Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 96

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Lục Thiếu Phàm bình thản nói, Mẫn Nhu nghe xong cũng chỉ tỏ vẻ thờ ơ, cô hiểu ý ừ một tiếng. Sau đó, cô im lặng dựa vào người Lục Thiếu Phàm, cùng anh xem tin tức.
Chuyện Hồng Lam bị công an đưa đi thẩm vấn, cô sẽ không lo lắng đi gọi điện quan tâm, nhưng cũng không vui mừng tới mức khui sâm banh ăn mừng, nhìn trên màn hình từng chiếc xe cảnh sát bỏ đi. Mẫn Nhu cong môi, lười biếng ngáp dài một tiếng
Hoàn cảnh của Hồng Lam bây giờ chỉ có thể hình dung là nước sôi lửa bỏng, bà ta liên quan đến việc tham ô và hối lộ quan chức chính phủ chỉ sợ sẽ không dễ dàng thoát được, cô không cần đưa chân đạp thì Hồng Lam và Mẫn gia đã xảy ra đủ rắc rối.
Cô tin vào năng lực làm việc của chính phủ và Đảng.
Người Lục gia lần lượt xuống lầu, dì Mai cũng chuẩn bị xong bữa sáng. Sau khi tắt tivi, Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm đều đứng dậy đi về phòng ăn.
“Nhân dịp Thiếu Phàm hôm nay được nghỉ, con đưa Tiểu Nhu đi bệnh viện kiểm tra xem sao. Tiện thể dắt theo Đậu Đậu mua quần áo mới cho nó, thằng bé này hai ngày nay cứ ầm ĩ đòi Tiểu Nhu dẫn đi mua.”
Đậu Đậu chống cằm, đôi mắt to sáng thiết tha nhìn Mẫn Nhu, bà Lục bật cười xoa xoa cái đầu tròn:
“Đậu Đậu muốn mẹ lựa quần áo cho Đậu Đậu.”
Mẫn Nhu vuốt đầu Đậu Đậu, cười khúc khích đồng ý. Đậu Đậu liền để muỗng xuống trực tiếp nhào vào lòng Mẫn Nhu, giữ lấy mặt cô hôn lên không ngừng, hành động nhốn nháo của Đậu Đậu khiến Lục Thiếu Phàm phải ra tay giữ lấy nó.
“Đậu Đậu, con làm vậy sẽ làm mẹ và đứa nhỏ trong bụng bị thương.”
Lục Thiếu Phàm không để ý Đậu Đậu đang giãy giụa phản kháng, gương mặt anh tươi cười tóm lấy Đậu Đậu đang giận, siêng năng dạy dỗ.
Đậu Đậu trừng mắt, khó chịu nằm trong lòng Lục Thiếu Phàm, đưa hai cánh tay tội nghiệp về phía Mẫn Nhu, môi đỏ chu lên, chỉ thiếu chút nữa là hai mắt mọng nước khiến Mẫn Nhu cảm động.
“Đậu Đậu đừng quậy, để mẹ ôm cái nào.”
Lục Thiếu Phàm nhìn kẻ nằm trong lòng vừa nhìn thấy Mẫn Nhu hai mắt đều sáng lên. Anh bực mình vỗ vào ௱ôЛƓ Đậu Đậu vài cái, tuy vậy anh vẫn duy trì thái độ tuấn nhã phi phàm mỉm cười nhẹ nhàng.
Mẫn Nhu nhìn hai cha con trừng mắt nhìn nhau, âm thầm bật cười, chủ động ôm lấy Đậu Đậu. Đậu Đậu vừa được ngồi vào lòng Mẫn Nhu liền ôm chặt nhất định không buông tay, nó bất mãn liếc nhìn Lục Thiếu Phàm nói:
“Đậu Đậu ghét ba nhất, từ trước tới giờ cứ giành mẹ với Đậu Đậu.”
Lục Thiếu Phàm nheo nheo mắt, nếu anh không cố kỵ thân phận bản thân, nếu Đậu Đậu không phải là một đứa trẻ thì dù ở trước mặt đông người, anh sẽ lột sạch quần áo tên nhóc này, sau đó gầm lên:
“Là ai giành vợ của ai. Anh ghét tôi, còn tôi không muốn gặp anh!! Ban đầu là người nào mỗi ngày đuổi theo tôi kêu cha, hiện giờ có mẹ thì quên cha, đừng tưởng rằng cứ dùng ánh mắt đó có thể che giấu được tâm tư của anh.”
Tất cả cũng chỉ là ảo tưởng, trong thực tế, Lục Thiếu Phàm từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười vô cùng có sức hút, dù giận cũng đành nuốt vào bụng, sau đó dùng ánh mắt cùng Đậu Đậu chém Gi*t vài hiệp mới đứng dậy, xắn ống tay áo, nhìn hai mẹ con nói:
“Không còn sớm nữa, chuẩn bị đi bệnh viện thôi.”
Nếu phải ra khỏi nhà điều này có nghĩa Đậu Đậu phải nhảy từ người Mẫn Nhu xuống, Mẫn Nhu thả Đậu Đậu xuống đất, ngồi xuống bên cạnh Lục Thiếu Phàm, Đậu Đậu lại nhìn bà Lục tố cáo. Anh nhìn cô rồi hôn nhẹ lên gương mặt cô, Mẫn Nhu cười khẽ nói: “Sao anh lại giống Đậu Đậu như thế?”
Lục Thiếu Phàm cười sáng lạng, đôi mắt trong suốt chỉ có mình gương mặt giận dỗi của Mẫn Nhu, mặc kệ Mẫn Nhu ngăn cản, anh bất chấp hôn lên môi Mẫn Nhu, lúc rời ra đôi môi hé mở, giọng nói trầm thấp đầy sức hút khẽ trêu chọc cô.
“Có chắc là giống Đậu Đậu không?”
Mẫn Nhu không quên bà Lục vẫn ngồi đó, cô bối rối né tránh cử chỉ thân mật của Lục Thiếu Phàm, lại thấy ánh mắt mỉm cười của bà Lục khi nhìn hai người khiến hai má cô đỏ bừng, cô thúc cùi chỏ vào bụng Lục Thiếu Phàm, xấu hổ giục:
“Không phải anh kêu đi bệnh viện sao, mau đi thôi.”
Nhìn Mẫn Nhu kéo Đậu Đậu đi ra ngoài, nụ cười nhanh chóng khuếch tán trong đáy mắt Lục Thiếu Phàm, anh cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, sau lưng bà Lục vẫn đang ăn sáng, khóe môi cong lên nở nụ cười.
Xem ra đứa con trai cao ngạo của bà đã thoát khỏi những tính cách mà khi còn bé chú Út nó truyền cho, đứa con dâu của bà đã cứu vớt giúp nó trở thành người đàn ông bình thường!
“Xem ra năm nay phải đi miếu bồ tát thắp nén hương.”
Mẫn Nhu ngồi trong xe hắt xì một cái khiến Lục Thiếu Phàm liền chạy chậm lại, dời sự chú ý sang cô.
“Có phải em bị cảm không?”
Phụ nữ đang mang thai mà bị cảm là chuyện rất phiền phức, nếu muốn thai nhi phát triển tốt thì khi sử dụng các loại thuốc kháng sinh nên cẩn thận. Mẫn Nhu trước giờ luôn giữ ấm người, bây giờ lại bị hắt xì quả thật không giải thích được.
Lục Thiếu Phàm bình thản ung dung lại lộ vẻ lo lắng khẩn trương, cô cũng không muốn làm anh lo liền nháy mắt nhìn Đậu Đậu, sau đó mỉm cười trấn an Lục Thiếu Phàm.
“Chắc không phải cảm đâu, em cảm thấy rất tốt, đừng quá lo.”
Lục Thiếu Phàm đưa mắt nhìn không gian nhỏ hẹp của chiếc xe thể thao. Khi đèn đỏ bật lên, anh nhìn bụng Mẫn Nhu vẫn chưa lộ lên quá rõ, nghiêm túc nói:
“Xem ra anh nên đổi xe, nếu không sợ rằng tới lúc đó không đủ chỗ ngồi.”
Quả thật vậy, bây giờ mới có ba người đã chen chúc nhau sau này năm người thì không cần nói nữa. Cô nghĩ tới hai đứa trẻ đang phát triển trong bụng mình liền vui vẻ, vội vàng muốn biết giới tính của hai song bào thai.
“Thiếu Phàm, anh nghĩ xem con chúng ta có thể là long phượng thai không?”
Khi đứng trước khoa phụ sản, Mẫn Nhu không kiềm được kích động kéo tay Lục Thiếu Phàm hỏi.
Lục Thiếu Phàm hơi nhếch môi, yêu thương giữ lấy cằm cô, một bàn tay nắm chặt tay cô, cưng chìu nhìn sâu vào đôi mắt hi vọng của cô:
“Bây giờ vẫn còn sớm mà, ít nhất cũng ba tháng nữa mới biết được, em đúng là nóng lòng làm mẹ quá rồi.”
Mẫn Nhu nở nụ cười tươi, lúc y tá kêu cô vào khám trong lòng cô rất vui liền kéo Lục Thiếu Phàm và Đậu Đậu vào.
Kết quả kiểm tra cho thấy thai nhi rất khỏe mạnh, điều đó khiến Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm đều an tâm, dẹp bỏ tâm trạng lo lắng, lúc sắp đi bác sĩ còn dặn phụ nữ có thai nên chú ý dinh dưỡng, không cần vận động mạnh.
Mẫn Nhu mỉm cười tập trung lắng nghe, thái độ tốt khiến bác sĩ rất hài lòng với người mẹ này. Chẳng qua khi Mẫn Nhu hỏi thăm giới tính thai nhi thì câu trả lời lại làm cho cô thất vọng.
“Xin lỗi, Lục phu nhân chuyện phân biệt giới tính thai nhi là hành vi trái pháp luật, bệnh viện chúng tôi không cho phép.”
Mẫn Nhu biết quy định này, vấn đề trọng nam khinh nữ ngày càng nghiêm trọng, để tránh nhiều phụ nữ mang thai phá thai nên chính phủ đã yêu cầu các bệnh viện không siêu âm phân biệt giới tính thai nhi. Lúc trước Mẫn Nhu thật sự không ghét quy định này, bây giờ mang thai cô mới thấy bản thân mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh, dập tắt vô số mọi ảo tưởng đẹp đẽ.
Ví dụ như mua quần áo cho con, nếu như biết nam hay nữ, cô có thể chuẩn bị trước, còn nữa trang trí phòng ốc cũng có thể dựa vào giới tính mà quyết định..
Trước đôi mắt khẩn cầu của Mẫn Nhu, bác sĩ hoàn toàn gạt phắt đi, kiên định với lập trường nhìn Lục Thiếu Phàm đứng sau Mẫn Nhu nói:
“Cho dù hai người có tới các bệnh viện khác họ cũng sẽ không làm, trừ khi hai người đi tới phòng khám dởm.”
Lục Thiếu Phàm vỗ vai Mẫn Nhu, hoàn toàn khác hẳn với vẻ chán nản của Mẫn Nhu, anh luôn giữ sự bình thản ung dung, không hề tỏ vẻ thất vọng, nghe bác sĩ cảnh cáo anh chỉ cười khẩy chứng tỏ là không đi phòng khám dởm.
Mẫn Nhu cũng không thể làm gì hơn, đành đợi tới 10 tháng sau sẽ biết giới tính con mình, có một số việc hiểu là một chuyện đón nhận được hay không lại là chuyện khác. Lúc ra khỏi bệnh viện, cô ngửa mặt lên trời than, ngón tay thon dài của ai đó liền giữ lấy đầu mũi cô.
“Không biết cũng không sao, chỉ cần do em sinh ra, nam hay nữ có gì khác nhau đâu?”
Tâm trạng rầu rĩ của Mẫn Nhu khi thấy thái độ yêu thích rõ ràng của Lục Thiếu Phàm liền biến mất. Cô vội vàng muốn biết giới tính chẳng qua muốn mang đến niềm vui cho Lục Thiếu Phàm và Lục gia, Lục Thiếu Phàm an ủi trúng ngay điểm suy nghĩ của cô. Mẫn Nhu cười cảm động, tay dắt Đậu Đậu, tay ôm Lục Thiếu Phàm.
“Chúng ta đi mua áo cho Đậu Đậu đi.”
Đậu Đậu vừa nghe được đi mua quần áo liền vui vẻ vây lấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, dọc theo đường đi Đậu Đậu liên tục kể cho Mẫn Nhu chuyện ở nhà trẻ ai mặc đẹp. Mẫn Nhu kiên nhẫn nghe, ánh mắt dịu dàng lâu lâu nhìn sang người đàn ông đang lái xe, cô cảm thấy thật ngọt ngào thật hạnh phúc.
Sau khi mua cho Đậu Đậu, một nhà ba người chuẩn bị về, trên tay cầm bao lớn bao nhỏ, lúc đi tới cửa Lục Thiếu Phàm đau lòng nhìn người vợ mang thai của mình không muốn cô phải đi lại quá nhiều.
“Anh đi lấy xe, em cứ đứng đây đi.”
Lục Thiếu Phàm cầm hai gói to từ tay cô, trong tay cũng đang cầm lỉnh kỉnh mấy cái túi. Sau đó, anh sải bước đi về bãi gửi xe, Đậu Đậu vội cuốn lấy Lục Thiếu Phàm:
“Đậu Đậu muốn đi với cha.”
Đậu Đậu lay tay Lục Thiếu Phàm, cười hì hì. Lục Thiếu Phàm cũng không cự tuyệt, anh hôn nhẹ lên mặt Mẫn Nhu sau đó hài lòng thả cô ra, dắt Đậu Đậu đi về bãi đỗ xe.
Mẫn Nhu thấy ở cửa số có một chiếc ghế dài, cô cảm thấy mệt nên liền đi sang, hai tay đút trong túi áo, ngồi xuống chờ Lục Thiếu Phàm.
Bên trong khu mua sắm có máy điều hòa, từng đợt gió xuân ấm áp lướt qua mặt, mọi mệt mỏi đều tập trung lên não, Mẫn Nhu dựa vào tường khép hờ mắt, bên môi mỉm cười, hai tay nhỏ bé kiềm không được vuốt bộ đồng phục học sinh qua lớp kính.
Mấy năm sau, cô sẽ có một cặp sinh đôi bi bô nói, chân bước tập tễnh chạy tới, miệng kêu không rõ một chữ: “Mẹ.”
Mẫn Nhu đang tự tiêu khiển tự vui sướng thì cảm thấy có ai đó ở phía sau nhìn cô. Mẫn Nhu nhịn không được tò mò quay đầu lại, nhưng ngoại trừ thang máy không có ai, cô cũng chẳng nhìn thấy một bóng người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc