Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 15

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Mễ Tiệp cẩn thận mở băng gạc vướng víu, lộ ra đầu gối đã đóng vảy đen kịt, lấy tay sờ sờ, không có cảm giác, ấn, còn có chút đau. Từ ghế salon đứng lên đi thử vài bước, mặc dù không thể khom lại nhưng đã có thể đi khập khiễng, tâm tình không khỏi tốt lên, nhớ tới buổi sáng Quách Bách Vĩ nói sau bữa cơm chiều muốn cùng cô đi dạo trong tiểu khu, miệng ngân nga bắt đầu tắm rửa, trang điểm. Gần nửa tháng mình không có tới câu lạc bộ, cô phải đi xem thử tình hình buôn bán của câu lạc bộ trong thời gian cô không có ở đây.
Lúc chờ đèn đỏ ở đầu đường, nhìn thấy cảnh sát giao thông trực ở đầu đường, Mễ Tiệp lại bắt đầu nhớ Quách Bách Vĩ, trong lòng ngọt ngào. Cô thích Quách Bách Vĩ, thây là sự thật cô không muốn chối bỏ, nhớ lại tối qua Quách Bách Vĩ nghiêm mặt nói với cô: “Mễ Tiệp, tối nay tôi không đi được không, cô xem tôi mỗi ngày chạy tới chạy lui rất phiền toái, mới đi chưa bao lâu trời đã sáng, ở nhà một mình cũng không ngủ được, ở nơi này của cô tôi còn có thể ngủ một lúc, tôi kể chuyện ru cô ngủ, cô cảm động không?”
Mễ Tiệp không tự chủ bắt đầu cười, cô thiếu chút nữa đã để cho Quách Bách Vĩ được như ý, nghĩ tới bàn tay Quách Bách Vĩ vân vê trước *** mình, gò má Mễ Tiệp đỏ ửng, tim đập rộn lên, cô thậm chí còn muốn sự mập mờ này phát triển tiếp hơn cả Quách Bách Vĩ. Nhưng cô hiểu đàn ông rất rõ, càng không chiếm được bọn họ càng dũng cảm tiến tới, hơn nữa cô đã hứa phải đợi anh Khoan một năm. Vừa nghĩ tới anh Khoan, chút ngọt ngào trong lòng Mễ Tiệp lập tức không còn chút tung tích, cô nên lựa chọn thế nào? Là theo anh Khoan tiếp tục cuộc sống điên cuồng hay theo Quách Bách Vĩ yên ổn sống qua ngày?
Cô biết rõ mình không còn là cô bé mười mấy tuổi ngốc nghếch chưa trải sự đời, cô đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, những người phụ nữ trong câu lạc bộ dù vóc dáng biến dạng nhưng da mặt trơn bóng, Mễ Tiệp biết, đó là bởi vì có những ngày an ổn, có cuộc sống chất lượng mới có thể có vinh quang. Còn những ngày trước đây mình từng trải qua như thế nào? Cô gái nhỏ cả ngay tô son đánh phấn chỉ vì muốn được đàn ông nhìn một cái, mà tất cả đàn ông xung quanh đều miệng đầy những lời thô tục suốt ngày nói chuyện chém giết, nói một câu không đúng liền trừng mắt gây khó dễ, ngày ***ng phải cảnh sat kiểm tra liền náo loạn, quân lính tan rã, ngay cả anh Khoan không gì là không làm được trong mắt mình không phải cũng suốt ngày ẩn ẩn nấp nấp, nhiều năm như vậy ngay cả điệnthoại cũng không cho mình gọi, sợ tai vách mạch rừng làm lộ tin tức, đã từng náo nhiệt thì có ích gì? Còn không phải người đi trà lạnh, tưởng đảo chúng nhân sao?
Cô nhớ rất rõ, sau khi anh Khoan gặp chuyện không may không lâu, câu lạc bộ tiếp hội viên không mời mà tới, không gặp Mễ Tiệp không được, nói là người quen giới thiệu yêu cầu giảm 50%. Mễ Tiệp có chút tò mò, nghĩ thầm người nào mặt mũi lớn như vậy, nhìn một cái thì ra là em trai nhỏ Mạnh Tử, tùy tùng lúc trước của anh Khoan. Người này là một cọng cỏ đầu tường, vừa thấy anh Khoan xui xẻo liền phản bội, là một kẻ tiểu nhân bất nhân bất nghĩa.
Trước đây Mạnh Tử thấy Mễ Tiệp là cười đến nhăn trán, miệng toàn “Chị dâu chị dâu” Mẫn Tiệp vừa muốn ăn vải, Mạnh Tử liền chạy như một thắng nhóc, chỉ sợ Mễ Tiệp bĩu môi làm anh Khoan không vui. Hiện tại, nhìn thấy Mễ Tiệp lại hất cằm vênh váo hống hánh, chỉ ngón tay vào cô gái sau lưng, nói với Mễ Tiệp: “Chị dâu cô muốn đến chỗ này của cô làm hội viên, cô xem mà lo liệu đi.”
Mễ Tiệp tức giận muốn hộc máu, nhẫn nhịn một chút đã tự coi mình là chú, không có người nâng đỡ, mình không còn là “Chị dâu” hô mưa gọi gió trước đây nữa rồi. Được Tiểu Hồng ra hiệu ngầm từ phía sau, cuối cùng miễn cưỡng cười nói: “Ơ kìa, đây không phải anh Cường sao? Chị dâu muốn làm hội viên? Được thôi, chị phải tự mình đến dùng nha, chị dâu đến nói một tiếng là được.” Mạnh Tử bị một tiếng “Anh Cường” này làm cho mát gan mát ruột, nghĩ thầm Mễ Tiệp này quả nhiên biết cân nhắc, liền vui vẻ ném xuống một xấp Nhân Dân Tệ: “Ha ha, sau này anh Cường bao bọc cô, nơi này có chuyện gì cứ nói tên của anh.” Mặc dù Mễ Tiệp hiểu đạo lí “Người trong tình nghĩa”, vẫn tức giận run người không nói nên lời. Tiểu Hổng nhỏ hơn Mễ Tiệp hai tháng, lại có dáng vẻ ma mờ, vừa thấy không đúng vội vàng mời anh Cường và chị dâu đến phòng dành cho khách quý, chiêu đãi trà ngon, TL ngon. Vừa mới đưa ôn thần đi, trở lại phòng làm việc của Mễ Tiệp, Mễ Tiệp đã khóc đến thở không ra hơi, Tiểu Hồng cũng đỏ mắt, hai cô gái nhỏ cùng ôm đầu khóc lớn.
Bất luận khó khăn thế nào Mễ Tiệp đều đã từng chịu đựng, không có đàn ông cô còn có công việc, cô và Tiểu Hồng cẩn thận sống nương tựa lẫn nhau, cuối cùng tự hào ngẩng đầu, bây giờ có xe có nhà, bái bai quá khứ, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không quên, hôm nay của cô, là do anh Khoan cho. Cô không thể không có lương tâm, nếu không có anh Khoan, cô vẫn đang lẫn lộn trong thị trấn, nói không chừng lúc này đã lấy một người đàn ông không có công việc đàng hoàng, cả ngày cãi nhau ầm ĩ sống không an ổn, sao đươc như hiện tại có xe tốt, nhà rộng, cuộc sống trôi qua thoải mái lại dễ chịu. Là anh Khoan đưa cô khỏi thị trấn nhỏ cho cô cuộc sống mới, có thể nói không có anh Khoan sẽ không có Mễ Tiệp được sống lại hôm nay.
Phía sau truyền đến tiếng còi sốt ruột, Mễ Tiệp hoảng hốt hoàn hồn, vừa thấy đèn xanh vôi cố gắng nổ máy, nhưng tâm tư cũng khó bình tĩnh lại. Quen Quách Bách Vĩ đối với Mễ Tiệp mà nói là một chuyện ngoài ý muốn.Đời này cô chưa từng nghĩ mình sẽ có quan hệ mập mờ với một cảnh sát, bởi vì cuộc sống của cô trước năm hai mươi tuổi hoàn toàn rối loạn, khi đó cảnh sát trong từ điển của cô chính là ngang bằng với quân địch, cô là con chuột trời sinh ban đêm ở trong kho thóc, cảnh sát là nghề mèo bắt chuột, bọn họ là kẻ thù tự nhiên, hôm nay kẻ thù tự nhiên là hàng xóm, rồi lại hấp dẫn lẫn nhau. Khát vọng của Mễ Tiệp đối với Quách Bách Vĩ không ít hơn khát vọng của Quách Bách Vĩ đối với cô, thân hình khỏe đẹp kia, bờ vai rộng lớn rắn chắc kia, còn sức mạnh cơ bụng của đàn ông, hai chân chắc khỏe mà thon dài, vẻ ngoài của Quách Bách Vĩ rất khỏe đẹp, hơn nữa anh còn tương đối hài hước, thu hút Mễ Tiệp hơn là nghề nghiệp của anh, đúng vậy, cảnh sát, danh từ này đến này đến nay vẫn làm Mễ Tiệp tương đối kính sợ, đó là khoảng cách không thể vượt qua, huyền bí lại thiêng liêng. Danh từ này trở thành hào quang gắn trên đầu Quách Bách Vĩ, khiến anh vốn đã anh tuấn thoạt nhìn cao lớn hơn, uy vũ hơn. Cho đến bây giờ Mễ Tiệp không thể khước từ sự hấp dẫn này, huống chi tình cảm mãnh liệt của người đàn ông này tỏa ra bốn phía, tràn đầy mùi vị đàn ông. Tối hôm qua cô nhất định phải đuổi Quách Bách Vĩ đi, nếu không cô sợ người nhào tới không phải Quách Bách Vĩ, mà là chính cô.
Mễ Tiệp cũng không nắm chắc việc ở bên Quách Bách Vĩ, bọn họ chẳng qua mới quen biết và thu hút nhau trong một thời gian ngắn, nhưng bọn họ không biết nhau, Quách Bách Vĩ vẫn chưa biết quá khứ của Mễ Tiệp, nếu như là một người đàn ông làm nghề cảnh sát, khi biết người mình thích từng là người tình của đại ca xã hội đen, anh ta sẽ phản ứng ra sao?
Mễ Tiệp bỗng rùng mình một cái, lắc đầu, nhanh chóng ném suy nghĩ này ra sau đầu, bây giờ cô không muốn nghĩ đến vẻ mặt khi đó của Quách Bách Vĩ. Mễ Tiệp chưa bao giờ thấy hổ thẹn với bản thân, cô cho rằng con người sống một đời quá ngắn ngủi, những ngày tuổi trẻ có thể phong lưu dù sao cũng không nhiều lắm, tận hưởng niềm vui trước mắt mới thật sự quan trọng, cô vẫn luôn làm theo những thói quen bốc đồng, được thêm anh Khoan cực kì dung túng cô. Nhưng mà Quách Bách Vĩ không giống như những tên đàn ông ruồi nhặng chuyên hút máu, hai mươi coi nhẹ vô lễ, quả quyết muốn cô nhận lỗi, chẳng những không thương hương tiếc ngọc, còn có thể nói là nói năng ác độc thô tục thô lỗ. Điều này đối với Mễ Tiệp luôn được đàn ông cưng chiều mà nói là điểm hấp hẫn ૮ɦếƭ người, trong lòng phụ nữ luôn mong có thể chinh phục người đàn ông của mình, Mễ Tiệp vốn cũng không từ chối năng lực của Quách Bách Vĩ, ý thức được điểm này, Mễ Tiệp cắn môi, có chút bất đắc dĩ nghĩ: Mễ Tiệp, sau này có gì mi tự chịu, đồ không biệt tự lượng sức mình.
Mễ Tiệp giống như bị Phó HỒng Tuyết kéo lê đôi chân cứng ngắc đến câu lạc bộ, Tiểu Hồng vui mừng gọi: “Chị Mễ, chị khỏe hơn chưa? Nếu chị còn không tới em sẽ phải gọi 120 nữa đó.”
“Ừ?”Mễ Tiệp nghĩ thầm mới mấy ngày tôi không thấy các cô đã như người ngoài hành tinh nghe không hiểu gì.
“Chị Mễ, chị ngồi xuống trước đi, em đưa giấy tờ gần đây cho chị xem.”
“Chị không đến để kiểm toán.”
“Coi như chị đến tán dóc cũng phải kiểm tra một chút.”
“Em phấn khởi cái gì hả? Ăn K fan rồi?”
“Cắt, trò vui đã sớm hết rồi, ngàn vạn lần đừng nhắc đến nữa.”
“Nói cho chị một chút đi, gấp gì chứ.”
“Chị xem rồi chắc chắn còn gấp hơn em.”
“Gì thế? Có chuyện gì?”
“Chị xem trước một chút đi.”
Mễ Tiệp nhận lấy sổ sách Tiểu Hồng đưa tới, vừa lật vừa vui mừng nói: “Trời ơi Tiểu Hồng, mới nửa tháng mà công trạng đã tốt như vậy? Đã tăng lên nhiều thành viên như vậy rồi.”
Tiểu Hồng thần bí nói: “Chị đoán thử xem tại sao?”
“Em có quyền, muốn chị thưởng gì cứ nói.”
Tiểu Hồng vôi vàng xua tay: “Ấy ngàn vạn lần đừng làm vậy, em không có bản lĩnh này, chị ở nhà suốt nên không nghe nói sao? Phòng tập thể thao Lý Hoa lại xảy ra chuyện lớn.”
Mễ Tiệp sửng sốt, “Phòng tập thể thao Lý Hoa?”
Sau khi Mễ Tiệp thành lập “Câu lạc bộ thể hình Nhiệt Lực”, buôn bán phát đạt làm người ta đỏ mắt, thành phố nhao nhao xuất hiện các phòng tập thể theo, chuyện thân thể, tầng tầng lớp lớp không dứt như măng mọc sau mưa, đáng tiếc không lâu sau không phải do thiết bị không theo kịp mà chính là do sân bãi quá nhỏ, khách hàng rời đi, thất bại dồn dập, chỉ còn mỗi phòng tập thể thao Lý Hoa còn có thể so sánh cùng Nhiệt Lực. So đo một hồi, Mễ Tiệp và Tiểu Hồng càng tung ra nhiều tuyệt chiêu mới,, liên tục tuyển dụng được một nhóm huấn luyện viên trẻ toàn trai tài gái sắc, mới xem như giữ vững được vị trí đầu rồng, mà Mễ Tiệp đối đãi với các huấn thuyện viên của mình càng hào phóng hơn, tiền lương toàn bộ là cao nhất, ngày nghỉ nhiều, còn trả bảo hiểm cho họ chữa bệnh, lần này cơ bản không có huấn luyện viên nào vì kinh tế của bà chủ gặp tranh chấp mà rời đi, cộng thêm tuổi của Mễ Tiệp và bọn họ cũng xấp xỉ nhau, lại hòa nhã dễ gần, hòa đồng, trên dưới một lòng, việc buôn bán tự nhiên phát triển không ngừng, Lý Hoa lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Tiểu Hồng bưng một ly trà tới cho Mễ Tiệp, sau khi ngồi xuống từ từ nói: “Còn không phải là phạm vào thói hèn hạ của đàn ông sao, chị nói chị kinh doanh tốt, đúng lúc, quyến rũ một hội viên nữ, bị vợ anh ta biết, nghe nói mặt của hội viên nữ đó bị hủy, trong cơn giận muốn tốt xấu đều bị hủy, liền đốt rồi.”
“ĐỐt sao?” Mễ Tiệp giật mình không ít, lập tức đứng lên.
“Ai ai, chị ngồi xuống, chân không đau sao? Chị kích động cái rắm ấy.”
Mễ Tiệp từ từ ngồi xuống, lầm bầm hỏi: “Em nói đây được coi là một vụ án hình sự?”
“Nếu em mà biết, em còn phải mắc kẹt ở đây với chị sao? Sớm đi gặp quan tòa rồi.”
“Em còn uất ức?”
“Em nà dám chứ, em đã cói với chị Mễ, đây chính là cơ hội tốt.”
“Cơ hội gì?”
Tiểu Hồng lại gần hơn một chút, “Chị, nhiều hội viên đến Nhiệt Lực như vậy chị không có nhận xét gì sao?”
Mễ Tiệp đột nhiên mở to hai mắt: “Em nói là?”
“Không sai.”Tiểu Hồng cười hì hì kiên định nhìn Mễ Tiệp nói: “Chị Mễ, đây là cơ hội tốt nhất để mở rộng Nhiệt Lực, rất nhiều hội viên cũng than rằng nhà ở xa, đến Nhiệt Lực tập rất mất thời gian, chị suy nghĩ một chút, nếu chỉ có một Nhiệt Lực thì không phải bọn họ phải gắng sức đi từ nhà tới đây sao? Xa như vậy mà hàng ngày bọn họ còn phải bỏ thời gian đến đây.”
“Đúng đó Tiểu Hồng, làm lớn Nhiệt Lực vẫn là lý tưởng chung của chúng ta, sao trước đây chị không nghĩ tới nhỉ.” Mễ Tiệp vui mừng ôm Tiểu Hồng một cái, “Tiểu Hồng, chị yêu em ૮ɦếƭ mất, nếu không có em chị biết phải làm sao.”
Tiểu Hồng đỏ mắt lắp bắp nói: “Buông, buông tay, không có không khí.”
Mễ Tiệp cười lớn hôn Tiểu Hồng một cái, nói: “Em gái, em gái tốt, chuyện này giao cho em, em xem rồi làm đi.”
“Không phải chứ!” Tiểu Hồng ai oán trách móc: “Sao lại là em? Nửa tháng chị không ở đây em mệt ૮ɦếƭ đấy có biết không, vừa rồi em còn muốn gọi 120 đấy.”
“Em gái à, em là chuyên gia địa điểm, tuyên truyền dĩ nhiên em phải làm rồi, mà chị muốn tới ngân hàng vay? Chúng ta phải khiến cho Nhiệt Lực thật sinh động.”
Tiểu Hồng hoài nghi nhìn Mễ Tiệp một chút, hỏi: “Vay?...”
“Tiểu Hồng.” Mễ Tiệp nghiêm nghị nhìn Tiểu Hồng, nghiêm túc nói: “Chúng ta cần vay ngân hàng, biết không? Nửa đời sau của hai chúng ta phải dựa vào Nhiệt Lực, em hiểu không?”
Tiểu Hồng đứng lên, vành mắt hơi đỏ, nhìn Mễ Tiệp, trịnh trọng gật đầu một cái, “Chị, chị yên tâm.”
Mễ Tiệp năm chặt tay Tiểu Hồng, gật đầu một cái, “Đầu năm nay không thể nhờ vả ai, ai cũng không thể tin, sau này chị em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có thể dựa vào Nhiệt Lực.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc