Lung Linh Như Nước - Chương 11

Tác giả: Hàm Hàm

Ngàn dặm đồng hành

Trình Mộc Dương nói: "Ngâm Ngâm, em phải giúp anh một việc".
"Tổng giám đốc Trình không cần khách sáo", dù nói vậy nhưng giọng Âu Dương Ngâm lại rất khách sáo, cô cau mày nghĩ, chẳng lẽ gã Trình Mộc Dương này đã điều tra rõ ràng lí lịch bản thân và gia đình mình nhanh như vậy?
Trình Mộc Dương ngừng lại một chút, hình như cô ấy có vẻ hơi lãnh đạm, nhưng đã cưỡi hổ khó xuống nên đành phải cố gắng nói tiếp: "Vốn tối nay anh phải về nhưng lại có việc đột xuất nên chưa về được. Vé máy bay mấy hôm nữa đều không mua được, ngày mai anh có thể đi nhờ xe em về hay không?"
"Đương nhiên có thể!" Âu Dương Ngâm thở phào, sảng khoái nói: "Anh ở khách sạn nào?"
"Khải Duyệt", Trình Mộc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Sáng sớm ngày mai 6 giờ em đến cửa khách sạn được không?"
"Được!", không ngờ Âu Dương Ngâm lại thoải mái nhận lời như vậy, quả thật là nghĩa khí, Trình Mộc Dương vui vẻ nghĩ.
Âu Dương Ngâm đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói trước ánh mắt thăm dò của bố mẹ: "Là một người bạn của Hàn Hiểu Bân, mọi người đã cùng nhau ăn vài bữa cơm. Anh ta đến đây công tác, ngày mai muốn đi nhờ xe con về thành phố D".
"Sao nó biết ngày mai con về?" Mẹ cô hỏi với giọng nghi ngờ.
"Con đã nói với anh ta, Hiểu Bân cũng biết, Hiểu Bân còn muốn bảo tài xế của anh ấy đến đây nữa. Bọn họ không biết con lái xe tốt thế nào!" Âu Dương Ngâm cọ quậy trong lòng mẹ.
"Đường xa như vậy, con đi lại phải cẩn thận. Thấy con nói nửa đường có bạn bè cần đi nhờ, có người đổi lái nên mẹ cũng yên tâm, nếu không mẹ nhất định sẽ không đồng ý".
"Bây giờ thì mẹ yên tâm rồi chứ? Có người đi nhờ xe từ đây luôn rồi mà!" Âu Dương Ngâm cười nói, dường như có một ý nghĩ gì đó thoáng lóe lên rồi biến mất trong lòng nhưng cô lại không giữ lại được.
"Người bạn của con làm gì? Bao nhiêu tuổi?" Mẹ cô hỏi rất cẩn thận.
"Mở công ty, hơn ba mươi tuổi. Mẹ..." Âu Dương Ngâm không dựa vào mẹ nữa, "Anh ta không phải người con gái mẹ cần tìm! Chỉ là bạn thôi, thậm chí còn chưa được coi là bạn, chỉ là biết nhau mà thôi".
"Ngâm Ngâm, mẹ con lo cho con mà, con và một người đàn ông đồng hành ngàn dặm, bố mẹ không hỏi rõ ràng thì làm sao yên tâm được!" Bố cô đưa tay cầm tay cô, "Con gái bố xinh như vậy, bố cũng thấy không yên tâm".
Âu Dương Ngâm lườm bố xem thường, "Trong mắt bố thì chỉ có mẹ, con gái trách mẹ một chút mà bố cũng không thích, đúng là anh hùng thoái chí!"
Bố cô bật cười ha ha, cả gia đình ba người vui vẻ đầm ấm.
*** *** ***
Chiếc xe bọ rùa của Âu Dương Ngâm dừng lại trước cửa khách sạn Khải Duyệt, Trình Mộc Dương từ bên trong đi ra với tình thần sáng láng, nhìn thấy chiếc xe màu vàng sáng anh ta cố nhịn cười. Đúng là trẻ con mới chọn màu sắc sặc sỡ như vậy.
"Tổng giám đốc Trình!" Âu Dương Ngâm hạ cửa kính xe xuống cười cười vẫy tay với anh ta.
Trình Mộc Dương ngồi lên xe, Âu Dương Ngâm nhấn ga, chiếc xe lập tức rời khỏi khách sạn.
"Anh đến thành phố H, ở đây em cũng xem như chủ nhà, anh nên thông báo cho em sớm một chút để em có thể làm tròn vai chủ nhà chứ!" Âu Dương Ngâm nói.
"A, em định làm tròn vai chủ nhà thế nào?" Trình Mộc Dương nghĩ, hôm qua lúc mới nghe điện thoại còn tỏ ra lạnh nhạt, bây giờ lại nói rõ dễ nghe.
"Đi dạo loanh quanh thôi, ăn mấy món đặc sản địa phương!"
Anh ta bật cười, thì ra định đuổi mình đi như vậy. "Sao không thể mời anh đến nhà em chơi?"
"Nhà em quá đơn sơ, không vào được mắt đại thiếu gia Trình thị nên tốt nhất là không nên tự làm mình mất mặt!" Âu Dương Ngâm vui đùa thờ ơ như không, chiếc xe vẫn chạy rất nhanh. "Anh có việc gấp à? Chúng ta thay nhau lái nhanh một chút, nửa đêm hôm nay có thể chạy tới thành phố D".
"Trước bữa tối ngày mai về đến nơi là được rồi, chẳng mấy khi anh được ngồi xe em mà em còn định bắt anh làm tài xế à?"
"Vậy tốt, tối nay chúng ta ở thành phố F, mặc dù không phải là một thành phố lớn nhưng lại rất cổ kính. Hôm nay chạy cố một đoạn thì ngày mai có thể ung dung hơn một chút", Âu Dương Ngâm vui vẻ nói.
So với các cô bé ở độ tuổi này thì Âu Dương Ngâm có thể coi là người lái xe rất tốt, vừa vững tay lái vừa chạy rất nhanh. Trình Mộc Dương hỏi: "Em có bằng lái mấy năm rồi mà lái xe tốt thế?"
"6 năm, em là lái xe có thâm niên rồi".
6 năm trước cô ấy mới chưa đến 20 tuổi, con gái tuổi đó rất ít người học lái xe, có thể thấy điều kiện gia đình cô ấy không tồi. "Cái xe này thì mua từ bao giờ?"
"Là quà ông ngoại mua cho em khi em thi đỗ cao học nhưng rất ít khi có cơ hội lái", Âu Dương Ngâm chợt hiểu ý, "Anh thấy màu sắc cái xe này buồn cười lắm à?"
"Không không không, rất bắt mắt. Giống mũ vàng!"
"Mũ vàng là cái gì?"
"Lúc tan học, nhà trường quy định tất cả học sinh tiểu học đều phải đội mũ vàng, khi đi ngoài đường sẽ rất bắt mắt, xe cộ qua lại sẽ giảm tốc độ nhường đường cho học sinh".
"A, không ngờ là con tổng giám đốc Trình đã vào tiểu học rồi!" Âu Dương Ngâm trả đòn.
Trình Mộc Dương trợn mắt nhìn cô không nói nên lời, Âu Dương Ngâm cười nói: "Tổng giám đốc Trình quen ngồi xe sang, bây giờ ngồi mũ vàng thì tủi thân lắm nhỉ!"
Trình Mộc Dương nói: "Ông ngoại em nhất định rất quý em!"
"Đương nhiên, đời thứ ba nhà họ Âu Dương chỉ có một mình em mà!"
Trình Mộc Dương chỉ có thể ngồi nhìn cô dương dương tự đắc.
Gần trưa đi đến khu dịch vụ, hai người xuống xe hoạt động gân cốt. Âu Dương Ngâm vặn eo nói: "Lâu lắm rồi không đi xe đường dài, đúng là không quen!"
Trình Mộc Dương hỏi: "Trông em thì có vẻ yếu đuối mà lại không sợ vất vả nhỉ. Bố mẹ em yên tâm để em lái xe đường dài một mình như vậy à?"
"Đương nhiên là không yên tâm. Có điều em lừa họ là trên đường sẽ có bạn đi nhờ xe cùng về thành phố D". Âu Dương Ngâm nói rất thoải mái, "Vừa hay có anh đi nhờ nên cũng không thể bảo em nói dối được. Tổng giám đốc Trình, anh đến thành phố H giải quyết công việc hay là đi du lịch?"
"Đương nhiên là giải quyết công việc, một tuần anh cũng đi làm năm ngày, ngày ngày đều phải điểm danh, có phải muốn làm gì thì làm đâu".
"Làm ông chủ cũng không tự do nhỉ. Trò \'Chạy trốn\' của anh có được bán ở chỗ em không?"
Trình Mộc Dương bật cười, "Kinh doanh game không phải mang đi khắp nơi như bán hàng rong. Ông nội anh bảo anh đến đây xem xem".
"Tập đoàn Trình thị định tiến quân đến thành phố H à?"
Trình Mộc Dương cười cười, cô bé này thật nhanh nhạy, "Chúng ta vào khu dịch vụ ăn một chút đi!"
Âu Dương Ngâm vội ngăn lại nói: "Mẹ em chuẩn bị cho em rồi, đồ ăn ở khu dịch vụ này không ngon".
Nói rồi cô mở cốp xe lấy ra một hộp nhựa rất to, mở ra xem, bên trong có đủ vịt quay, gà hấp R*ợ*u, sushi, hoa quả, mỗi thứ được đựng trong một ngăn rất gọn gàng sạch sẽ. Trình Mộc Dương kinh ngạc: "Nhiều thế? Chuẩn bị đủ đồ ăn 2 ngày cho em à?"
"Không không không, em nói với mẹ em là có hai đồng nghiệp nam đi nhờ xe, sau đó lại có thêm anh nữa nên mẹ em chuẩn bị suất ăn trưa cho bốn người. Mẹ em nấu ăn tốt lắm, tổng giám đốc Trình nếm thử xem, tuyệt đối không phải thực phẩm rác đâu".
Trình Mộc Dương nhớ lại lúc mình giáo huấn cô ở quán KFC, bây giờ lại thấy cô có thành ý như vậy, anh ta cảm thấy hơi xấu hổ: "Anh cũng chỉ nói vậy thôi, thực ra bình thường lúc bận anh cũng ăn mì ăn liền, cũng gặm bánh mì. Em vẫn còn giận anh vì câu nói kia à?"
Âu Dương Ngâm vội lắc đầu, "Không không, tại em thích ăn thực phẩm rác má, bích quy, sô cô la, hamburger, em còn rất thích ăn ô mai nữa!" Nói rồi chính mình cũng bật cười.
Trình Mộc Dương nói: "Không khác gì trẻ con, sau này ăn những thứ đó ít thôi".
Âu Dương Ngâm cười nói: "Sao anh nói chuyện giống bố em thế!" Một câu nói ra làm Trình Mộc Dương cực kì bực mình.
Hai người ăn uống no đủ rồi lên đường, đến lượt Trình Mộc Dương lái xe, Âu Dương Ngâm vui vẻ nói: "May là anh đi nhờ xe em nếu không thì đúng là mệt thật!"
"Vậy em cảm ơn anh thế nào?"
"Em còn đang chờ anh cảm ơn em đấy. Những ngày này anh làm sao mua được vé máy bay chứ, từ thành phố H đến thành phố D chính là tuyến du lịch nóng đấy!"
Trình Mộc Dương cười thầm trong lòng, "Được, vậy em muốn anh cảm ơn em thế nào?"
"Giúp em tìm lí do nói với ông nội anh để tối mai em không phải đến ăn cơm".
"Buổi tối ngày mai em có hẹn à?"
"Gia đình anh sum họp, em đến làm gì chứ!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Em không quen đến nhà người quyền quý, mong tổng giám đốc Trình thứ lỗi!"
"Quyền quý cái gì. Chẳng phải em vẫn đến nhà bí thư thành ủy suốt à?" Giọng nói của Trình Mộc Dương có vẻ tức giận.
"Em rất ít khi đến nhà Hiểu Bân", Âu Dương Ngâm cau mày nói, "Em là một bác sĩ quèn, không cần quen biết những nhân vật quan trọng như vậy".
Trình Mộc Dương không lên tiếng, đầu tiên là Âu Dương Ngâm từ chối không làm bác sĩ riêng cho ông nội anh ta, bây giờ lại định đổi ý không đến dự buổi tiệc gia đình mà lúc đầu đã không phản đối. Anh ta không biết vì sao ông nội phải lôi kéo cô bé này như vậy, nhưng bây giờ anh ta rất rõ ràng, không phải làm cao, cũng không phải lấy lùi làm tiến, quả thật Âu Dương Ngâm không hề muốn có quan hệ dây dưa gì với Trình thị. Trong số những cô gái anh ta đã gặp thì cô là người đầu tiên hờ hững thờ ơ với Trình thị, thậm chí có thể nói là chỉ sợ tránh không kịp, anh ta cảm thấy rất khó hiểu. Bình thường anh ta rất xem thường những cô bé cứ lao vào Trình thị đó, cho nên dù đối phương có là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không thể xóa nhòa sự coi thường từ tận đáy lòng của anh ta.
Có lúc anh ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo, quá khó tính, làm gì có cô bé nào lại không thích những người tiêu tiền như nước chứ? Nhưng bây giờ gặp phải cô nàng Âu Dương Ngâm này anh ta lại hơi tức giận khí thấy cô cứ thờ ơ như không với Trình thị. Mặc dù cứ mở miệng ra là cô ấy lại nói rằng mình không dám với cao nhưng sự xa cách đó lại cực kì rõ ràng. Hình như không phải cô ấy không dám mà chỉ là không muốn. Rốt cục cô ấy là ai?
Xe đã chạy rất lâu mà cũng không thấy Trình Mộc Dương mở miệng, Âu Dương Ngâm cảm thấy hình như mình đã hơi quá đáng thật. Còn phải đồng hành một quãng đường rất dài nữa, trong khi mục đích của mình cũng còn chưa đạt được, cô liền điều chỉnh lại tâm tình, lấy lùi làm tiến: "Tổng giám đốc Trình, em có nói gì sai đâu? Nhà họ Trình quả thật được coi là gia đình quyền quý, lẽ nào em phải nói nhà anh là gia đình nghèo khó thì anh mới vui? Anh bực bội như vậy thì lái xe thế nào được, khi lái xe kị nhất là tâm tình buồn bực, hay là để em lái đi!"
Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Anh buồn bực gì đâu. Ngâm Ngâm, chúng ta cũng không còn xa lạ nữa, em xem, anh có khó khăn là tìm em hỗ trợ, em vạch rõ quan hệ như vậy..."
"Ý em không phải thế!" Âu Dương Ngâm nghĩ thầm, thực ra đúng là thế đấy! Ông chủ Trình thị vô duyên vô cớ đi lôi kéo một bác sĩ quèn, đúng là làm mọi người quá khó hiểu, không trốn cho nhanh thì có mà ngu. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn nói tiếp: "Chẳng qua là em nghĩ đi đường vất vả nên lúc đến nơi muốn được nghỉ ngơi cho tốt. Anh biết đấy, mọi người chưa thân quen lắm nên cùng ăn cơm cũng sẽ tương đối mệt". Đã nói đến mức này thì anh không đồng ý cũng không được, Âu Dương Ngâm nghĩ, mình lại làm tiểu nhân một hồi cũng có sao.
Đương nhiên Trình Mộc Dương hiểu Âu Dương Ngâm đang bóng gió gì, lần này anh ta không muốn lại rơi bẫy của cô nữa. Cô tiểu nhân, tôi còn tiểu nhân hơn cô: "Em ngủ một lát đi. Từ giờ anh sẽ lái xe một mạch, không để em mệt đâu. Lúc đến nơi anh sẽ gọi em dậy".
Âu Dương Ngâm tức giận trợn mắt nhìn anh ta, đúng lúc đó Trình Mộc Dương quay đầu sang, nhìn thấy cô trợn mắt không vui, anh ta bật cười nói: "Được rồi, nếu em có hẹn thật thì ông nội anh cũng sẽ hiểu, nhưng bịa đặt thì không được, làm người phải thành thật giữ chữ tín. Hơn nữa em cũng phải giải thích với ông nội anh, lần trước anh đã bị ông mắng một trận".
Âu Dương Ngâm nhụt chí, đành phải suy nghĩ biện pháp khác.
Trời rất đẹp, có nắng nhưng lại không nóng lắm, đây là thời tiết thích hợp nhất để lái xe. Trong xe đã ấm hơn nhiều, Âu Dương Ngâm *** khoác ra ném về ghế sau, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, trên cổ quàng một chiếc khăn vuông. Trình Mộc Dương liếc nhìn cô, thầm khen trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: "Đừng để nhiễm lạnh không lại cảm lạnh đấy!"
Âu Dương Ngâm mỉm cười nói: "Tháng năm rồi, giờ này năm ngoái ở nhà em đã mặc áo cộc tay rồi, ngày nghỉ ra ngoài chơi với bạn học đến lúc về đã bắt nắng đen nhẻm. Thời tiết năm nay nóng muộn hơn năm ngoái, nhiệt độ thế này là thoải mái nhất, không thể cảm lạnh được. Bình thường em đều rất chú ý mặc ấm, hồi học đại học nằm nào em cũng là người đầu tiên mặc áo lông trong trường".
Trình Mộc Dương rất vui vẻ nghe Âu Dương Ngâm kể những chuyện vặt vãnh của cô, thấy cô quả thật hơi mảnh dẻ, anh hỏi: "Em sợ lạnh thế cơ à?"
"Cũng không phải, có điều mặc ấm thì sẽ thoải mái hơn. Hơn nữa em là bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ nội khoa có cảm lạnh cũng còn có thể đeo khẩu trang khám bệnh cho người bệnh, còn bác sĩ ngoại khoa đang phẫu thuật mà hắt hơi một cái là đứt mạch máu như chơi! Em là bác sĩ yêu nghề, thưa tổng giám đốc Trình!"
Trình Mộc Dương nhớ tới lời ông nội nói, cô ấy quả thật sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.
"Thực ra có lúc em cũng hâm mộ các cô gái khác giữa mùa đông vẫn có thể mặc phong phanh, như vậy mới có thể khoe được dáng người mảnh dẻ! Em thì không làm thế được, bố em thường trêu em mỗi năm đều có 5 tháng quấn tròn như gấu bông. Bây giờ đến thành phố D, mùa đông ở đây còn dài hơn nữa".
"Mùa đông có hệ thống sưởi mà, thực ra còn dễ chịu hơn ở chỗ em. Mùa đông ở phương nam lạnh lẽo âm u lắm". Trình Mộc Dương nói, "Mùa đông phương bắc rất thú vị, có thể đi trượt tuyết, em biết trượt tuyết không?"
"Không biết", Âu Dương Ngâm thành thật nói, "Em cũng không biết trượt patin, khả năng giữ thăng bằng quá kém".
"Dễ lắm mà. Lần sau anh dạy em".
"Em sợ lắm, thồi không học đâu". Âu Dương Ngâm cười nói, "Em không có năng khiếu vận động. Đi xe đạp cũng thấy khó". Cô nhớ lại vẻ thảm hại của mình khi bị ngã xe lần trước.
Trình Mộc Dương hơi khó chịu. Trừ Tiểu Vũ anh ta còn chưa chủ động đề nghị dạy cô gái nào khác trượt tuyết, vậy mà lại bị cô từ chối ngay lập tức.
Phía trước đang sửa đường, xe đi rất chậm, có một đoạn còn tắc đường không đi được. Trình Mộc Dương thấy hồi lâu bên cạnh không có âm thanh, quay đầu sang xem thì thấy Âu Dương Ngâm đã ngủ. Đầu dựa vào cửa xe, mấy sợi tóc dài buông xuống trước mặt lắc lư theo nhịp thở của cô, có thể là cảm thấy hơi ngứa nên cô vô thức cọ cọ má vào dây an toàn. Trình Mộc Dương mỉm cười kéo cửa kính lên. Đúng là giống hệt một em bé, một phút trước còn nói chuyện bừng bừng hăng hái, một phút sau đã ngủ say vô tư lự rồi. Anh ta đưa tay chỉnh lại tư thế ngồi cho cô để cô dựa vào lưng ghế cho thoải mái hơn, do dự một chút, anh ta lại gạt mấy sợi tóc đó ra phía sau tai cô. Bàn tay chạm vào vành tai xinh xắn của cô, anh ta chợt cảm thấy bối rối trong lòng.
Qua đoạn đường đang sửa, Trình Mộc Dương đạp ga tăng tốc chạy về phía trước, thực ra bọn họ nên nghỉ ngơi ở thành phố W ở giữa hành trình, còn đến thành phố F thì đã đi được gần hai phần ba. Nhưng có thể Âu Dương Ngâm thích thành phố F hơn, vậy cũng được, anh ta sẽ đi tới thành phố F sớm hơn một chút để cô có thời gian thăm thú vài nơi. Tuổi thì nhỏ, ở nhà thì được chiều chuộng, có lẽ mình cũng nên chiều cô ấy một chút, mặc dù cô ấy không để mình vào mắt nhưng mình cũng không thể chấp vặt trẻ con được. Anh ta lắc đầu tự thuyết phục mình.
Một hồi lâu sau Âu Dương Ngâm vẫn chưa tỉnh, cố ngủ thoải mái yên tâm suốt chặng đường đến đầu đường cao tốc. Trình Mộc Dương nghĩ, có khi bị người ta mang bán rồi cũng không biết, nằm cuộn tròn ngủ không khác gì một con mèo con, vậy mà còn định tự mình lái xe đến tận thành phố D? Kiểu gì trên đường cũng ngủ gật.
"Ngâm Ngâm!" Anh ta đưa tay lắc vai cô. Cô ngủ thoải mái không khác gì đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi ấm áp làm người khác nhìn thấy cũng cảm thấy rất thoải mái. "Ngâm Ngâm!" Anh ta lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, cô vẫn không tỉnh, chỉ thay đổi tư thế, khẽ dùng lưỡi *** môi, đôi môi lập tức **** sáng bóng như một đóa hoa. Trình Mộc Dương cảm thấy trong lòng rối loạn, anh ta suy nghĩ một chút rồi dứt khoát quay sang nhìn cô thật kĩ, nhìn một lúc liền thấy miệng khô lưỡi khô. Anh ta hạ cửa kính xe xuống, hít một hơi khí lạnh phương bắc để tâm tình từ từ bình tĩnh lại. Thôi không để ý đến cô ấy nữa, anh ta đi qua trạm thu phí rồi đi về phía nội thành.
Gió mát thổi vào, rốt cục Âu Dương Ngâm cũng mở mắt mơ mơ màng màng nhìn anh ta.
"Đến thành phố F rồi à?" Vẻ mặt mệt mỏi, anh ta thấy Âu Dương Ngâm giống hệt con mèo Ba Tư bà cô mình nuôi.
"Đại tiểu thư, em ngủ giỏi thật đấy, buổi tối hôm qua không ngủ à?"
"Sáng nay dậy sớm quá, em nghĩ là anh phải về gấp", cô dụi mắt rồi hỏi: "Sao đi nhanh thế nhỉ?"
Âu Dương Ngâm xem đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ chiều, mặt trời còn chưa kịp lặn, "Tổng giám đốc Trình, anh không bị bắn tốc độ đấy chứ? Nếu em vừa mới ra khỏi cửa mà hóa đơn phạt đã đến nhà thì kiểu gì cũng lại bị cha mẹ em ca một bài!" Cô tỏ ra tinh nghịch.
"Yên tâm, có có điện tử kiểm soát tốc độ mà, anh nghe lời lắm!"
Âu Dương Ngâm sửng sốt rồi cất tiếng cười to. Trình Mộc Dương chợt nhận ra, sao mình lại tự nhận là nghe lời chó được chứ! Cực kì khó xử, anh ta gằn giọng nói: "Anh làm tài xế cho em hồi lâu, cuối cùng em lại đối xử với anh như vậy à? Không được cười!"
Âu Dương Ngâm gật đầu cố gắng nhịn cười đến mức ho sặc sụa. Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Cười đi, rồi đến lúc đứt hơi thì đừng kêu!" Nói rồi chính mình cũng bật cười.
Âu Dương Ngâm nói: "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta chạy xe một vòng quanh thành phố đi. Đã nhiều năm em không đến đây, gần như không nhận ra nữa rồi". Giọng cô thoáng mang theo vẻ khó chịu. Đã bao nhiêu năm mình không đến đây? 5 năm! 5 năm có thể thay đổi một thành phố, cũng đủ để thay đổi một con người.
"Ngâm Ngâm, trước hết chúng ta phải tìm chỗ ở đã, sắp xếp xong thì đi dạo sau. Hôm nay là giữa kì nghỉ, có thể khách sạn sẽ tương đối khó tìm". Trình Mộc Dương nghĩ, rốt cục thì tuổi trẻ vẫn cứ non nớt, chưa tìm chỗ ở đã nghĩ đến chuyện chơi rồi.
Âu Dương Ngâm gật đầu.
Thành phố F là một thành phố cấp địa phương, mặc dù độ phồn hoa kém xa các thành phố tỉnh lị như thành phố H hay thành phố D nhưng mấy năm nay chính quyền thành phố đã đầu tư rất nhiều cho cải tạo tu sửa các đường phố rách nát, khiến nội thành cơ bản vẫn giữ được vẻ cổ kính, một con sông nhỏ chảy ngang qua trung tâm thành phố, dương liễu rủ bóng hai bên bờ sông làm cho một thành phố Trung Nguyên lại mang đôi nét tươi tắn của Giang Nam. Ngoài ra xung quanh còn có sông núi như gấm vóc, các loại dự án du lịch càng ngày càng hấp dẫn du khách, ngành du lịch cũng làm cho thành phố này dần dần trở nên có tiếng tăm.
Ngày lễ, hai bên đường nội thành treo đầy đèn ***g đỏ, bầu không khí tỏ ra rất cát tường. Trên vỉa hè những người đi đường nhàn nhã dạo bước, những người bán hàng rong gánh quang gánh vội vã len qua những người đi bộ, có người bán đồ ăn vặt, có người bán đồ chơi trẻ con, cảnh tượng này là thứ các thành phố lớn không bao giờ có. Cả người mua và người bán đều tươi cười, mọi người đều thấy đây là chuyện rất bình thường. Ở đây có sự giao thoa giữa hiện đại và cổ kính, không hề có sự gượng gạo nào. Âu Dương Ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm khái: "Có thêm không ít cao ốc, đường phố cũng phồn hoa hơn nhiều". Cô lại đưa tay chỉ về phía trước: "Tổng giám đốc Trình, ở đây cũng có khách sạn trong hệ thống khách sạn Khải Duyệt, chúng ta ở chỗ này được không?" Cô nhớ tại thành phố H Trình Mộc Dương cũng ở Khải Duyệt.
Trình Mộc Dương gật đầu lái xe đi vào.
Hỏi lễ tân được biết vẫn còn phòng, Trình Mộc Dương nói: "Cho hai phòng đơn".
"Chờ một chút", Âu Dương Ngâm nói với lễ tân khách sạn: "Lấy một phòng thôi".
Trình Mộc Dương kinh ngạc nhìn cô.
Âu Dương Ngâm ra hiệu cho lễ tân khách sạn chờ một chút rồi kéo Trình Mộc Dương đi sang bên cạnh mấy bước, nhỏ giọng nói: "Em đã đặt phòng ở chỗ khác trước rồi".
Trình Mộc Dương thật sự không biết nên làm thế nào, anh ta nhìn cô, không biết cái cảm giác trong lòng mình lúc này được gọi là tức giận hay là chán nản.
Hội nghị nhà đất thành phố H đợt mùng 1 tháng 5 vốn là việc của bố anh ta, ông nội chỉ hỏi một câu được chăng hay chớ mà anh ta đã lập tức đặt vé đi thay. Thực ra anh ta cũng biết buổi tiệc tối ngày mùng hoàn toàn không có người quen nào cả, có đến cũng không có tác dụng gì nhưng cuối cùng vẫn quyết định ở lại. Anh ta đến thành phố H giải quyết công việc, có việc đột xuất nên lỡ mất chuyến bay, lại tình cờ được biết Âu Dương Ngâm phải lái xe về thành phố thị, mọi thứ đều có vẻ hoàn toàn hợp tình hợp lý. Có điều thực ra là anh ta muốn tìm một lý do để thuyết phục người khác đồng thời đánh lừa chính mình mà thôi. Bây giờ thì gần như anh ta cũng không thể nào tự lừa dối mình được nữa.
"Ngày 30 em đã đặt phòng rồi, trước kia lần nào tới đây em cũng ở đó, đó là một khách sạn thanh niên. Em nghĩ tổng giám đốc Trình chỗ đó sẽ không quen cho nên cũng không nói với anh". Nhìn thấy sắc mặt Trình Mộc Dương đột nhiên biến đổi, Âu Dương Ngâm cũng cảm thấy có vẻ không ổn, nhưng cô rất muốn đến cái khách sạn kia, đến gặp ông chủ Điền có vẻ mặt hiền từ. Ở đó cô có quá nhiều vui vẻ và đau thương, đã 5 năm cô không tới đây, lần này cô nhất định phải đến đó.
"Em nghĩ tổng giám đốc Trình đã quen ở khách sạn năm sao như Khải Duyệt, em cũng không thể ép anh được", Âu Dương Ngâm cắn răng, "Em thực sự nghĩ như vậy". Cặp mắt to nhìn Trình Mộc Dương không e ngại gì, anh không tin tôi cũng không làm gì được, vẻ mặt đó đang nói như vậy.
Trình Mộc Dương bị vẻ mặt sinh động của cô làm vừa bực mình vừa buồn cười: "Chỉ lấy một phòng, anh thật sự còn thấy vui mừng một hồi!" Mặc dù cô giải thích như vậy khiến trong lòng anh ta dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không nhịn được phải hạ thấp khí thế của cô.
Nhận ra ý trêu chọc của anh ta, gương mặt Âu Dương Ngâm thaongs cái đỏ bừng, cô cười lạnh nói: "Thảo nào Hàn Hiểu Bân nói tổng giám đốc Trình mà xưng thứ hai thì anh ta không dám xưng thứ nhất, quả nhiên vật họp theo loài, người tụ theo..."
"Ngâm Ngâm, Ngâm Ngâm..." Trình Mộc Dương giơ tay đầu hàng, "Chẳng qua là đùa một chút thôi mà".
"Xem ra bình thường tổng giám đốc Trình cũng quen đùa như vậy!" Âu Dương Ngâm vẫn không chịu bỏ qua, cô biết rõ chỉ có tóm được sơ hở của đối phương thì mình mới có thể nắm được quyền chủ động.
Trình Mộc Dương lúng túng định giải thích nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu, gió đông vừa áp đảo gió tây, thoáng cái gió tây đã áp đảo lại gió đông rồi. Anh ta xoay người nói với cô nàng lễ tân khách sạn: "Xin lỗi, không lấy phòng nữa".
Lần này đến lượt Âu Dương Ngâm cuống lên: "Sao lại không lấy nữa? Em chỉ đặt một phòng, hơn nữa đó còn là khách sạn thanh niên!"
Trình Mộc Dương vừa đi ra ngoài vừa nói: "Phòng thì anh lấy thêm một là được. Khách sạn thanh niên? Chẳng lẽ anh già rồi à, không được ở à?" Anh ta nhớ ra mình lớn hơn cô 7 tuổi, vì vậy lại thấy hơi buồn bực.
"Nhỡ đâu hết phòng rồi thì làm thế nào? Phòng ở đó còn khó đặt hơn cả khách sạn năm sao đấy!" Âu Dương Ngâm nói là sự thật, bởi vì giá thấp, chát lượng đảm bảo nên đám thanh niên đi chơi đến đây đều sẽ lựa chọn khách sạn thanh niên.
"Nếu hết rồi thì anh lấy phòng ở Khải Duyệt ra đổi cho người ta là được". Trình Mộc Dương nói: "Chúng ta không thể tách ra được, nếu sáng sớm ngày mai em lái xe đi mất thf anh làm thế nào? Anh phải giám sát em". Đường đường Trình Mộc Dương mà tại sao lại suy bại tới tình cảnh phải chơi khăm một cô gái như hôm nay, anh ta giật mình toát mồ hôi hột.
Âu Dương Ngâm đi theo phía sau anh ta, trong lòng thầm xem thường, lấy phòng khách sạn năm sao đổi phòng khách sạn thanh niên, thôi được, xem như anh lợi hại! Ông chủ ông chủ, lên ông rồi mà còn kêu không già! Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt cô liền lộ ra nụ cười ranh mãnh, Trình Mộc Dương quay đầu lại nhìn cô: "Cười kiểu gì mà nguy hiểm thế? Em lại có ý xấu gì à?"
"Anh còn không tin em như vậy thì em sẽ bỏ anh lại thật đấy!" Âu Dương Ngâm mỉm cười đe dọa.
"Bỏ anh không dễ thế đâu, anh tự có biện pháp đuổi theo em!" Vẻ mặt Trình Mộc Dương cũng rất khẳng định.
Mé tây thành, bên bờ sông, một tổ hợp nhà độc lập có tường vây nằm tách biệt khỏi đường cái. Một tòa nhà bốn tầng màu trắng, bên cạnh là một tòa nhà hai tầng nho nhỏ cũng màu trắng, trong sân có mấy cây to, dọc theo tường vây trồng đầy các loại hoa cỏ đua nở làm người nhìn có cảm giác rất ấm áp.
"Khách sạn thanh niên em nói chính là chỗ này à? Hình như là một khu nhà tập thể mà, không giống khách sạn lắm", Trình Mộc Dương tỏ ra hoài nghi.
"Nhiều năm trước nó là một tòa nhà tập thể độc lập, sau khi ông chủ Điền mua được đã làm thành khách sạn thanh niên, phòng không nhiều cũng không lớn nhưng lại đều có phòng bếp và phòng vệ sinh, nếu thích tự nấu cơm thì còn có thể thuê xoong nồi bát đĩa ở lễ tân, ngoài ra còn kèm theo cả dầu muối tương dấm các loại nữa". Khách sạn này làm cô nhớ tới rất nhiều chuyện, dường như tất cả chỉ mới là hôm qua.
Vì cái khách sạn thanh niên này quá nhỏ không hề nổi bật nên trong dịp này cũng vẫn còn thừa mấy phòng trống, Trình Mộc Dương chọn phòng gần phòng Âu Dương Ngâm nhất, hai người vào rửa mặt mũi chân tay rồi đi ra.
"Ngâm Ngâm, chúng ta đi ăn cơm. Ngồi trên xe mười mấy tiếng rồi, đi ăn cái gì có nước cho dễ chịu".
Âu Dương Ngâm gật đầu, "Em cũng rất muốn ăn canh, canh nấm, riêu đầu cá đậu phụ, hoặc là canh rau cảnh thịt băm cũng được. Chỉ muốn uống một bát canh thật nóng, thật ngon thôi".
Trình Mộc Dương cười nói: "Quả nhiên cũng là người không chịu được khổ, mẹ em nấu nhiều món ngon như vậy để bây giờ em vẫn không quên được!"
"Cũng là mẹ em tạo thành thói quen này, một năm bốn mùa trên bàn ăn nhà em đều không thể không có canh được".
"Vậy sao bây giờ ngày nào em cũng ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện với cả KFC?"
"Thì do không có cách nào khác mà. Em không biết nấu cơm, cũng không thể thuê người làm đến nấu cơm được. Em là người nghèo, sao so được với ông chủ Trình thị như anh".
"Thế sao người nghèo này không chịu làm bác sĩ riêng? Ông nội anh nói sẽ trả lương cao, không phải em cũng nghe thấy à? Hay là em đồng ý đi, tiền lương anh trả cho em tuyệt đối đủ để em thuê người làm!" Trình Mộc Dương bắt đầu dùng lợi dụ dỗ.
Âu Dương Ngâm lắc đầu nói: "Không thể khom lưng vì năm đấu gạo được. Chẳng thà ngày ngày ăn hamburger còn hơn".
Trình Mộc Dương cười nói: "Em không cần khom lưng, để anh khom lưng được không? Khom lưng vì người đẹp!"
Âu Dương Ngâm thở dài rất khoa trương nói: "Quả nhiên, quả nhiên!"
"Quả nhiên cái gì?" Trình Mộc Dương thấy hơi lạ.
"Anh đã lên Thái sơn chưa?" Âu Dương Ngâm nhịn cười hỏi, thấy anh ta gật đầu cô lại tiếp tục nói: "Ngày xưa có một vị hoàng đế dẫn các đại thần trèo lên Thái sơn. Lên đến nơi, thi hứng đại phát, ngài bảo các đại thần mỗi người ngâm một bài thơ. Đến đại thần cuối cùng, do mọi người đã nịnh nọt hết cả từ hay rồi nên không nghĩ ra được thứ gì nữa, ông ta liền hét lớn một tiếng: "Quả nhiên!". Hoàng đế hỏi, quả nhiên cái gì? Đại thần đành phải đọc tiếp: "Thái sơn quả nhiên cao!" Từ đó trên đỉnh Thái sơn liền có một tấm bia gọi là bia Quả Nhiên. Thấy Trình Mộc Dương còn chưa hiểu ra, cô liền cười bồi thêm một câu: "Tổng giám đốc Trình quả nhiên giống Hàn Hiểu Bân a!"
Trình Mộc Dương hiểu ra, tức giận nói: "Rốt cục Hàn Hiểu Bân đã nói linh tinh về anh với em thế nào? Tại sao anh lại giống nó được?"
Âu Dương Ngâm vội nói: "Anh ấy khen anh đa tài, nhiều tiền, đa tình, tuyệt đối không nói xấu gì anh cả!" Cô đâu muốn ly gián tình anh em của họ.
Trình Mộc Dương nghe vậy lại càng tức giận: "Đây là khen anh à?"
Âu Dương Ngâm khó hiểu: "Làm sao không phải khen anh? Bây giờ đàn ông đạt được sáu chữ này chính là cực phẩm đấy". Dứt lời cô lại cười xấu, "Thảo nào người ta nói trước kia khoảng cách thế hệ là mười năm, sau đó là năm năm, bây giờ chỉ còn hai năm. Tổng giám đốc Trình, giữa chúng ta có những mấy khoảng cách thế hệ đấy, anh không theo kịp thời đại rồi!"
Trình Mộc Dương nghẹn giọng không nói nên lời.
Đi ra khách sạn, hai người nhàn nhã thả bước dọc bờ sông, vừa đi vừa để ý xem xung quanh có nhà hàng nào hay không. "Sao em quen đường ở đây thế?" Trình Mộc Dương hỏi.
"Em đã ở đây mấy ngày, ở cùng các bạn học. Thời sinh viên không có tiền, đều tự mình nấu cơm. Buổi sáng nấu một nồi cháo, bên cạnh khách sạn có một quán ăn sáng, bọn em luôn năn nỉ ông chủ quán què chân đó chiên bánh quẩy cho thật giòn, mua về chấm xì dầu ăn với cháo, ngon tuyệt! Bữa tối thì thường mua thực phẩm đông lạnh, sủi cảo, vằn thắn, thêm chút rau cải đậu phụ thịt viên nữa, nấu một nồi đầy, uống với bia lạnh, cả bọn ăn uống cực kì thoải mái. Dạo đó là dịp nghỉ hè, khách sạn có rất ít người ở, buổi tối bọn em còn xuống sân hóng mát. Ông chủ Điền mang mấy chiếc ghế nằm ra cho bọn em, trên đầu là trời sao, cả bọn trò chuyện trên trời dưới biển, bởi vì còn trẻ nên lúc nào cũng cảm thấy có hàng đống thời gian để mình tạo ra kỳ tích, đi hạnh phúc". Âu Dương Ngâm nói, giọng nói mang vẻ hoài niệm và thương cảm. Trình Mộc Dương nhìn cô thật kỹ, đây chính là nguyên nhân cô ấy phải đến thành phố F sao?
"Sau này tốt nghiệp bọn em còn liên lạc với nhau không?" Anh ta hỏi như vô tình.
"Ít lắm!" Âu Dương Ngâm nhỏ giọng nói. Cô nhìn về phía mặt sông, mặt sông như gương, hầu như không nhìn ra nước sông đang chảy, bóng dương liễu in xuống sông như hoài niệm của cô in vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng, không có gió thì sự tĩnh lặng trên mặt này sẽ không bị phá vỡ. Nhưng chắc chắn là nước sông đang chảy, cô biết điều đó, cuối cùng dòng sông này cũng nối liền với biển cả, mà bóng dương liễu rồi cũng sẽ chảy vào biển cả, nhưng những hoài niệm của cô thì sẽ chảy về đâu? Đâu mới là biển cả để cô có thể trút xuống tâm sự của mình?
"Có những điều vĩnh viễn không thể xảy ra". Tiếng thở dài nhẹ như không thể nghe thấy nhưng vẫn khiến Trình Mộc Dương không nhịn được quay sang nhìn cô. Gương mặt thanh tú, vẻ mặt bình thản, còn nữa, sự đau thương nặng nề. Anh ta đột nhiên thấy xót xa, cô ấy còn trẻ lắm, điều gì có thể làm cho cô ấy thương tâm như thế?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc