Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 09

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Quách Bách Vĩ mở cửa nhà của mình ra, đặt Mễ Tiệp đang giãy dụa lên ghế sa lon rộng rãi, hít một hơi khí lạnh nghiêng đầu kéo cổ áo ra để kiểm tra vết thương. Vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ lập tức mở to hai mắt, chỉ thấy máu chảy đầm đìa vòng qua dấu răng ở trên bả vai, da thịt sưng vù lên, còn không ngừng chảy máu ra ngoài: “Cô…” Quách Bách Vĩ trừng mắt nhìn Mễ Tiệp, vừa định nói chút lời ngoan độc, lại phát hiện Mễ Tiệp đangnằm trên ghế sa lon kịch thở dốc trên, bờ môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn anh, ánh mắt hừng hực. Nếu như ánh mắt ấy là một con dao găm, thì giờ phút này cả người của Quách Bách Vĩ đã đầy lỗ thủng rồi.
Trong ấn tượng của Quách Bách Vĩ, thì Mễ Tiệp vẫn luôn trang điểm một cách thời thượngvà sáng sủa, ngay cả lúc mặc đồ ngủ mang dép lê cũng giống như một đòa hoa sen nở dưới nước, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn kiêu ngạo hất lên vẻ đắc ý hả hê, dùng ánh mắt khinh thường liếc qua liếc lại nhìn anh, khiến cho người ta hận không thể nghiến răng đến đánh một trận vào ௱ôЛƓ. Và cũng giống như một đứa trẻ ầm ĩ khi không chiếm được món đồ chơi mà mình yêu thích, ấu trĩ, cố chấp muốn đậu xe ở địa bàn của anh, giễu cợt nhìn anh không làm gì được chỉ có thể giậm chân. Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh sau đó quay lưng lại cười trộm, cô vẫn luôn nhảy tới nhảy lui như một chú chim khoái lạc líu ríu cả ngày, chưa bao giờ đáng thương giống như hiện tại cả. Nước mắt và mồ hôi làm trôi đi lớp hóa trang tinh sảo của cô, kiểu tóc kia khiến cho lòng anh ngứa ngáy, muốn đưa tay ra vén lại mái tóc dài màu hạt dẻ xõa lung tung tán lạc trên chiếc ghế salon trắng kia, đã không còn sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời nữa, mà hình như đã bị bạc màu, gương mặt xinh đẹp hiên ngang không còn chút sức sống, chỉ còn đầy oán hận trên mặt, anh có một loại rung động muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đang run rẩy giống như lá chuối trong mưa kia, đôi mắt to đang chảy xuống một giọt rồi lại một giọt nước mắt trong suốt như trân châu, chảy từ khóe mắt, xuống tới tóc mai.
Mễ Tiệp như vậy thật khiến người ta phải đau lòng, Quách Bách Vĩ âm thầm thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng không muốn nói lời ngoan độc nữa, tức giận đã hóa hư không theo từng giọt nước mắt của cô. Cẩn thận kéo cổ áo xuống, xoay người đến cái tủ đừng đồ linh tinh để lấy một chiếc hộp thuốc nhỏ ra.
Đi tới trước sô pha sauđó thì để hộp thuốc nhỏ xuống bàn trà, mởbăng vải, nước sát trùng, cồn i- ốt, thuốctrắng Vân Nam, làm xong những thứ này, Quách Bách Vĩ đứng thẳng lên nhìn Mễ Tiệp vẫn đang rất bình tĩnh nằm ở trên sopha, nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy cô có phải bị thương rất nghiêm trọng hay không, nếu nghiêm trọng thì hãy nói tôi để tôi dẫn cô tới bệnh viện, nhưng trước hết cô phải khử trùng đã, bằng không thì sẽ để lại sẹo, rất khó coi, có phải hay không?” Anh nói giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy, đưa tay ra thử kéo ống quần của cô lên, thấy Mễ Tiệp không có giơ chân lên hung hăng đạp anh như ở trong dự đoán, thì lúc này mới yên tâm cuộn ống quân rộng lớn của Mễ Tiệp lên để xem đầu gối của cô.
Quách Bách Vĩ không nhịn được hít một hơi khí lạnh, thật nhanh liếc Mễ Tiệp một cái, gần như không có biểu cảm gì trên gương mặt kia, thẩn thờ không có bất kỳ phản ứng nào giống như một con 乃úp bê vải vậy. Quách Bách Vĩ cẩn thận chạm vào da thịt thối rữa ở xung quanh, cũng may là đã mặc quần dài, nên không có bụi đất thấm vào, nhưng mà với cô gái trước mắt này mà nói thì đây tuyệt đối là mộtvết thương nghiêm trọng, vết thương trên đùi trắng noãn nghiêm trọng đến nổi không nỡ nhìn. Quách Bách Vĩkhó có thể nuốt được sự khó chịu này, anh xoay người cầm lọ nước sát trùng lên rồi nhìn Mễ Tiệp một chút, xem lại vết thương một chút, mới khó khăn nói: “Bây giờ tôi sẽ khử trùng cho vết thương, có thể sẽ đau một chút, cô cố nhịn một chút.”
Không có phản ứng.
Quách Bách Vĩ vẫn cắn môi, cúi người xuống, đỗ nước sát trùng xuống miệng vết thương.
“Á…”
“Á….”
Hai tiếng kêu đau đớn cùng lúc vang lên. Một tiếng là của Mễ Tiệp, nước sát trùng khiến cô đau đớn đến chịu không nổi, loại đau dớn đó giống như bị người ta đăm một dao vậy, nếu không phải Quách Bách Vĩ dùng sức đè lại thì thiếu chút nữa cô đã nhảy dựng lên. Một tiếng khác dĩ nhiên là của Quách Bách Vĩ, đương nhiên anh biết là sẽ rất đau, cho nên đã chuẩn bị, vào lúc Mễ Tiệp muốn nhảy dựng lên sẽ đè chân cô lại. Nhưng mà Mễ Tiệp lại đau đến quơ đôi tay loạn xạ, một tay nắm chặt dựa vào ghế sa lon, một tay khác vô ý thức ôm hông của Quách Bách Vĩ, móng tay sắc nhọn nhắm ngay vào địa phương nho nhỏ kia hung ác bấm xuống một cái. Quách Bách Vĩ đau đến muốn nhảy lên cao ba thước, làm sao biết được sẽ bị cửu âm bạch cốt trảo của Mễ Tiệp lô hỏa thuần thanh chứ* (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..), liên tục nhúc nhích đã rất khó khăng rồi đừng nói chi là ᴆụng vào.
Quách Bách Vĩ cảm giác bắp thịt ở ngang hông kia sắp không phải là của mình nữa rồi, mới bắt đầu thì đau đến nóng rát, sau thì dần dần không còn cảm giác nữa, một mảnh tê tê.
Bật máy điều hòa không khí trong phòng khách lên, liên tục phát ra khí lạnh. Nhưng đầu Quách Bách Vĩlại bắt đầu đỗ mồ hôi, từng giọt từng giọt nhỏ từ gương mạt nhỏ xuống, nhưngkhông muốn há miệng ra trách móc mà vẫn cắn chặt răng, chịu đựng“Tìm lực”mà đột nhiên Mễ Tiệp lại phát ra khibị thuốc sát trùng kích thích.
Rốt cuộc Mễ Tiệp dần thoát khỏi sự đau đớn bất ngờ này, dần dần không còn giãy dụa nữa, tay bắt đầu trượt xuống từ ngang hông của Quách Bách Vĩ, đổi thành run rẩy và nước mắt ròng ròng, còn lầu bầu mắng trong miệng: “Con mẹ nó anh thật khốn kiếp, cứt chó thối tha, đồ rác rưởi, cặn bã….”
Quách Bách Vĩ buông đôi tay đang đè chân Mễ Tiệp ra, giơ tay lên lau mồ hôi, lại lặng lẽ kéo vạt áo Paolo xuống, uống éo người nhìn bắp thịt ૮ɦếƭ tê tê ở bên hông một chút, đã bầm tím, dùng ngón tay xoa xoa, nhưng lại giống như ᴆụng vào người khác vậy, không có chút cảm giác nào. Bỏ lời mắng nhiếc từ kẻ răng vào vạt áo, cách xa Mễ Tiệp một chút, đứng ở chỗ mà mình vẫn cho là tương đối an toàn, nói: “Tôi phải bôi chút cồn i ốt cho cô, sau đó thì bôi thuốc, lần này sẽ không đau, tôi bảo đảm đấy.”
Mễ Tiệp vẫncòn đang mắng thì thào giống như không nghe thấy gì hết, Quách Bách Vĩ vì đề phòng tay Mễ Tiệpquào loạn, nên dứt khoát không dùngbông băng để lau nữa, mà trực tiếp đổ vào, dù sao vẫn phải khử trùng.
“Á ~”
“Phù Phù.”
Quách Bách Vĩ vẫn tự cho là mình thông mình nên chỉ để phòng tay của Mễ Tiệp, mà quên mất mặc dù chân của Mễ Tiệp bị thương, nhưng vẫn còn một chân khác cực kỳ linh hoạt, muốn trách cũng chỉ có thể tránh anh ngạn vạn lần đừng đứng gần chân của Mễ Tiệp, mặc dù cồn i ốtkhông có đau nhói như nước sát trùng, nhưng khi xối vào thì lại khiến vết thương đang nóng rát chợt lạnh, Mễ Tiệp còn chưa cảm thấy đau đớn, thì đã nâng chân không bị bất kỳ lực kiềm chế gì lên theo phản xạ có điều kiện, hung hăng đạp ra ngoài. “Phù Phù” Quách Bách Vĩ quỳ xuống che đũng quần lại, lưng cong thành hình dáng trứng tôm, trán nặng nề chống đỡ trên sàn gỗ, co quắp nằm trên mặt đất.
Khi chỗ yếu của đàn ông bị tập kích, cho dù không tùy tiện dùng lực cầm nắm thì nơi yếu ớt kia, cũng có thể khiến anh đau đớn rất lâu, huống chi là sau khi bị Mễ Tiệp đá một cước trí mạng. Bây giờ đầu Quách Bách Vĩ trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy ra như nước vòi sen lập tức thấm ướt quần áo của anh, ngột ngạt khó thở, đau đến không thể thở dốc, chỉ có thể phát ra từng tiếng ho khan giống như dã thú bị thương vậy.
Mễ Tiệp đảo tròn mắt, bắt lấy mép sô pha vất vả nâng người lên, nhìn Quách Bách Vĩ đang quỵ ngườikhông ngừng hút không khí và ho khan, vẫn còn oán hận nghĩ, con mẹ nó, mau tranh thủ giành sự thông cảm đi, nếu không phải chân của tôi bị thương không thể sử dụng nhiều sức lực, thì nhất định anh đã đoạn tử tuyệt tôn rồi.
“Anh đang làm gì thế? Người giống như tấm sắt bị một đá thì sẽ lập tức có tấm lòng tốt này sao?”
Quách Bách Vĩ co quắp thật lâu, mới có thể khom lưng dậy giống như con trùng, cố gắng dùng cánh tay bủn rủn để chống người dậy, nâng đầu tràn đầy mồ hôi lạnh lên,ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào Mễ Tiệp, thử vài lần, mới có thể cắn chặt hàm răng nặn ra vài chữ: “Cô….cô, cô cố ý.”
Mễ Tiệp vừa đảo mắt vừa nằm xuống, thật sự mặc kệ anh: “Không phả anh đã bảo đảm là không đau rồi sao? Chuyện mà tôi làm là do phản xạ có điều kiện, là phản xạ đó có hiểu hay không? Anh nên cảm kích là chân của tôi đã bị thương, nên tôi chỉ có thể dùng có hai phần sức lực mà thôi.”
Quách Bách Vĩ lại cúi đầu, tập trung nguồn năng lượng, hít một hơi thật sâu, lại khom lưng đi về phía trước giống như con trùng vậy, đến trước người Mễ Tiệp, gian nan nói: “Được rồi, giỏi lắm, bây giờ tôi cũng đã bị thương rồi, tôi đưa cho cô như thế nào thì cô cũng đã trả lại cho tôi như thế ấy rồi, đã thanh toán xong, về sau thi cô đi đường DươngQuan*của cô, tôi đi cầu Độc Mộc* của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được chưa?” Quách Bách Vĩ nghĩ thầm rằng, mình phải nhanh chóng gạch rõ ranh giới với với người đàn bà độc ác này, nếu không nói không chừng vào ngày nào đó mình thật sự sẽtrở thành thái giám đầu tiên trong thời đại mới của Trung Quốc.
Đường Dương Quan* (chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang)
Cầu Độc Mộc *(cầu độc mộc; cầu khỉ; con đường gian nan (ví với con đường gian nan hiểm trở)
Mễ Tiệp vừa nghe cũng cảm thấy tức giận, “Vụt” ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Anh nói xạo, nước giếng không phạm nước sông gì chứ.” Nói xong còn kéo hai ống quần lên, khóc nức nỡ chỉ vào vết thương: “Xem đi tên khốn kiếp như anh đã làm gì tôi đây? Thanh toán xong sao? Anh sạch sẽ rồi sao?”
Quách Bách Vĩ nhắm mắt lại cúi đầu thở dốc xong, mới ngẩng đầu nói: “Cô cũng đã xuống tay độc ác với tôi lắm rồi, nhìn xem bả vai của tôi bị cô cắn thành dạng gì rồi, còn có eo của ta, cũng bị cô vặn đến bầm tím, như vậy là rất tốt rồi, nhưng mà bị một cước kiacủa cô đá vào thì dù tôi không tàn cũng bị phế, bây giờ tôi rất muốn đi gặp bác sĩ.”
“Cái gì…..? Anh xem một chút, anh xem một chút đi.” Mễ Tiệp quay người kéo vạt áo ngắn ra, lộ ra cả người trắng như tuyết lộ ra ở phía sau lưng: “Anh cố ý đẩy tôi vào hàng rào, mặc dù tôi không thể nhìn thấy, nhưng mà tôi lại biết chắc nó vừa sưng vừa đỏ, còn nữa…” Mễ Tiệp hết kéo vạt áo lại chỉ vào chân: “Chân của tôi đã thành ra như vậy rồi, không thể đi ra đường, mà anh còn muốn lừa tôi sao?”
Quách Bách Vĩ hoa mắt nhìn lưng trắng như tuyết của Mễ Tiệp, bụng dưới có một luồng lửa nóng co quắp, tứ chi bách hài cũng bị kích thích nổi lên một tầng da gà, không tự giác được đưa tay ấn xuống hạ bộ (đũng quần), nhịn xuống một luồng kích thích, nuốt nước miếng một cái rồi mới nói: “Rất có khả năng là tôi đã bị cô đá tới bất lực rồi.”
Đột nhiên Mễ Tiệp mở to hai mắt, quả thật không thể tin vào tai của mình, tên khốn kiếp này lại có thể nói ra một lời hạ lưu vô sĩ như thế với một người phụ nữ chưa lập gia đình: “Anh…anh nói cái gì?”
“Tôi nói.” Quách Bách Vĩ nhìn cặp mắt xinh đẹp của Mễ Tiệp, rõ ràng lập lại: “Rất khả năng là tôi đã bị cô đá tới bất lực rồi, còn nữa, cô đã cho tôi nhìn lưng của cô, hơn nữa cô còn không có mặc bara.”
“….Không biết xấu hổ!” Mặt Mễ Tiệp đỏ bừng, không để ý bàn tay cũng đang bị thương, một bạt tay tát vào mặt tên dâm đồ vô sỉ trước mặt.
Lúc Quách Bách Vĩ ôm Mễ Tiệp về nhà của cô, thì gặp được mẹ Khúc Đại và cháu trai của bà ở ngã tư đường. Mẹ Khúc Đại vừa đi vừa ăn chuối tiêu, khi thấy Quách Bách Vĩ ôm Mễ Tiệp thì thiếu chút nữa đã mắc nghẹn, cố nuốt nhiều lần mới có thể nuốt miếng chuối tiêu đó xuống miệng, chỉ vào Mễ Tiệp lắp bắp: “Cô, anh, các người!”
Quách Bách Vĩ chưa kịp nói lời nào, thì Mễ Tiệp đã xấu hổ đến đỏ mặt, trời ạ, sau này làm sao có thể gặp người ta nữa đây.
“Bác gái, bác dẫn cháu trai đi dạo sao?” Quách Bách Vĩ thoải mái chào hỏi, cháu trai của mẹ Khúc Đại năm nay mới năm tuổi, lại đang mở to đôi mắt tò mò nhìn bọn họ, lặng lẽ lộ ra một chút mờ mịt hỏi bà nội: “Dì ấy sẽ không đi bộ sao?Sao dì ấy lại bị chú Quách ôm vậy ạ?”
“…” Mẹ Khúc Đại còn hiếu kỳ hơn cháu trai, còn muốn biết đáp án của vấn đề này hơn cả cháu trai, nhưng vẫn rất ngại ngùng. Thật may là Quách Bách Vĩ lại nói tiếp: “Dì này thật sự quá ngu ngốc, bị ngã từ trên xích đu ở trong vườn hoa xuống nên đã bị trẹo chân, về sau con cũng cần phải cẩn thận hơn nhé.”
Đứa bé nhìn khuôn mặt đỏ bừng của dì sau đó vội vàng gật đầu một cái, Mễ Tiệp duỗi tay ra phía sau nhéo một cái vào lưng Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ mắng nhiếc nói: “Ai nha, tôi phải nhanh chóng đưa con quỹ xui xẻo này về nhà thôi, hẹn gặp lại nhé….Này, cô nên giảm cân đi, chắc là khoảng 70kg rồi, làm sao lại nặng thế chứ, mệt ૮ɦếƭ tôi rồi….Ôi, ngàn vạn lần đừng nhéo nữa, nếu tôi mà làm cô té thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu…..”
Mẹ Khúc Đại há hốc mồm nhìn bọn họ, quay đầu lại, lẩm bẩm lầu bầu: “Người trẻ tuổi bây giờ, tìm đối tượng đúng là rất nhanh, mới vừa đến được mấy ngày thôi, đã ôm ôm ấp ấp rồi.” Cúi đầu nhìn cháu trai, nói: “Chao ôi đừng nhìn nữa, thiếu nhi không nên nhìn.”
Lần đầu tiên Quách Bách Vĩ vào phòng của Mễ Tiệp, không khỏi tò mò nhìn quanh, mặc dù cấu trúc nhà của bọn họ rất giống nhau, nhưng mà vì đang được tu sửa nên phong cách khác xa nhau. Các nhà kiến trúc sửa sang lại rất giản đơn, sàn nhà là một màu trắng nhạt, nhưng sau khi Mễ Tiệp vào trọ thì đã mua thêm chút gì đó, nên gần như đã có đủ sắc màu ở trong phòng. Trên chiếc ghế sofa thời thượng màu đỏ chót có một lông nhung thú nhồi bông khổng lồ, gối ôm có hình phim hoạt hình, ở trên nửa vòng tròn màu trắng hình khoa học về động thực vật có đặt vài món đồ chơi nhỏ của các cô gái, trên vách tường toàn là hình ảnh rực rỡ của Mễ Tiệp, cười vui vẻ đến xinh đẹp. Trước sofa có lót một thảm lông dày màu trắng, còn có mấy viên kẹo rực rỡ trên mặt thảm rộng lớn, xem ra rất êm ái và cực kỳ thoải mái. Nhìn rất thời thượng và thanh lịch, giống như phòng ngủ của trẻ em vậy, Quách Bách Vĩ để Mễ Tiệp ngồi trên thảm lông dày của sofa xong.
Mới vừa ngồi xuống lau mồ hôi xong còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã nghe Mễ Tiệp hung ác nói: “Ôm tôi lên ghế sofa đi.”
Quách Bách Vĩ vừa định phán bác: “Cô đâu có bị tàn tật sao không tự leo lên đi.”, nhưng mà khi nhìn mí mặt có hơi sưng lên của Mễ Tiệp, thở dài, không thể làm gì khác hơn là ôm Mễ Tiệp lên sofa.
“Này, đừng quá đáng như vậy, bây giờ tôi cũng là bệnh nhân đang bị thương đấy.”
“Anh sao? Thôi đi, không phải chị bị đá có một cái ư, đây cũng có thể xem là bị thương sao? Bị thương ở chỗ nào hả?”
“Được rồi, muốn minh chứng đúng không?” Quách Bách Vĩ kéo áo xuống, Mễ Tiệp mở to hai mắt hỏi: “Làm gì vậy? Định giở trò lưu manh à?”
“Cầu xin cô, lưu manh lưu manh gì chứ, đây là tôi để cô kiểm tra thương tích nhá.” Quách Bách Vĩ đứng ở trước mặt Mễ Tiệp, vừa nghiêng đầu để Mễ Tiệp nhìn bả vai của anh, vừa dùng ngón tay chỉ chỉ: “Thấy không? Kinh khủng chứ? Có thể sánh bằng với mấy con chó nghiệp vụ trong đội của chúng tôi rồi đấy.”
Mễ Tiệp nhìn một chút, dùng một ngón tay chọc chọc vào, đổi lại một tiếng hét như tiếng Gi*t heo của Quách Bách Vĩ, ngồi chồm hổm trên mặt thảm, cắn răng hỏi: “Mẹ kiếp, điên rồi sao? Định mưu sát à?”
Mễ Tiệp kéo ống quần, cũng chỉ chỉ: “ So với chỗ này của tôi thì chỗ đó của anh chẳng đáng là gì, chúng ta nên nói chuyện một chút thôi.”
Quách Bách Vĩ cau mày: “Nói chuyện một chút? Nói chuyện gì chứ?”
Mễ Tiệp trừng mắt hừ lạnh: “Sao vậy? Khiến tôi trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, mà anh còn không muốn làm gì sao? Bây giờ tôi không thể ra ngoài, còn không thể đến lớp dạy, anh phải chịu trách nhiệm cho những tổn thất của tôi.”
Quách Bách Vĩ vừa nghe thì nổi cáu, lập tức đứng dậy, chỉ vào lỗ mũi mình hỏi: “Tôi? Phụ trách à? Lỗi của tôi sao?”
Mễ Tiệp ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, gật đầu mà nói: “Thông minh, là lỗi của anh đó, về đạo lý anh đã hại tôi thành ra khó coi như vậy thì không nên bồi thường sao? Vậy chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi sẽ cứ để như vậy, dễ dàng bỏ qua cho anh sao? Nếu như anh dám để lộ ra chút thái độ không muốn phụ trách nào, tôi sẽ đến đơn vị của anh đòi lời giải thích, để cho lãnh đạo và động nghiệp của anh biết anh là một tên khốn kiếp. Hơn nữa tôi còn đến chỗ thông báo dán chữ báo thật to, để cho những người quen biết anh nhìn một chút, xem một chút đồng chí cảnh sát được người dân kính yêu đã đối đại thế nào với dân chúng.”
Quách Bách Vĩ trừng mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Mễ Tiệp một lúc lâu, đột nhiên đảo tròn mắt và nở một nụ cười, lại từ từ ngồi xuống, nhàn nhã nói: “Cô cho rằng người khác sẽ tin lời cô sao?”
“Hả? Tại sao lại không tin tôi chứ? Tôi bị thương thật mà.”
“Thật sao? Cô có người nào để chứng minh là những vết thương này thật sự là do tôi làm không?”
“…..Anh ba hoa vậy là muốn ăn vạ sao?”
“Không chứng minh được sao? Nhưng mà tôi lại có thể chứng minh vết thương ở trên vai tôi là do cô cắn đấy!”
“Hừ, anh có nhân chứng để chứng minh sao?”
“Không cần nhân chứng, xét nghiềm AND một chút là được rồi.” Quách Bách Vĩ run rẩy ϲởí áօ ra, chỉ chỉ vào chỗ vết thương còn đang dính máu nói: “Trên này vẫn còn nước miếng của cô, thật may là thời đại này rất phát triển, nên chỉ cần một ngày để xét nghiệm AND.”
Mễ Tiệp khẽ vươn tay ra muốn túm lấy thì Quách Bách Vĩ lập tức cười xấu xa né sang một bên: “Ơ? Muốn hủy diệt chứng cứ sao? Thật đáng tiếc là tôi sẽ không để cho cô được như ý nguyện đâu.”
“….”
“À…đúng rồi, tôi còn phải nói với người khác, chúng ta có quan hệ nam nữ, tôi muốn chia tay với cô nhưng cô lại mặt dày mày dạn không đồng ý, cho nên mới bày ra trò này để làm tôi khó xử, ha ha.”
“….Không biết xấu hổ.”
“Bây giờ còn có hàng xóm chứng mình vừa rôi cô được tôi ôm, cô đoán thử xem người ta sẽ tin cô hay tin tôi đây?”
“…..Lưu manh.”
“Đúng, tôi không biết xấu hổ, lưu manh đấy, cô có thể làm gì chứ?”
Quách Bách Vĩ đắc ý nhìn sắc mặt xanh tím của Mễ Tiệp, kìm nén thật lâu, đột nhiên “Oa” một tiếng, lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa dựa vào đệm, cầm đệm ném vào Quách Bách Vĩ: “Đồ cứt chó thối tha, đồ lưu manh, ăn Hi*p tôi, tôi không muốn sống nữa, á a a….”
Quách Bách Vĩ chụp lấy đệm rồi ôm vào trong lòng, cười híp mắt nhìn Mễ Tiệp khóc rống, ban đầu còn tưởng người phụ nữ này đang giả vờ, nhưng về sau lại mãi không dứt, tiếng khóc sắc nhọn chấn động khiến lỗ tai anh sắp điếc, lúc này mới duỗi người qua đưa mặt ra hỏi: “Khóc đủ chưa?”
Mễ Tiệp giơ tay lên định đánh, nhưng bị Quách Bách Vĩ ngửa đầu về sau tránh khỏi, Mễ Tiệp vừa thấy thì không đánh nữa, rút tay bụm mặt tiếp tục khóc. Vẻ mặt Quách Bách Vĩ lộ ra sự tức giận: “Mẹ nó, vẫn bày ra vẻ mặt kia, cô bị nghiện rồi à?” Nói xong còn dùng tay sờ soạt má.
Mễ Tiệp vẫn khóc oa oa, Quách Bách Vĩ thật sự là một đầu hai chuyện lớn, hôm nay anh đã bị tiếng khóc cảnh cáo của người phụ nữ này tập kích đủ lắm rồi.
Quách Bách Vĩ chợt cất cao giọng hét một tiếng: “Đủ rồi!”
Mễ Tiệp bị dọa sợ, mở to đôi mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn Quách Bách Vĩ từ giữa kẽ tay.
Quách Bách Vĩ sờ mũi một cái, khụ khụ, hất giọng môt cái, mới nói: “Vừa rồi tôi chí đùa thôi, cô nghĩ là thật sao? Tôi sẽ không khốn kiếp như vậy đâu, tôi nhất định tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà, được chưa?”
Nước mắt Mễ Tiệp vẫn còn bên mà, nhưng vừa nghe thấy anh lên tiếng lập tức khẩn trương nói: “Đây là do anh nói đó, không cho ăn vạ. Không được, anh không phải là người đáng tin cậy, phải viết ra, viết đảm bảo.”
Quách Bách Vĩ mở to mắt, thở hổn hển nói: “Gì mà không đáng tin cậy chứ, hỏi thăm một chút đi, lấy ba chữ Quách Bách Vĩ của tôi làm bảo đảm, người trên tđại cầu này ai mà không biết chứ.”
“Nhưng tôi cố tình không biết đó, anh phải viết, viết.”
“Tôi không viết, thì lấy gì mà uy Hi*p tôi chứ?’
“Anh….Tôi biết ngay anh không phải là người đáng tin cậy mà, anh đổi ý như vậy tôi đã thấy kỳ lạ lắm rồi.” Vừa nhếch miệng lại muốn khóc.
Quách Bách Vĩ vừa ngoáy ngoáy tai vừa nhìn chăm chú miếng vải quấn quanh chân kia, lộ ra vẻ tức giận hỏi: “Trước tiên cô hãy nói đi, muốn tôi viết gì?”
Mễ Tiệp vội vàng suy nghĩ một chút.
“Vào ngày nào tháng của một năm nào đó Quách Bách Vĩ đã làm hàng xóm Mễ Tiệp bị thương, khiến sinh hoạt không thể tự lo liệu….”
“Mẹ kiếp, nghe giống án hình sự quá, tôi còn chưa muốn ăn cơm tù đâu.”
“Dù anh có ăn cứt tôi cũng không ngại.”
“….Cô là phụ nữ sao?”
“Dĩ nhiên, những điều phụ nữ nên có tôi cũng có không ít.”
Quách Bách Vĩ thật sự không thể nhịn được sờ mũi một cái, nhìn иgự¢ của Mễ Tiệp một chút: “Tiếp tục đi.”
“Quách Bách Vĩ tự nguyện phụ trách mọi sinh hoạt hàng ngày của hàng xóm Mễ Tiệp….”
“Bao gồm viếc giúp cố tắm luôn sao?”
“….Không biết xấu hổ.”
“Ha ha, là cô nói mà.”
“Anh phải lo một ngày ba bữa cho tôi.”
“Nhưng tôi rất bận mà, không thể nào đúng lúc đúng giờ, cô phải chuẩn bị tư tưởng trước đó.”
“Vậy không được, anh nhất định phải làm được.”
“Vậy tôi phải cố gắng thôi.”
“Anh phải giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.”
“Cô biến tôi thành nam giúp việc sao?”
“Bây giờ tôi không thể tự lo liệu cuộc sống của mình được, anh cho rằng tôi rất muốn nhìn thấy anh sao?”
“Thì ra là không muốn gặp tôi à, tôi còn tưởng rằng cô thích tôi đấy.”
“Phi, anh đừng xuân thu đại mộng nữa.”
“Ha ha.”
“Công việc của tôi cũng bị tổn thất, nên anh cũng phải phụ trách.”
“Cô làm công việc gì?”
“Tôi làm ăn, tôi có một phòng tập Gym, anh hại tôi thành như vậy thì đã gián tiếp tổn hại tới việc buôn bán của tôi, nên tổn thất này anh phải bồi thường thôi.”
“Gym? Nhiệt Lực sao?”
“Yes, thông minh.”
Quách Bách Vĩ mở to hai mắt nhìn sự đắc ý của Mễ Tiệp: “Không phải chứ? Nhiệt Lực là của cô sao?”
“Ha ha, không sai, là của tôi đó.”
Quách Bách Vĩ không quan tâm, nhưng sao phải bồi thường nhiều tổn thất vậy chứ? “Vậy cô định không tự lo liệu được mấy ngày đây?”
“Tôi có thể quyết định được sao?”
“Đó là đương nhiên rồi, á…nếu cô thật lòng muốn chơi tôi, đã tốt rồi nhưng vẫn còn làm bộ làm tịch thì sao đây?”
Mễ Tiệp nổi cáu: “Tôi là loại người như vậy sao?”
Quách Bách Vĩ cười hì hì: “Ai biết được chứ? Ngộ nhỡ cô thật sự làm như vậy thì sao đây? Vậy không phải tôi rất thiệt thòi sao.”
“Anh….” Mễ Tiệp chỉ vào lỗ mũi của Quách Bách Vĩ, hận không thề dùng ngón tay chỉ rách mặt anh.
“Ha ha, trước tiên phải nói một chút xem cô muốn tôi bồi thường như thế nào đây?”
“Đương nhiên là giữ vững tỉ lệ phần trăm mức buôn bán để bồi thường cho tôi rồi, rất công bằng đúng không?”
“Vậy mức buôn bán hàng ngày của cô là bao nhiêu? Nói tôi nghe xem.”
“….Đây là cơ mật thương nghiệp, không phải anh muốn biết thì sẽ biết được.”
“À, thật xin lỗi, nếu cô đã không thể công khai minh hóa, hiệp nghị kia rõ ràng rất không công bằng, không thể thành lập được, ha ha, thật may là tôi biết pháp luật.”
“…..Căn bản là anh muốn trốn nợ, tôi….” Lỗ mũi Mễ Tiệp đau xót, đôi mắt cũng đỏ.
Nhìn hình dáng nghiêm túc đáng thương của Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ che giấu cợt nhã, nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, chơi thì chơi, nên nghiêm chỉnh đi tôi sẽ không ỷ lại đâu, tin tôi đi.”
“Anh phải viết ra thì tôi mới có thể tin anh được.”
Quách Bách Vĩ thật sự phục người phụ nữ này: “Vậy còn không nhanh chống bày sẵ 乃út mực? Sau năm giây thì hệ thống sẽ tự động cách thức hóa, đến lúc đó đừng trách tôi không giữ lời hứa.”
“Đừng nha, trên bàn trà có giấy 乃út đó, anh viết đi.”
Quách Bách Vĩ vừa viết vừa lén lút chuồn đi liếc nhìn Mễ Tiệp một cái, hỏi: “Cô nói xem người thông minh lanh lợi như vậy thì làm sao bạn trai chịu nổi chứ.”
“Anh ta có ăn được hay không thì mắc mớ gì tới anh chứ? Anh còn muốn bất bình dùm sao?”
“Làm sao tôi rảnh như vậy chứ? Tôi chỉ sợ tôi hại cô thành như vậy thì bạn trai cô sẽ không cầm đao chém tôi chứ? Tôi tương đối lo lắng cho an toàn của mình đó.”
“Yên tâm đi, ngoại trừ tôi ra sẽ không ai chém anh đâu.”
“Ha ha, nói như vậy là cô không có bạn trai à.”
“…..Hình như anh rất vui vẻ khi tôi không có bạn trai thì phải?”
“Đó là…, tôi rất vui mừng, việc này chứng minh đồng bào của tôi sẽ không bị cô tàn nhẫn độc hại, rất may mắn.”
“….Anh là đàn ông sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi cho phép cô kiểm hàng đó, đến đây đến đây đi.”
“Tại sao anh không đi dập đầu ૮ɦếƭ đi?”
“Ha ha, viết xong rồi, cô muốn xem lại không?”
Mễ Tiệp nhìn kỹ nội dung sau đó lại nhìn nét mặt của Quách Bách Vĩ, mới gật đầu một cái: “Được rồi, bây giờ là lúc anh phải thực hiện chức trách, tôi đói rồi.”
“Tôi cũng đói rồi, nơi này có gì ăn không?”
“Cái gì? Anh còn muốn ăn đồ ăn của tôi sao?”
“Vậy thì sao, về sau cô ăn gấp đôi không phải được rồi sao.”
Mễ Tiệp đưa ta chỉ vào phòng rửa tay: “Chỗ này của tôi chỉ có cứt thôi, anh có thể ăn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc