Lười Phải Yêu Anh - Chương 13

Tác giả: Mạc Hề Động Kinh

Tô Thiên Thiên đỏ mặt, lúng túng đứng dậy, cúi đầu mân mê tay, “Cái kia… Họp xong rồi sao?”
“Giờ này rồi mà còn chưa xong được sao?” Ninh Xuyên trả lời không chút khách khí.
Tô Thiên Thiên có ngu thế chứ ngu nữa cũng nghe ra trong lời nói của anh chẳng có mấy phần vui vẻ, cúi đầu không nói lời nào, chuẩn bị xem nên mở miệng thế nào, xin lỗi thẳng liệu có mất mặt quá không? Nói hàm súc thì có vẻ không đủ thành khẩn? Nhưng trong lúc cô đang chuẩn bị, Ninh Xuyên đã quay người định trở lại chỗ ngồi của mình, vậy nên Tô Thiên Thiên vội vàng quát to một tiếng, “Chuyện kia ấy, không phải hôm nay tôi cố ý xin lỗi hại anh đi trễ không tham gia được cuộc họp….”
Ninh Xuyên nghiêng đầu, “Cô xác định câu này có logic?”
Tô Thiên Thiên lập tức lè lưỡi, vừa nãy gấp quá, nhất thời đầu lưỡi liến thoắng thế nào lại gộp luôn hai câu vào làm một, “Tôi định nói là, hôm nay không phải tôi cố ý đi trễ, sau đó lại muốn nói, thật xin lỗi đã hại anh không đi họp được… nói nhanh quá nên…”
“…” Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Nói câu xin lỗi giải thích mà cũng có thể gộp lại với nhau được như thế, cô thực đúng là… giỏi bớt việc.”
Tô Thiên Thiên nghĩ, lần này thì hay rồi, bất kể là xin lỗi thẳng hay gián tiếp nhận tội cũng vô dụng, càng bôi càng đen.
Ninh Xuyên đang ngồi vừa cúi đầu xem mấy thứ vừa nói, “Hơn nữa, tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, bởi vì cô vốn chẳng có cảm giác hối lỗi, cũng đâu hiểu nổi nỗi tức giận của tôi, với cô mà nói, chắc cả đời cũng không biết mình mắc lỗi ở đâu.”
Vốn Tô Thiên Thiên đang cảm thấy áy náy, nhưng bị Ninh Xuyên nói như vậy, cứ như là xem thường cô vậy, cô liền không nhịn được phản bác, “Sao anh lại nói tôi như thế được chứ?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ninh Xuyên hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên là không rồi!” Tô Thiên Thiên trả lời, “Tôi biết anh phải rất cố gắng mới có được ngày hôm nay…. Kết quả là tôi tùy tiện đi muộn, hại anh đi họp phát sinh sự cố, xét về mặt nguyên tắc, hai ta dù có mâu thuẫn, nhưng cũng không nên để ảnh hưởng đến phương diện công việc, thế là không đúng…”
“Cô đang đọc diễn thuyết à.” Ninh Xuyên dở khóc dở cười.
“Ạch…” Tô Thiên Thiên thừa nhận, hình như là cô vừa nhớ lại lời Âu Dương mắng mình, vừa mở miệng thừa nhận sai lầm.
Ninh Xuyên khoát khoát tay, “Coi như xong, người như cô, mở miệng nói xin lỗi là do bản thân thấy mình đã làm sai, hay là chỉ bởi vì phát hiện ra tất cả mọi người đều nói cô đã mắc sai lầm?”
Tô Thiên Thiên không nói gì, đàng hoàng mà nói, mặc dù cô biết mình đã sai, nhưng phần lớn đây là do sự tức giận của Ninh Xuyên, mọi người ai cũng nói cô không đúng, mà bản thân cô, hình như, rất khó để hiểu được câu nói kia của chị hai họ, “Em từ nhỏ đến lớn đã muốn gì được nấy, cơ bản không thể hiểu được cảm giác đạt được thành công bằng chính sự cố gắng của bản thân, cho nên em cũng sẽ chẳng quan tâm đến những thành quả lao động này!”
Ninh Xuyên nói tiếp, “Tôi vốn rất tức giận, nhưng sau đó nghĩ lại, với người như cô, có nói cũng vô ích, tôi và cô vốn không có quan hệ gì, tức giận vì một người hoàn toàn không cùng một thế giới giống như cô, hình như có hơi tự chuốc bực vào người.”
Tô Thiên Thiên bị anh nói khiến cho sắc mặt ngày càng khó coi, không riêng gì lông mày, ngay cả chóp mũi cũng nhăn lại, “Ninh Xuyên, anh xem thường tôi vậy sao?”
Ninh Xuyên giương mắt, cảm thấy sắc mặt Tô Thiên Thiên có chút khác thường, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao, Tô Thiên Thiên cô đã cố gắng bao giờ chưa? Đã bao giờ cố gắng hoàn thành một mục tiêu nào chưa? Đã bao giờ cố gắng thay đổi cái bản chất lười biếng của mình chưa?”
“Anh không biết, không có nghĩa là không có!” Tô Thiên Thiên gào lên về phía anh, có lẽ cô chưa từng dựa vào sự cố gắng của bản thân để kiếm được đồng tiền, công việc, hay làm ra cống hiến to tát gì, nhưng đối với chuyện thay đổi sự lười biếng, hoàn thành một mục tiêu gì đó, cô thực sự đã làm!
“Ồ?” Ninh Xuyên dường như rất khinh thường, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, “Vậy cô đã làm gì nào?”
“Tôi…” Lời nói đã lên đến miệng, lại không sao ra khỏi mồm, “Tôi…”
Ninh Xuyên thấy cô vẫn không lên tiếng, ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vẫn thâm thúy như trước kia, còn nhớ hồi đó, anh thường xuyên dùng đầu cụng vào trán cô, dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, sau đó nói, “Thành thật khai ra, hôm nay có phải em tắm rửa xong khiến cho phòng vệ sinh toàn nước là nước đúng không.” Chỉ cần bị anh nhìn như vậy, Tô Thiên Thiên sẽ không có cách nào nói dối được, chỉ có thể nhếch miệng cười trừ, “Ha ha.”
Nhưng mà hôm nay, anh vẫn nhìn cô như vậy, Tô Thiên Thiên lại cắn môi không muốn thừa nhận, “Chuyện của tôi, sao tôi phải báo cáo với anh!”
Ninh Xuyên cười nhạt một cái, không nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn tài liệu, mặc kệ Tô Thiên Thiên đứng một bên.
Buổi chiều thừa dịp đi chuyển tài liệu, Tô Thiên Thiên đã đói đến không đi nổi đành chạy đến phòng ăn, bữa trưa đã kết thúc, bữa tối còn chưa bắt đầu, nhà ăn chẳng còn gì, chỉ có một túi bánh bao đậu méo mó, có lẽ nên gọi là bánh màn thầu đậu, rất rõ ràng, lớp vỏ bên ngoài còn chưa nở hết, đậu bên trong cũng không đủ, cho nên dúm thành một nhúm, cắn một miếng xuống, bột rơi thêm một miếng.
Tô Thiên Thiên rơi lệ, cái thứ bánh bao đậu này, bỏ vào trong cái dạ dày trống rỗng của cô, lập tức bắt đầu thấy khó chịu. Thế nên cô gọi điện về nhà, “Dì Lâm ơi, buổi chiều dì nhào bột mì đi, tối về cháu muốn làm bánh bao…”
“Hở?” Dì Lâm giật mình nói, “Cô chủ, dạo này cô đi làm mệt thế rồi, còn muốn về nấu ăn sao?”
“Dạ!” Tô Thiên Thiên tiếp tục cắn cái bánh vừa lạnh vừa cứng, cô ghét Ninh Xuyên, ghét cả đời, có ૮ɦếƭ biến thành quỷ cũng ghét!
Vừa nhai nốt mấy miếng bánh bao đậu cuối cùng, vừa quay về, vừa đúng lúc gặp Ôn Nhược Hà mặt mũi tươi tỉnh. Lúc đang buồn bực mà thấy người khác vui vẻ, đây chính là chuyện bi kịch nhất trên đời, bi kịch đến mức ngay cả Ôn Nhược Hà cũng nhận ra khi nhìn khuôn mặt như mướp đắng của Tô Thiên Thiên, mình vui vẻ như vậy chẳng khác nào tội phạm.
“Cái đó, Thiên Thiên, cô làm sao vậy?”
Tô Thiên Thiên rũ đầu xuống, cố gắng nuốt trôi viên bột mì kia, cổ họng rõ ràng lồi ra một cục, sau đó nấc cục một cái, “Ức…”
Ôn Nhược Hà thấy bộ dạng này của cô, không nhịn được phì cười một tiếng, cười xong lại thấy không ổn, vội vàng nín lại, “Cô làm sao vậy?”
Tô Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh, Ôn Nhược Hà khác hẳn với Ninh Xuyên, nhìn qua trông rất ôn hòa, rất dễ tiếp xúc, không giống Ninh Xuyên, từ đầu khi gặp anh ta đã thấy bộ dạng khó ở chung rồi. Cho dù là cười nhạo mình, Ôn Nhược Hà cười cũng đến là êm ái, mà Ninh Xuyên thì cười đến là khinh bỉ, đây chính là chênh lệch ôi chênh lệch ấy!
Ninh Xuyên kia sao lại xem thường cô chứ, Tô Thiên Thiên cô, trừ tính tình có hơi lười một tẹo ra, những phương diện khác cũng đâu có kém điểm, gia thế vang dội, bộ dạng cũng đâu đến nỗi, trình độ học vấn cũng là tốt nghiệp một trường đại học trọng điểm, kiến thức nội hàm cũng có, năng lực làm việc cũng có, anh ta có tư cách gì mà xem thường cô chứ!
“Ôn tổng giám, nhìn tôi kém cỏi lắm sao?”
“Sao?” Ôn Nhược Hà hiển nhiên cảm thấy câu hỏi này rất đường đột, lại không thể không trả lời, vậy nên đành chọn một cách nói mơ hồ, “Cũng ổn mà…”
“Vậy anh nói coi, người khác có thể khinh thường tôi không?” Tô Thiên Thiên hỏi.
“Chuyện này…” Ôn Nhược Hà ngẫm nghĩ một chút, “Nếu không phải là vấn đề nguyên tắc hay sai lầm gì đó, tôi nghĩ là cũng không thể tùy tiện khinh thường cô.”
Tô Thiên Thiên giơ ngón cái và ngón trỏ ra làm điệu bộ một chút,”Vậy nếu như là một chút xíu sai lầm mang tính nguyên tắc thì sao? Không phải cố ý, là vô tình thôi.”
“Vô tình à…” Ôn Nhược Hà chẹp chẹp miệng, “Tôi thấy nếu không cố ý thì nên tha thứ, dù sao ai mà chẳng từng mắc sai lầm.”
Tô Thiên Thiên lập tức cảm thấy một luồng ấm áp dâng lên quanh mình, Ôn tổng giám, thật biết dùng người nha!
“Thế, thế…” Tô Thiên Thiên giương mắt, “Tôi có thể đến bộ sáng tạo làm việc được không, tôi tốt nghiệp khoa thiết kế quảng cáo đại học F.”
“Khoa thiết kế quảng cáo đại học F?” Ôn Nhược Hà kinh ngạc nói, “Khoa đó rất nổi tiếng đấy!”
“Đúng đúng.” Tô Thiên Thiên gật đầu, “Lúc tôi còn là sinh viên cũng từng tham gia thiết kế quảng cáo, cái quảng cáo sữa tươi nguyên chất ấy….”
“A!” Ôn Nhược Hà vỗ tay một cái, “Tôi xem rồi, tôi thấy ý tưởng của quảng cáo đó rất hay đấy!” Nói xong anh thấy lạ hỏi, “Thế sao cô lại đi làm ở bộ tài vụ chứ?”
“Là chị hai họ Âu Dương bảo tôi đến, nói vị trí đó còn trống.” Tô Thiên Thiên đáp.
Nghe vậy, Ôn Nhược Hà đã sáng tỏ, vốn là Diệp Khinh Chu nghỉ đẻ xong, là bị điều đến bộ tài vụ làm thay cho người trợ lý bị tai nạn giao thông chừng ba tháng, nhưng sau đó Âu Dương lại nói tìm cô em họ đến giúp cho một tay, anh tưởng em họ của Âu Dương học tài vụ hay thư ký gì đó, vừa đúng dịp đi giúp đỡ, không ngờ cô ấy lại học truyền thông, còn là hệ truyền thông của đại học F nữa!
“Thế này thì loạn thật.” Ôn Nhược Hà không nhịn được nói, “Tôi phải phản ánh với bên Nhân sự mới được, dạo này bên bộ Sáng tạo đang thiếu nhân lực, sao lại để nhân tài như cô đi bộ Tài vụ làm trợ lý được chứ? Cần trợ lý thì phải tuyển hệ thư ký chứ.”
“Đúng đúng đúng…” Tô Thiên Thiên gật đầu, “Nếu tôi được chuyển đến bộ Sáng tạo, sẽ cố gắng làm việc thật tốt!”
Ôn Nhược Hà vỗ vỗ vai cô, “Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết, thôi, cô cố gắng ở đây một thời gian, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi, tìm cho cô một vị trí làm việc thích hợp.”
“Cám ơn, Ôn tổng giám!” Tô Thiên Thiên cảm động, thế giới này, quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt!
Vậy nên sau khi trải qua hai lần cãi vã, tình trạng của Tô Thiên Thiên với Ninh Xuyên đã chuyển từ giằng co giữa Nam Bắc Triều Tiên thành mâu thuẫn Palestine và Israel, song phương giương cung bạt kiếm, đều kiên trì cho mình là đúng, đối phương là sai, không chừa một đường sống vẹn toàn nào.
Chẳng qua những bàn tán về Tô Thiên Thiên, trái lại lại càng thêm mạnh mẽ, “Tô Thiên Thiên nhất định là lính nhảy dù!”
“Đúng vậy, lần này cô ta gây ra chuyện lớn như vậy, nếu là trước kia, Tổng giám đã sớm tới bộ Nhân sự đổi người rồi.”
“Xem ra ngay cả Tổng giám cũng không dám động đến cô ta.”
“Vậy không phải chúng ta nên đi lấy lòng cô ta sao?”
“Không được, người như vậy, còn chưa rõ tình huống thế nào, tốt nhất là đừng động đến cô ta, cũng không cần để ý đến cô ta.”
Tô Thiên Thiên chẳng thấy làm sao với những lời bóng gió bên ngoài, chỉ một mình gục xuống bàn cho xong mỗi ngày, đã gần ba tuần rồi, cô với Ninh Xuyên đánh cuộc với nhau ba tháng, giờ ngẫm nghĩ một chút, thật là năm tháng dài dằng dặc vô cùng, hôm nay mới được có một phần tư.
Nhưng có lời hứa của Ôn Nhược Hà, Tô Thiên Thiên giống như tìm thấy hy vọng trong bóng tối, lúc đói bụng tìm được thức ăn, lúc lười biếng tìm được cách để lười biếng!
Ninh Xuyên gì chứ, đều là mây trôi mây trôi cả thôi, cô sẽ nhanh chóng được rong chơi thoải mái trong không khí vui vẻ vô hạn ở bộ Sáng tạo, không cần phải đối mặt với tên bạn trai cũ đê tiện kia nữa!
“Đấy là bộ dạng đang suy nghĩ viết báo cáo tổng kết của cô sao?” Ninh Xuyên thực sự là không nhịn được phải nhắc nhở cô, ước chừng hai giờ, Tô Thiên Thiên đã gục đầu trên bàn, xoay trái xoay phải.
“Hừ!” Tô Thiên Thiên khinh thường liếc một cái nói, “Anh không thấy vẻ trầm tư, vui mừng, ấp ủ, tính toán phức tạp trên mặt tôi sao?”
Ninh Xuyên cúi đầu xuống, “Vẻ mặt cô có phức tạp hơn nữa thì cũng không che giấu được cái bản chất đờ đẫn của cô.”
“Hứ….” Tô Thiên Thiên bộp lại, “Vẻ mặt anh có lãnh đạm thì cũng không che giấu được bản chất biến thái của anh!”
“Ồ?” Ninh Xuyên nhướn mày, “Thế tổng kết của cô đâu?”
“Bộp!” Tô Thiên Thiên đứng dậy, cầm theo một phần tài liệu, một đường vòng cung, rơi xuống trên bàn Ninh Xuyên, “Về sau trước khi xem thường người khác thì xem bản thân có tư cách không đã nhé.”
Ninh Xuyên kinh ngạc cầm tài liệu lên, đúng là báo cáo tổng kết đã được viết xong, “Tôi có tư cách hay không, hình như không phải chuyện cô cứ nói là được.”
Tô Thiên Thiên nghiêng đầu, không thèm nhìn anh, cô cảm thấy mình sắp không trụ nổi, mỗi ngày đối mặt với Ninh Xuyên, quả thực là sắp tâm thần mất!
Ôn tổng giám, mau dẫn cô đi đi mà!
Tục ngữ nói rất hay, con người khi đang tuyệt vọng luôn coi hy vọng là thứ vô cùng vĩ đại, ví dụ như rõ ràng là một cái bánh bao, lại coi như là Mãn Hán toàn tịch*, rõ ràng là một chén nước sôi, lại chẳng khác nào Quỳnh tương ngọc lạc vậy.
*Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và trong lịch sử Trung Hoa, bao gồm 108 món ăn độc đáo của nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trong suốt 3 ngày và 6 bữa tiệc.
Cũng vậy, rõ ràng là một Ôn Nhược Hà cũng hai con mắt một cái mũi, lại giống như Bồ Tát chuyển thế.
Tô Thiên Thiên dạo này thường xuyên đảo qua cửa bộ Sáng tạo, hy vọng có thể gặp được Ôn Nhược Hà một lần, thuận tiện do thám tiến độ “Chuyển nghề” của cô một chút, mà tần suất có hơi cao, cao đến mức ngay cả Âu Dương cũng không chịu nổi.
“Chị bảo này, Tô Thiên Thiên, ngày nào em cũng đảo qua chỗ bọn chị tới mười lần, rốt cuộc là em muốn làm gì hả?”
Tô Thiên Thiên ngượng ngùng che mặt, “Em đến gặp Ôn tổng giám mà…”
“…” Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Âu Dương ngẫm nghĩ một chút, đây là giai đoạn thiếu nữ phát xuân điển hình không thể nào tranh cãi mà!
“Dạo này anh ấy bận rộn lắm sao…” Tô Thiên Thiên cắn căn môi, “Không biết anh ấy có thời gian không (đi hỏi giúp mình chuyện chuyển nghề), nhưng mà không thấy anh ấy ra ngoài ( đi về phía bộ Nhân sự), em muốn nói chuyện với anh ấy (hỏi xem chuyện của em rốt cuộc như thế nào rồi) …”
Âu Dương run rẩy một cái, hai tay ấn vai cô xuống, “Tô Thiên Thiên, chị hai họ trịnh trọng nói với em, tổng giám Ôn là người tốt, em, em phải đối xử thật tốt với anh ấy!”
“Chị hai họ, làm gì mà chị bày ra cái vẻ gả con gái rượu đi thế…” Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng hỏi.
“Mặc dù chị biết con người em chẳng có ưu điểm gì, nhưng mà cũng không có tật xấu nào to tát, coi như để tổng giám Ôn thiệt thòi một chút, hời cho cô em họ tôi rồi, hình như cũng không đến mức thiệt thòi lắm.” Âu Dương căn bản không để ý đến cô, trong lòng tự mình tính toán, “Có lẽ sau này thành em rể họ mình rồi, công việc của mình lại thuận lợi hơn thì sao! Vụ mua bán này không tồi….”
Rất rõ ràng, Âu Dương thường xuyên bán đứng em họ mình, mà Tô Thiên Thiên chính là loại người bị bán đi cũng không biết, còn giúp người khác kiếm tiền, dĩ nhiên, cô rất có thể lười phải kiếm tiền.
Vậy nên, Tô Thiên Thiên nói với Âu Dương, “Chị hai họ, chị có gặp tổng giám Ôn thì giúp em hỏi anh ấy một câu, cứ nói là, cái, cái chuyện đó của em thế nào?”
“Chuyện… đó của em?” Âu Dương nhìn trời, “Chuyện đó”, một từ khiến người ta tưởng tượng vô cùng đến thế nào chứ.
Đối với hành vi khác thường của Tô Thiên Thiên, Ninh Xuyên khó mà không phát hiện ra, gần đây cô nàng chẳng khác nào bị lên motor, chuyện gì cũng làm rất nhanh chóng, chẳng qua là đổi lại trước kia, cô làm xong những việc này đều lăn ra ngủ, mà dạo gần đây, hễ làm xong việc là bắt đầu ngây người.
Có điều trước mắt Ninh Xuyên hình như cũng chẳng có thời gian và sức lực mà quan sát động thái của Tô Thiên Thiên, bởi vì chị gái Ninh San của anh, đột nhiên nói muốn chuyển đến sống cùng anh một thời gian.
Đây là một tình huống tương đối khác thường, ngay cả Ninh Xuyên cũng cảm thấy ngoài vui mừng ra thì kinh ngạc chiếm phần lớn.
Vào năm mười sáu tuổi, Ninh San bắt đầu đi làm nuôi anh, nuôi đến khi anh vào được đại học, bọn họ mặc dù vẫn thường xuyên liên lạc qua lại, nhưng chưa từng ở chung dưới một mái nhà lần nào, nhất là, sau khi chị anh kết hôn được bốn năm.
Cho nên phảng phất, Ninh Xuyên đoán được đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh cũng rất hiểu chị mình, cho dù thật sự có chuyện gì, thì chuyện đó cũng không phải là đột nhiên phát sinh, nhất định là có một quá trình tuần tự, nhưng những manh mối này, hay quá trình, chị gái anh nhất định sẽ không nói với anh, cô chỉ nói cho Ninh Xuyên kết quả.
Giống như trước kia, sau khi cô nghỉ học, để chăm sóc em trai, tạo điều kiện cho anh đi học, chỉ có thể đi làm tiếp rượu ở quán bar, cô đã quyết định, cứ đi làm như vậy.
Mặc dù trước đó mấy ngày, anh đã nhận được điện thoại của chị, vẫn còn nửa đùa nửa thật nói giỡn với cô, “Chị đến thăm em đi.” Mặc dù là từ tận đáy lòng, anh cũng rất nhớ chị gái, nhất là hơn một năm nay, vì công việc bận rộn, chị gái phải chăm sóc con nhỏ,hai người chưa gặp mặt được một lần, nhưng cúp điện thoại xong, mấy ngày sau, anh lại phải đối mặt với sự đến thăm đột ngột của chị gái và đứa cháu, vẫn cảm thấy hơi khó thích ứng.
Nhất là, khi chị gái Ninh San kéo theo một chiếc vali, bước từ sân bay ra, Ninh Xuyên càng thêm xác định, tình hình không ổn.
“Chị.” Ninh Xuyên gọi một tiếng, hoàn toàn là bởi vì chiều cao cùng dáng vẻ của người phụ nữ kia, hơn nữa trong tay còn ôm một đứa trẻ, là cháu của anh, một năm không gặp, Ninh San thay đổi rất nhiều.
Giống như là quay lại bốn năm trước, trước khi kết hôn, dáng vẻ lúc còn làm trong quán rượu, mặc một chiếc váy màu xanh khổng tước, tôn lên làn da trắng nõn của cô, mái tóc quăn xõa tung nhuộm thành màu nâu, đuôi mày hơi nhếch lên, cặp mắt thâm thúy giống như Ninh Xuyên, sống mũi cao thẳng, trang điểm vào, lại càng thêm sáng sủa động lòng người.
Nếu như không phải trong lòng còn ôm một đứa trẻ, có lẽ cô cứ như vậy mà đi trên đường, sẽ thu hút không biết bao nhiêu cái ngoái đầu, nhưng cho dù cô có ôm một đứa trẻ, điều này dường như cũng không thay đổi…
Bởi vì cô không chào hỏi với Ninh Xuyên trước, mà nghiêng đầu cười một cách quyến rũ với một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, “Cám ơn anh, em trai em tới đón em rồi.”
Người đàn ông kia được cô cười một cái như vậy, có chút hoảng hốt, “À à à, thật không vậy?”
Ninh San vươn tay, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gẩy gẩy, rồi mới cười cười nhìn Ninh Xuyên, “Tiểu Xuyên!”
Ninh Xuyên lúc này mới phát hiện, không chỉ có một chiếc va ly nằm trong tay chị gái anh, mà người đàn ông đang nói chuyện với cô cũng kéo theo hai chiếc, cũng là của cô, như thế này, không phải là dọn nhà thì cũng là muốn đến đây nghỉ mát!
Đem hành lý vào trong xe, Ninh Xuyên lên xe cùng chị gái, giờ anh mới có cơ hội mở miệng, “Chị, người kia là…”
“À, trên máy bay ngồi cạnh chị, trên đường hơi chán, nói chuyện nên quen.” Cô tùy ý nói, sau đó cúi đầu chọc chọc khuôn mặt bầu bĩnh của đứa con trai mới một tuổi rưỡi trong lòng, “Bối Bối, gọi cậu đi…”
Bối Bối mấp máy miệng, nhìn người đang lái xe bên cạnh một chút, cảm giác sắc mặt anh không tốt lắm, thoạt nhìn có hơi dữ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, “Mama, kẹo…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc