Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 94

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Ông Thẩm giật mình phát hiện mình lỡ lời, thấy mọi người đều nhìn, ông xấu hổ lúng túng. Lục Tranh Vanh vẫn không quên ném đá xuống giếng:
“Thẩm lão đầu, tôi nghe nói cháu trai ông mang theo bọc hành lý lớn hạ trại đóng quân ở nhà đối phương, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, có thể biết năng lực của cháu ông cũng có hạn.”
Mẫn Nhu nghe tin Thẩm Tấn Hàm đã đánh tới bên trong thì kinh ngạc ngẩng đầu, cô quay sang nhìn vẻ mặt cười tựa có tựa không của Lục Thiếu Phàm, tay gắp đũa để cà chua vào chén cô, rồi nhìn Ông Thẩm nói:
“Kháng chiến chống Nhật suốt tám năm cũng kết thúc, chuyện của Tấn Hàm suốt mười tám năm qua cũng do chú Thẩm xử lý cả.”
Lục Thiếu Phàm thoải mái trêu chọc lại, gương mặt ông Thẫm liền đượm vẻ bi ai, ánh mắt nhìn Mẫn Nhu, hối hận nói:
“Vợ Thiếu Phàm à, cháu xem như thông cảm cho ông già này, ở trước mặt bạn cháu, cháu giúp Tấn Hàm nói vài câu, Tấn Hàm mà không kết hôn sinh con, cho dù ông có trốn vào quan tài cũng sẽ không thể nhắm mắt.”
Mẫn Nhu buồn cười, khi cô nhìn vào đôi mắt khẩn thiết của ông Thẩm thì có một cảm giác nghèn nghẹn, liền gật đầu đáp ứng:
“Thẩm gia gia cứ yên tâm, lần này cháu sẽ nói vài lời với Chân Ni.”
Bà Lục nghe mọi người chỉ lo nói chuyện phiếm, khi dì Mai bưng canh lên liền giục nói:
“Ba, chú Thẩm, có gì thì đợi lát nữa nói, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn đều nguội cả.”
Lục Tranh Vanh nhướng lông mày hoa râm, nhìn những món ngon trên bàn hài lòng tán thưởng:
“Có cháu dâu thật là tốt, người nào không có cháu dâu chính là trời phạt a…”
Hai mắt Mẫn Nhu giật giật, Lục gia gia tranh cường háo thắng luôn tận dụng mọi cách, chỉ cần có cơ hội thì liền chèn ép ông Thẩm. Ông Thẩm cũng không giận, trước vẻ mặt đắc ý của Lục Tranh Vanh ông chỉ cười ôn hòa nói chuyện bình thường cùng Mẫn Nhu, nội dung dĩ nhiên là đứa cháu dâu chưa vào cửa nhà ông.
Ông Thẩm hỏi nhưng Mẫn Nhu không hề cảm thấy phiền hà, nhất nhất đáp lại. Cô cũng chỉ nói Chân Ni thích gì, ghét gì, người chồng lý tưởng thế nào, còn gia thế và bối cảnh cô không nói nhiều, với một người thông minh như ông Thẩm đây chắc cũng đã điều tra rõ ràng.
Một bữa cơm, ngoại trừ hai ông già tranh cãi tất cả đều vui vẻ thuận hòa. Mẫn Nhu vừa ăn xong miếng cơm cuối cùng thì điện thoại trong túi liền kêu, cô vội vã đứng dậy xin lỗi đi vào một góc nghe điện thoại.
Bà Lục nhìn thấy Mẫn Nhu rời đi, quay đầu thì thấy ánh mắt ôn hòa của Lục Thiếu Phàm vẫn dõi theo cô. Sau khi Lục Tranh Vanh và ông Thẩm vào phòng khách, bà hạ giọng nói:
“Mẹ không biết hôm nay sinh nhật Tiểu Nhu thì thôi, tại sao con cũng không nhớ, ít nhất nên mua cho Tiểu Nhu bó hoa chứ.”
Lục Thiếu Phàm cười tươi đặt đũa xuống, tay xoa nhẹ Đậu Đậu đang *** ngón tay, ngước mắt nhìn bà Lục nói:
“Mẹ, lát nữa con và Tiểu Nhu sẽ ra ngoài một chuyến.”
Lục Thiếu Phàm cao to ngồi thẳng trên ghế, gương mặt anh tuấn nở nụ cười mang theo phần tự tin khiến sắc mặt trách móc của bà Lục cũng dịu đi, bà đón lấy Đậu Đậu từ tay Lục Thiếu Phàm, không quên dặn dò.
“Con dẫn Tiểu Nhu đi qua mấy khu mua sắm xem con bé thích gì thì mua làm quà, phụ nữ mang thai cảm xúc không ổn định, con phải chiều Tiểu Nhu biết không?”
“Con sẽ chú ý.
Ánh mắt lưu động, đôi mắt thâm thúy của Lục Thiếu Phàm trở nên mềm mại khi nhìn Mẫn Nhu đang đứng cạnh cửa. Anh đẩy lui ghế, ưu nhã đứng dậy, cầm áo khoác đang treo trên giá đi về phía chỗ Mẫn Nhu đang nghe điện thoại, môi nở nụ cười tươi sáng.
Mẫn Nhu vừa mở điện thoại, bên tai đã nghe tiếng chúc mừng “Sinh nhật vui vẻ”, cô ngẩn người ra, gương mặt đầy vẻ sung sướng, đáp:
“Cám ơn cậu Chân Ni.”
Đúng là cuộc điện thoại do Chân Ni gọi tới, tuy ông Thẩm ngàn dặn vạn dặn cô, nhưng tối nay Mẫn Nhu không muốn tra xét Chân Ni, cô tính gọi Chân Ni ngày mai tới chơi với cô thì bên đầu dây kia vọng lại tiếng đàn ông.
“Ni Ni, mẹ anh kêu em ra ăn cơm.”
“Tôi nói lại lần nữa, đó là mẹ tôi, không phải mẹ anh.”
Chân Ni cắn răng nghiến lợi nói, gương mặt lúc này chắc cũng đầy lửa giận, cô còn tưởng tượng ra con người ưỡn mặt kêu mẹ anh đang cười hì hì ứng phó với thái độ trừng mắt dựng râu của Chân Ni. Mẫn Nhu nở nụ cười không ra tiếng, xem ra, khoảng cách tám năm kháng chiến thắng lợi không còn xa.
“Ni Ni, anh vừa sửa xong nhà tắm, có phải em nên sửa cho anh không?”
“Thẩm Tấn Hàm, anh mau cút ra khỏi phòng tôi.”
Bên trong ống nghe, cô nghe tiếng vật nặng nện vào cửa. Mẫn Nhu nhíu mày, đặt điện thoại xa ra còn có thể nghe tiếng Thẩm Tấn Hàm lưu manh đang cải chính:
“Anh cũng nhắc lại lần nữa, đây là phòng của chúng ta, không phải của mình em.”
“A! Thẩm Tấm Hàm anh là tên lưu manh ૮ɦếƭ tiệt.”
Âm thanh răng rắc động võ vang lên không ngừng, Mẫn Nhu nghe âm thanh hỗn loạn bên kia liền lắc đầu, cười cảm thán ngắt điện thoại, lúc quay lại liền ***ng vào *** người đứng sau lưng.
Ngửi thấy mùi hương bạc hà dịu nhẹ, Mẫn Nhu vòng tay ôm Lục Thiếu Phàm, gương mặt tươi cười, ngẩng đầu quan sát gương mặt sạch sẽ của anh dưới ánh đèn:
“Vào thôi.”
Mẫn Nhu tính đi vào trong thì bị Lục Thiếu Phàm kéo lại. Cô khó hiểu quay đầu lại, đập vào mắt là đôi mắt đen dịu dàng của Lục Thiếu Phàm, đôi mắt trầm tĩnh lại đầy luồng sáng khiến cô sửng sốt. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào và vui vẻ, khóe miệng cong lên, vòng tay qua tay anh.
“Muốn chúc em sinh nhật vui vẻ sao? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, anh không cần ngại, nói đi.”
Mẫn Nhu cười khúc khích, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào hông Lục Thiếu Phàm, ra vẻ ngại ngùng nháy mắt nhìn anh. Cô lắc lắc cánh tay Lục Thiếu Phàm, muốn thúc giục lại thấy ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn cô vô cùng chăm chú, cô thôi làm nũng im lặng đứng dựa vào bên cạnh anh, môi nở nụ cười hạnh phúc.
Trước lực ảnh hưởng của cô, chẳng lẽ Lục Thiếu Phàm đã luyện tới mức vô thăng thắng hữu thanh sao.
Mẫn Nhu nhắm mắt, quên mình còn đứng ở cửa cứ như vậy tựa vào lòng Lục Thiếu Phàm. Mãi đến khi có một chiếc áo lông để lên vai, ngón tay thon dài chỉnh sửa lại tóc giúp cô, Mẫn Nhu mới đứng thẳng người, cô nhìn qua vai Lục Thiếu Phàm thấy dì Mai đang cười đi vào nhà.
“Mau mặc áo vào đi, anh đưa em đi tới một nơi.”
Lục Thiếu Phàm nắm chặt tay cô, đưa cô đi tới gara, Mẫn Nhu vẫn còn ngơ ngẩn cả người vừa đuổi theo cho kịp Lục Thiếu Phàm vừa hỏi:
“Trời đã tối thế này chúng ta còn đi đâu? Nếu anh muốn mua quà cho em thì không cần đâu, với em mà nói, món quà tốt nhất là anh ở bên cạnh em.”
Lục Thiếu Phàm khẽ khựng lại khiến Mẫn Nhu thắng gấp. Dưới ánh trăng sát, anh nghiêng người, cầm thật chặt mười ngón tay cô, gương mặt cúi xuống nhìn gương mặt dễ dàng thỏa mãn của cô, khóe miệng cong lên cười vui sướng.
“Trước khi lấy anh làm quà cho em, anh muốn gói mình lại trước.”
Bàn tay to bất ngờ P0'p nhẹ mũi cô, dịu dàng nhéo nhẹ. Ánh mắt ôn hòa nhu cười chậm rãi đảo qua gương mặt xinh xắn, chiếc mũi thanh tú, dừng lại trên môi cô, cúi người, nhẹ nhàng in môi mình lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng không hề mãnh liệt nhưng lại trấn an được cô. Cô ngồi vào xe, nhìn bóng người cao lớn của Lục Thiếu Phàm bên ngoài xe, trong lòng Mẫn Nhu đối với món quà đóng gói Lục Thiếu Phàm rất mong chờ.
Xe ra khỏi cửa, tốc độ khi lái vào đường cũng tăng nhanh. Mẫn Nhu nhìn những tòa nhà trôi dần đi bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng xa hoa trụy lạc xa dần. Mẫn Nhu không nhịn được tò mò quay đầu hướng Lục Thiếu Phàm hỏi:
“Anh tiết lộ một chút được không, coi như tránh để em bị sốc?”
“Bí mật!”
Lục Thiếu Phàm nhìn thẳng phía trước, tay giữ bánh lái đối với sự thương lượng của Mẫn Nhu chỉ đáp lại hai chữ. Khi gặp đèn đỏ, xe dừng lại, ánh mắt anh đảo qua nhìn cô, tay xoa đỉnh đầu cô.
“Em ngủ đi, khi nào tới anh sẽ gọi em.”
Mẫn Nhu nhìn nụ cười bí hiểm của Lục Thiếu Phàm, biết chắc anh không chịu nói liền thất vọng tựa người vào ghế. Khi xe bắt đầu chạy thì cô cũng nhắm hai mắt lại.
Chiếc xe thể thao chậm rãi đi nhanh, thắng gấp. Mẫn Nhu tựa vào ghế nhắm mắt ngủ say, không thấy một chiếc Mercedes lướt qua. Nếu là trước, với giác quan thứ sau nhạy bén chắc cô đã mở mắt nhìn ra bên ngoài xe, nhưng chuyện muốn và làm là hai chuyện khác nhau.
Bên trong không khí ấm áp, Mẫn Nhu mơ màng ngủ ngủ, ý thức trôi giữa hiện thực và giấc mơ. Khi trên mặt cảm giác có ai đó chạm vào, Mẫn Nhu liền mở mắt, hai mắt phản xạ hình ảnh Lục Thiếu Phàm
Cô dụi mắt còn lim dim, chống tay lên ghế ngồi thẳng dậy nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Tới rồi, xuống xe thôi.”
Ngón tay trắng vuốt nhẹ tóc cô, anh bước xuống xe trước, Mẫn Nhu nhìn màn đêm tối đen bên ngoài cũng chầm chậm mở cửa xe đi ra.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, dù cô mặc áo lông nhưng vẫn không nhịn được rung lên. Theo ánh trăng, cô loáng thoáng nhận ra đây là khu dân cư, chỉ là không có gia đình nào mở đèn, chỉ có đêm tối rét lạnh.
Nhìn bâu trời đêm yên tĩnh, Mẫn Nhu cảm thấy Lục Thiếu Phàm tới gần. Bàn tay ấm áp của anh đặt lên trước mắt cô, che đi ánh sáng.
“Nhắm mắt lại, bắt đầu đếm ngược mười giây.”
Mẫn Nhu bật cười, muốn nói Lục Thiếu Phàm thật sự là rắc rối, nhưng miệng lại chiều theo ý anh đọc chuỗi dãy số. Đếm ngược từ mười đến một, khi tay anh rời đi, cô không mở mắt ra.
“Bốn, ba, hai… một.”
Mẫn Nhu mở to mắt, những ngọn đèn sáng rực bao phủ lấy cô giữa bóng tối, giống như tất cả các ngôi sao đều bừng sáng trong màn đên. Ba dãy nhà cùng với 23 tầng lâu song song và sừng sững, tất cả ánh đèn bên trong cửa sổ đều bật sáng, cô có thể nhìn thấy hai chữ - “Happy birthday!”
Kinh ngạc đi qua, Mẫn Nhu vừa cảm động vừa hạnh phúc, đây chính là món quà Lục Thiếu Phàm chuẩn bị sao?
“Lục Thiếu Phàm, chiêu này cũ quá rồi!”
Mẫn Nhu nở nụ cười ngọt ngào, quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô từ nãy giờ nhưng không thấy đâu. Tâm trạng lo lắng, nụ cười thu lại quay nhìn khắp mọi nơi tìm kiếm Lục Thiếu Phàm, vừa xoay người sang thì thấy Lục Thiếu Phàm từ đuôi xe chậm rãi bước ra, trong tay anh là bó hoa hồng rất lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc