Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 28

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Nắng sớm chiếu vào phòng tạo nên một cảm giác bình an ấm áp, Mẫn Nhu chăm chú giúp Lục Thiếu Phàm lật cổ áo lên, hơi nhón chân, đem caravat vòng qua cổ anh, sau đó đan vào nhau thắt lại, động tác tuy không lưu loát nhưng quả thật rất thuần thục.
Hai mắt Lục Thiếu Phàm nhìn vợ đang bận rộn vì mình, trong Ⱡồ₦g иgự¢ như có gì đó rơi vào, tay cô lại vô tình chạm vào dưới cằm của anh, tâm trạng nổi loạn không cách gì ngăn lại, trái tim đập nhanh hơn.
Gương mặt nhỏ nhắn sáng rực không có chút phấn son, trắng trẻo không thể nhìn thấy lỗ chân lông, mái tóc quăn gợn sóng chỉ dùng một cây kẹp giữ lại phía sau, trên người ăn mặc rất đơn giản, thoát khỏi vẻ hào nhoáng của một minh tinh, lúc này, cô chỉ là vợ của Lục Thiếu Phàm anh.
Nhón chân lên hạnh phúc của chúng ta lại tới gần thêm một chút.
Độ cong của môi Lục Thiếu Phàm càng tăng, ánh mắt trìu mến dán chặt vào gương mặt cô không muốn rời đi.
“Được rồi!”
Mẫn Nhu vỗ tay, đại công cáo thành thở phào một tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sững sờ của Lục Thiếu Phàm đang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy tựa như viên ngọc đen đầy ấm áp lướt qua lại, nhất thời gương mặt cô trở nên bối rối, mỉm cười nhẹ dời mắt đi.
“Ăn sáng thôi.”
Trên bàn ăn, một đôi nam nữ ngồi đối diện, Mẫn Nhu chớp mắt dáng vẻ tha thiết nhìn Lục Thiếu Phàm, nhìn anh ăn món đầu tiên mà hai hàng lông mày vẫn bình thản, cô mới cảm thấy yên lòng.
“Không ngờ tài nấu nướng của em lại ngon như vậy.”
Trước sự tán thưởng của Lục Thiếu Phàm, trái tim Mẫn Nhu cảm thấy ngọt ngào, thuận miệng đáp: “Nếu anh thích, mỗi ngày em đều làm cho anh ăn.”
Đợi tới lúc nhận thấy câu nói của mình có chút mập mờ khiến Mẫn Nhu khẩn trương nhìn Lục Thiếu Phàm, chỉ thấy anh mỉm cười, đôi mắt đen khóa chặt trên người cô, đôi môi hoàn mỹ mở ra, anh khẽ đồng ý:
“Được.”
Tiễn Lục Thiếu Phàm ra tới cửa, Mẫn Nhu đang tính quay về bếp dọn dẹp thì đột nhiên Lục Thiếu Phàm xoay người nhìn cô nói: “Hôm nay sau khi đến khách sạn, lúc về nhớ gọi cho anh, anh đi đón em.”
Ai nói hạnh phúc nhất định phải lớn lao, sự quan tâm chăm sóc của Lục Thiếu Phàm là điều tốt nhất trong cuộc sống của cô. Mẫn Nhu hé môi, không kịp suy nghĩ đồng ý ngay.
“Lát chiều em sẽ đi, cầm được hộ khẩu rồi thì em sẽ gọi anh.”
Lục Thiếu Phàm không nói gì cả, anh chỉ dùng hành động chính minh cho thành ý của mình, tay cầm chiếc cặp choàng qua vai cô. Trong lúc cô còn kinh ngạc, anh đã hôn nhẹ lên trán.
“Anh đi làm đây!”
Anh vẫn giữ nụ cười thản nhiên như lúc đầu, không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng cô, mang giày xong liền đóng cửa lại.
Mẫn Nhu bất động đứng trước cửa, lúc nghe tiếng đóng lại mới sực tỉnh, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vị trí còn lưu lại nụ hôn của anh, quay đầu, nhìn căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ trắng trong thuần khiết nở nụ cười hạnh phúc.
Tại khách sạn Lôi Địch, Mẫn Nhu đi trực tiếp lên phòng chủ tịch, Mẫn Chí Hải đang đợi cô. Có lẽ là do cuộc cãi vã tối qua, nên sắc mặt ông không tốt, vẻ mặt tuấn lãng nhưng không giấu đi được vẻ mệt mỏi.
“Con tính cùng sống với cậu ta thật sao?”
Mẫn Nhu ngồi trên ghế, nghe câu hỏi với ý xác nhận của Mẫn Chí Hải, cô cười một tiếng chợt nhớ tới câu hỏi của Chân Ni và Mẫn Chí Hải giống nhau như đúc.
Câu trả lời lúc ấy của cô là gì thì hôm nay cũng không đổi, nếu có thì càng tin tưởng hơn càng quyết tâm hơn mà thôi.
“Dạ, chúng con đã đăng ký rồi, mọi thủ tục cũng đã làm gần xong, chỉ còn cần hộ khẩu thì mọi việc sẽ được giải quyết xong trong hai ngày.”
Mẫn Chí Hải thở dài tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mẫn Nhu ông hiền từ cười một tiếng, đem hộ khẩu đưa cho Mẫn Nhu.
“Nếu như tới một lúc nào đó con cảm thấy không vui thì cứ quay về, những thứ khác cha không có nhưng tiền nuôi con thì vẫn có.”
Mẫn Nhu đưa tay đặt lên mu bàn tay Mẫn Chí Hải. Thời gian hai mươi năm cũng đã để lại trên người ông những vết tích của năm tháng qua đi, nhìn thấy sự bất an trong mắt ông cô an ủi: “Cha, con nhất định sẽ hạnh phúc.”
Mẫn Nhu bước từ phòng làm việc ra nhìn đồng hồ đeo tay, xem ra cũng đã bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa Lục Thiếu Phàm mới tan sở.
Nhớ thức ăn trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, Mẫn Nhu tính đi sang bên kia đường, đối diện khách sạn có một siêu thị.
“Nhu, lâu rồi không gặp.”
Bên trong đại sảnh của khách sạn, dòng người lui tới, Mẫn Nhu đột nhiên dừng bước, đôi mắt xinh đẹp đằng sau mắt kính râm khẽ nhìn chằm chằm người xuất hiện trước mắt, có vui nhưng cũng có gượng gạo.
Đối phương thong thả đi tới bên Mẫn Nhu, mái tóc màu nâu suôn thẳng, mắt kính râm cởi xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có vẻ hơi lạnh lùng đập vào mắt Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu cười to: “Nguyệt Hân, hoan nghênh cậu về nước.”
Kỷ Nguyệt Hân là bạn học đại học cũng là người bạn tốt của cô, hai người đáng lẽ ra nên vui mừng thì lại có chút khách sáo, chẳng qua vì Kỷ Nguyệt Hân còn có thân phận khác khiến cả hai đều khó xử- Là em gái ruột của Kỷ Mạch Hằng.
Bên trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện, Mẫn Nhu gọi một ly capuchino, Kỷ Nguyệt Hân không uống gì cả, hai người cứ như vậy ngồi yên, đôi mắt nâu cứ nhìn chằm chằm Mẫn Nhu.
Hai người khi ở đại học là mạnh bất ly tiêu, tiêu bất ly mạnh. Sau khi xong ba năm đại học, Kỷ Nguyệt Hân được gia đình đưa ra nước ngoài, hai người cũng ít liên lạc đi.
Khi Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng chia tay, hai người cũng cắt đứt liên lạc, nhưng không ngờ Kỷ Nguyệt Hân sẽ về nước lại còn chủ động tìm cô.
“Nhu, cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra”
Kỷ Nguyệt Hân không thấy được bất cứ biểu hiện gì khác thường Mẫn Nhu, không nhịn được tò mò hỏi thăm, gương mặt có vẻ lạnh lùng lại có chút tức giận không hiểu lý do.
“Anh mình và cậu không phải đang yêu nhau sao? Tại sao tối hôm qua khi xuống máy bay về nhà thì mình lại nhìn thấy người phụ nữ kia!”
Người phụ nữa kia? Kỷ Nguyệt Hân đã gặp Mẫn Tiệp sao?
Hẳn là vậy, Kỷ Mạch Hằng yêu Mẫn Tiệp, sao có thể không giới thiệu cô ta với gia đình mình? Chỉ là, Nguyệt Hân không biết cô cũng là thiên kim Mẫn gia, nên năm đó mới làm bà mối. Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
Mẫn Nhu cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, gương mặt đang cúi thấp khẽ ngẩng lên, nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Kỷ Nguyệt Hân cười nhạt:
“Bọn mình chia tay rồi!”
“Chia tay?”- Kỷ Nguyệt Hân mất lúc lâu mới bình tĩnh, giọng nói cất cao khiến cho những người ngồi gần xung quanh phải quay đầu lại nhìn, nhung Kỷ Nguyệt Hân dường như vẫn chưa bình tĩnh, cả người hướng về trước, nắm tay Mẫn Nhu, la ầm lên:
“Mẫn Nhu cậu điên rồi sao? Cậu yêu anh mình như thế làm sao có thể chắp tay dâng anh ấy cho người khác? Hơn nữa… hơn nữa, người phụ nữ kia sao có thể xứng với anh mình!”
Nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép của Mẫn Tiệp, Kỷ Nguyệt Hân liền nổi nóng. Mấy năm cô ở nước ngoài du học, cũng phải đi làm bán thời gian nên tin tức trong nước gần như không biết. Tối qua mới biết anh trai mình lại đính hôn với loại phụ nữ giả dối kia.
Mẫn Nhu tốt như thế, vì anh trai cô mà bất chấp tất cả, từ một học sinh tài chính hạng ưu lại thành siêu sao đứng nhất nhì trong giới giải trí, những khó khăn trong đó ai mà không biết, nhưng mà, Mẫn Nhu vì Kỷ thị, vì anh hai mà chưa từng than khổ một lần.
Bây giờ, anh trai cô lại đá một cô gái tốt đem con đàn bà như chiếc giày rách nhặt về nhà coi như trân bảo, Kỷ Nguyệt Hân nhìn hai mắt Mẫn Nhu, cô vừa đồng tình vừa mắc cỡ.
“Nguyệt Hân, đừng nhìn mình như thế, bây giờ mình sống quả thật rất tốt.”
Lời Mẫn Nhu an ủi Kỷ Nguyệt hân lại biến thành câu che dấu tâm trạng đau khổ, bàn tay đang nắm chặt Mẫn Nhu siết chặt, lo lắng nói: “Nhu, anh trai mình đã bị làm cho mê mẩn thần trí, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ nhận ra cậu là người tốt.”
Sớm hay muộn cũng có một ngày…
Mẫn Nhu cười khổ kéo khóe môi, cho dù có ngày như thế cô cũng không đợi được, huống có ngày đó hay không đối với cô không còn quan trọng nữa.
“Nguyệt Ngân, mình hiện giờ sống rất vui.”
Kỷ Nguyệt Hân chau mày, vẻ mặt nghi ngờ không tin nhìn Mẫn Nhu: “Nhu, chẳng lẽ cậu không yêu anh mình?”
Tay Mẫn Nhu nắm lấy tách cà phê, nụ cười có chút lắng đọng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô lại cười rất thoải mái, bình thản nhìn Kỷ Nguyệt Hân:
“Không yêu nữa.”
Không yêu nữa, chỉ ba từ đã phủi đi những tình cảm sâu nặng giữa cô và Kỷ Mạch Hằng, còn nữa, những gì cô làm cho Kỷ thị, dù Kỷ Mạch Hằng không biết thì Kỷ Nguyệt Hân cũng là người rõ nhất.
Là đau đớn đến mức nào mới khiến cho tình yêu say đắm bao năm biến mất hoàn toàn, thậm chí trong lòng cũng không còn lưu lại chút vết tích nhỏ?
Kỷ Nguyệt Hân thương tiếc nhìn Mẫn Nhu, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sau khi rời khỏi anh trai cô vẫn không có thay đổi, không hề sa sút tiền tụy. Vẻ mặt mang theo chút quyến rũ, trong lòng tò mò, cô đang tính hỏi gì đó thì điện thoại Mẫn Nhu vang lên.
“Em đang ở quán cà phê trong khách sạn của cha, ừ, được, em chờ anh!”
Kỷ Nguyệt Hân cẩn thận quan sát Mẫn Nhu, khi Mẫn Nhu nhận điện đến khi tắt máy, mỗi hành vi cử chỉ đều lộ rõ vẻ thẹn thùng căng thẳng của một người con gái, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, lúc trước cô chưa từng thấy Mẫn Nhu như thế.
Cho dù yêu anh trai cô, biểu hiện của Mẫn Nhu cũng rất cẩn thận, coi Kỷ Mạch Hằng như sinh mạng, chăm sóc chiếu cố anh, đến nỗi quên cả bản thân. Lúc này trước mặt cô, Mẫn Nhu vì một cú điện thoại mà liền vui vẻ hạnh phúc. Điều đó khiến cô ngẩn người, là người đàn ông thế nào có thể làm cho tình yêu của Mẫn Nhu và anh trai cô đổi thay?
Mẫn Nhu bỏ điện thoại vào túi, thấy Kỷ Nguyệt Hân nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ thẫn thờ như suy nghĩ gì đó, lông mày nhíu lại.
“Nguyệt Hân? Nguyệt Hân?”
“A?”
Kỷ Nguyệt Hân bị Mẫn Nhu làm cho giật mình, có chút bối rối ho nhẹ, thấy niềm hạnh phúc vẫn còn lưu lại trên mặt Mẫn Nhu, thất vọng thở dài:
“Không ngờ kết quả lại thế này, chúng ta không thể thành người nhà, mình còn mơ mộng sau này sẽ cùng chị dâu sống một cuộc sống hạnh phúc!”
Lời nói tựa vui đùa nhưng Mẫn Nhu có thể thấy ám hiệu của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu lại tỏ ra không đôi môi đỏ mọng nhướn lên, đùa giỡn đáp:
“Đâu cần phải mơ, nhà cậu sắp cho một chị dâu rồi, đến lúc đó chỉ sợ quên người bạn này thôi.”
Kỷ Nguyệt Hân sau khi nghe Mẫn Nhu đáp, nụ cười tắt ngấm, dáng vẻ nóng nảy nhìn Mẫn Nhu nghiêm túc nói: “Chị dâu gì chứ, chỉ cần mình còn là con gái Kỷ gia, thì sẽ không cho Mẫn Tiệp bước vào cửa Kỷ Gia.”
Lời tuyên bố đầy quyết tâm Kỷ Nguyệt Hân thoáng ngẩn người, miệng lẩn nhẩm, sững sờ nhìn Mẫn Nhu, không thể tin cô vừa mới phát hiện ra sự thật. Mẫn Nhu không hề chuyển đề tài chỉ tình nguyện gật đầu, thừa nhận mối quan hệ chị em với Mẫn Tiệp, nó không còn là bí mật nữa, chẳng qua Kỷ Nguyệt Hân chưa biết mà thôi.
“Trời trời ạ, con đàn bà hám lợi đó là chị cậu? Hai người đúng là chị em ruột sao?”- Kỷ Nguyệt Hân xoa xoa huyệt thái dương, bình tĩnh suy nghĩ, bên trong lời nói có vẻ không tin: “Hai chị em sao lại khác nhau lớn đến thế!! Cậu thì có được gien tốt còn cô ta là đột biến gien sao?”
Mẫn Nhu cười xòa một tiếng, uống một chút cappuchino vào khí quản, khiến cô ho nhẹ, đỏ mặt nói: “Nguyệt Hân, được rồi, đừng nói đến họ nữa, phải rồi lần này về cậu tính làm gì?”
Kỷ Nguyệt Hân vẫn chưa hết phẫn uất, lắc đầu: “Tính quay lại Anh học tiếp nhưng bây giờ không đi nữa, mình sẽ về Kỷ thị mỗi ngày canh anh hai, không để con hồ ly đó quậy phá.”
Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu trước đây rất thích. Trước đó, cô cũng hoạt bát, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, tính cách đã sớm trở nên trầm lại, cuộc sống lại như thủy triều trôi xuống.
Không hiểu sao, ánh mắt Mẫn Nhu như được một luồng ánh mắt ấm áp dẫn dắt, lúc quay đầu lại, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt cô nhìn thấy chiếc xe thể thao Lamgirghini dừng đối diện.
Lục Thiếu Phàm mặc bộ đồ tây màu đen, ngũ quan trắng trẻo tuấn tú bao phủ một nụ cười tự nhiên, dáng người cao ráo lịch sự tựa vào cửa xe, một tay đút trong túi quần, tay đặt nhẹ trên xe cứ như vậy từ xa nhìn cô.
Cô đột nhiên nhớ tới đoạn văn trong sách Trương Ái Linh: trọng ngàn vạn người chỉ gặp người mình muốn, trong ngàn vạn năm, hai bờ hoang vắng, không bước sớm một bước, cũng không không chậm một bước cũng chỉ có thể gặp được. Nhẹ nhàng nói một câu: “Anh cũng ở đây sao?”
Cô từng cho rằng Kỷ Mạch Hằng là chân mệnh thiên tử của cô. Mãi đến khi anh ta bỏ đi, tình cờ gặp Lục Thiếu Phàm, cô mới hiểu thì Lục Thiếu Phàm mới là một người cô gặp được trong ngàn vạn người.
Kỷ Nguyệt Hân nhìn theo mắt Mẫn Nhu, tự nhiên cũng thấy Lục Thiếu Phàm đứng đợi Mẫn Nhu, hai mắt lóe sáng nhìn về phía Mẫn Nhu, chỉ thấy gò má cô tràn đầy hạnh phúc.
Mẫn Nhu, đây chính là hạnh phúc hiện tại của cậu sao?
Người đàn ông kia tuyệt đối không kém anh trai cô, thậm chí còn xuất sắc hơn, Kỷ Nguyệt Hân thật lòng thấy vui vì Mẫn Nhu, nếu như Mẫn Nhu hạnh phúc thì cảm giác áy náy trong cô cũng giảm bớt.
“Đi đi, anh ấy đang chờ cậu đó!”
Mẫn Nhu thấy Kỷ Nguyệt Hân thúc giục, trên mặt hơi lúng túng nhưng lập tức bị cảm giác ngọt ngào bao phủ. Xách túi, vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa làm đổ ly nước. Trước ánh mắt mập mờ của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu đỏ mặt, vội vàng tạm biệt chạy ra ngoài.
“Em gặp bạn sao?”
Đi ra cửa quán cà phê, Mẫn Nhu liền đi tới bên cạnh Lục Thiếu Phàm, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, giúp cô chải nhẹ những sợi tóc rối, dịu dàng hỏi.
Mẫn Nhu nghĩ đến mối quan hệ của Kỷ Nguyệt Hân và Kỷ Mạch Hằng, có vẻ do dự khi nghe Lục Thiếu Phàm hỏi thăm, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tự nhiên của anh thì quyết định thẳng thắn.
“Cô ấy là bạn đại học của em, Kỷ Nguyệt Hân, tối qua vừa về nước”
Lông mày đen của Lục Thiếu Phàm hất lên, nhìn lướt qua Mẫn Nhu rồi nhìn về phía chỗ Mẫn Nhu vừa ngồi, chỉ thấy một cô gái ăn mặc hiện đại nhìn về phía họ.
Lục Thiếu Phàm lịch sự gật đầu chào, Kỷ Nguyệt Hân hơi khựng người sau đó liền cười lấy lệ.
Mẫn Nhu nắm tay Lục Thiếu Phàm, cười tươi vẫy tay với Kỷ Nguyệt Hân, rồi kéo Lục Thiếu Phàm đi về phía xe thể thao.
“Anh tan sở thật đúng giờ!”
Từ tòa thị chính đến khách sạn Lôi Địch lái xe cũng mất 15”, mới năm giờ hai mươi Lục Thiếu Phàm đã ở trước mặt cô, tốc độ quả thật nên khen một câu, nhưng câu khen ngợi của cô lại bị sự hài hước chiếm phần lớn.
Lục Thiếu Phàm thong độ mở cửa xe giúp cô, đợi Mẫn Nhu thẹn thùng ngồi xuống mới đáp: “Làm tài xế chuyên dụng cho phu nhân, sao có thể không chuyên nghiệp.”
Lục Thiếu Phàm cười đùa nhưng khiến Mẫn Nhu ngại ngùng, trừng mắt liếc xéo anh, tự tay đóng cửa lại, lúc anh xoay người đi qua bên kia, đôi môi không tự chủ được lại cong lên.
Mẫn Nhu lật hộ khẩu xem, trong đó ngoại trừ cô còn có tên ba người khác. Theo cách Mẫn Tiệp nói, vì sự xuất hiện của cô mà hạnh phúc gia đình của ba người họ bị rạn nứt, cô là kẻ mang tội phá hạnh phúc người khác.
Bàn tay cầm hộ khẩu bị bàn tay ấm áp Lục Thiếu Phàm bao phủ, nỗi mất mát trong lòng chợt lắng xuống.
“Từ ngày mai, tên Mẫn Nhu sẽ không phải xuất hiện trong cuốn hộ khẩu này, tên của cô ấy sẽ xuất hiện trên hộ khẩu Lục Thiếu Phàm.”
Hai mắt Mẫn Nhu đỏ hoe, xoay mặt, chỉ thấy nụ cười tươi của anh mang theo chút yêu thương chiều chuộng dành cho cô, đôi mắt thâm thúy đen như mực có thể đầu độc tâm trí cô.
“Nếu người của Lục gia không đồng ý thì làm sao?”
Càng quan tâm Lục Thiếu Phàm, cô lại càng để ý cái nhìn của người Lục gia dành cho mình, cô không muốn vì cô Lục Thiếu Phàm rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Bàn tay to của Lục Thiếu Phàm rời khỏi tay cô đặt lên đỉnh đầu, trìu mến vuốt nhẹ, nhìn vẻ mặt đượm vẻ u sầu của cô khẽ nói: “Người muốn lấy em là Lục Thiếu Phàm, không phải Lục gia, vì vậy em không cần quan tâm lục gia nghĩ gì, chỉ cần Lục Thiếu Phàm thế nào là được.”
Khóe môi Mẫn Nhu giãn ra, đôi mắt ngập đầy vẻ cảm động kéo bàn tay anh đang để trên đầu cô siết chặt trong lòng bàn tay.
“Sau này, Lục Thiếu Phàm như thế nào, Mẫn Nhu sẽ như thế đó!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc