Lười Phải Yêu Anh - Chương 10

Tác giả: Mạc Hề Động Kinh

Ninh Xuyên nhíu nhíu mày, vốn anh cũng không thấy mệt mỏi lắm, cũng đã quen với việc tăng ca, nhưng mà anh thực sự chưa từng thử qua lúc làm thêm giờ còn có một người ở bên cạnh ngủ!
Nhất là trước khi ngủ Tô Thiên Thiên cứ ngáp không ngừng, khiến cho anh cũng bị lây ngáp theo, ngay cả huyệt Thái Dương cũng hơi giật theo, anh đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, “Tô Thiên Thiên, pha giúp tôi ly cà phê.”
Tô Thiên Thiên hé nửa cặp mắt ra trả lời, “Bây giờ là giờ tan làm của tôi.”
“….” Ninh Xuyên cảm thấy, hình như anh đã bê một tảng đá, đập vào chân của mình rồi, hơn nữa còn đập đến cực buồn bực, cho dù có đau đến thế nào, anh cũng không thể oán trách.
Cố nén sự mệt mỏi, tự mình pha một ly cà phê, Ninh Xuyên quyết định không nhìn tới Tô Thiên Thiên nữa, nghĩ vậy , anh bắt đầu cầm lấy bảng dự toán xem xét, không quá ba phút, Tô Thiên Thiên đã tiến vào mộng đẹp, truyền đến từng đợt tiếng ngáy không tính là vang nhưng rất rõ ràng, nhất là trong không gian yên tĩnh của phòng làm việc, từng tiếng truyền vào trong lỗ tai Ninh Xuyên…..
“A….” Anh không nhịp được ngáp một cái, day mi tâm, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
“Khò… khò… khò…. khò…”
“A…”
“Khò… khò… khò…. khò…”
“…” Ninh Xuyên nổi giận, cô, cô nhóc này cố ý đúng không! Cô ngủ ngon lành ở đây như vậy, anh có thể không bị ảnh hưởng được sao? Anh đứng dậy muốn lắc tỉnh Tô Thiên Thiên sau đó quăng ra ngoài phòng làm việc, nhưng mà ngẫm nghĩ lại, Tô Thiên Thiên nếu tỉnh lại nhất định sẽ khinh thường nói, “A, không ngờ một Ninh Xuyên tích cực tiến bộ như vậy còn có thể bị tôi làm cho ảnh hưởng?”
Nghĩ đến đây, Ninh Xuyên kiên quyết đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, tắt điều hòa, gió đêm xào xạc trên cao cùng hơi thở oi bức của mùa hè cùng nhau tràn vào trong phòng, khiến cho tinh thần của anh được tỉnh táo lại mấy phần.
Nhưng mà không lâu sau, vấn đề thứ hai lại tới.
Bởi vì mở cửa sổ tắt điều hòa, trong phòng có hơi nóng, Ninh Xuyên cởi hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên, bàn làm việc của anh đối diện cửa sổ, thỉnh thoảng còn có chút gió nhẹ thổi qua.
Nhưng mà Tô Thiên Thiên thì khá thảm, người đang ngủ thân nhiệt thường cao hơn lúc không ngủ, nhất là chỗ của cô lại ở trong góc, máy điều hòa vừa mới tắt nên không cảm thấy gì, nhưng dần dần nóng ran lên. Cô đang ngủ say, không có chút ý định nào muốn tỉnh dậy, chỉ cảm thấy xung quanh nóng đến rã rời, mơ hồ, cô bắt đầu đầu tiên là vén chiếc váy dài lên, để lộ ra cặp chân dài trắng nõn.
Khóe mắt Ninh Xuyên thoáng nhìn qua, nuốt nước miếng, dời mắt.
Chỉ chốc lát, xoàn xoạt xoàn xoạt, Tô Thiên Thiên bắt đầu túm lấy cổ áo sơ mi, chỉ chốc lát, đã cởi ba cái nút áo, lộ ra xương quai xanh mê người, ***g *** khẽ phập phồng.
Trong đầu Ninh Xuyên oành một tiếng, đột nhiên nhớ lại bốn năm trước, Tô Thiên Thiên cũng hay tựa vào *** anh như vậy, sau đó ngủ ngon lành, để một mình anh mặt đỏ tai hồng tại chỗ, đã lâu như vậy rồi, mà cô ngay cả một chút tính phòng bị cũng không có!
Nếu như người ở trong văn phòng không phải anh thì sao, cô cũng sẽ như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Ninh Xuyên không khỏi giận dữ. Không kìm được đi tới bên cạnh cô, muốn kéo cổ áo cao lên giúp cô, Tô Thiên Thiên nhìn qua ngủ rất ngon lành, ngay cả anh đi tới cũng không biết.
Trên khuôn mặt trắng noãn hơi ửng hồng vì nóng, Ninh Xuyên vừa định vươn tay, Tô Thiên Thiên đột nhiên trở mình, lẩm bẩm một câu, “Ninh Xuyên ૮ɦếƭ tiệt, tôi nguyền rủa anh mua lon sẽ không có nắp bật…”
Ngủ mà cũng nhớ nguyền rủa anh, xem ra thù oán của bọn họ quá sâu, bốn tháng của bốn năm về trước kia, đến cùng với bọn họ mà nói, là đoạn hồi ức như thế nào đây?
Cái ngày để cho Tô Thiên Thiên đến nay vẫn còn ghi hận anh, khiến cho anh vĩnh viễn cũng không thể quên được ấy. Anh tiễn chị gái Ninh San đi rồi, trên đường về nhà, lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ tối mò, bị hai ba người vây lại, anh chưa kịp mở miệng, một cái bạt tai đã ập xuống, sau đó là một câu được chuyển lời đến anh, “Mày là cái đồ nghèo rớt mồng tơi không biết xấu hổ, có tư cách gì mà tìm con gái nhà giàu, muốn ăn cơm mềm à, muốn làm tiểu bạch kiểm à, không tự nhìn xem mình là ai!”
Tô Thiên Thiên đang ngủ chẳng hay biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nóng quá lại xoay người, lầm bầm một câu. không biết lại nguyền rủa Ninh Xuyên câu gì.
Ninh Xuyên thở dài, cũng không thèm để ý xem Tô Thiên Thiên nóng đến đỏ bừng mặt đang lầm bầm cái gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, nói với công nhân viên ở bên ngoài, “Hôm nay tới đây thôi, mọi người vất vả rồi.” Giọng anh vang, Tô Thiên Thiên đương nhiên là bị đánh thức, nháy mắt một cái, lẩm bẩm một câu, “Kêu lớn tiếng như vậy, không ngại đau họng sao…”
Cô nóng đến khó chịu, đứng lên nhìn, thì ra là điều hòa đã tắt, đành phải chạy đến phòng pha nước vốc nước lạnh lên cho mát mặt, nghĩ thầm, tên Ninh Xuyên này đúng là keo kiệt, điện của nhà nước mà anh ta cũng tiết kiệm!
Chờ Tô Thiên Thiên rửa mặt xong bước ra khỏi phòng làm việc, bên ngoài đã không còn một bóng người
“Chuồn sạch sẽ thật….” Tô Thiên Thiên cảm thán một tiếng, thực ra thì mọi người ai chẳng lười giống nhau nhưng đâu ai dám trốn việc, vừa nghe Ninh Xuyên nói thả người, là chạy luôn không còn một mống, giống như chỉ sợ anh đột nhiên đổi ý gọi lại vậy. Mà cô chẳng qua chỉ đem lời nói, việc làm trong lòng mọi người, quang minh chính đại nói ra, làm ra mà thôi. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Tắt đèn đóng cửa, Tô Thiên Thiên lắc lư bước ra khỏi tòa nhà, có mấy đồng nghiệp chưa đợi được xe buýt đang đứng ở cửa, Ninh Xuyên cũng đang lái xe từ gara ra.
Tô Thiên Thiên vung cánh tay mấy cái, ngủ trong văn phòng đúng là chẳng thoải mái gì, bả vai với cổ cũng lắc lắc, cô vừa xoay cánh tay vừa bước đến ven đường, đang muốn đón taxi, đột nhiên một chiếc SUV đậu ở cách đó không xa chợt khởi động, chầm chậm đi tới trước mặt Tô Thiên Thiên. Cô ngẩn ra, người trên ghế lái đã nhanh chóng chạy ra mở cửa xe cho cô, “Tiểu thư, bà chủ bảo tôi từ nay sẽ đưa đón cô đi làm.”
Người mở cửa là Tiểu Lý – tài xế gia đình của nhà cô, cũng là cháu của dì Lâm, bình thường bà Tô và dì Lâm đi xa lắm cũng chỉ là đi chợ hay dạo phố, hơn nữa tần xuất cũng không cao, anh ta căn bản là ở trong trạng thái cực kỳ cực kỳ rảnh rỗi.
“A?” Tô Thiên Thiên rất giật mình, “Vậy anh không mệt sao, thực ra thì tôi thuê xe cũng dễ ấy mà.”
Tiểu Lý rơi lệ nói, “Tiểu thư, xe lâu không sử dụng, cũng không tốt lắm đâu, tháng này, xe còn chưa ra khỏi gara lần nào!” Anh ta là một thanh niên bình thường, tha thiết được sống, khát khao được ra ngoài tiếp xúc với xã hội cơ mà! Chẳng qua là làm tài xế, bà chủ cô chủ không ra khỏi cửa, anh ta đâu thể tự mình lái xe ra ngoài, không thể để xe ở nhà mà tự mình ra ngoài được, cho nên anh ta chỉ có thể ở nhà với cái xe trong gara.
“Ách…” Tô Thiên Thiên vỗ vỗ vai anh ta, “Vậy sau này làm phiền anh rồi.” Vừa nói vừa ngồi vào ghế phụ.
Xe dừng cách trạm xe buýt không ra, các đồng nghiệp đang chờ xe đương nhiên cũng nhìn qua, Hân Hân nghiêng đầu nhìn một chút, nói, “Tô Thiên Thiên kìa, có xe tới đón hẳn hoi.”
“Xe gì vậy, không nhìn rõ hãng nào,” Tiểu Hôi ghé đầu vừa nhìn vừa đọc, “L-A-N-D-R-O-V-E-R….”
Đồng nghiệp nam Tiểu Triệu rất hứng thú với xe cộ tặc lưỡi, “Là LandRover đấy…”
“…” Hân Hân hít một hơi lạnh, “Chẳng lẽ chúng ta đoán trúng rồi, Tô Thiên Thiên thực sự là có ô dù phía trên, không chừng còn là người do lãnh đạo phái tới?”
“Cũng không hẳn.” Tiểu Triệu nói, “Đại tiểu thư trong nhà có xe xịn, đến đây làm chân trợ lý bé tẹo làm gì, về công ty nhà mình, không phải vị trí công tác đều tùy cô ta chọn?”
Nhất thời một đám người bắt đầu triển khai thảo luận về lai lịch cùng mục đích của Tô Thiên Thiên, ngay cả xe buýt tới cũng quên lên, trái lại, ven đường, Ninh Xuyên yên lặng nhìn Tô Thiên Thiên ngồi lên xe rời đi, rơi vào trầm tư.
Lúc vừa mới qua lại với Tô Thiên Thiên, anh cũng không biết cô là tiểu thư nhà giàu, dù sao không ai có thể ngờ, cái người cha “làm nghề xây dựng” mà cô nói lại là sếp tổng của Bất động sản Thiên An.
Chờ đến lúc anh biết chuyện, cũng đã gần ba tháng trôi qua, ngày nhập học cũng không còn xa. Kỳ nghỉ hè hôm đó Tô Thiên Thiên và anh chuyển ra khỏi ký túc xá, cô nói như vậy, “Em không thích ở ký túc xá, ồn lắm, em không thể làm được chuyện mình muốn làm (ngủ).” Vậy nên mới cùng thuê một gian phòng đơn giản với cô, anh ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách, Tô Thiên Thiên ở phòng ngủ.
Cả kỳ nghỉ hè Tô Thiên Thiên đều không chịu về nhà, nói là ở trong nhà thì không thể sống được, không ăn không uống không có gì chơi, không bằng ở lại đây với Ninh Xuyên.
Đột nhiên có một ngày, Tô Thiên Thiên nhận được một cú điện thoại, bắn lên từ trên giường, “Ninh Xuyên, mẹ nói đến thăm em, còn mua đồ ăn ngon cho em! Đi nào, em dẫn anh đi gặp mẹ em, nhất định bà ấy sẽ thích anh!”
Ninh Xuyên lúc đó không muốn gặp cha mẹ cô sớm như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ mừng rỡ của cô, dường như không có cách nào để cự tuyệt, Tô Thiên Thiên kéo anh xuống lầu, đi thẳng tới cổng của khu nhà cũ kỳ này, đã thấy một chiếc xe sang trọng đang đổ ở cửa tiểu khu, khiến cho mấy bác gái đang nhặt rau trước cổng cũng phải ghé đầu nhìn, nhỏ giọng bàn tán.
Đúng vào lúc anh đang giật mình, Tô Thiên Thiên đã chạy qua, mở cửa xe, “Mẹ!”
“Thiên Thiên…” Một phụ nữ mặt mũi hòa ái, khí chất quý phái bước ra từ bên trong, “Sao nghỉ hè lại không về nhà, lại bắt mẹ đến thăm bằng được.”
“Hì hì…” Tô Thiên Thiên nhếch miệng cười một tiếng, liền kéo Ninh Xuyên đang sợ ngây người đẩy lên phía trước, “Cho mẹ xem bạn trai con mà, anh ấy tên là Ninh Xuyên, là học sinh xuất sắc của trường chúng con, thành tích đứng đầu, vận động cũng tốt, nấu cơm cũng rất ngon, tóm lại cái gì cũng tốt!”
Bà Tô nhìn chàng trai rõ ràng đang bị dọa cho choáng váng trước mặt, bề ngoài khí chất đúng là không tệ, nhưng bà lại nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, “Hai đứa ở chỗ này?”
“Chỗ này gần trường học mà mẹ!” Tô Thiên Thiên không chút nghĩ ngợi nói, “Hay là mẹ lên trên nhà uống cốc nước?” Cô vừa nói vừa chỉ chỉ vào phía sau khu nhà.
Bà Tô hơi nhíu mày, lúc này, một người đàn ông trung niên cao gầy nghiêm nghị bước ra từ trong xe, mặc một chiếc sơ mi trắng quần đen cực kỳ bình thường, lần này đừng nói là Ninh Xuyên, ngay cả Tô Thiên Thiên cũng bị dọa cho sợ đến há hốc miệng, “Ba? Sao ba cũng tới?”
Người đàn ông trung niên vừa mới xuống xe này, chính là cha của Tô Thiên Thiên, sếp tổng của Bất động sản Thiên An, Tô Uyên Hải, ông ta dường như rất không hài lòng với mọi thứ ở đây, Ninh Xuyên phục hồi lại tinh thần, vội vàng chào hỏi bọn họ, “Chào dì chào chú.”
Bà Tô khách khí cười cười, nhưng Tô Uyên Hải trước sau vẫn không dịu bớt vẻ bất mãn giữa hai hàng lông mày, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái, không hiểu sao, Ninh Xuyên cảm thấy ông ấy có địch ý với mình, nhưng bây giờ anh thực sự không biết đối mặt với tình huống như vậy, phải nói gì làm gì.
Mà Tô Uyên Hải cũng không để thời gian cho Ninh Xuyên suy nghĩ, mà trực tiếp nói với Tô Thiên Thiên, “Con lên xe trước, ba có chuyện muốn nói với con.” Nói xong lập tức ngồi vào trong xe, vẫn không nhìn Ninh Xuyên cái nào.
Bà Tô nháy mắt với cô, phất phất tay, sau đó áy náy cười với Ninh Xuyên một tiếng, rồi ngồi vào trong xe.
Tô Thiên Thiên ngốc nghếch nhón chân, hôn một cái lên mặt Ninh Xuyên còn đang sửng sốt, “Vậy em đi với ba mẹ một chút, quay về sẽ mang đồ ăn ngon cho anh!” Sau đó khoát khoát tay với anh, cũng ngồi vào trong xe.
Cho đến khi chiếc xe quay đầu đi ra đường cái, hoàn toàn biến mất, Ninh Xuyên mới phản ứng lại, Tô Thiên Thiên, thực ra không phải là Tô Thiên Thiên mà anh từng biết.
Lúc quay về, đã là buổi tối, Ninh Xuyên ngây ngẩn ở trong phòng rất lâu, lúc về cô giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên, “Ninh Xuyên, Ninh Xuyên, anh xem, mẹ mang cho em bao nhiêu đồ ăn ngon! Tổ yến, tổ yến anh có biết chưng không? Một bọc lớn như vậy, hai chúng mình có điểm tâm ăn cả học kỳ rồi!”
“Từ từ đã, Thiên Thiên…” Ninh Xuyên ngắt lời cô, “Em, em chưa từng nói với anh, nhà em, ý anh là, nhà em không giống như em nói.”
“Em nói thế nào?” Tô Thiên Thiên lấy một lon đồ uống ra từ trong túi, bật nắp vừa uống vừa hỏi.
“Em nói ba em xây nhà.” Ninh Xuyên nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy xây nhà.” Tô Thiên Thiên cũng nghiêm túc trả lời, “Ông ấy xây rất nhiều nhà, hình như cái cao ốc quốc tế gì đó của chúng ta cũng là do ông ấy xây.”
“….” Ninh Xuyên không còn lời nào để nói, “Được rồi, vậy sao em không nói với anh nhà em rất nhiều tiền, em là Đại tiểu thư chứ?”
“Anh cũng đâu có hỏi em…” Tô Thiên Thiên bĩu môi vô tội nói.
“Vậy bộ dạng của em…” Ninh Xuyên không biết dùng từ gì để hình dung, vươn tay chỉ bộ quần áo trên người không quá một trăm đồng của cô, “Quần áo của em….”
“Ba em keo ૮ɦếƭ đi được.” Tô Thiên Thiên nhỏ giọng nói, “Ngay cả quần áo mặc thường ngày của ông ấy cũng là mua ở siêu thị. còn phải mua vào lúc giảm giá.” Cô vừa nói vừa xách một cái túi lên, “Nếu không phải mẹ em mua cho em mấy thứ này để ăn, ba em còn lâu mới mua cho em!”
Ninh Xuyên mặt đầy hắc tuyến, “Ý của em là, người nhà em cũng giống em, chân nhân bất lộ tướng?”
“Cũng không hẳn vậy, anh nhìn mẹ em cao quý lắm đúng không.” Tô Thiên Thiên nói, “Đó là bởi vì mẹ em là con nhà dòng dõi, không giống ba em, quê một cục!”
“…” Ninh Xuyên day day huyệt Thái dương, “Tô Thiên Thiên, anh phải bình tĩnh lại, từ từ tiếp nhận sự thật này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc