Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 10

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Buổi sáng khi Mễ Tiệp vừa tỉnh dậy, thì lập tức nhớ lại cuộc thỏa thuận vào tối hôm qua, thật phấn khởi mà, rốt cuộc cũng đợi tới được cơ hội thật tốt để ђàภђ ђạ tên khốn kiếp kia rồi, nhưng khi nghiêng người lại lập tức lẩm bẩm khổ sở, thân thể giống như bị xe lu nghiền qua vậy, vừa đau lại mệt, chưa hết đau lại nghe thấy tiếng chuông cửa đang bắt đầu vang bài hát con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Cố gắng dùng một chân để nhảy ra mở cửa, thì lập tức nhìn thấy tên khốn kiếp kia xuất hiện với vẻ mặt vô cùng thoải mái, cầm hộp cơm trong tay, còn có một túi ni lông, hình như là để bánh bao hấp ở bên trong.
“Chậc chậc, cô cũng quá lười biếng rồi, mới vừa thức dậy à?” Quách Bách Vĩ vừa nói vừa đổi giày, đi vào phòng ăn và để đồ lên bàn.
“Tự cô ăn đi, tôi có nhiệm vụ, nên không có thời gian.”
Mễ Tiệp oán giận nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi tự nhảy đến đó để lấy chén đũa sao?”
Quách Bách Vĩ nghiêng đầu cười hì hì nhìn Mễ Tiệp một chút rồi nói: “Nếu không thì phải làm sao đây? Muốn tôi đút cho cô ăn sao?”
“Đừng làm tôi mắc ói nữa, chân tôi bị thương chứ không phải là tay của tôi không cử động được.”
Quách Bách Vĩ cười ha ha đi tới phòng bếp mở tủ ra để tìm bát đũa: “Được rồi, ngài có thể dùng bữa được rồi đó.”
Mễ Tiệp dùng càm chỉa chỉa về cánh cửa: “Ừa, anh cũng có thể quỳ xuống thỉnh an được rồi đấy.”
Quách Bách Vĩ bị Mễ Tiệp chọc cười, cười ha ha nói: “Ơ, thật sự coi mình là thái hậu của Đông cung à? Thái hậu ạ, ngài muốn tự nhảy tới đây hay là muốn tôi ôm
tới đây?”
Mễ Tiệp chống nạnh rống một câu: “Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt nữa, tôi kêu anh quỳ xuống thỉnh an đó có nghe thấy hay không hả?”
Quách Bách Vĩ làm bộ vẫy vẫy cánh tay, hơi khom người xuống “Dạ” một tiếng, từ từ xoay người lại đi ra cửa, nhìn Mễ Tiệp nháy mắt mấy cái: “Tạm biệt à? Đến tạm biệt bằng nụ hôn được không?”
Mễ Tiệp đỏ mặt, nghĩ thầm, mẹ nó, dám đùa giỡn với lão nương sao? Thở phì phò nói một câu: “Anh mau cút đi!” Lập tức “loảng xoảng” đóng sầm cửa lại, khi nghe thấy tiếng cười lớn từ xa của Quách Bách Vĩ, cô cũng chưa phát hiện rằng mà đã bật cười, nói một câu: “Tiểu Súc Sinh.”
Mễ Tiệp đang xem phim Hàn, thì điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy dãy số lạ , thì lập tức bật lên hỏi: “Ai vậy?”
“Cô không thể dịu dàng một chút được ư, ngay cả khi nghe điện thoại cũng giống như sư tử rống vậy, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cẩn thận coi chừng không có người đàn ông nào muốn lấy cô đó.”
Mễ Tiệp khẽ cắn răng, cái tên Quách Bách Vĩ khốn kiếp này.
“Con mẹ nó anh muốn tìm ai vậy, cho dù muốn đánh rắm thì cũng xin anh phải xem đúng dãy số rồi mới thả chứ.” Nói xong “Bốp” cắt đứt.
Một phút im lặng, Mễ Tiệp bắt máy không nói lời nào, đầu kia truyền đến giọng nói do dự của Quách Bách Vĩ: “Mễ Tiệp à?”
“Gọi lộn số rồi.” Lại cắt đứt. Mễ Tiệp bắt đầu che miệng cười, cho anh tức ૮ɦếƭ tên khốn kiếp này.
Điện thoại nhà lại vang lên, Mễ Tiệp từ trên ghế sa lon đi qua, vừa nhìn thấy vẫn là Quách Bách Vĩ, hắng giọng một cái, mới bắt máy, cũng không đợi đối phương mở miệng trước đã nói: “Thật xin lỗi, bây giờ chủ nhân của nhà này không ở nhà, nếu không có chuyện lớn như chuyện trời sẽ sập xuống thì mời ngài hãy gác máy, nếu như có, tiếng “Ồn ào” thì xin hãy nhắn lại vào một tiếng sau, cám ơn.”
Mễ Tiệp thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười, đoán chừng là Quách Bách Vĩ đang ngơ ngẩn ở bên kia, thật lâu mới nghe được tiếng hết cực kỳ tức giận của anh: “Mẹ nó, trả lời như thế nào mới không “Ồn ào” đây hả?”
Rốt cuộc Mễ Tiệp cũng bắt đầu cười ha ha, cười đến mức nước mắt tràn ra, Quách Bách Vĩ ở trong điện thoại cười hỏi: “Sao vậy? Tôi phối hợp ăn ý chứ? May mà tôi đã xem qua tiết mục ngắn này rồi, nếu không thì đã không bị cô lừa dối rồi.”
Mễ Tiệp lau nước mắt hỏi: “Gọi làm gì vậy? Có chuyện gì thì gặp mặt nói không được sao?”
“Ặc, là như vầy, bữa trưa hôm nay tôi có buổi tiệc phải….”
Không đợi Quách Bách Vĩ nói xong Mễ Tiệp đã hung dữ hỏi: “Ý anh là buổi trưa hôm nay không thể tới sao?”
“Đây không phải là đang xin phép cô sao.”
‘Vậy anh xin phép dạ dày tôi thế nào đây?”
“Yên tâm đi, sẽ không để cô bị đói bụng đâu, tôi kêu người mua đồ ăn ở bên ngoài cho cô được không?”
“Quách Bách Vĩ, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà anh đã kêu tôi ăn đồ ăn ở bên ngoài rồi sao?”
“Dù tôi có trở về thì không phải cũng sẽ mua đồ ăn ở bên ngoài cho cô hay sao? Chỉ đơn giản là biến thành người khác đưa tới thôi mà.”
“Anh, đồ ૮ɦếƭ tiệt này.”
Mễ Tiệp thở hổn hển nói rồi cúp điện thoại, còn tưởng rằng tên khốn kiếp kia sẽ gọi lại để giải thích, ai biết được thật lâu sau cũng không có động tĩnh gì, Mễ Tiệp vừa tức vừa uất ức, cầm đệm dựa ném ra ngoài.
Không lâu sau chuông cửa lại vang lên, Mễ Tiệp giận dỗi không ra mở cửa, nghĩ thầm, đói ૮ɦếƭ thôi mà, dù sao chân cũng không thể di chuyển được, thì dứt khoát nằm ở trên giường vừa mắng Quách Bách Vĩ vừa nằm cứng đờ thôi, gắng gượng gướng gượng một chút lại ngủ thi*p đi.
Buổi chiều sau khi tỉnh dậy người có chút ngứa ngáy, Mễ Tiệp định đi tắm, nhưng Quách Bách Vĩ lại dặn là vết thương không thể dính nước,mà cô cũng sợ bị nhiễm trùng sẽ để lại sẹo, nên dùng một cái chậu nhỏ cẩn thận từ từ lau người, mới vừa mặc xong áo ngủ thì nghe tiếng chuông cửa reo lên, nhìn đồng hộ một chut thì biết hiện tại mới hơn ba giờ, thật quái lạ ai lại tới vào lúc này chứ?
Vừa gian nan di chuyển tới mở cửa vừa dùng đôi mắt mèo nhìn, lại là Quách Bách Vĩ anh tuấn mặc đồng phục đứng đó.
Quách Bách Vĩ có chút say sưa khi cánh cửa được mở ra, Mễ Tiệp xõa tóc còn đang ướt đẫm, xem ra là mới vừa tắm xong, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt to xinh đẹp lúc thì trốn tránh lúc thì lấp lánh nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh. Lỗ mũi Quách Bách Vĩ ngửi được một mùi hương thơm mát của dầu gội, cô gái xinh đẹp trước mắt này đang mặc một chiếc áo ngủ bằng sợi tơ vừa thoải mái lại khêu gợi, dưới cổ trắng nõn là một mảng da thịt lớn vô cùng trắng nõn, vì là kiểu áo ngủ thấp иgự¢ nên không thể che hết phần thâm sâu ở giữa ภђũ ђ๏ค kia, kênh rạch, lỗ thủng trắng bóng đang ẩn nấp (Editor: Tui thề tui rất tong tắng, thật đó T_T). Một chút nóng bỏng quen thuốc tự dưới bụng dâng lên, rất nhanh khiến thân thể anh căng thẳng, trong họng có chút khô khốc, không nhịn được liếm môi một cái, đi lên nhìn chăm chú vào đôi môi nhỏ đỏ tươi mà anh đang muốn hôn lên khi đóng cửa còn nói: “Tôi không có gọi đồ ăn ở bên ngoài.”
Dưới tác dụng của rượu, Quách Bách Vĩ nhìn Mễ Tiệp quyến rũ và gợi cảm, giống như Hormone đàn ông đang bắt đầu tiết ra, thậm chí anh còn cảm thấy được khí nỏng ở dưới bụng đang bắt đầu tuần hoàn theo máu, nóng đến anh sắp đỗ mồ hôi, từ từ mở nửa cửa phòng ra để không khí lạnh của máy điểu hòa bay ra, đập vào mặt, giống như từ dầu sôi lại được ném vào trong nước lạnh, thân thể “Khúc Khích” bốc khói trắng.
Anh cảm thấy rất ảo não với cảm giác này của mình, mình cũng không phải là người vừa nhìn thấy phụ nữ thì lập tức thành sắc lang, anh thích người thánh thục, nở nang, mỹ nữ có tình cảm dí dỏm, hơn nữa còn phải dịu dàng động lòng người, nếu người phụ nữ này có thể thỏa mãn mình ở trên giường vậy thì càng hoàn mĩ rồi. Trước mắt thì….
Mễ Tiệp là một mỹ nhân đủ tiêu chuẩn hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc lại không phải là đối tượng lên giường với anh, vì chẳng những báo vật hấp dẫn này có chút tài năng, mà còn là một hoa hồng có gai, cần phải đấu trí đấu dũng với cô, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng việc bị cô đánh bất ngờ. Anh lại ảo não, lại tiếc hận, cuối cùng cổ của anh dưới tác dụng của cồn có chút gian nan nói: “Tôi không phải là thực phẩm, tôi là hàng xóm kiêm bảo mẫu của cô, họ Quách, tên là Quách Bách Vĩ.”
Mễ Tiệp đổi lại tư thế hơi dựa cửa, lấy ta phất máy tóc ẩm ướt, một giọt nước rơi vào trong иgự¢, không có vào nhũ, trong khe, mà đang ẩn dưới áo иgự¢ cao ✓út và nhẹ nhàng rung rung theo hô hấp, Quách Bách Vĩ chỉ cảm thấy sức nóng đang vọt tới ót, trong lỗ mũi nóng rực, sắp chảy máu mũi, trong lòng thầm mắng, con bà nó, hôm nay nóng tới khiến người ta không thể chịu nổi.
“À…..Là anh hả, tôi còn tưởng là người đưa thức ăn đó, dáng dấp của hai người có chút giống nhau.” Mễ Tiệp còn không biết rằng giờ phút này khi cô giơ tay múa chân thì trong mắt Quách Bách Vĩ đều là sự khiêu khích khó nhịn, hai mắt còn không ngừng vụt sáng lên, lông mi thật dài như hai cây quạt, vừa đen lại vừa dày, giống như đứa trẻ đáng yêu. Quách Bách Vĩ nâng một tay lên đỡ trên khung cửa, một tay khác bỏ vào túi quần….anh phải tạm thời giấu tay của mình đi, nếu không anh sợ ma trảo kia sẽ không tự giác được mà đánh úp về phía bộ иgự¢ làm người ta khát vọng kia, nếu như làm như vậy, thì người phụ nữ thoạt nhìn như vô hại ở trước mắt này lại gây cho anh tai nạn không thể nào tưởng tượng được. Cúi đầu nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, Quách Bách Vĩ dùng giọng điệu êm ái nói: “Hả? Tôi không tin đâu, làm sao có người đưa thức ăn nào đẹp trai như vậy được?” Vì anh bị khuất phục trước sự gợi cảm của Mễ Tiệp, nên nhịn không được mà lộ ra bản tính khi đàn ông nhìn thấy mỹ nữ, đến gần, tán tỉnh, khiến mỹ nữ đỗ gục, là một điểm mạnh khác của Quách Bách Vĩ chuyên vây bắt tội phạm. Sức quyến rủ nam tính của anh cũng mê hoặc như Mễ Tiệp vậy, cô ngẩng đầu nhìn sự trắng trợn thú vụ trong mắt Quách Bách Vĩ, dĩ nhiên Mễ Tiệp biết đó đại biểu cho chuyện gì.
Cô đã bắt đầu qua lại với những đàn ông khác nhau từ lúc mười mấy tuổi, nên có khứu giác nhạy cảm của phụ nữ, nên cô có thể ngửi thấy được mùi của một người đàn ông tản mát ra Hormone tìm phối ngẫu trong vòng một ki lô mét. Nhưng mà bây giờ cô cũng chỉ ngửi được mùi rượu, không cảm thấy gì khác nên nhíu nhíu mày: “Anh uống rượu à?”
Quách Bách Vĩ lại gần thêm một chút nữa, cợt nhã nói: “Rượu có thể khiến cho một người đàn ông đẹp trai hơn.”
Mễ Tiệp ngửa mặt ra sau, dùng ánh mắt ngập nước khẽ liếc Quách Bách Vĩ một cái: “Rượu cũng có thể khiến cho một người đàn ông thành tội phạm.”
Vóc dáng của người đàn ông trước mắt này rất cường tráng, bả vai rộng rãi, cánh tay thật dài, hai chân bền chắc lại thon dài, trong yếu nhất là sức mạnh đại biểu cho cơ bụng, đang rục rịch ấn nấp dưới trang phục bộ động phục trang nghiêm kia, người đàn ông này có hứng thú với cô, cô đã cảm thấy, nhưng mà khi người đàn ông bị rượu làm mất cảm giác thì chẳng những nguy hiểm, mà quả thực là tai họa, Mễ Tiệp có gắng chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa, chỉ cần Quách Bách Vĩ có bất cứ ý định bất chính nào, cô sẽ không chút do dự dùng cửa kẹp bẹp chân anh.
Quả thực hồn phách của Quách Bách Vĩ bị sự quyến rũ mất hồn kia câu đi bẩy phần rồi, cả người nhẹ nhàng, không nhịn được rũ đầu xuống thấp hơn một chút nữa, gần Mễ Tiệp thêm một chút nữa, mùi thơm càng đậm hơn trong lỗ mũi, khiến anh bắt đầu choáng váng, cười nhẹ tiếp tục đùa giỡn: “Cô xem trời nóng bức như vậy, để tôi vào nhà rồi hãy bàn tới chuyện tôi có đẹp trai hay không nhé? Tôi sẽ rất vui khi được phục vụ cho cô, cho mãi đến khi cô hài lòng mới thôi.”
Mễ Tiệp bắt đầu cười, cười ngọt ngào, quyến rũ, nhưng tràn đầy phòng bị trong mắt, cô cố gắng khiến mình trông vừa vô hại lại đáng yêu, con mắt đen bóng xoay một vòng rồi nói: “Không thấy xấu hổ, chuyện anh rất đẹp trai sao? Tôi thấy người đưa thức ăn đó còn đẹp trai hơn anh.”
Nhìn Mễ Tiệp lẳng lơ như vậy, quả thực Quách Bách Vĩ còn choáng váng hơn khi uống rượu. Tất cả đều nói rượu khiến đàn ông can đảm hơn, lời này không sai chút nào, Quách Bách Vĩ sai lầm xem Mễ Tiệp như những người em gái của mình, trong lòng có chút ngứa ngáy, rốt cuộc cũng đưa tay ra vuốt mặt Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp đã sớm phòng sói, vừa nhìn thấy móng vuốt của anh, thì dùng khí thế sét đánh không kịp đóng chặt cửa lại. Cồn của rượu khiến phản ứng của anh chậm chạm, nên tay của Quách Bách Vĩ lập tức bị kẹp, chỉ nghe Quách Bách Vĩ hét lên một tiếng như tiếng kêu của sói vậy, run rẩy nhìn vết bầm tím trên tay, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
“Cô, cô quá ác độc rồi.”
“Tôi ác độc sao? Anh ăn no đủ xong rồi mới nhớ tới tôi, tôi vẫn không thể để anh ghi nhớ tôi thật lâu sao?”
“Xem như cô lợi hại.”
“Anh muốn tới gây gổ sao?”
“Tôi tới đưa thạch tín cho cô đó, ăn xong rồi thì nhớ tìm một chỗ không ai biết đến để nằm xuống, đừng dọa những người bạn nhỏ sợ hãi.”
Sáng ngày thứ hai Quách Bách Vĩ cũng khuya lắm mới tới gõ cửa, Mễ Tiệp nhìn Quách Bách Vĩ đang ủ rũ cúi đầu, đảo tròn mắt, nghĩ thầm, anh đúng là mù quáng, không cho anh thấy chút màu sắc, thật sự sẽ coi tôi là mèo bệnh mất.
“Làm sao hôm nay lại tới trễ như vậy? Tôi rất đói đó.”
Quách Bách Vĩ ngẩng đầu lên, trong mắt còn có chút máu đỏ vì không được nghỉ ngơi thật tốt, nhìn Mễ Tiệp gọn gàng, oán hận nói: “Người phụ nữ ghê tởm này, tay của lão tữ bị đau cả một đêm, cô còn lải nhải gì nữa? Đưa đồ cho cô ăn đã là tốt lắm rồi, tôi phải cho cô một quả bom hẹn giờ mới đúng.”
Mễ Tiệp cười hì hì: “Đáng ghét, ai biểu anh thích động tay động chân chứ, tự mình làm thôi.”
Quách Bách Vĩ phiền não hất tóc, ngó ngó Mễ Tiệp, nói: “Cô xem tay của tôi cũng bị như vậy rồi, ngay cả xe cũng không thể mở ra được, cô hãy dứt khoác dùng một nụ hôn coi như là đền bù tổn thất cho tôi đi, tôi không sợ bị thua thiệt nữa.”
Mễ Tiệp dừng cười, hỏi: “Một đêm rồi mà anh còn chưa tỉnh rượu sao?” Cô còn chỉ chỉ vào cánh cửa nói: “Mời anh ra đứng vững giữa cánh cửa đi, đứng nghiêm, rồi tôi lại làm cho anh tỉnh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc