Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 77

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Gương mặt cô như bị lông mao lướt nhẹ qua, cảm giác nhột nhột. Mẫn Nhu đưa tay hất đi lại chỉ chạm vào một bàn tay với khớp xương rõ ràng. Trán mang đến cảm giác mềm mại мơи тяớи, khi mở mắt ra, Mẫn Nhu giật mình đập vào mắt là gương mặt anh tuấn của Lục Thiếu Phàm.
Đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, đôi mắt dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn mờ ảo của cô. Mẫn Nhu nhẹ cong môi, nửa tỉnh nửa mơ híp mắt lại, chủ động ôm lấy Lục Thiếu Phàm nói, thì thầm nói:“Sao anh lại dậy sớm thế?”
“Anh đánh thức em rồi sao? Ngoan, ngủ tiếp đi, lát nữa anh sẽ nhờ dì Mai gọi em dậy.”
Lục Thiếu Phàm cúi người khi cô đang ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, rồi vui vẻ xuống giường đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy như có như không từ phòng tắm truyền ra, Mẫn Nhu nằm thư thái trên giường, cảm giác mơ màng buồn ngủ cũng từ từ biến mất. Cô quay đầu nhìn ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ cũng không muốn ngủ tiếp.
Khi Lục Thiếu Phàm bước ra thì thấy Mẫn Nhu đang ngồi bên cửa sổ, cánh tay trắng mảnh mai bao lấy đầu gối, cả người co rúc trên ghế, mái tóc đen mềm mại rủ xuống nơi thắt lưng. Dưới ánh nắng sáng rực thuần khiết cô như tiên nữ từ trong khu rừng bước ra vừa thuần khiết lại xinh đẹp tao nhã.
Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn anh đứng lặng ngay cửa, gương mặt cười rộ lên một nụ cười ngọt ngào vui vẻ.
Cô chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, nhận thấy vậy Lục Thiếu Phàm nhíu mày, anh không đi vào phòng thay đồ như mọi ngày ngay mà cầm lấy chiếc chăn nhung bên giường đi đến cạnh cô, cẩn thận bọc lấy cơ thể cô, giọng nói ôn nhu mang theo vài phần nghiêm khắc: “Nếu bị cảm thì làm sao!”
Mẫn Nhu ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nghe anh ân cần trách cứ, môi cong lên, hơi nghiêng người, nũng nịu giữ lấy thắt lưng của Lục Thiếu Phàm: ”Không phải là có anh bên cạnh em rồi sao!”
Đôi mắt cong cong như vầng trăng tỏa ra vầng sáng màu vàng, phản xạ ra khiến người ta mơ màng. Lục Thiếu Phàm cụp mi xuống, nở nụ cười yêu thương, thở dài, đùa giỡn với tóc mái của cô, muốn ôm cô trở lại giường thì bị cô ngăn lại.
“Em muốn đưa Đậu Đậu đi học, thuận tiện hít thở không khí trong lành.”
Từ hôm mang thai, ngoại trừ tối qua đi ra ngoài Mẫn Nhu cũng không ra khỏi nhà, hơn nữa chuyện xảy ra tối qua cũng không vui vẻ gì, tâm trạng nặng nề là không thể tránh khỏi. Lục Thiếu Phàm không phản đối, mọi việc đều dung túng cô, Mẫn Nhu hôn anh, cười khúc khích bước khỏi ghế.
Chiếc ghế dựa lay động, ngón tay trắng nõn vuốt nhẹ gương mặt, khóe môi và mắt Lục Thiếu Phàm đều tràn đầy niềm vui, ánh mắt nhu hòa chưa từng rời khỏi bóng người mảnh mai đang đi vào phòng tắm
“Tiểu Nhu con dậy rồi sao? Dì Mai, mau đi hâm nóng lại tổ yến cho Tiểu Nhu.”
Bà Lục đưa mắt nhìn Mẫn Nhu đi từ cầu thang xuống, gương mặt cao quý đượm vẻ vui mừng, quay sang dì Mai thúc giục nói, sau đó giúp Mẫn Nhu kéo ghế: “Tiểu Nhu, tới đây ngồi kế bên mẹ.”
Lúc nghe tiếng bước, Lục Thiếu Phàm đang xem báo liền ngẩng đầu, bên trong đôi mắt đen ôn hòa là nụ cười thản nhiên, anh đem tờ báo để sang một bên, đứng dậy đi tới ôm nhẹ Mẫn Nhu, rồi vào phòng ăn.
Sáng sớm ở trước mặt người khác ân âи áι ái, Mẫn Nhu thấy nụ cười trêu ghẹo của bà Lục liền trở nên ngại ngùng muốn duy trì khoảng cách với Lục Thiếu Phàm. Anh lại càng bám chặt lấy, vẻ mặt ung dung không có gì xấu hổ.
Mẫn Nhu xin phép đưa Đậu Đậu đi học. Bà Lục dù không muốn nhưng thấy Đậu Đậu vui vẻ từ trong phòng chạy ra lại có Lục Thiếu Phàm hộ tống, bà cố gượng lắm mới đồng ý, đồng thời bà cũng bảo lái xe trong nhà đi theo, để tránh lúc về Mẫn Nhu không có xe.
Sự quan tâm của bà Lục không hề giả dối, có người mẹ như vậy Mẫn Nhu cũng cảm thấy may mắn. Cô cũng không phải đứa con dâu bướng bỉnh ương ngạnh, dĩ nhiên sẽ đồng ý với sự sắp xếp của bà Lục.
Xe ngừng bên đường, Mẫn Nhu dắt Đậu Đậu xuống xe, Lục Thiếu Phàm không như lần trước nhìn theo hai người mà cũng xuống xe theo nắm lấy tay Mẫn Nhu, thanh tao lịch sự đi vào khu vực đi bộ.
“Sao anh không đi làm?”
“Vẫn còn sớm, đưa Đậu Đậu vào trường rồi đi cũng chưa muộn.”
Lục Thiếu Phàm tùy ý giải thích, anh nhìn cột đèn phía đối diện, thấy đèn sáng lên, ánh mắt mới nhìn Mẫn Nhu, khóe môi cong lên cười cười, tay trái nhéo lấy đầu mũi Mẫn Nhu: “Đi qua đi, ngốc ạ!”
Giữa dòng người lui tới, bàn tay to của anh giữ chặt tay cô, Mẫn Nhu không kìm lòng được áp sát anh, để anh dẫn cô đi, xuyên qua dòng người đông đúc trên đường kẻ vạch chật chội dành cho người đi bộ.
Gió lạnh thổi qua gò má, gò má lại không hề thấy lạnh, lòng bàn tay lại ấm áp, bên môi nở nụ cười điềm tĩnh. Cuộc sống của cô nhờ có Lục Thiếu Phàm mới rời khỏi những tranh chấp, trở nên an nhàn hạnh phúc như thế.
“Cậu xem đi, cô ấy rất hạnh phúc.”
Một nhà hàng xa hoa ở lầu hai nằm bên con đường đối diện, từ phía bên cửa sổ Tống Tử Minh quay đầu vào, ánh mắt thu lại, khẽ đẩy mắt kiếng trên sống mũi, gương mặt nhã nhặn nở nụ cười sâu xa, ánh mắt dõi theo người đàn ông tuấn lãnh mắt vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nhắc khéo.
Bàn tay to của Kỷ Mạch Hằng giữ lấy tách cà phê nổi cả gân xanh, bên trong đôi mắt thầm gợn sóng, giống như cố ép buộc bản thân kiềm chế tình cảm. Nghe Tống Tử Minh không nặng không nhẹ nhắc, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng khiến Tống Tử Minh liền im lặng, ra vẻ bình thản ta đây xem báo.
“Nghe nói lần trước cậu giúp cô ấy ngăn scandal, tính trở về làm tán tài Đồng tử sao?”
Không lâu sau, Tống Tử Minh lại đưa mắt nhìn mặt Kỷ Mạch Hằng, trên gương mặt lãnh đạm anh tuấn xuất hiện vẻ phiền muộn, đôi mắt vẫn nhìn xuống con đường đối diện, cho dù cô đã đi xa, cho dù cô đã có giai ngẫu làm bạn, cho dù cô…
(1) giai ngẫu:Một đôi tốt đẹp, chỉ vợ chồng tốt đôi.
Quá nhiều cho dù, nhưng lại không có một thứ thuộc về Kỷ Mạch Hằng anh, cô thật sự quên anh rồi sao? Hoàn toàn để anh và quá khứ trôi xa sao?
Tống Tử Minh nhìn Kỷ Mạch Hằng cố đè nén cảm xúc, buông tờ báo trong tay xuống, với khả năng quan sát nhạy bén của luật sư cùng suy nghĩ đầy lý trí, anh dĩ nhiên quá rõ ràng tâm tư của Kỷ Mạch Hằng.
Ba năm trước, Mẫn Nhu làm rất nhiều thứ cho Kỷ Mạch Hằng. Tống Tử Minh là kẻ ngoài cuộc đều nhìn thấy, cho rằng người bạn này của mình sẽ lấy làm cảm kích trong lòng. Nhưng khi biết Mẫn Tiệp xuất hiện lại trong cuộc đời Kỷ Mạch Hằng, anh mới hiểu, tên ngốc này nếu bỏ người con gái như Mẫn Nhu nhất định sẽ là bi kịch.
Trong tình yêu ai đúng ai sai, không thể nói được, Kỷ Mạch Hằng yêu Mẫn Tiệp không sai, sai là Kỷ Mạch Hằng đã không nhìn rõ con tim mình, chính vì thế mới tự làm bị thương mình, làm bị thương người khác!
Thế sự khó ngờ, chỉ mấy tháng, Mẫn Nhu đã gả vào Lục gia một trong những nhà giàu có quyền lực, trở thành thiếu phu nhân danh môn, lúc này người bạn tốt của mình cũng tỉnh ngộ, nhận ra người phụ nữ mình yêu là ai.
Tống Tử Minh cười khổ xoa huyệt thái dương, tối qua chỉ vì một câu nói của Kỷ Mạch Hằng, anh đã thức suốt đêm chuẩn bị tài liệu, dù người phụ nữ kia kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của anh, anh còn đúng hẹn tới đây chỉ vì muốn biết rõ thái độ của người bạn mình với phụ nữ kia thế nào. Lúc này, không cần Kỷ Mạch Hằng mở miệng, Tống Tử Minh vừa nhìn đã hiểu.
Thì ra ba năm cực khổ duy trì tình yêu, hậu quả không phải là người phụ nữ kia rơi xuống vực thẳm trong đau khổ mà Kỷ Mạch Hằng hối hận cả đời. Tất cả mọi thứ của cô ấy hoàn toàn bắt đầu lại, tương lai của cô ấy hẳn là sẽ không có Kỷ Mạch Hằng?
“Cậu cũng thật coi tiền như tát nước, cho dù cậu không ngăn đám kí giả đó, bọn họ cũng không dám đăng lên báo đâu.”
Ánh mắt lạnh như băng không vui của Kỷ Mạch Hằng khiến Tống Tử Minh câm miệng, anh cười nhạt đem tờ báo đẩy đến trước Kỷ Mạch Hằng, giọng nói bình thản không hề khách sáo vạch trần một sự thật tàn nhẫn: “Mẫn Nhu sau khi thành người của hào môn liền vì yêu mà rút khỏi giới giải trí, danh môn thị trưởng Lục Thiếu Phàm cầu hôn, chấp nhận khế ước trăm năm.”
Trên mặt báo, một hình ảnh rõ ràng đập vào làm đau nhói mắt Kỷ Mạch Hằng, không muốn thừa nhận, nhưng cô gái trong tấm tình cười rạng rỡ, ngũ quan quen thuộc, gương mặt tươi sáng, trừ cô ra thì còn ai vào đây?
Giữa khung cảnh đồng quê yên bình, cô dịu dàng bước tới, tay trong tay với người đàn ông ung dung khí chất cao quý, gương mặt sạch sẽ anh tuấn, nụ cười mỉm ôn hòa, mười ngón tay đan chặt vào nhau lấp lánh chiếc nhẫn sáng, sau lưng họ còn là nhà thờ thánh Patrick nổi tiếng.
Người đàn ông đó đưa cô đi Ireland, sống ૮ɦếƭ không rời, cùng ૮ɦếƭ cùng vui, nắm tay nhau đến khi ૮ɦếƭ, bên nhau đến già, người đàn ông đó muốn dùng ước định đó để trói chặt cô.
Kỷ Mạch Hằng nhìn nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp bên trong tấm ảnh rất lâu không dời mắt đi, bên trong nhà hàng yên tĩnh, tiếng nhạc du dương mà bên tai Kỷ Mạch Hằng chỉ có giọng nói vô tình của Tống Tử Minh vạch rõ sự thật: “Một người bạn của mình làm ở tòa soạn báo nói mình biết, lúc đầu bài báo này không nằm trên trang đầu, nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại khẩn vào lúc rạng sáng mà tất cả tòa soạn đều ngừng in ấn, suốt đêm chủ 乃út phải ngồi tự mình sửa bài, sau mấy giờ, bài báo gièm pha lại được tô son trát phấn thành mối kim ngọc lương duyên.”
Tống Tử Minh miệng nhấp cà phê, đôi mắt đằng sau lớp kính lóe lên tia sáng, không để ý đến nét mặt cứng ngắc của Kỷ Mạch Hằng, tiếp tục nói: “Lục Cảnh Vân cảnh trưởng của Tổng cục tin tức xuất bản, là người con thứ ba của Lục gia, là chú ba của thị trưởng hiện tại, bây giờ các tòa soạn báo đều dựa vào tin tức mà tranh giành lợi ích, lại quên mất bối cảnh vào quyền thế của Lục gia, họ có thể lật đổ một tòa soạn báo như nghiền ૮ɦếƭ một con kiến rất dễ dàng, chính vì vậy dù lần trước cậu không ra tay thì mình nghĩ…”
Tống Tử Minh đột nhiên dừng lại, nhìn thuốc lá đang kẹp giữa ngón tay Kỷ Mạch Hằng, vẻ mặt kinh ngạc, lông mày nhíu lại, nghe mùi thuốc lá ánh mắt Tống Tử Minh sâu xa nhìn Kỷ Mạch Hằng hút thuốc: “Bắt đầu hút từ khi nào?”
Kỷ Mạch Hằng coi như không nghe thấy lời chỉ trích của Tống Tử Minh, đem đầu thuốc lá nhấn vào gạt tàn, đứng lên khỏi ghế, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng mang theo tâm trạng suy sụp cô đơn. Đôi mắt liếc về phía cửa sổ, sau đó nhìn Tống Tử Minh nói lời cảm ơn rồi bỏ đi.
Tống Tử Minh muốn uống cà phê, nhưng môi vừa chạm vào thành ly liền nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn bóng Kỷ Mạch Hằng xa dần, thở dài không biết làm gì hơn ngoại trừ cảm thán.
Cà phê lạnh có thể đổi tách khác, vậy trái tim của con người khi đã lạnh đi chỉ cần đổi là có thể ấm lại sao?
Chap 56
Tin Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm kết hôn chỉ trong vài giờ đã thành tiêu điểm đồn đại của giới truyền thông, dù là giới giải trí hay bất cứ đâu cuộc hôn nhân giữa một minh tinh và một người làm chính trị đều sẽ có khen và chê, những lời chúc phúc cũng bị chôn vùi trong nghi ngờ.
Người bên ngoài làm cho tin tức càng trở nên ồn ào huyên náo, ảnh hai người chụp chung chiếm cả trang đầu của báo, đương sự Mẫn Nhu cũng không lấy làm cảm kích, sau khi đưa Đậu Đậu đi học liền được Lục Thiếu Phàm hộ tống lên xe, nhờ tài xế chở về Lục gia.
Mẫn Nhu vừa bước vào cửa lớn, liền nhìn thấy dì Mai đang tiếp đón một người đàn ông trung niên, tây trang thẳng thớm, cặp màu đen, nhìn thế nào cũng rất đạo mạo. Ông ta chú ý tới Mẫn Nhu đi vào cửa, đứng dậy gật đầu chào nói: “Lục phu nhân, tôi là Luật sư, lần này là luật sư giúp cô trong vụ tranh chấp di sản Mẫn thị.”
Mẫn Nhu kinh ngạc dừng bước, nghi hoặc nhìn vị luật sư đang lấy văn kiện trong cặp ra, cô nhíu mày chậm rãi đi tới, ánh mắt đảo qua phần văn kiện, nhìn cách dì Mai tiếp đón ông ta hoàn toàn không phải người lạ.
“Với chuyện tranh chấp di sản lần này, Lục tiên sinh tối qua đã nói sơ qua với tôi, hôm nay tôi tới đây muốn biết suy nghĩ cụ thể của phu nhân, qua đó tôi có thể xử lý vụ này tốt hơn.”
Luật sư nói Lục tiên sinh xem như chứng minh được suy nghĩ trong đầu Mẫn Nhu, thật sự Lục Thiếu Phàm đã giúp cô lo mọi việc, còn cô chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Tối qua anh và cô ngủ cùng nhau, như vậy sau khi cô ngủ rồi anh mới dậy xử lý chuyện này. Chuyện Lục Thiếu Phàm làm khiến cô rất cảm động nhưng trong lòng cũng chua xót, trong cuộc hôn nhân này luôn là Lục Thiếu Phàm yêu chiều cô, cô cũng yêu anh nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, giống như hạnh phúc cuộc sống ngọt ngào của họ luôn có một khoảng trống, cô muốn lấp nó đi nhưng không thể được.
Tiếp nhận lấy văn kiện từ tay luật sư, Mẫn Nhu đờ đẫn nghe luật sư nói lại. Trong đầu trong mắt đều là hình ảnh Lục Thiếu Phàm nửa đêm ở thư phòng vì cô mà làm việc, nhớ lại đôi mắt đen ôn hòa sáng rực kia, Mẫn Nhu tự trách than nhẹ.
“Lục phu nhân có phải không vừa ý chỗ nào?”
Luật sư đột ngột hỏi khiến Mẫn Nhu hoàn hồn, cô lúng túng mím môi cười, cúi đầu nhìn văn kiện, phía trên mỗi một điều đều là duy trì lợi ích của cô, có lẽ cũng là khó khăn của Mẫn gia. Nếu Hồng Lam nhìn thấy những điều lệ này không biết có có tán thành.
“Vậy cứ theo những điều mà luật sư ghi trên đây đi, tôi cũng không có ý kiến gì.”
Luật sư liếc nhìn Mẫn Nhu trả lại văn kiện, ngẩng đầu nhìn Mẫn Nhu, cười sâu xa nói: “Những điều này đều là Lục tiên sinh bảo tôi thêm vào, chắc là sợ Lục phu nhân chịu thiệt thòi. Một người ngoài nghề mà phải đi nghiên cứu những chuyện luật pháp xem ra cũng không phải công việc nhẹ nhàng gì.”
Lúc Mẫn Nhu đang kinh ngạc thì luật sư đứng dậy, dì Mai tiễn ông ta ra khỏi cửa Lục gia. Mẫn Nhu vẫn ngồi tm lặng trên ghế, bên tai quanh quẩn câu nói của luật sư.
Tiếng chuông di động vang lên giữa phòng khách, Mẫn Nhu nhíu mày cầm lấy di động, nhấn nút, mở miệng hỏi Chân Ni sao đột nhiên gọi cô: “Chân Ni, có việc gì vậy?”
“Nhu, tin cậu và Lục Thiếu Phàm đã nằm lên trang đầu báo giải trí, không phải các cậu đang phong tỏa tin tức rất chặt sao, sao đột nhiên lại bị phơi bày ra hết thế này”
Khác với giọng nói hờ hững của Mẫn Nhu, Chân Ni lớn tiếng hỏi, lo lắng và khẩn trương Mẫn Nhu có thể nghe thấy tiếng giày cao gót truyền qua từ điện thoại.
“Hiện tại, dưới công ty đều là đám phóng viên đang muốn tìm tin tức, ngay cả lao công đi ra ngoài cũng bị phỏng vấn rất lâu mới cho đi, đám chó săn thì chưa nói tới nay ngay cả các kí giả chuyên về báo chính trị cũng tới.”
Chân Ni lo lắng nói khiến cho Mẫn Nhu đang bình tĩnh như nước hồ thu liền như bị ném bom, thế giới im lặng của cô liền trở nên trời long đất lở. Mẫn Nhu chưa kịp suy nghĩ gì liền mở tivi lên, rất nhanh tìm được kênh mình cần, giữa màn hình lớn là tin tức đang trực tiếp.
Hình ảnh đập vào mắt là tại cửa tòa thị chính, bóng người quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh, đám phóng viên phía sau tay cầm phone đi lên, hàng loạt câu hỏi liên tục vang lên, ánh đèn flash lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra.
Bộ tây trang màu đen, khí chất cao quý lạnh lùng, gương mặt bình thản vân đạm phong khinh, dù ánh đèn flash chói mắt đập vào mặt giữa lông mày cũng không hề xuất hiện nếp gợn sóng.
Bẩm sinh đã có khí chất lãnh đạo, vẻ ung dung bình thản càng tăng thêm sức quyến rũ bất phàm. Nếu bình thường nhìn thấy Lục Thiếu Phàm xuất sắc như thế, Mẫn Nhu nhất định sẽ tự hào bị làm cho mê muội nhưng lúc này, tay Mẫn Nhu cầm chặt điện thoại di động, mồ hôi túa ra.
Bao nhiêu đôi vợ chồng âи áι ở giới giải trí vì không chịu được giới truyền thông thêm dầu thêm mỡ mà chấm dứt, hôn nhân tan vỡ cũng chứng minh cho những lời tiên đoán kia, không phải họ không yêu nhau mà vì tin đồn quá đáng sợ.
Nếu Lục Thiếu Phàm lại lần nữa xuất hiện trên báo, cô không thể biết chắc cục kiểm soát có tìm tới cửa, nghi ngờ hình tượng và đạo đức Lục Thiếu Phàm không!! Cô muốn bảo vệ anh, nhưng cuối cùng lại mang đến cho anh sự phiền phức, những rắc rối ảnh hưởng đến con đường chính trị của anh, đôi khi sẽ còn phá hủy.
Bảo vệ ở tòa thị chính đều được huy động, chặn đám kí giả lại, thư kí và những nhân viên khác theo sau cũng giúp Lục Thiếu Phàm mở đường thoát khỏi đám kí giả.
“Thị trưởng Lục, theo báo chí vợ của anh là người nổi tiếng, là siêu sao giới giải trí Mẫn Nhu, có phải chuyện này là thật?”
“Thị trưởng Lục, mọi người nói Mẫn Nhu là em gái của đối tượng anh từng hẹn hò, lúc ấy Mẫn Nhu cũng đang có bạn trai làm kinh doanh, nhưng sao hai người lại đến với nhau, xin hỏi đối với những lời đồn đó anh có ý kiến gì không?”
“Thị trưởng lục, thân phận nghệ sĩ của Mẫn Nhu có ảnh hưởng xấu tới con đường chính trị của anh không, gia đình anh không phản đối cuộc hôn nhân này sao?”
Lục Thiếu Phàm mỉm cười nhẹ, đôi mắt đen thâm thúy nhìn xuyên qua đám đông, hướng về màn ảnh, Mẫn Nhu ngồi trước ti vi, đôi mắt cô thấp thỏm nhìn thẳng vào đôi mắt đen ôn hòa của Lục Thiếu Phàm, anh đoán cô đang ngồi trước tivi sao?
“Nhu, cậu còn đó không? Nhu!”
Tiếng gọi thân thiết của Chân Ni vang lên bên tai, Mẫn Nhu nhìn màn hình, nhẹ than một tiếng, dồn tất cả lực chú ý vào hình ảnh của Lục Thiếu Phàm.
“Nhu, vừa rồi có rất nhiều công ty chuyên về các mặt hàng phụ nữ đều gọi tới, muốn cậu làm người phát ngôn, tiền phát ngôn gấp đôi so với trước. Còn nữa, mấy ngày tới là tết nguyên đán, đài truyền hình thành phố A muốn mời cậu diễn vào năm nay…”
Cho dù Chân Ni cố kiềm chế tâm trạng nhưng Mẫn Nhu vẫn nhận ra sự hưng phấn từ lời nói của Chân Ni, bên ngoài dù chửi bới cuộc hôn nhân của cô nhưng các bản hợp đồng không ngừng tìm tới, đây chính là hiệu ứng kinh tế do cuộc hôn nhân của cô mang tới sao?
Mẫn Nhu đang bất an sắc mặt càng trở nên khó coi, điện thoại bên đầu dây kia càng thấp, bên đầu dây kia đã không còn tiếng nói dường như đã đoán ra tâm trạng không vui của Mẫn Nhu, cho nên quyết định im lặng:
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tôi và vợ tôi Mẫn Nhu. Nếu ban đầu tôi đã chọn vợ mình thì tôi sẽ không từ bỏ. Tôi tin rằng tất cả lời đồn nên dừng lại, đối với những lời phỉ báng không có thật, tôi và vợ tôi sẽ nhờ pháp luật giải quyết.”
Giọng nam réo rắt xuyên qua tiếng ầm ĩ tựa như làn gió mát giữa mùa đông khiến đám kí giả trở nên im lặng lại, không tiếp tục đột phá vòng vây dưới sự cản trở của bảo vệ và nhân viên. Tất cả đều nhìn người đàn ông hoàn mỹ tựa tiên giáng trần, lời nói của anh như cú đánh vô hình khiến cho bất cứ ai cũng hoảng sợ.
Bên trong màn hình tivi, anh và nhân viên của mình rời đi, bóng lưng cao to lọt vào mắt Mẫn Nhu. Cô mang lại phiền toái, anh lại thản nhiên đón nhận không hề cự tuyệt, mặt cũng không lạnh đi, vẫn cười nhẹ như trước lại khiến cho mọi người sợ hãi nghi ngờ.
“Nhu, mình nghe cấp trên nói, các tờ báo lớn đều nhận được cuộc gọi từ cảnh trưởng của tổng cục xuất bản yêu cầu sửa lại đầu đề báo, cậu có biết chuyện này không?”
Chân Ni cẩn thận hỏi, Mẫn Nhu không đưa ra câu trả lời. Bên tivi tiếp tục với những tin tức khác, Mẫn Nhu kéo khóe môi, muốn cười nhưng lại nhận ra so với khóc còn khó hơn, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Lục Thiếu Phàm vì cô làm nhiều chuyện, còn bao nhiêu chuyện mà cô chưa biết? Anh lén cô lúc ngủ say mà tiến hành?
Cô không quên nửa đêm trước Lục Thiếu Phàm ở ngoài cửa gọi điện, giọng nói nhỏ gọi chú ba khiến Mẫn Nhu bừng tỉnh hiểu ra, Lục Thiếu Phàm sớm biết đã có ngày thế này nên đã chuẩn bị chu đáo, vì cô mà cố gắng xây nên mảnh trời an bình.
Mẫn Nhu trong lòng vừa ngọt vừa chát, đau lòng vì Lục Thiếu Phàm phải mệt mỏi che chở cô, cũng vì bản thân cảm thấy thiếu nợ Lục Thiếu Phàm mà áy náy. Giữa hai người, Lục Thiếu Phàm vẫn ở thế chủ động, còn cô vẫn ở thế bị động, chỉ biết đón nhận.
Cô muốn vì Lục Thiếu Phàm làm chút gì đó, nhưng trải qua tìm kiếm lại phát hiện người đàn ông hoàn mỹ này đã xây dựng cho cô một tòa tђàภђ ђạnh phúc và kiên cố còn cô những chuyện làm được hết sức nhỏ bé.
“Những lời mời và hoạt động từ chối hết đi, mình sẽ không tham gia.”
“Cậu đã không muốn vậy mình sẽ giúp cậu cự tuyệt.”
Chân Ni tuy thông cảm Mẫn Nhu nhưng cũng khó nén tiếc nuối, dù sao đây là cơ hội tốt để kiếm được món hời, hiện nay nhiều ngôi sao đều dựa vào lăng xê mà nâng mình lên. Mẫn Nhu lựa con đường riêng, không muốn xuất hiện ở bất cứ hoạt động nào, chẳng lẽ cam tâm ở nhà làm bà chủ hoàn toàn rút khỏi giới giải trí?
Vì một người đàn ông mà bước vào giới giải trí nhưng cũng vì một người đàn ông khác mà rút lui, Mẫn Nhu yêu luôn hết mình, Chân Ni cũng chỉ biết thở dài, chỉ mong lần này, Lục Thiếu Phàm có thể ở bên Mẫn Nhu đến cuối cùng không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc