Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 23

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Mễ Tiệp cười híp mắt vỗ vỗ mặt của anh nói: “Ngoan nha, hôm nay chị gái đây còn phải đi ngân hàng xin vay vốn, buổi trưa tìm người mời người ta ăn cơm, hôm nay tự anh chơi đi.”
“Xin vay vốn?”
“Đúng vậy, nếu không thì lấy tiền ở đâu để mở cửa hàng.”
“Cần bao nhiêu?”
“Tùy tình hình, trước hết mang Nhiệt Lực đi thế chấp xem còn thiếu bao nhiêu.”
“Vậy, anh làm lái xe cho em nhé?”
Mễ Tiệp trừng mắt nói: “Anh thôi đi, hai ngày nữa là cắt chỉ rồi, sống yên ổn một chút không được sao?”
Quách Bách Vĩ đứng lên bắt đầu thay quần áo, nói: “Anh đã ở trong bệnh viện này đến sắp bốc mùi rồi, mau cho anh ra ngoài hít thở không khí một chút, ở đây thực sự là ngăn cách với đời.”
Quách Bách Vĩ mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn vừa thoải mái lại đẹp trai, Mễ Tiệp nhìn váy nhăn nhúm trên người mình một chút nói: “Vậy em phải về nhà thay quần áo, nhăn thành cái dạng gì rồi.”
Quách Bách Vĩ cau mày đánh giá trên dưới: “Anh cảm thấy rất tốt, nếu như có áo khoác, có thể che kín người, vậy thì càng tốt hơn.”
Khi bọn họ trở lại nhà trong chung cư của Quách Bách Vĩ thì Quách Bách Vĩ quay về phía phòng của anh hôn gió, vui sướng nói: “Xin chào, bảo bối, Hồ Hán Tam ta đã trở về rồi.”
Mễ Tiệp cười ha ha nhìn anh đem xe dừng ở vị trí đỗ xe, lúc xuống xe Quách Bách Vĩ mở chìa khóa trên khóa điều khiển, “Xe của em khởi động không tệ, tăng tốc không thể chê.”“Đó là đương nhiên, tốn nhiều tiền để mua cũng phải đáng giá chứ.”
“Chỉ là em đối với chỗ đậu xe của anh có chút hẹp hòi, nhớ tới trước kia em luôn đối nghịch với anh, anh rất kích động, lúc ấy thật sự hận không thể kéo em tới một chỗ không có người, đánh ௱ôЛƓ em một trận thật tốt.”
Mễ Tiệp nhịn không được vui vẻ cười khúc khích, nghiêng đầu nói: “Thế bây giờ thì sao?”
Quách Bách Vĩ một phen kéo cô lại gần, vừa đi vừa nói: “Hiện tại anh tình nguyện, tất cả mọi thứ của anh cũng có thể để cho em chiếm làm của riệng, như vậy anh có thể đem quần áo của em cởi ra hết sạch, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Mễ Tiệp hung ác véo anh một cái: “Lưu manh, trong đầu đều là phân heo.”
Bọn họ ở trong phòng tắm của Mễ Tiệp thoải mái tắm uyên ương, trong lúc đó Quách Bách Vĩ lại giở trò ăn đậu hũ, làm cho Mễ Tiệp hoảng hốt choáng váng, cuống quýt gạt ma trảo của anh ra, “Không được..., trễ nữa sẽ không tìm được người, chuyện chính sự quan trọng hơn.”
Quách Bách Vĩ thở hổn hển nói: “Mẹ nó, trời sập cũng không thể quan trọng hơn chuyện thỏa mãn anh em của anh, anh em của anh vội đến nỗi muốn nổ tung.”
Mễ Tiệp đong đưa ௱ôЛƓ hất ra cái tay có ý đồ thăm dò của anh, lại bị Quách Bách Vĩ chặn ngang ôm lấy trực tiếp ném lên giường lớn, cú ngã làm cô choáng váng đầu óc, trước khi cô kịp phản ứng lại đôi tay đã bị Quách Bách Vĩ bắt chéo sau lưng, lần này thì ngay cả mặt Mễ Tiệp cũng không thể nhúc nhích rồi. Quách Bách Vĩ p đè lên lưng Mễ Tiệp, một tay giữ chặt hai tay của cô, một tay khác trực tiếp tách ra khe ௱ôЛƓ mảnh khảnh, đưa hai ngón tay vào.
“A ——” Mễ Tiệp kêu khẽ một tiếng, nhịn xuống tiếng ՐêՈ Րỉ tiếp theo, động tác của Quách Bách Vĩ có chút тһô Ьạᴏ, nhưng lại là biện pháp thu phục Mễ Tiệp tốt nhất, Mễ Tiệp đôi khi thích người đàn ông thô lỗ có một chút dã tính, mà ngón tay Quách Bách Vĩ đã bắt đầu dùng sức đẩy vào trượt ra, ham muốn của Mễ Tiệp như nước sông đột nhiên trào ra, bên tai truyền tới giọng cười trầm thấp khêu gợi của Quách Bách Vĩ: “Không muốn anh sao? Em nghe thử một chút.” Ngón tay của anh nhanh chóng ra vào tạo ra tiếng nước chảy “phốc phốc”, Mễ Tiệp mắc cở chôn gương mặt đỏ bừng ở trong giường đệm, hơi giận mình không thể cự tuyệt tình dục, ngẩng đầu lên cắn răng dùng giọng tức giận ra lệnh: “Nhanh lên một chút!”
Quách Bách Vĩ cười nhẹ lấy tay điều chỉnh thân thể của cô, để cho cô quỳ gối nhấc ௱ôЛƓ lên, lập tức dùng vật cứng rắn thay thế ngón tay, một khắc tiến vào kia, Quách Bách Vĩ phát ra một tiếng cảm thán đầy thỏa mãn, anh nằm ở trên lưng Mễ Tiệp tìm được vành tai khéo léo của cô, vừa Lเế๓ láק vừa hỏi: “Anh có thể thỏa mãn được em chưa?”
Mễ Tiệp thật sự là nói không ra lời, khoái cảm ăn mòn đầu óc của cô, hai tay phải nắm chặt ga giường mới có thể bảo đảm không bị Quách Bách Vĩ dùng sức va chạm mà ngã xuống, Quách Bách Vĩ cũng không buông tha, chợt nắm lấy tóc nâng mặt của cô lên, “Nói cho anh biết, nói, anh có thể thỏa mãn em hay không? Anh có mạnh hay không? Làm em sướng hay không??”
Mễ Tiệp vẫn không trả lời, Quách Bách Vĩ hơi dùng sức quay đầu cô lại, để cho cô đối diện với mặt anh, Quách Bách Vĩ điên cuồng hôn lên miệng của cô, hạ thể càng dùng sức đâm vào, Mễ Tiệp nâng một tay lên ôm cổ của anh, khiến cho thân thể của chính mình vặn vẹo giống như rắn, Quách Bách Vĩ bắt được çặק √ú không ngừng đung đưa của Mễ Tiệp, dùng lực hung ác vuốt ve, Mễ Tiệp bị đau sợ hãi kêu lên, bị Quách Bách Vĩ lật thân thể nằm ở trên giường, hai chân của cô bị Quách Bách Vĩ gác ở trên vai, anh hôn lên miệng của cô, thân thể bị gấp, đâm vào sâu hơn, cao triều giống như hồng thủy hung mãnh tới, cùng với tiếng thét chói tai Mễ Tiệp có chút ý muốn bất tỉnh, mà Quách Bách Vĩ còn chưa đạt tới đỉnh, trên mặt chảy đầy mồ hôi, tiếp tục hung ác đâm chọc, vừa rời khỏi lại lập tức tiến vào, mỗi một lần va chạm đều giống như muốn đem Mễ Tiệp xỏ xuyên qua, thời điểm đạt tới đỉnh cao, Quách Bách Vĩ điên cuồng ra sức chạy nước rút, chỗ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh tương tự như tiếng nức nở nghẹn ngào, “Nhóc con, Gi*t ૮ɦếƭ em.”
Mễ Tiệp không có một chút hơi sức rầm rì nằm ở trên giường, hơi lạnh của máy điều hòa không khí không thể nào xua tan đi hương vị tình ái ở trong phòng, Quách Bách Vĩ vùi mặt ở cổ Mễ Tiệp, vẫn không nhúc nhích. Mễ Tiệp cất tiếng hỏi: “Đang ngủ?”
Quách Bách Vĩ thở ra một hơi, vô lực nói: “Em thật là một yêu tinh, sắp ép khô anh rồi.”
Mễ Tiệp nhún vai cười giống như là một yêu tinh thực sự: “Anh thoải mái ngây người chứ?”
Quách Bách Vĩ giơ tay lên vuốt ve mặt của Mễ Tiệp, thâm tình hôn miệng của cô, hàm hồ nói: “Ừm, thoải mái ngây người, anh muốn em thế nào cũng không đủ, đừng hấp dẫn anh nữa, nếu lại làm một lần anh nhất định sẽ xong đời.”
“Nói giống như em quyến rũ anh ấy.”
“Không phải như vậy sao? Anh đây vừa mới chảy mấy lít máu tươi, cộng thêm hai ngày nay lại chảy mấy lít máu, còn muốn anh sống hay không đây.”
Mễ Tiệp cười nham nhở nói: “Nghiêm chỉnh mà nói, phải nhanh chóng đi mua thuốc ngừa thai, nếu làm không tốt giờ này sang năm là có đứa bé gọi anh bằng cha rồi đó.”
Quách Bách Vĩ cúi đầu cười ra tiếng, dịu dàng vuốt ve làn da bóng loáng trên bụng của Mễ Tiệp: “Vậy thì tốt, mẹ anh khẳng định kích động đến mức rơi lệ, cuối cùng cũng có đứa cháu để có thể chơi đùa rồi.”
Mễ Tiệp lại nhìn đồ trong tay một chút, nghi ngờ nói: “Quách Bách Vĩ, anh thật
có tiền đấy, một công chức nhỏ như anh sao có thể có nhiều tiền gửi ngân hàng như vậy?”
Quách Bách Vĩ cười hì hì nói: “So với anh thì nhân viên công vụ có tiền còn nhiều lắm, đây được tính là có tiền sao? Không ૮ɦếƭ đói mà thôi, hơn nữa bình thường trên căn bản không có khi nào cần dùng đến tiền, phá án có kinh phí, trong cục cũng có xe, phúc lợi của cục công an rất được, phương diện đồ dùng sinh hoạt cần dùng đều được cung cấp, trang phục thì phải mặc đồng phục, em nói xem anh còn mua cái gì được.”
Mễ Tiệp giơ đồ trong tay lên nháy mắt hỏi: “Anh tin tưởng em như vậy? Bây giờ anh mang tất cả gia sản đưa cho em, không sợ em lừa anh cầm những thứ này chạy mất sao?”
Quách Bách Vĩ “Chậc chậc” hai tiếng, véo mũi Mễ Tiệp nói: “Đã quên? Hả? Anh là làm nghề gì? Muốn chạy? Em chạy được sao.”
“Ai nha”, Mễ Tiệp xoa mũi lườm anh một cái nói: “Em đã nói với anh là không được véo mũi của em, sao anh lại không nhớ thế.”
“Em mau cầm lấy, ai, hiện tại tài sản và tính mạng của anh đều ở trên tay của em rồi.”
Mễ Tiệp đảo mắt hỏi: “Thật sự cho em?”
Quách Bách Vĩ cười gật đầu một cái.
Mễ Tiệp lập tức nhảy dựng lên, nhảy ở trên ghế sofa, vừa nhảy vừa cười ha ha: “Ha ha, a, em phát tài em phát tài ha ha.”
Quách Bách Vĩ vội vàng đứng dậy kéo cô xuống giải cứu ghế sofa đáng thương, cười nói: “Ai, cô gái, em có thể dè dặt một chút không? Nói em là gian thương thật đúng là không có sai, thấy tiền sáng mắt, xem em đắc chí chưa kìa.”
“Anh trai, buổi trưa hôm nay em mời khách ăn cơm, anh muốn ăn cái gì?” Mễ Tiệp ôm cổ của Quách Bách Vĩ nghiêng đầu nháy mắt cười đáng yêu.
Quách Bách Vĩ thích nhất bộ dạng này của Mễ Tiệp, đôi tay vòng chắc vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu chạm mũi vào mũi cô nói: “Không phải có việc khác à, tại sao lại mời anh rồi hả?”
“Buổi trưa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, hai chúng ta còn chưa từng cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm bao giờ đâu, việc của ngân hàng buổi chiều làm cũng được.”
Quách Bách Vĩ hôn lên cái miệng của cô mong đợi nói: “Đề nghị không tệ, rất hợp ý anh, anh sẽ nể mặt mà nhận lời mời của em vậy.”
“Nể mặt? Anh nên hãnh diện mới đúng.”
“Thôi đi, là em nên hãnh diện vì có thể mời được anh, có biết bao nhiêu người muốn mời anh ăn cơm không? Anh có thể nể mặt bọn họ, bọn họ liền cười trộm, em còn không vừa lòng sao?”
“Có người đẹp cùng anh ăn cơm, chẳng những bổ mắt còn có thể sắc đẹp thay cơm, cười trộm là anh mới đúng.”
“Ai, em cũng đừng chọc giận anh, cẩn thận anh mang em cởi hết đánh đòn.”
“Anh dám đắc tội em? Cẩn thận em khiến anh trở thành nghèo rớt mồng tơi, để cho anh ăn không khí qua bữa.”
“Anh sợ cái gì, em có khả năng nuôi anh, anh da mặt dày không sợ người khác chê cười.”
“Ơ, rốt cuộc anh cũng thừa nhận chính mình da mặt dày, thật là không dễ dàng mà.”
“Ha ha, ở cùng với em đã lâu, đã trở nên gần mực thì đen rồi.”
“Đầu còn đau không?”
“Hả? Tại sao lại hỏi đến đầu của anh rồi? Không đau nữa.”
“Vậy được, chờ em đi tìm cái xẻng sắt, em đập cho anh phát nữa, để xem đầu
anh cứng đến đâu.”
Quách Bách Vĩ đang đợi đèn đỏ, mở cần gạt nước, cách kính thủy tinh nhìn lên bầu trời lầu bầu nói: “Cái thời tiết quỷ quái gì, sắp một tiếng rồi, còn chưa dứt nữa.
“Đã nghĩ ra đi chỗ nào ăn cái gì chưa?” Mễ Tiệp lôi ví lấy gương nhỏ ra trang điểm, soi trái soi phải.
“Em muốn ăn cái gì? Anh thế nào cũng được.” Quách Bách Vĩ vươn tay gạt tóc Mễ Tiệp ra sau tai cô.
Mễ Tiệp suy nghĩ một chút nói: “Em thích nhất là món ăn địa phương, chúng ta quyết định đi ăn tôm nhé?”
“Được, nghe lời vợ.”
Quách Bách Vĩ cười đảo tay lái, Mễ Tiệp nghiêng đầu sang chỗ khác vui mừng khấp khởi nhìn Quách Bách Vĩ anh tuấn lại tiêu sái, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, thậm chí cô cảm thấy hạnh phúc đến nỗi ngay cả chân tay cũng không biết để như thế nào mới phải, cả người nhẹ nhàng, cô si mê nhìn Quách Bách Vĩ quay mặt mỉm cười, đường cong cường tráng, lông mày anh tuấn, khóe môi giương nhẹ, càng xem càng thích, càng xem càng yêu, không nhịn được tiến đến hôn gò má của anh.
Mắt Quách Bách Vĩ còn đang chăm chú nhìn đường xá, lại vươn tay ôm Mễ Tiệp đã cúi đến gần, hơi nghiêng mặt hôn môi cô, nói: “Haizz, đừng ở nơi này quyến rũ anh, a, nhìn thấy không? Camera giám sát, đám cháu trai đội cảnh sát giao thông kia đều đang để ý, anh không muốn làm trò giải trí miễn phí cho bọn họ.”
Một tiếng cười khúc khích thiếu chút nữa từ trong cổ Mễ Tiệp bật ra, Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp ở trong lòng thầm lặp lại, tại sao hiện tại em cứ nhìn vào anh, em muốn xem anh sẽ làm như thế nào đấy.
Mở máy lạnh ngồi ở trong phòng ăn Quách Bách Vĩ dùng khăn giấy lau miệng, vừa nhìn trên giấy đều là màu đỏ của ớt, nhìn Mễ Tiệp miệng đầy dầu mỡ, “Trẻ con” dùng lưỡi ʍúŧ nước tôm, “Ồ, không ngờ em lại thích ăn ớt, anh không chịu nổi cay.”
Rốt cuộc Mễ Tiệp bỏ tôm xuống, dùng khăn giấy lau lau tay nói: “Chà, thật quá đã, em cũng không dám đến mỗi ngày, nếu thật nhịn không nổi sẽ tới ăn một lần, thật sự là em sợ trên mặt nổi mụn đấy.”
“Em thật ham ăn.” Quách Bách Vĩ rót cho Mễ Tiệp một cốc bia lạnh, “Xem raanh cũng phải mau chóng sa đọa, chịu nhận hối lộ, giật giây gì đó, nếu không sẽ không thể nuôi em được.”
“Dựa vào tiền lương này của anh mà muốn nuôi em, nuôi sống bản thân mình sợ còn không đủ, anh thử mỗi tháng uống mấy bình rượu tây, lại hút mấy hộp thuốc lá ngon, đừng nói nuôi phụ nữ, em thấy anh ăn cơm cũng là một vấn đề.”
“Bọn anh có thảm như em nói vậy sao, theo lời em thì nhân viên công vụ bọn anh nữ phải độc thân, nam đều là lưu manh sao? Tại sao lời nói vừa đến trong miệng em liền không nghe ra vị gì rồi.”
“Thôi đi, biết hiện tại tiêu chuẩn để con gái tìm đối tượng là gì không?”
“Tiêu chuẩn gì? Chẳng lẽ vẫn còn muốn tìm họ Ái Tân Giác La hay sao?”
“Ái Tân Giác La nghèo túng, ai mà thèm, em cho anh biết, hiện tại con gái tìm đối tượng, nếu là đi dạo phố mua sắm thì anh phải có tiền giống như anh Bỉ; mang anh ra giới thiệu cho bạn bè thì anh phải anh tuấn giống như anh Phát; có người khiêu khích thì anh phải cao lớn giống như anh Diêu; nhìn thấy con gái đẹp thì anh phải điềm tĩnh giống như anh Liễu; gặp phải lưu manh thì anh phải dũng mãnh giống như anh Thái; cởi bỏ quần áo thì anh phải kiện mỹ giống như anh Thi; tối ngủ thì anh phải cầm thú giống như anh Vĩ. Hắc, chàng trai đối diện, muốn nuôi phụ nữ, suy nghĩ lại bản thân mình một chút, đáp ứng được các điều kiện kia sao?”
Quách Bách Vĩ có chút không hiểu, “Em nói mấy thứ chó má gì vậy tại sao anh lại nghe không hiểu thế?”
Mễ Tiệp đến gần anh liếc mắt một cái, giải thích nói: “Nghe cho kỹ a, anh Bỉ, chính là Bill Gates, có tiền; anh Phát, Châu Nhuận Phát, anh tuấn này; anh Diêu, chính là Diêu Minh; anh Liễu, đó là Liễu Hạ Huệ; anh Thái, chính là võ sĩ Tyson; anh Thi, đương nhiên là vừa đóng phim vừa làm chính trị Schwarzenegger; về phần anh Vĩ, xin liên tưởng đến ngủ một chút, cám ơn, hiểu rõ chưa?”
Quách Bách Vĩ sờ cằm một cái, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Vậy em nói hiện tại con gái, đều muốn tìm một người đàn ông người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy? Đây là trào lưu đang thịnh hành sao?”
“Cái gì mà người không ra người quỷ không ra quỷ?”
“Ôi, có đàn ông như vậy sao? Đây giống như là người xưa còn phải kết hợp Trung Tây, khó nhất là lại còn phải giống như lũ quỷ đen, em nói làm sao là người chứ, đúng là yêu quái còn gì. Về phần anh Vĩ kia, cái này phải là dựa vào bản lĩnh của phụ nữ, chỉ cần phụ nữ đủ phóng đãng, đàn ông người nào không cầm thú?”
Mễ Tiệp trừng mắt nhìn chằm chằm Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ sờ lên cằm cười hì hì đến vô cùng dâm đãng, nói: “Hai ngày nay anh đủ cầm thú chứ?” Thật ra thì ý của anh chính là “Hai ngày nay em đủ phóng đãng.”
Mễ Tiệp nói không ra lời một lúc lâu, cuối cùng oán hận ném khăn giấy xuống nói: “Quách Bách Vĩ, anh thật đúng là cầm thú, dâm đãng, vô sỉ.”
Quách Bách Vĩ thu hồi vẻ mặt dâm đãng, lại nghiêm túc nói: “Này, đủ rồi nha, em có thể nói anh là cầm thú, nhưng không thể nói là anh vô sỉ, bởi vì cầm thú cũng có tôn nghiêm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc