Lực Hút Nam Châm - Chương 08

Tác giả: Túy Hồ Ly

Trò Chơi Đặc Biệt

Tiêu Kỳ, hôm nay ba em mời anh qua nhả dùng bữa, anh...
Mấy giờ?
-Dạ?
-Tôi hỏi cô mấy giờ?
-Mười giờ trưa nay, em có...
-Được rồi!
Luôn là như thế! Tiêu Kỳ luôn ngắt lời cô, không bao giở kiên nhẫn nghe cô nói hết câu. Cắn môi mình Kim Châu lặng lẽ đứng yên, cô không biết phải làm gì bây giờ, nhìn cô gái đó lòng Kim Châu đau nhói, giá mà anh quan tâm cô được như thế!
-Còn có việc gì sao?
Thấy cô không cỏ ý li khai, Tiêu Kỳ lạnh giọng. Kim Châu miết mấy ngón tay mình, gương mặt cúi xuống, lả anh muốn đuổi cô ra ngoài? Cô từng nghe mạ nói người phụ nữ thì phải biết nắm giữ người đàn ông mình yêu nhưng... Rỗ ràng là cô yêu Tiêu Kỳ nhưng không thể chủ động nắm bắt được anh, vì cô thiếu hấp dẫn?
Vì cô không lẳng lơ như những người đán bà khác? Sinh ra trong một gia đình gia giáo, những việc ấy cô lại càng mù tịt!
-Em... đợi anh!
Trổng rồng, chỉ cỏ thề thoát ra một lời nặng nề! Tiêu Kỳ cười mả không cười, buông thõng.
-Được thôi!
Hắn cúi xuống hôn lên cổ Phi Tần, nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài của nàng. Kim Châu xanh mặt, không lẽ anh định làm chuyện đó trước mặt mình hay sao? Nhưng không thể nhúc nhích được, mắt cô dán chặt vào hình ảnh ấy! Tiêu Kỳ lấn i lướt, ôm Phi Tần vào lòng, trượt trên bờ vai mềm mại, thản nhiên đặt nâng nằm xuổng và đè lên! Kim Châu cắn môi muốn bật máu. tay chân run rẩy, trước mắt một màn sương mở che phủ nhòa nhạt. Cô I không dám nhìn, dán mắt xuống đất.
Tiếng thở mạnh mẽ của Tiêu Kỳ làm gương mặt cô đỏ ửng, bên tai ù đi, cố gắng ngước lên một lần nữa. Hôn phu của cô đang truân chuyên bên người đàn bà khác, diễn ra trước mặt, khi mà Tiêu Kỳ bắt đầu CỞI áo, tất cả sự can đảm mất hết cô ôm mặt chạy ra ngoài! Cánh cửa phòng đóng lạl mang theo ý cười của y.
-Cô ấy là al vậy?
-Là hôn thê của tôi!
-Nhưng sao...
-Em không phải thắc mắc mấy chuyện đó đâu!
Hắn ngấu nghiến đôi môi hòng đào, cuốn hết vị ngọt trong miệng nàng. Đôi . bàn tay to lớn mềm mại vuốt ve khắp người nàng, quả thật là mềm mại, thơm tho. Bỗng nhiên Phi Tần đầy hắn ra!
-Em sao thế?
-Không thích!
-Không thích?
Hẳn nâng cằm nàng, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy, trong suốt.
-Hôm qua chẳng phải đã lảm với tôi sao?
-Bởi thế mới không thích!
-Vì sao?
-Nặng! Sao anh lúc nào cũng nằm ờ trên vậy? Nặng lắm!
Đôi môi hắn khẽ cong, xiết lẩy vòng eo nhỏ nhắn.
-Hơn nữa...
Nàng ngập ngừng, hẳn khẽ chau mày, im lặng đợi nàng nói.
-Đây là làm gì?
-À, là một trò chơi!
Luồn tay qua mải tóc mềm mại, xõa quá vai, mùi hương xộc vào mũi, lả mĩ hương tuyệt nhất thiên hạ! Nàng quả nhiên trời sinh đã có sức cám dỗ lớn, đã vậy hắn càng không buông tay!
-Trò chơi?
Nàng mờ to mắt, cố nhớ lại, từ nhỏ đển giờ nàng cũng chưa từng chơi trò này? Là không al chỉ nàng chơi hay không ai chơi với nàng?
-Sao trước đây tôi chưa từng...
-Đây là một trò chơi đặc biệt chĩ có em và ta thôi!
Rồi không kịp đề nàng phản kháng hắn ướm nàng xuống giường, bắt đầu thỏa mãn cơn khát!
-Không chơi nhiều người được sao?
-Không!
-Mà tôi ờ trên được không?
ở trên? Thú vị thật! Hắn nghĩ nảng ngây thơ nhưng không ngờ lại ngây thơ đen vậy!
-Được!
Dứt lời, hắn xoay người nàng lên, cời hết áo ra, đặt nàng mềm mại trong lòng. Vuốt ve từng chút, cắn ʍúŧ từng chút đến khi nào nàng khẽ kêu một tiếng hắn mới thỏa mãn. Lướt tay xuống dưới cổ, nơi xương quai xanh như hồ điệp, lưu luyến một chút lại trượt xuống nơi đẫy đá, đầy đặn. Vuổt ve, lôi kéo nụ hoa hồng đào, vừa lòng khi nghe nàng bật lên từng tiếng nhỏ. Cắn lấy, ʍúŧ nhẹ nhàng, vuốt từng chút, nâng trong tay khối thịt mềm mại, vò nắn. Cơ bụng phẳng của nàng áp lên người hắn, từng đợt thờ lên xuống phập phồng mời gọi. Lướt xuống nữa, xoa nhẹ nơi mềm mượt, sâu kín của nàng, tách cặp đùi trắng, thon dài hắn tiến sâu vào nàng không báo trước!
-A!
Nàng vô thức khẽ la một tiếng! Hắn i chặn đôi mòi ngọt ngào, bàn tay đi khắp cơ thể nữ tinh đầy đặn, càng lúc càng đi sâu hơn, xa hơn. Hắn mau chán đàn bà, người nào có thể ở với hắn trọn một đêm đã hay lắm rồi chứ chưa nói đến là một ngày. Chĩ có nàng, không câu dẫn, không dụ hoặc mà mê người, quyến rũ làm hắn thèm khát, ham muốn độc chiếm cùng cực, Hai cơ thể áp sát không còn một kẽ hở, lên xuống đều đặn bằng nhịp thờ. Chân nàng quấn lấy hắn một cách vô thức, càng đl sâu vảo. Xuân tiêu một khắc...
-Tiêu Kỳ, cậu định thế nào? Dù gi hôn ước cũng đã lập, duy chỉ có...
Đồng lão thị nhìn hắn bỏ lửng câu nói. Hắn tỏ vẻ hơi khó chịu, lơ đãng nhìn ra ngoài, Khu vườn cùa Đổng gia trồng cả ngàn loại lan, hoa lan... Thanh khiết, trong \\\' sáng... Gương mặt của nàng đột nhiên hiện ra trước mắt làm hắn khẽ giật mình.
-Được thôi! Tôi sẽ sắp xếp định ngày cử hành hôn lễ.
Hắn đưa ly rượu lên miệng, chất cồn làm hắn cảm thấy thật nóng, khi mà hình , ânh của nàng như sương khói vấn vít lấy hẳn không rời.
-Được, việc này tùy cậu sắp xếp!
Đổng lão thị im lặng nheo đôi mắt tựa như nghĩ ngợi gì xa xăm.
Xích gia. Nhá bếp.
-A, đói quá!
Phi Tần xoa bụng, hồi sảng chơi cái trò đó với hắn mệt quá cơ, lần sau không chơi nữa! Nàng tự nhủ, giờ phải tiếp năng lượng thôi!
-Quái!
Nàng kêu một tiếng! Đồ ăn trong tù sao mất hết trơn vậy kìa? Nhà đâu có chó mèo, mà dù có chúng cũng chẳng thể mờ tủ lạnh mà lấy đi hét được chứ? Nhưng quan trọng là giờ đỏi meo, sao mà xui xẻo thế!
-Em làm gi thể?
Không biết từ lúc nào Tiêu Kỳ đã ờ sau lưng nàng rồi!
-Tôi... đói!
Nàng nhẹ giọng. Sáng giờ chưa ăn gì lại phải “chơi" nữa muốn mạnh cũng chẳng mạnh nỗi! Hắn khẽ cười, ôm nàng vào lòng.
-Tôi đưa em đi ăn nhé!
-Thôi!
-Nếu vậy tôi bỏ đói em ba ngày đấy!
Hắn tỏ vẻ phật ý.
-TÔI tự nấu được!
-Không được bướng nữa!
Hẳn kéo nàng áp vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, bế thốc lên đi thẳng ra cửa!
A, bữa ăn cũng không đến nỗi tệ nhưng mà nàng vẫn thích tự nấu hơn kia. Xích Tiêu Kỳ vắt chân lên ghế đề nàng - 06 ngồi trong lòng. Thấy nàng ỉm lặng, hắn cắn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn.
-Em không vui sao?
-Không!
Nàng đáp lại. Hắn tỏ vẻ không hài lòng, ôm nàng xiết lại.
-Hay lắm, chắc em chưa từng bị tôi phạt phải không?
Phạt a? Nàng không biết hắn định phạt gì, mà sao lại phạt nàng vì nồng không vui chứ?
-Từ hôm nay em phải nấu ăn cho tôi, nghe rỗ chưa? Nếu tôi không vừa miệng sẽ bị phạt!
Đâ phạt rồi mà còn Ⱡồ₦g trong đó phạt nữa! Nhưng nấu ản là nàng không sợ nha. Nàng bất ngờ dựa vào hắn. Cơ thẻ nữ tỉnh đáng yêu tựa vào người làm hắn như bị đổt cháy! Hắn luồn tay vàg áo nàng, khóe miệng cong lên, ị giọng khàn lại:
-Tiểu yêu tinh!

A, lại chơi nữa sao? Nàng mệt lắm nha!
-Không chơi nữa đâu!
Nàng đẩy hắn ra!
-Chơi chút đi mà, nha!
Hắn hiếm khi dụ ngọt đàn bà, nhưng hôm nay là phá lệ!
-Không! Không!
Nàng lắc đầu nguầy nguậy. Hắn vẫn không dừng tiếp tục lấn lướt.
-Mệt lắm mà, không chơi đâu!
A, hắn quên mất nàng cũng còn nhỏ đâu sung sức như hắn được! Nhưng chính hắn cũng không thể dừng! Đói lắm mà a!
-Không mệt đâu mà chơi nha!
Hắn đè nàng xuống ghế sofa lớn. Người hầu hắn đã đuổi hết ra ngoài, chứ không chắc sẽ bị đau mắt tập thể!
-Thật không?
Nàng ngây thơ hỏi lại! A, cá cắn câu rồi! Hắn lôi kéo chiếc áo rời khỏi người nàng, cúi xuống ngậm một bên nụ hoa.
-Thật!
Cơ thể nàng thật thơm dù không dùng hương gì cả, đúng là “hữu xạ tự nhiên hương” có sức quyến rũ cực lớn a! Mạnh tay kéo tuột chiếc váy của nàng, hắn thỏa mãn đôi bàn tay mân mê khuông иgự¢ đẫy đà của nàng. Nàng còn nhỏ nhưng cơ thể trổ mã còn đẹp hơn là những người mẫu trước đây hắn từng gặp. Thử hỏi làm sao mà nhịn được chứ?
-A!
Răng lưỡi hắn linh hoạt làm cho nụ hoa đỏ hồng, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, hắn khẽ thốt:
-Em kêu đi!
Kêu? Kêu cái gì? Nhưng nàng còn chưa kịp thắc mắc thì hắn mạnh tay hơn, làm nàng bật lên từng tiếng.
-Em đúng là quyến rũ trời sinh!
Hắn luồn tay xuống vuốt ve cặp đùi trắng nõn, mềm mại, thơm mát của nàng rồi nhẹ nhàng tách nó ra. Bàn tay to lớn của hắn thăm dò nơi nữ tính của nàng. Nàng vặn vẹo không ngừng càng làm hắn khó kiềm chế nổi!
-Phi Tần!
Hắn đột nhiên gọi tên nàng, mà gặp nàng không thích cái tên đó a!
-Không thích! Không thích gọi là Phi Tần!
Hắn bất ngờ thúc sâu vào làm nàng la một tiếng kinh thiêng! Bên ngoài, đôi bàn tay của cô nắm chặt lại…

-Tiêu Kỳ!
-Có chuyện gì?
-Ba em nói…
-Được rồi! Chuyện đó tôi sẽ giải quyết sớm!
-Vâng!
-Cô đến từ bao giờ?
-Em đến từ ba tiếng trước…
-Cô ở ngoài sảnh hay ngoài cửa phòng?
-Em…
Kim Châu mím môi lại. Lúc nãy chờ mãi lâu quá không thấy anh ra cô mới cả gan đến phòng gọi nhưng nghe tiếng la của Phi Tần, cô đoán được chuyện gì xảy ra bên trong nên đành quay ra lại. Nhưng mà nếu nói thật thì anh sẽ giận cô không?
-Em chờ anh ngoài sảnh!
-Hay thật! Không ngờ cô cũng biết nói dối!
-Em…
Không có gì giấu anh được! Cô biết thế, nhưng mỗi lần nghĩ đến lại thấy rất đau! Gương mặt mát quá, nước mắt lặng lẽ chảy thành dòng, cô lấy tay quệt nước mắt trên mặt, câm lặng không nói lời nào.
-Nếu không có việc gì…
Không đợi hắn nói hết câu, cô chạy ra ngoài! Cô biết hắn không ưa thích sự xuất hiện của cô, chỉ cần cô nói ra hết yêu cầu là hắn đáp ứng một cách miển cưỡng. Hai người là hôn phu, hôn thê nhưng thực chất một câu nói ngọt với nhau còn không có! Cô thấy mình giống như vương phi thất sủng, dù là địa vị cao quý như thế nào cũng không thể được chú ý. Bao lâu nay cô luôn nói dối cha về quan hệ và thái độ của Tiêu Kỳ đối với cô. Không muốn làm cha lo lắng và hơn nữa là cô yêu anh!

Hắn ngồi vắt chân chữ ngũ nhìn xấp tài liệu trước mặt. Đã trưa rồi, hắn nhìn đồng hồ. Công việc hằng ngày nhiều không thể kể nhưng hắn đã quen, hơn nữa cách giải quyết của hắn rất nhanh gọn. Nhưng đôi khi hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Cộc cộc”. Ai lại quấy rầy hắn vào lúc này?
-Vào đi!
Cánh cửa mở ra một dáng người nhỏ bé…
-Là em sao?
Không hiểu sao khi thấy nàng hắn bỗng thấy vui!
-Anh định không ăn trưa sao?
Giờ mới hắn mới để ý tay nàng đang cầm cái khay đựng thức ăn nghi ngút. Là hắn bảo nàng nấu mà. Dang tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương thơm trên từng lọn tóc, hắn nhịn không được khẽ cắn một miếng lên vành tai nàng.
-Em ở lại ăn trưa với tôi!
Nàng gật đầu đồng tình. Hắn đặt chiếc khay xuống bàn, trên khay có hai đôi đũa, hai cái bát. Hắn lấy một cái, còn nàng cũng định lấy một cái lại bị hắn chặn lại!
-Sao vậy?
Nàng bực tức! Tới giờ ăn rồi mà!
-Em ăn với tôi không cần dùng bát!
Ách? Không cần dùng lấy gì ăn?
-Đây!
Hắn đưa cho nàng chiếc bát, có cả đũa. Gì đây?
-Tôi không biết đút ăn nha!
Nàng lí nhí làm hắn phì cười.
-Em múc đồ ăn đi chứ!
Bảo nàng ăn chung hay là nàng hầu hắn ăn vậy chứ? Thiệt tức ghê, biết vậy đã nhờ cô hầu nữ bưng giúp rồi!
-Được rồi giờ há miệng ra!
Ách?
-Tôi tự ăn được mà!
-Ta bảo em há miệng ra!
Nàng buộc lòng phải há! Hắn ôn nhu gắp miếng thịt nướng đến miệng nàng rồi… bay vòng qua miệng hắn! Cuối cùng mất tích trong bụng hắn luôn! Đúng là tức anh ách! Nàng quạo lên rồi nha!
-Không ăn đâu!
Giận lẫy! Hắn thừa biết, chỉ là muốn trêu nàng thôi!
-Được rồi giờ thì ăn đi!
Nàng nhìn miếng thịt trước miệng nghi ngờ. Hắn kéo nàng vào lòng, ép sát trong Ⱡồ₦g иgự¢.
-Nếu em không ăn thì tôi ăn hết!
Oa, làm sao được? Là thức ăn nàng nấu mà!
-A, không chịu!
Nàng tức tối ghê đi!
-Vậy há miệng ra!
Lần này là bức bối nên mới há miệng! Miếng thịt mềm nằm gọn trong miệng nàng, lần này hắn không lừa nàng nữa!
-Em nấu ăn ngon lắm!
Hắn hiếm khi tán thưởng ai như thế! Nàng cúi đầu, cảm thấy rất vui.

-Ngoan nào!
-Không chơi nữa đâu mà!
Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, chơi gì mà chơi hoài! Mệt ૮ɦếƭ được!
-Em đừng làm chuyện vô ích!
-Không thích chơi đâu!
Hắn khẽ nhíu mày, là do hắn tinh lực lớn mà nàng vẫn còn nhỏ dĩ nhiên là không chịu nổi!
-Được rồi! Im lặng nào!
Hắn khóa môi nàng bằng cái hôn bá đạo như muốn cuốn quét hết tất cả những gì trong miệng nàng. Lần này nàng kiên quyết không mở chân ra! Đúng là chọc tức hắn a! Nhưng cũng chẳng sao hắn biết rõ điểm yếu nàng mà! Thả đôi môi nàng ra, hắn cúi xuống dây dưa với nụ hoa. Giờ thì nàng hết bướng a, hắn chỉ mất chút thời gian là tách được chân nàng ra. Không kịp để nàng khép chân lại, ngón tay thẳng tắp của hắn thăm dò, kích thích nàng. Nàng vô lực chống cự. Cả cơ thể mềm mại nằm yên cho hắn hưởng thụ, hôm nay hắn ăn nàng một cách ngon lành! Muốn nuốt hết cả vào bụng!
-A!
Nàng khẽ rên một tiếng làm hắn kích động, cứ thế tiến sâu vào nàng, hai cơ thể dính chặt vào nhau không rời…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc