Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 24

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Buổi trưa ở trong nhà Mễ Tiệp nghỉ trưa một lát, Quách Bách Vĩ vừa mơ mơ màng màng đã bị Mễ Tiệp đánh thức, gào khóc nói: “Mẹ nó, anh mới chợp mắt chưa đến mười phút đâu, để cho anh ngủ tiếp một lát.” Nói xong thân thể cũng mềm nhũn nằm xuống, bị Mễ Tiệp hung ác véo một cái liền giật mình tỉnh giấc, lắc đầu một cái, xoa xoa mắt, nhìn thấy Mễ Tiệp liền bỏ xuống thể diện cười hì hì nói: “Ơ, đây không phải là vợ anh sao, nhìn khuôn mặt bí xị này, chậc chậc, có thể so sánh với đường bờ biển của quốc gia rồi.”
Mễ Tiệp không nhịn được xì một tiếng bật cười, thuận tiện liếc anh một cái, nói: “Nhanh lên một chút, không phải nói sẽ làm lái xe cho em sao, em đã liên lạc với chủ nhiệm hoạt động tín dụng của ngân hàng, hẹn gặp mặt tại quán trà Việt Tú rồi, đi trễ là không được đâu.”
Quách Bách Vĩ lái xe đi tới đi lui nhìn xung quanh để tìm chỗ đậu xe, trong miệng lầu bầu: “Mẹ kiếp, toàn bộ mọi người đều đi tới đây uống trà hay sao? Xem chỗ để xe này, ngay cả trứng chim cũng không nhét vào lọt.”
Thật vất vả mới tìm được chỗ đậu xe, đầu Quách Bách Vĩ đã đầy mồ hôi, Mễ Tiệp lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho anh, nói: “Xem anh chảy hết mồ hôi rồi này.”
Quách Bách Vĩ cười xấu xa ghé vào bên tai Mễ Tiệp nói: “Cái này mà gọi là đổ mồ hôi ư, hiện tại anh đi đường đều nhẹ nhàng, xem ở trên giường anh ở bên trên dốc hết sức lực, buổi tối đổi cho em ở trên, anh cũng sung sướng.”
Mễ Tiệp đỏ mặt hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, quay đầu bước đi, Quách Bách Vĩ chạy nhanh đuổi kịp, vẫn còn nói: “Được, ái chà, cùng lắm thì anh cũng *** cho em nghe vậy, em nghe xong bảo đảm còn mãnh liệt hơn anh.”
Mễ Tiệp dừng lại đá anh một cái, oán hận nói: “Có thể ngậm cái miệng chim của anh lại không!”
Quách Bách Vĩ vội vàng làm một động tác kéo lại trên môi, đổi lấy một cái xem thường của Mễ Tiệp.
Mới vừa vào đại sảnh của quán trà Việt Tú, đã nhìn thấy bên cửa sổ cổ kính có một người đàn ông đeo mắt kiếng mặc áo sơ mi trắng đang ngồi, Mễ Tiệp vừa nhìn thấy anh ta lập tức mỉm cười tiến lên bắt tay, cười nói: “Ơ, chủ nhiệm Mã, anh tới sớm vậy? Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, để anh chờ thật là ngượng ngùng.”
Chủ nhiệm Mã vừa bắt tay vừa nhìn về phía Quách Bách Vĩ sau lưng Mễ Tiệp, sau khi thấy rõ thì vui mừng đi tới bắt tay Quách Bách Vĩ, khiến cho Mễ Tiệp không hiểu ra sao, chỉ nghe chủ nhiệm Mã cười nói: “Ơ, anh Vĩ, sao lại là anh thế? Đã xuất viện rồi sao?”
Mễ Tiệp vừa nghe thấy anh ta gọi “anh Vĩ” thiếu chút nữa bật cười, liếc mắt thấy vẻ mặt Quách Bách Vĩ không kiên nhẫn nói: “Mẹ nó, chính thằng nhóc cậu là người hẹn gặp vợ ông đây? Làm hại ông đây không được ngủ trưa?”
Chủ nhiệm Mã kinh ngạc, nhìn Mễ Tiệp một chút, lại nhìn Quách Bách Vĩ một chút hỏi: “Anh Vĩ, anh thế nhưng không nghĩa khí rồi, kết hôn khi nào cũng không thông báo với anh em một tiếng, xem thường anh em à?”
Quách Bách Vĩ cười ha hả, vỗ bả vai chủ nhiệm Mã nói: “Nếu như ông đây kết hôn thằng nhóc cậu có thể thoát được sao, giới thiệu một chút, à, đây chính xác là chị dâu cậu, Mễ Tiệp, hôm nay cô ấy đúng là có chuyện phải nhờ chú em rồi.”
Chủ nhiệm Mã vội vàng lấy ra một hộp thuốc cho Quách Bách Vĩ hút, ngoài miệng nói: “Anh Vĩ, có chuyện gì thì anh gọi điện thoại không phải được rồi sao, nếu em biết là chị dâu tìm em bàn việc, thì em phải tự mình tới thăm mới phải, lại còn để cho anh và chị dâu từ xa đi đến, anh nói đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.”
Quách Bách Vĩ nhả ra một ngụm khói, nói: “Người anh em, chỗ làm ăn của chị dâu cậu đấy, có chút khó khăn, hôm nay tìm đến cậu là thần tài, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, haizz, các người nói chuyện đi, anh đi thanh toán rồi ra xe ngồi chờ.”
“Đừng mà, anh Vĩ.” Chủ nhiệm Mã vội vàng lôi kéo Quách Bách Vĩ đang ra vẻ phải đi nói: “Anh đây không phải là ngại ૮ɦếƭ anh em sao? Hôm nay em mời khách, ai nha, coi như là em biết được tin tức anh nằm viện muộn, chưa kịp đi thăm một chút, đi thôi.” Nói xong gọi nhân viên phục vụ đặt một gian phòng hạng sang, gọi trà và điểm tâm ngon nhất.
Nhìn chủ nhiệm Mã vội vội vàng vàng qua lại chào hỏi, Mễ Tiệp len lén chọc chọc Quách Bách Vĩ nói: “May mắn đã gọi anh đi cùng, nghe nói người này đặc biệt khó nói chuyện. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, để cho anh ta mời khách có được không? Làm không tốt sẽ không vay được tiền.”
Quách Bách Vĩ trừng mắt nói: “Cậu ta dám, để cậu ta mời khách là nể mặt cậu ta, hôm nay nếu không xử lý sự việc cho tốt, để cho anh hài lòng, xem anh trừng trị cậu ta như thế nào, anh muốn chơi đùa cậu ta là việc dễ như trở bàn tay.”
Mọi việc đương nhiên là tiến hành thuận lợi, sáng sớm ngày mai Mễ Tiệp có thể cầm chứng minh thư đi thế chấp cho ngân hàng rồi, ngồi ở trong xe Mễ Tiệp cười híp mắt nhìn Quách Bách Vĩ nói: “Ai nha, anh hùng của em ơi, em thật sự rất sùng bái anh đó.”
Quách Bách Vĩ ngẩng mặt lên lấy tay nâng cằm Mễ Tiệp trêu đùa nói: “Bây giờ đã biết sự lợi hại của anh chưa, sau này có còn dám cãi nhau với anh không?”
Mễ Tiệp cười thở dài, nói: “Không dám, không dám, cũng không dám nữa.”
Quách Bách Vĩ cười ha ha nói: “Như thế này mới phải, mau châm cho anh một *** để nâng cao tinh thần đi.”
Mễ Tiệp nhíu mày, trừng mắt, “Nói anh béo anh còn tức giận? Còn muốn *** lá? Không muốn lăn lộn sao.”
“Ha ha, ha ha ha, không hút thì không hút.”
“Tại sao anh lại quen biết với chủ nhiệm Mã?”
“Em nói Mã Lượng? Thôi đi, bọn anh ở chung trong một đại viện, thằng nhóc kia từ nhỏ bị anh đánh không ít, nhìn một chút, cũng sắp ba mươi năm trôi qua rồi, vẫn còn vừa thấy anh đã nịnh hót, khi còn bé không ít lần anh đánh cậu ta đến nỗi tè ra quần.”
“Oa oh, thì ra từ nhỏ anh chính là một tên lưu manh, bảo sao nhìn anh lại lưu manh như vậy.”
“Nói anh lưu manh ngược lại khi còn bé bị cha anh mắng không ít, cả ngày đều nói tương lai của anh khẳng định vào trại tạm giam, anh thi đậu trường cảnh sát ông ấy còn không tin, cho đến khi chính ủy Lưu gọi điện thoại cho ông báo tin mừng ông ấy mới thở phào một hơi.”
“Cha anh làm gì?”
“Đương nhiên cũng là cảnh sát..., anh sinh ra trong gia đình cảnh sát, là con cháu gia đình xuất thân cách mạng, chỉ là cha anh bây giờ đã về hưu lui khỏi tuyến hai rồi, cha của thằng nhóc Mã Lượng kia chính là cấp dưới của cha anh, cũng về hưu, anh còn có một em trai, ở tòa án cấp cao của tỉnh, bản lĩnh hơn anh, thằng nhóc kia từ nhỏ học tập tốt, không phụ sự mong đợi của mọi người, thằng nhóc thối năm đó lúc nào cũng đi sau ௱o^ЛƓ anh nịnh bợ hiện tại đã là một cán bộ nhà nước nghiêm chỉnh, chảnh chọe lắm, cậu ta gọi điện thoại cho anh, là anh không chịu nổi cái giọng lãnh đạo của thanh niên kiệt xuất đó, rắm thối gì đây, anh cũng không phải là binh lính tôm tép dưới tay cậu ta, nhưng mà ngược lại cậu ta lại cưới được một cô gái xinh xắn, sau khi cậu ta kết hôn anh không ít lần bị mẹ công kích, nếu mẹ biết em, nhất định kích động giống như thấy nguyên thủ quốc gia đấy.”
Mễ Tiệp nghiêng đầu sang chỗ khác hé miệng cười cười, Quách Bách Vĩ nghiêng đầu tới nhìn cô cười nói: “Cười trộm cái gì chứ? Con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng.”
Sắc mặt Mễ Tiệp trở nên đỏ ửng, mắt trợn trắng, nhẹ nhàng véo anh một cái: “Lo lái xe đi, không nghiêm chỉnh.”
Đang nói thì điện thoại của Quách Bách Vĩ vang lên, thấy là Cương Nha, vừa nhận đã nói: “Gọi điện thoại cái gì vậy, lập tức tới bệnh viện ngay.”
Đi tới bệnh viện vừa mới vào phòng bệnh, đã nhìn thấy khắp phòng là đồng phục cảnh sát, từng người một trên mặt đều là vui mừng khấp khởi, Quách Bách Vĩ chỉ vào bọn họ cười hỏi: “Các người tham gia hôn lễ tập thể à? Nhìn mọi người đều thật xinh đẹp.”
Hoàng Mao Nhi chào Quách Bách Vĩ, cười hì hì nói: “Quách đội, báo tin vui cho anh.”
Đại đội trưởng Chu Bằng vỗ vai Hoàng Mao Nhi nói: “Còn Quách đội sao? Chữa lại, phải gọi Quách cục chứ.”
Quách Bách Vĩ mở to hai mắt hỏi: “Hả? Bổ nhiệm xuống rồi sao?” Chu Bằng cười nói: “Xuống dưới rồi, không phải vội tới báo tin mừng cho cậu luôn hay sao?”
Bởi vì thành tích của Quách Bách Vĩ xuất sắc, cục trưởng Hà đã sớm cân nhắc đến, Cục trưởng phân cục hiện tại đến lúc về hưu, muốn anh làm tốt công tác chuẩn bị, người kế tiếp đảm nhiệm chức vụ cục trưởng phân cục trừ anh ra thì không thể là ai khác, em trai anh ở trên tỉnh cũng vì chuyện này của anh mà quan tâm không ít, trong lòng Quách Bách Vĩ rõ như gương sáng, chỉ chờ trên sở gửi thư bổ nhiệm xuống, nhìn đám người xung quanh mình đều tươi cười, biết chuyện này đã là quyết định chắc chắn rồi.
Quách Bách Vĩ kéo Mễ Tiệp ngồi xuống bên giường, Mễ Tiệp vẫn còn mơ mơ màng
màng hỏi: “Quách Bách Vĩ, anh lên chức rồi sao?”
Cương Nha tiếp lời nói: “Hà cục tự mình gọi điện thoại, thư bổ nhiệm của sở lập tức ban xuống, Quách đội vinh dự trở thành cục trưởng phân cục của chúng tôi, chủ trảo hình trinh.”
Hoàng Mao Nhi không kịp chờ đợi nói: “Quách cục, anh phải mời khách đấy, đây là chuyện vui lớn nếu như anh hẹp hòi, chúng em cũng không thuận theo.”
Cả phòng bắt đầu gọi bậy “Quách cục, Quách cục”, Quách Bách Vĩ vội vàng khoát khoát tay nói: “Ai ai ai, ngừng, ngừng, ngàn vạn lần đừng gọi bậy, một ngày thư bổ nhiệm còn chưa tới, các cậu đừng gọi như vậy, ngộ nhỡ trên thư bổ nhiệm không phải viết tên của Quách Bách Vĩ tôi, còn không phải làm trò cười cho người khác hay sao.”
“Yên tâm đi, Hà cục đã nói rồi, hình trinh chi đội chi đội trưởng cấp một cảnh đốc Quách Bách Vĩ, vinh dự trở thành cục trưởng phân cục công an, không sai được.” Trong phòng không khí vui mừng, trên mặt mỗi người tươi cười như hoa, Mễ Tiệp cảm nhận được niềm vui, cũng nhìn thấy Quách Bách Vĩ rất được các anh em của anh yêu quý, nhìn Quách Bách Vĩ cao hứng cho các anh em ***, trong lòng không khỏi lặng lẽ kiêu ngạo, người đàn ông ưu tú này, bây giờ là của cô.
Quách Bách Vĩ thật sự không chịu nổi mọi người làm ồn, không thể làm gì khác hơn là chỉ vào Mễ Tiệp nói: “Ai ai, mời khách ăn cơm chơi đùa, được, tìm cô ấy, ai, cô ấy hiện tại là người quản lý tài chính kiêm người đại diện của tôi, cô ấy gật đầu, chuyện này mới được tính, mau gọi mấy tiếng dễ nghe nịnh bợ đi.”
Mọi người vừa nghe, ồn ào vây quanh Mễ Tiệp, Hoàng Mao Nhi dẫn đầu gọi “Chị dâu”, cả phòng đều lộn xộn, Mễ Tiệp căng thẳng tới mức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết làm sao. Quách Bách Vĩ cười hì hì tách đám người ra như đuổi vịt nói: “Đi đi đi, tất cả đều cút ngay cho ông đây, nếu là hù dọa chị dâu các cậu rồi, ông đây còn phải mất công dụ dỗ, hôm nay ông đây mạo hiểm quỳ bàn giặt đồng ý với các cậu, buổi tối đi Hải Bì.”
“Hoan hô!” Mọi người bắt đầu vỗ tay, Hoàng Mao Nhi mặt dày nói với Mễ Tiệp: “Chị dâu, coi như em xin chị, nhất định phải để Quách cục quỳ bàn giặt một lần, chị không biết đâu mỗi ngày chúng em đều phải sống ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, dù sao cũng phải để cho em báo thù một chút.”
Mọi người vừa ồn ào vừa cười ầm lên, Quách Bách Vĩ làm bộ hung ác nghiêm mặt nhìn cậu ta chằm chằm: “Nói cái rắm gì vậy, nếu ông đây phải quỳ bàn giặt thì cậu cho là cậu trốn được sao? Cẩn thận ông đây một chưởng loại bỏ cậu.”
“Ơ, Quách cục của chúng ta từng luyện Thiết Sa Chưởng.”
“Không đúng, là Đồng Tử Công.”
“Gì? Đồng Tử Công? Anh chớ đùa, nhìn chị dâu chúng ta xinh đẹp như vậy, đoán chừng là phá công rồi.”
“Thằng nhóc thối, miệng đầy lời điên khùng, cậu dám đắc tội chị dâu thì thôi đi, đừng làm liên lụy tới chúng tôi.”
Mễ Tiệp nhìn Quách Bách Vĩ cùng cấp dưới đùa giỡn, cũng không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới anh Khoan, cảnh tượng khi ở cùng anh Khoan, không ai dám nói đùa với anh ta như vậy, ánh mắt của anh ta trừng trừng, bọn đàn em phía dưới bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, chỉ sợ lão đại mất hứng bọn họ sẽ gặp xui xẻo, khi lão đại không yêu cầu thì đứng ở xa, ai cũng không được tiến lên, làm sao giống như Hoàng Mao Nhi hay Cương Nha, nắm cả bả vai Quách Bách Vĩ, hi hi ha ha cười đùa lẫn nhau. Cũng là bị người khác gọi vài tiếng “Chị dâu” trước kia những người đó đều là nịnh hót, nịnh nọt, hiện tại đồng nghiệp của Quách Bách Vĩ gọi, lại là tôn trọng, cung kính, Mễ Tiệp trong lòng rất xúc động, hiện tại cuộc sống của cô ở dưới ánh mặt trời, ấm áp, cô yêu Quách Bách Vĩ, chỉ là nam nữ yêu nhau bình thường, không có ngưỡng vọng, không có si mê, không có ảo tưởng, chỉ là lưỡng tình tương duyệt bình thường, yêu say đắm bình thường. Trước mắt Mễ Tiệp dần dần sáng ngời, nhìn Quách Bách Vĩ, sáng tỏ thông suốt, cô vui mừng vì mình rốt cuộc cũng nghĩ ra, đối với anh Khoan, đó chỉ là suy nghĩ mơ mộng của một bé gái, hư vô giống như bèo trôi, không thể làm đến nơi đến chốn; mà Quách Bách Vĩ, cũng là người mà cô muốn nắm chặt hạnh phúc, cô yêu, đây là tình yêu, cùng với mê luyến không giống nhau, nghĩ tới đây, nhìn Quách Bách Vĩ, cười híp mắt nói: “Nếu mọi người vui mừng như thế, trước hết chúng ta đi tìm chỗ ăn cơm, sau đó đi karaoke Tiền Quỹ hát, để mọi người tùy ý chơi đùa, có được không?”
“Hoan hô! —— Chị dâu vạn tuế!” Mọi người vui mừng vừa vỗ tay vừa gào lên, Quách Bách Vĩ cũng là mở to hai mắt giận dữ nói: “Mẹ nó, phá gia chi tử em điên ư, như thế này thì xài hết bao nhiêu tiền vậy.”
Mọi người trong phòng cùng nhau chỉ vào Quách Bách Vĩ nói: “Cắt ~!”
Một nhóm người đi tới karaoke Tiền Quỹ hát, quản lý đã nhận ra Quách Bách Vĩ, vừa nhìn thấy mọi người tới vội vàng lấy TL đi đi lại lại mời, "Ôi, thật không dễ dàng thấy Quách đội ra ngoài chơi, anh em chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt rồi đúng không?" Cương Nha một phen nắm lấy bả vai quản lý, vừa vỗ vừa nói: "Người anh em, Quách đội vinh dự trở thành cục trưởng phân cục của chúng tôi, có thể về sau gặp mặt phải đổi cách xưng hô. Còn nữa, mau đem bột phấn với thuốc viên gì gì đó giấu đi, nếu như bị Quách cục nhìn thấy thì nguy rồi." Quản lý đẩy Cương Nha ra "Phi" một tiếng, "Thằng nhóc cậu đừng đổ oan cho anh, anh đây làm ăn nghiêm chỉnh, chạm vào những cái đồ chơi đó làm gì? Anh còn chưa có chán sống đâu đấy." Nói xong nhìn về phía Quách Bách Vĩ cười: "Chỉ là Quách đội vinh dự trở thành Quách cục chính là việc vui lớn, hôm nay tôi mời, hưởng chút vẻ vang của Quách cục, muốn gì tùy ý gọi, không cần khách khí với tôi."
Quách Bách Vĩ cười khoát tay nói: "Ngàn vạn đừng, anh cũng đừng nghe Cương Nha nói vớ vẩn, hôm nay đã có người mời khách rồi, anh à, để lần sau đi." Quản lý cười gọi trưởng ca tới, đặc biệt dặn dò tìm một gian phòng lớn, R*ợ*u vừa mới mang đến đã thấy Tiểu Vương cầm microphone gào lên: "Hiện tại, cho mời người anh hùng trong hệ thống cảnh sát của chúng ta, người được tất cả quần chúng nhân dân kính yêu, người cảnh sát nhiều tài năng, được mệnh danh là người tài giỏi nhất, mắc cỡ ૮ɦếƭ Quách Phú Thành, tức ૮ɦếƭ Vương Lực Hoành, Quách cục trưởng, hát một bài cho mọi người nghe, mọi người hoan nghênh."
Cấp dưới một hồi quỷ khóc sói gào, Quách Bách Vĩ vừa cười mắng vừa đứng lên, nhận lấy microphone nói: "Ừ, nếu mọi người cổ vũ như vậy, tôi sẽ cố gắng hát một bài, Mễ Tiệp, đến đây, đến đây." Anh vẫy tay với Mễ Tiệp. Mễ Tiệp chỉ vào mũi mình dùng khẩu hình hỏi: "Em?" "Đúng, chính là em, mau đến đây."
"Hôm nay nhân cơ hội tất cả mọi người đều ở đây, tôi hát cho chị dâu các người nghe một bài, biểu đạt cái ý kia, tôi không nói quá trực tiếp, nếu không ngọt quá các người lại đau răng." Phía dưới lại hỗn loạn, Quách Bách Vĩ kéo tay Mễ Tiệp đứng ở trước màn hình, âm nhạc vang lên, Mễ Tiệp mới biết thì ra bài Quách Bách Vĩ muốn hát là“Thành phố lớn tình yêu nhỏ”.
Mái tóc đen cuốn thành một vòng
Quấn quanh tất cả nỗi nhớ dành cho em
Cách nửa gương mặt trong suốt
Lời nói trong miệng đã không đánh lừa
Hình ảnh an tĩnh của nóc nhà màu xám
Ngọn đèn soi rõ khuôn mặt xinh đẹp của em
Cuối cùng cũng tìm được điểm cuối của tất cả lưu lạc
Em mỉm cười thì bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến
Ngàn vạn lần không được nói thiên trường địa cửu
Tránh cho em cảm thấy anh không thiết thực
Suy nghĩ đơn giản bao nhiêu thì sẽ đơn giản bấy nhiêu
Là mẹ nói cho anh biết triết lý
Trong đầu là em trong lòng cũng là em
Trong thành phố lớn có tình yêu nhỏ bé đầy ngọt ngào
Nỗi nhớ là em toàn bộ đều là em
Trong thành phố lớn tình yêu nhỏ chỉ hướng về em. . . . . .
Cắt lấy một nắm tóc để cho anh đặt trong lòng
Đi tới đâu cũng có thể ở cùng em. . . . . .
Mễ Tiệp chưa bao giờ nghĩ Quách Bách Vĩ lại biết hát, nhắm mắt lại nghe thật sự có thể lấy giả làm thật, Quách Bách Vĩ cũng cười hì hì nhìn Mễ Tiệp, dưới ánh đèn hai mắt tỏa sáng lấp lánh, mày mũi anh tuấn chính là kiểu dáng cô yêu thích, không khỏi lặng lẽ nắm chặt tay Quách Bách Vĩ, trong lòng cảm động cùng hạnh phúc ngập tràn, bài hát này Mễ Tiệp chưa bao giờ nghe lại có cảm giác ngọt ngào và cảm động như vậy. Bọn Cương Nha, Hoàng Mao Nhi vừa vỗ tay vừa kêu to, cả phòng sôi trào giống như nước sôi, Hoàng Mao Nhi lớn tiếng hô: "À, để cho bọn họ hát đối đáp tình ca đi!"
"Không được, không được." Mễ Tiệp vội vàng khoát tay: "Tôi ngũ âm không tốt, hù dọa mọi người thì rất xấu hổ."
Quách Bách Vĩ cười nói: "Yên tâm đi, bọn họ cũng kiên cường lắm, chúng ta hôm nay sẽ song kiếm hợp bích, thể hiện một chút năng lực của chúng ta." Nói xong lôi kéo Mễ Tiệp đi đến trước máy vi tính chọn bài, tìm bài hát để hát đối, Mễ Tiệp khó xử nói: "Ai, anh cũng không phải không biết là em không hát được nha, anh đây không phải là làm cho em xấu mặt sao."
"Vui vẻ lên, cũng không phải là bắt em tham gia thi đấu, sợ cái gì, nghĩ đơn giản một chút." Nói xong chọn một bài hiện đang rất phổ biến trên Internet“Phạm sai lầm”, thật sự rất dễ, Mễ Tiệp thấy còn có thể hát được, lại thấy mọi người hô hào như kẻ điên, dứt khoát nhắm mắt lại hát một phen, Quách Bách Vĩ vẫn nắm tay Mễ Tiệp không buông, còn bất chợt đặt lên khóe miệng hôn một cái, Mễ Tiệp H**g phấn đỏ mặt, đám người điên bên dưới vừa đánh nhịp vừa nhảy múa loạn xạ.
Quách Bách Vĩ giống như bá chủ, lúc thì hát“Võng tình”, lúc lại hát“Em nguyện ý” của Vương Phi, dùng giọng nữ đặc biệt của Vương Phi kéo dài tình ý, Mễ Tiệp uống một cốc bia, cũng cảm thấy lâng lâng rồi, nhìn Quách Bách Vĩ không ngừng khoe khoang tài hoa ca hát, trong hai con mắt toát ra bong bóng màu hồng, nghĩ thầm, ai nha anh thật lãng mạn, em thật rất yêu anh.
Một nhóm người hát đến hơn mười một giờ đêm mới ngừng. Sau khi cùng mọi người chia tay Mễ Tiệp lái xe đưa Quách Bách Vĩ trở về bệnh viện. Ngày mai phải cắt chỉ rồi, sau đó mới có thể xuất viện. Lúc đi qua siêu thị mở cửa 24h, Quách Bách Vĩ vẫy tay bảo Mễ Tiệp dừng xe, Mễ Tiệp tấp vào lề đường dừng lại hỏi: "Uống say sao? Còn điên khùng gì nữa."
Quách Bách Vĩ cười hì hì chỉ vào siêu thị nói: "Say? Anh còn cách nó xa vạn dặm. Không phải bảo là mua áo mưa cho anh em của anh sao? Hiện tại không đi thì đợi đến bao giờ đây?"
Mặt Mễ Tiệp đỏ lên, liếc anh một cái, nói: "Vậy anh đi đi, em chờ anh."
"Hả? Xấu hổ à? Cái này có gì đâu, đi một chút, chúng ta cùng nhau đi, về sau em chính là vợ anh rồi, thẹn thùng cái gì." Nói xong lập tức kéo Mễ Tiệp xuống xe đi vào trong siêu thị.
Mễ Tiệp đỏ mặt đứng ở bên cạnh khu đồ dùng tự chọn, đầu cũng không ngẩng lên, Quách Bách Vĩ quan sát tỉ mỉ, còn hỏi: "Ai, em có muốn mua hàng nhập khẩu hay không? Chất lượng khẳng định rất tốt." Nói xong cầm một hộp trên mặt có biểu tượng Âu Mĩ lên nói với Mễ Tiệp: "Chậc chậc, xem một chút, đây mới là. . . . . . Sao em đứng xa như vậy, mau tới đây."
Người mua đồ dùng tự chọn cũng không ít, còn có mấy cậu nhóc nhìn giống như học sinh cũng đang nhìn đông nhìn tây, mặt Mễ Tiệp càng đỏ hơn, kéo kéo cánh tay Quách Bách Vĩ: "Nhanh lên một chút á..., nhanh."
Quách Bách Vĩ nhìn bộ dạng quẫn bách của Mễ Tiệp cố ý lớn tiếng: "Không hiểu sao, hàng nhập khẩu cũng chia lớn nhỏ, chọn đúng mới tốt chứ." Anh mới vừa nói xong cũng nhìn thấy mấy người đẹp nữa, nhìn rực rõ như pháo bông đang đi từ từ tới đây, Quách Bách Vĩ lập tức mở to hai mắt mà nhìn, ánh mắt kia giống như nhìn con ruồi dính trên mạng nhện vậy.
Mễ Tiệp vừa quay đầu lại, lửa giận lập tức dâng lên, nghĩ thầm, mẹ nó, bà đây vẫn còn ở cạnh anh đấy, anh thấy người đẹp liền khoái chí? Đoạt lấy cái hộp trong tay Quách Bách Vĩ, chỉ vào chữ bên trên lớn tiếng nói: "Chất lượng hàng nhập khẩu đúng là rất tốt, chỉ là anh cũng phải nhìn cho rõ, đây là số lớn, anh chỉ là đậu đỏ nhỏ làm sao dùng được?" Nói xong "Pằng" một cái đặt vào trong tay Quách Bách Vĩ, cũng không quay đầu lại "Cộp cộp cộp" đạp giày cao gót mà đi.
Quách Bách Vĩ trừng mắt không dám tin lẩm bẩm: "Cái... cái gì? Đậu đỏ nhỏ. . ."
Mấy người đẹp nhìn Quách Bách Vĩ đang lúng túng che miệng cười trộm. Quách Bách Vĩ cầm lung tung mấy hộp không phân biệt lớn nhỏ, tức giận quay ௱o^ЛƓ vội vội vàng vàng bỏ chạy, đời này Quách Bách Vĩ chưa từng mất mặt như vậy, nhưng chờ anh tính tiền xong cắn răng nghiến lợi đuổi theo ra đến cửa, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp của Mễ Tiệp lóe lên sau ánh đèn, nói tạm biệt với anh.
Lần này Quách Bách Vĩ hoàn toàn sững sờ, cô gái hẹp hòi này thật sự tức giận, vội vàng móc điện thoại ra gọi, Mễ Tiệp liên tiếp không nhận, lại gọi lại, tắt máy, Quách Bách Vĩ tức giận cúp điện thoại, vừa định mắng mấy câu thì nghe thấy sau lưng một trận cười ha ha, quay đầu lại nhìn, thì ra là người đẹp vừa đi dạo ở khu đồ dùng tự chọn, vừa nhìn anh vừa cười ha ha, trong tiếng cười còn xen lẫn một câu "Đậu đỏ nhỏ". Một người đẹp còn nháy mắt mấy cái với Quách Bách Vĩ, trêu đùa nói: "Anh quả đậu, bạn gái tức giận rồi hả?" Nếu là trước kia Quách Bách Vĩ nhất định sẽ trêu đùa với các cô ấy một chút, nhưng bây giờ trên trán Quách Bách Vĩ anh đã dán nhãn hiệu "Mễ Tiệp" rồi, anh thật vất vả mới có thể dán nhãn hiệu lên hiện tại lại bị ném xuống, không biết còn phải phí bao nhiêu sức lực mới có thể lừa trở lại đây. Cho dù nhìn thấy người đẹp đối với anh thật sự có hứng thú nhưng Quách Bách Vĩ cũng không có một chút ý định hồ đồ nào, nghĩ đến Mễ Tiệp đang đen mặt, Quách Bách Vĩ cũng bất chấp giậm chân, vội vàng ngoắc một chiếc xe taxi ảo não ngồi lên, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Quách Bách Vĩ cuối cùng cũng gọi điện thoại được cho Mễ Tiệp, Mễ Tiệp cũng vừa mới thức dậy nên rất tức giận, mở mồm chính là một câu: "Con mẹ nó anh tìm ai vậy? Sáng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác!"
Quách Bách Vĩ đưa điện thoại ra xa một chút, tới khi không nghe được tiếng mắng làm người ta phun máu mới cười đùa nói: "Mễ Tiệp, còn chưa dậy sao? Em quên rồi ư? Hôm nay anh cắt chỉ, xuất viện, tại sao em vẫn chưa tới vậy?"
"Anh cắt chỉ đã có bác sĩ, xuất viện cũng có các anh em, em đến làm gì? Chẳng lẽ anh lại còn muốn em cõng anh trở về?"
Quách Bách Vĩ thấy giọng điệu Mễ Tiệp không tốt, đây thật sự là tức giận, vội vàng nhận tội: "Mễ Tiệp, anh chỉ đùa em thôi, thật sự tức giận với anh sao? Anh bảo đảm với chủ tịch Mao, nếu về sau anh lại bị bệnh phải vào bệnh viện, liền. . . . . . Liền bị con ruồi phiền ૮ɦếƭ, bị con muỗi cắn ૮ɦếƭ, có được hay không?"
Anh vừa mới nói xong thì nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh "Tút, tút, tút", không khỏi "Haizz" một tiếng, trong lòng lại có chút cảm giác không rõ, có chút buồn phiền, không phải chỉ nhìn người đẹp thôi sao? Có cái gì đâu, người sinh ra mắt không để nhìn chẳng lẽ dùng lỗ mũi để trút giận sao? Có chút giận dữ, còn có chút không cam lòng, nhớ tới Hướng Dương từng nói, người phụ nữ này không để ý dạy dỗ, xem ra thật đúng là không thể giữ nổi cô. Ngược lại suy nghĩ một chút, anh thật sự sợ Mễ Tiệp sao, đang không biết làm thế nào mới tốt, thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, rất nhiều anh em đến đón mình xuất viện "Phần phật" đi vào, Hướng Dương duỗi dài cổ nhìn khắp nơi một chút, hỏi: "Ôi? Sao chỉ có một mình anh? Người phụ nữ hoang dã điêu ngoa kia đâu?"
Quách Bách Vĩ đang bực tức không có chỗ trút, giận dữ nói: "Vào viện thần kinh rồi!" Nói xong nằm lên giường bệnh, kéo chăn đắp ở trên mặt, bắt đầu nằm ngay đơ.
Mọi người anh nhìn tôi...tôi nhìn anh, trong lòng cũng đã hiểu rõ, thì ra là vợ chồng son giận dỗi, vị đại cục trưởng này mất hứng nên tâm trạng không tốt. Chu Bằng liếc xéo Hướng Dương một cái, dùng ngón tay chọc một cái vào đầu của anh ta, nhỏ giọng nói: "Xem cái miệng thúi của cậu đi, cái gì mà người phụ nữ hoang dã, miệng chó không phun ra được ngà voi."
Hướng Dương trợn mắt tiếp lời: "Anh có thể ói ra ngà, anh ói một phần cho tôi xem một chút?"
Quách Bách Vĩ "Hô" một tiếng xoay người đứng dậy, nhảy xuống giường mặt đen lại nói với Cương Nha: "Sửa sang lại đồ của tôi một chút", lại chỉ chỉ Tiểu Dương nói: "Em đi làm thủ tục xuất viện đi." Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng, đám người Hướng Dương đuổi sát đi theo vào phòng thay băng, nhìn bác sĩ dùng cây kéo thận trọng cắt chỉ, trên đầu Quách Bách Vĩ bị trụi một mảng, vì vết thương trên da đầu mà bác sĩ đã cạo sạch tóc, nhìn giống như cái đầu lâu rất buồn cười, mọi người cố nén không dám cười ra tiếng, hiện tại mặt của Quách Bách Vĩ đã đen như *** nồi, ngược lại bác sĩ cắt chỉ "Xì" bật cười, đùa giỡn nói: "Ôi, nhìn đi, nếu tôi không làm bác sĩ thì có thể mở cửa hiệu cắt tóc đấy, nhìn cái đầu được cắt này, kiểu tóc mới của thế giới."
Cô y tá nhỏ vừa giúp đỡ vừa vui vẻ cười khúc khích, Quách Bách Vĩ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô y tá nhỏ, đến khi cô ngượng ngùng không cười tiếp được nữa, mới mặt không thay đổi nói với bác sĩ: "Tức cười, ông thật sự con mẹ nó tức cười."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc