Lung Linh Như Nước - Chương 12

Tác giả: Hàm Hàm

Nồi lẩu nấu cho ai?

Nhìn thấy hai nhà hàng đông kín chỗ vì hiện đang đúng giờ các đoàn du lịch ra ngoài ăn cơm, Trình Mộc Dương nói: "Chúng ta lái xe đến Khải Duyệt đi, phòng 乃úp phê ở đó sẽ không đông như thế này".
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, cảm giác tâm tình hơi sa sút, lại thấy bên cạnh có quán KFC, Âu Dương Ngâm liền nói: "Mất việc quá, hay là chúng ta..." Quán KFC cũng rất đông người nhưng vẫn có thể gọi người đưa hàng tới khách sạn.
"Không được", Trình Mộc Dương dứt khoát từ chối, "Em lại muốn để anh ăn hamburger, định ngược đãi phu xe à?"
Âu Dương Ngâm nhăn nhó nói: "Trưa mai chúng ta đã có thể đến thành phố D rồi, bữa tối nay cứ ăn tạm vậy, KFC cũng có canh rau dưa mà".
Trình Mộc Dương nhìn cô không nói gì.
Âu Dương Ngâm đành phải đầu hàng: "Được rồi được rồi, chúng ta đến Khải Duyệt, phải bắt chẹt ông chủ Trình một bữa mới được".
Hai người trở lại khách sạn lấy xe, vừa tới cửa nhìn thấy một người đi ra từ tòa nhà hai tầng, Âu Dương Ngâm vui vẻ chạy tới: "Ông chủ Điền!"
Người nọ dừng bước chân lại nhìn bọn họ đến gần, một hồi lâu mới mỉm cười, "Là cháu, cô bé tiểu sư muội đúng không?"
Trình Mộc Dương đánh giá ông ta, hơn 60 tuổi, lưng vẫn thẳng tắp, đôi mắt không lớn nhưng lại rất sáng khiến người khác có cảm giác đó là một người cơ trí, khuôn mặt phong sương toát ra vẻ bình thản, hình tượng không giống một ông chủ khách sạn cho lắm.
"Ông vẫn còn nhớ cháu à?" Âu Dương Ngâm vui mừng.
"Nhớ, nhớ, cô bé tiểu sư muội ngày nào cũng phải ăn bánh quẩy của lão Vương què mà!"
"Đúng rồi đúng rồi". Âu Dương Ngâm gật đầu liên tục, "Trí nhớ của ông Điền thật tốt".
Ông già cười hiền từ, "Đã nhận phòng chưa? Ăn cơm rồi chứ?" Ông ta nhìn Trình Mộc Dương, khẽ gật đầu.
"Nhận rồi ạ, không ngờ bây giờ thành phố F lại phồn vinh như vậy, ăn cơm cũng không có chỗ mà ăn, bọn cháu đang định lái xe đi tìm đây!" Âu Dương Ngâm cười nói.
"Khách du lịch đông quá", Ông chủ Điền cũng cười, "Bên cạnh vừa khai trương một siêu thị lớn, nếu muốn tự nấu ăn như trước thì mua đồ ở đó, vừa tiện vừa hợp vệ sinh".
Âu Dương Ngâm cười cười, "Vâng".
Ông chủ Điền đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay lại, "Đến siêu thị còn phải rẽ hai lượt, để ông dẫn các cháu đi, có đi không?"
Âu Dương Ngâm gật đầu: "Có ạ", nói rồi liền theo ông chủ Điền đi ra ngoài.
Ba người đi dọc theo bờ sông một đoạn, ông chủ Điền chỉ một cửa hàng nhỏ đã đóng cửa bên cạnh nói: "Quán bánh quẩy của lão Vương què vẫn làm ăn rất tốt", nói rồi lại ngẩng đầu nói với Trình Mộc Dương: "Sáng sớm ngày mai đến đây mua, 5 rưỡi đã mở cửa rồi, tiểu sư muội thích ăn lắm".
Âu Dương Ngâm đang định giải thích thì Trình Mộc Dương đã nhìn cô rồi cười nói: "Cháu nhớ rồi".
Ông chủ Điền hỏi: "Mấy năm nay tiểu sư muội vẫn khỏe chứ? Ông thấy cháu càng ngày càng xinh đấy".
Âu Dương Ngâm nói: "Khỏe lắm ạ, năm năm rồi mà ông vẫn thế, không hề già đi chút nào cả".
Ông chủ Điền mỉm cười nhìn cô rồi lại nhìn Trình Mộc Dương, ánh mắt rất ấm áp.
Qua hai chỗ rẽ là đến siêu thị, ông chủ Điền dừng lại, "Lát nữa còn thiếu cái gì thì cứ đến bảo ông".
Hai người cảm ơn, nhìn ông chủ Điền đi xa, Âu Dương Ngâm nói với Trình Mộc Dương: "Chúng ta bắt xe đến Khải Duyệt đi, giờ mà về lấy xe chẳng may gặp ông ấy thì ngại lắm". Thấy Trình Mộc Dương nhìn mình với vẻ nghi hoặc, cô nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi chẳng qua là em không muốn từ chối ý tốt của ông ấy. Ông chủ Điền là một người nhiệt tình, ngày trước ông ấy cũng quý bọn em lắm".
Trình Mộc Dương nói: "Chúng ta cũng mua luôn ít đồ về nấu ăn tạm đi, chẳng may ông ấy biết chúng ta chỉ không nỡ từ chối ông ấy thì sẽ rất khó chịu".
Âu Dương Ngâm nhớ tới hôm ăn mì của đầu bếp Phạm ở phố đi bộ, mình định gạt các loại gia vị xuống bàn cũng bị anh ta ngăn lại vì sợ làm chủ nhân khó xử, lần này anh ta cũng suy nghĩ đến tâm tình của ông chủ Điền. Cô chợt cảm khái, thì ra gã Trình Mộc Dương này cũng không phải một cậu ấm kiêu ngạo, cô liền nhìn anh ta với ánh mắt xin lỗi, "Đã lái xe đường dài như thế mà lại còn phải tự mình nấu ăn, như vậy có làm khó tổng giám đốc Trình quá không?"
"Ý em là anh phải nấu à?" Trình Mộc Dương cười nói, "Không thành vấn đề, nấu nồi lẩu thì đơn giản thôi!" Không biết là đầu óc làm sao mà sau khi nghe cô nói về thời gian trước đây với vẻ hoài niệm như vậy anh ta lại thấy hâm mộ người có thể cùng cô nấu cơm nấu canh đó.
Hai người đi vào siêu thị mua tạm mấy loại thức ăn đông lạnh và làm sẵn. Ra tới quầy thu ngân Trình Mộc Dương lại nhớ ra điều gì đó nên quay vào bên trong, lúc đi ra trên tay đã cầm một chiếc nồi đất. Âu Dương Ngâm cười nói: "Những thứ này không cần mua, làm gì có ai ở khách sạn thanh niên như anh, thế thì giá nấu một bữa cơm lại thành ra cao quá!"
Trình Mộc Dương nói: "Anh sợ đồ cho thuê ở đây không sạch".
"Ông chủ Điền rất chú ý vấn đề này, nồi niêu bát đĩa đều có thể yên tâm", Âu Dương Ngâm nói, "Có điều dùng đồ mới đương nhiên vẫn tốt hơn". Cô nhìn Trình Mộc Dương, lắc đầu thở dài nói tiếp: "Quả nhiên là tác phong đại gia, việc gì cũng không thể tạm bợ được".
Trình Mộc Dương nói: "Đúng là không hiểu lòng người tốt, anh làm thế vì ai chứ?"
Tới cửa lại gặp ông chủ Điền, thấy hai người xách đồ đi về, ông ta mỉm cười gật đầu nói: "Trong phòng có bếp từ rồi, ăn lẩu thì tiện lắm".
Trình Mộc Dương quay lại nhìn Âu Dương Ngâm, vẻ mặt như muốn nói "May là mua đồ về đúng không?" Âu Dương Ngâm chỉ chột dạ gật gật đầu.
Chiếc bếp từ được đặt trên chiếc bàn tròn trong phòng Trình Mộc Dương, nước trong nồi đã sôi, bốc hơi nghi ngút. Âu Dương Ngâm mở túi cá băm viên ra định đổ hết vào, Trình Mộc Dương vội cản lại: "Cho gia vị vào trước đã". Anh ta đổ hai gói gia vị lẩu vào nồi, dùng đũa đảo một lát, "Giờ mới cho cá viên vào, cá viên lâu chín nên cho vào trước. Lúc còn nhiều nước thì bỏ sủi cảo vào luôn, nếu không lát nữa trong nồi có nhiều thứ, bỏ sủi cảo vào thì sẽ dễ vỡ". Vừa nói anh ta vừa lần lượt bỏ các thứ vào nồi: "Quả nhiên là đại tiểu thư, một nồi lẩu đơn giản như vậy mà cũng không biết làm. Hôm nay anh dạy em, lần sau tự em cũng có thể nấu ăn rồi, không được ăn cơm nhà ăn suốt thế".
Âu Dương Ngâm cười hì hì, "Anh định để em ăn đồ đông lạnh mãi đấy à?"
Nghe vậy Trình Mộc Dương cũng cười, "Thế hôm nay em chỉ cho anh ăn thực phẩm đông lạnh thì lúc về thành phố D em phải bồi thường cho phu xe thật đàng hoàng đấy nhé!"
Âu Dương Ngâm lắc đầu, "Em không mướn được loại phu xe cao cấp như anh đâu".
Trình Mộc Dương mỉm cười nhìn cô cúi đầu cầm đũa đảo đồ ăn trong nồi.
Đồ ăn đã chín, nhìn bộ bát đũa thìa Trình Mộc Dương bày trước mặt, Âu Dương Ngâm khen ngợi từ đáy lòng: "Tổng giám đốc Trình, thảo nào anh có thể làm ông chủ, thì ra là chuyện gì cũng suy nghĩ rất chu đáo. Em còn không phát hiện anh lấy mấy thứ này từ giá để đồ xuống lúc nào".
Âu Dương Ngâm lúc nào cũng tổng giám đốc Trình tổng giám đốc Trình, điều này làm Trình Mộc Dương rất không vui, anh ta nói bất mãn: "Sao cứ tổng giám đốc Trình tổng giám đốc Trình mãi thế? Anh và Hiểu Bân là bạn học, em không cần gọi anh khách khí như vậy".
"Vậy từ ngày mai em sẽ gọi anh ấy là tổng giám đốc Hàn", Âu Dương Ngâm đùa, tay vẫn lấy đầy một bát đồ ăn cho Trình Mộc Dương, "Tổng giám đốc Trình nếm thử xem có ngon không?".
Thấy cô bưng bát đưa cho mình bằng cả hai tay, rõ ràng là rất khách sáo, Trình Mộc Dương cảm thấy cực kì thất vọng. Anh ta nhận bát đưa lên húp một ngụm, Âu Dương Ngâm chưa kịp ngăn lại anh ta đã bỏng nhe răng nhếch miệng.
Âu Dương Ngâm vội nói: "Không bị bỏng chứ? Anh đói lắm rồi à? Sao không khác gì em bé thế?"
Trình Mộc Dương vội cười nói: "Không sao không sao, ngon lắm".
Âu Dương Ngâm buồn cười liếc mắt nhìn anh ta, cô cũng múc cho mình một bát, đang định ngồi xuống lại nhớ ra điều gì đó, nói "Chờ một chút" rồi vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau cô cầm một chai bia và một chai nước ngọt đi vào: "Bia lạnh, sẽ đỡ bỏng hơn!" Cô lấy hai chiếc cốc trong phòng ra vừa rót bia cho Trình Mộc Dương vừa nói: "Dưới lễ tân có, hồi trước lúc hứng lên buổi tối mấy người có thể uống hết nguyên một thùng 24 chai, uống xong còn không chịu về phòng mà ngủ luôn ngoài sân". Vẻ mặt cô đột nhiên trở nên u ám, cô ngẩng đầu lên thấy Trình Mộc Dương đang nhìn mình chăm chú, liền vội nặn ra một nụ cười, nói tiếp với giọng thật nhẹ nhàng: "Tuổi trẻ thật tốt, lúc nào cũng hào hứng vui vẻ, hôm nay không lo chuyện ngày mai, ngày mai ta sẽ đổi màu cờ". Ngừng một chút, cô lại bổ sung: "Câu cửa miệng của một sư huynh em". Dứt lời cô cúi đầu nhìn cốc nước ngọt trong tay, thì thầm: "Không ngờ em vẫn còn nhớ".
Trình Mộc Dương cảm thấy dường như những người trong kí ức cô cũng đang ở trong căn phòng này, họ đang đứng quanh Âu Dương Ngâm, vững vàng chiếm cứ trái tim cô, còn mình nghiễm nhiên trở thành một người ngoài cuộc. Loại cảm giác này làm anh ta chán nản.
"Tổng giám đốc Trình, hôm nay anh vất vả quá, cả buổi chiều em chỉ biết ngủ, đúng là ngại quá. Em kính anh một li nhận lỗi". Âu Dương Ngâm dịu dàng cười nâng cốc lên.
Trình Mộc Dương cũng nâng cốc lên khẽ chạm cốc với cô, "Anh đi nhờ xe em, phải là anh cảm ơn em mới đúng".
"OK, em sẽ nhớ kĩ câu này của anh, rồi sẽ có lúc em đòi lại cái ơn này". Âu Dương Ngâm uống một ngụm nước ngọt rồi xảo quyệt chớp chớp mắt với Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương cảm thấy mình lại vừa sập bẫy của cô, anh ta hơi đau đầu, cũng hơi vui vẻ.
Trình Mộc Dương nhìn Âu Dương Ngâm qua nồi lầu bốc hơi nghi ngút, khuôn mặt trái xoan trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài được cô buộc lên, máy lọn tóc tản mát rủ xuống, thanh tú, đẹp đẽ. Cách ăn của cô rất tự nhiên, múc một bát canh, không dùng thìa mà chỉ cầm bát từ từ uống nhưng vẫn làm mọi người cảm thấy rất đúng mực, dường như ai cũng nên uống như vậy mới phải. Dường như cô gái này sinh ra đã có sự ung dung và thanh nhã, chắc chắn là được giáo dục rất tốt, anh ta suy đoán.
Âu Dương Ngâm đứng lên cho thêm nước vào nồi rồi lại cho thêm rau vào, cười nói: "Thực ra tay nghề của đầu bếp nhà hàng cũng không có gì, chúng ta tự làm lẩu đơn giản thế này mà ăn cũng rất ngon". Ngẩng đầu lên, cô thấy Trình Mộc Dương vẫn đang ngẩn ngơ nhìn mình, trong lòng thầm cảm thấy bất an.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc