối với một nàng lười mà nói, loại thức ăn nhanh không tốt cho sức khỏe này lại có một sự quyến rũ vô cùng, vậy nên cô bảo Tiểu Lý vòng ngược lại, đưa cô đến tiệm Mc Donald gần đó mua cánh gà.
Vậy nên khi Tô Thiên Thiên ngồi trong xe vừa gặm cánh gà vừa nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Ninh Xuyên, cùng với một phụ nữ xa lạ, và một đứa bé xa lạ.
Xe dừng đèn đỏ, ba người bọn họ đi qua lối dành cho người đi bộ, Tô Thiên Thiên nuốt nước miếng, người phụ nữ này trang điểm lộng lẫy mà không dung tục, vóc người cao gầy, khí chất không tệ, mặc dù nhìn có hơi quen mắt, nhưng cô vẫn xác định mình không quen cô ta, hơn nữa cũng không biết đứa bé trai thoạt nhìn mới chỉ hơn một tuổi mà Ninh Xuyên đang ẵm trong иgự¢ kia.
Đèn đỏ đã hết, Tiểu Lý khởi động xe, phát hiện xe chạy rồi, nhưng mà Tô Thiên Thiên đang gặm cánh gà lại ngừng lại, “Cô chủ? Sao cô không ăn nữa?”
Tô Thiên Thiên thả cái cánh gà vào trong hộp, kinh ngạc nhìn về phía trước, chẳng lẽ vừa rồi cô nhìn thấy, là… cuộc sống mới bây giờ của Ninh Xuyên?
Anh ta có bạn gái, có thể nói là vợ? Còn có con đã hơn một tuổi?
Cho đến khi trở về nhà, cơm nước xong xuôi, Tô Thiên Thiên cũng chưa hồi phục lại tinh thần được sau chấn động này, rất hiển nhiên, sau khi chia tay, cô vẫn một mình đến giờ, mà Ninh Xuyên đã thành lập một “Gia đình nhỏ vui vẻ”, thế này thực không công bằng, có thể nói là, chuyện này rất khiến cho người ta tức giận!
“A…..” Tô Thiên Thiên nhớ tới cú điện thoại mập mờ vài ngày trước, có thể cho ra kết luận là, vợ của Ninh Xuyên giờ đang ở riêng mỗi người sống một nơi? Hay là cô ta đã đi công tác một thời gian rồi, gần đây mới trở về, tóm lại, hôm nay là ngày gia đình anh ta đoàn viên, cho nên anh ta mới xin nghỉ, lập luận trôi chảy cỡ nào chứ.
Thiên Thiên cảm thấy có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt trong lòng, khiến cho cô miệng khô lưỡi khô, xuống lầu uống liền hai cốc nước trái cây mới thấy dịu lại đôi chút.
Đặt cốc nước xuống, liếm liếm nước trái cây trên môi, vị chua ngọt truyền qua đầu lưỡi… Thần ơi! Bạn trai cũ của cô có con trai!
Vậy nên, rất rõ ràng, Tô Thiên Thiên vẫn không thể nào tỉnh táo lại được.
Ngày hôm sau, Ninh Xuyên vẫn đi làm đúng giờ, giống như không có chuyện gì phát sinh, hoặc có lẽ anh thấy chuyện chị gái mình chuyển đến ở cùng không phải là chuyện để cho người khác biết.
Tô Thiên Thiên núp sau máy vi tính, lặng lẽ nhìn lén, đi làm đúng giờ, mặc áo sơ mi như cũ, không có nếp nhăn cũng không có dấu vết được là qua, vẫn một chén trà xanh như cũ, vẻ mặt cũng giống như trước, không có quầng thâm ở mắt, không có cảm giác mệt mỏi, giọng nói…
“Tô Thiên Thiên, bây giờ cô lại định dùng chiêu nhìn chằm chằm như người ૮ɦếƭ này để khiến tôi chán ghét cô sao?” Ninh Xuyên mở miệng.
Khụ, giọng nói, cũng rất bình thường. Ngụy trang hoàn mỹ, thập phần ngụy quân tử.
Tô Thiên Thiên rụt đầu lại, “Ai nói tôi đang nhìn anh?”
“Vậy cô rụt đầu lại làm gì?” Ninh Xuyên cười nhạt nói.
“Bởi vì cứ nhìn máy tính mãi trong thời gian dài không tốt cho xương cổ…” Tô Thiên Thiên đáp, “Cho nên tôi muốn vặn vẹo cổ, bên trái ba mươi giây, bên phải ba mươi giây, phía trên ba mươi giây…”
Ninh Xuyên không muốn cãi cọ với cô nàng, vươn tay day day huyệt Thái dương của mình, tối hôm qua cậu cháu Bối Bối ngủ không quen giường, khóc lóc náo loạn cả đêm, anh cơ bản là cả đêm chưa ngủ, cho nên hôm nay anh thực sự không có sức lực nào đi tranh cãi vấn đề nhàm chán này.
Chẳng qua là thấy động tác vươn tay day huyệt Thái dương của anh, Tô Thiên Thiên rất nhạy cảm, “Anh mệt lắm à?”
“Có một chút, hôm qua ngủ không ngon.” Ninh Xuyên trả lời.
Ngủ không ngon? Tô Thiên Thiên cứng đờ cả người, “Anh nói là tối hôm qua xảy ra chuyện gì đó khiến cho anh ngủ không ngon?”
“Cũng gần như vậy.” Ninh Xuyên buông tay, “Tóm lại, cả đêm không ngủ, cho nên Tô Thiên Thiên, hôm nay xin cô đừng làm mấy trò kỳ quái nữa, làm tăng cảm giác mệt nhọc của tôi, bởi vì có thể đêm nay tôi vẫn không được ngủ ngon như cũ.”
Tô Thiên Thiên nheo mắt, đây gọi là gì chứ, khoe khoang với bạn gái cũ cuộc sống ban đêm của anh ta bây giờ muôn màu muôn vẻ thế nào sao? Cô trợn tròn mắt, khoe khoang ấy, cũng là một loại tuyên chiến đấy!
“Tôi mới lười phải làm mấy trò kỳ quái ấy, bởi vì tôi dạo này cũng mất ngủ cả đêm! Hơn nữa, tôi hôm nay, ngày mai, ngày kia, ngày kìa, cả một tuần, đều ngủ không ngon!!”
….
Tan tầm về nhà, Ninh Xuyên mở cửa phòng, đã nghe thấy tiếng kêu của Bối Bối, “Mama mama mama mama…” Liên tục không ngừng, cứ như là súng máy Hà Lan, anh đóng cửa đi vào, đã thấy cậu nhóc ngồi trên sofa ở phòng khách, dẩu miệng, hai mắt chớp chớp, khóe mắt còn vương nước mắt, đôi tay bé nhỏ vung vẩy trong không khí, xem bộ dạng là đang muốn có người ôm bé một cái.
Ninh Xuyên vội vàng đi tới, vươn tay ôm cậu bé lên, Bối Bối mặc một cái áo may ô, phía dưới đóng bỉm, anh vươn tay sờ, vừa nặng lại nóng, “Chị!” Anh gọi một tiếng, rất rõ ràng, giống hệt như lúc Bối Bối gọi khi nãy, không có bất kỳ lời đáp nào.
Mặc dù chưa chăm trẻ con bao giờ, nhưng bản năng của Ninh Xuyên thấy rằng, vào mùa hè nóng bức như thế này mà để cho một đứa trẻ mới biết đi mặc tã giấy là chuyện tương đối hoang đường, vì thế anh đặt Bối Bối lên đùi, kéo tã giấy ra, trừ thứ mùi là lạ xộc vào mũi ra, chỉ có cặp ௱ôЛƓ nhỏ đã bắt đầu nổi mẩn đỏ lên một mảng.
“Chị!!” Ninh Xuyên cất cao giọng kêu một tiếng, Ninh San mới vừa lấy tay che điện thoại di động vừa ra khỏi phòng, “Em về rồi?”
“Sao trời nóng vậy mà chị lại cho Bối Bối mặc tã giấy, nổi mẩn lên rồi!” Ninh Xuyên không vui nói.
Ninh San nhún vai, “Vậy biết làm sao đây, nó cũng đâu biết tự mình đi vệ sinh, chẳng lẽ chị phải ôm nó đi?”
“Đấy không phải chuyện đương nhiên sao?” Ninh Xuyên nhìn cô, đột nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Nhưng mà chị còn bận việc.” Cô chỉ vào di động, sau đó đặt di động bên tai, “Được rồi, em trai em về, em chào hỏi nó ấy mà, có chuyện? Em có sao đâu..” Cô vừa nói vừa xoay người trở lại trong phòng.
Bối Bối dù nhỏ, nhưng hình nhưu cũng biết, lúc này có gọi mama cũng vô ích, vậy nên lại vươn tay ôm lấy Ninh Xuyên, “Đậu Đậu, cái ௱ôЛƓ nóng, cái ௱ôЛƓ ngứa…”
Bỏ cái bỉm vừa nóng vừa nặng không chịu nổi kia của Bối Bối ra, dùng nước nóng rửa sạch ௱ôЛƓ cho cậu nhóc, cuối cùng thoa phấn rôm lên, trên khuôn mặt ngân ngấn nước mắt của cậu nhóc mới lộ ra nụ cười, miệng ê a, lộ ra bốn cái răng nhỏ, “Đậu Đậu tốt…” Ninh Xuyên ôm cậu bé ngồi lại trên ghế sa lon, lúc này Ninh San mới ra khỏi phòng, đưa tay gạt mấy sợi tóc trước trán, có chút lúng túng nói với anh, “Trước kia… Bối Bối toàn do ba nó trông nom…”
Ninh Xuyên cầm một cái kẹo mới mua hôm qua từ trên bàn trà lên, bóc vỏ xong bỏ vào trong miệng Bối Bối, sau đó ôm cậu nhóc xuống dưới ghế sa lon, “Bối Bối, tự vào phòng chơi đi.”
Bối Bối gật đầu một cái, bước đi không tính là vững vàng, lúc xiêu lúc vẹo đi vào trong phòng ngủ.
Ninh Xuyên đưa tay vỗ lên cái ghế sa lon bên cạnh, nói với chị gái, “Chúng ta có phải nên nói chuyện tử tế một chút không, sao chị lại ly hôn?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc