Lớp phó, đừng lạnh lùng với anh nữa mà - Chương 21

Tác giả: Frostar

Những lời nói tai hại
Sáng hôm sau, Minh đến trường với một tâm trạng “lạ”, phải, lạ vì đó không hẳn là tâm trạng tốt hay vui vẻ như bình thường, nhưng cũng không căng thẳng hay sầu não như hai ngày vừa qua, đó là thứ tâm trạng khi mà con người ta nắm chắc được một chút hy vọng khi đang bế tắc, đồng thời nhen nhóm lên trong lòng những suy nghĩ về một kết cục tốt đẹp. Minh đang cảm thấy như vậy, cậu mong rằng ngày hôm nay, sau khi cậu và Khang làm rõ vấn đề, thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Khang ngồi xuống ghế, vẫn không nói gì cả, nhưng Minh không cảm thấy nặng nhọc như ngày hôm qua. Vì cậu biết rằng, Khang đã đồng ý sẽ nói chuyện với cậu, nên không có lý gì để cậu phải lo lắng, cho dù vẫn hơi cảm thấy nhức nhối trong lòng.
Thời gian trôi đi thật chậm, và khi có điều gì đó để hướng tới, thì sẽ còn chậm hơn nữa. Hôm nay là thứ tư, ngày duy nhất trong tuần lớp Minh học 3 tiết, có nghĩa là được về sớm những 90 phút so với mọi ngày. Và vì chỉ học 3 tiết nên Minh định sẽ chờ đến lúc tan học rồi mới bắt đầu đưa vấn đề với Khang, như vậy sẽ thoải mái và không bị áp lực thời gian.
*Cố lên nào, đây là lúc để rèn sức chịu đựng và tính kiên nhẫn, hết 15 phút rồi, chỉ còn 120 phút nữa thôi*
Ngồi trong giờ học, Minh cứ chờ đợi từng phút một trôi qua, thật tình, cậu thấy bản thân quá ngớ ngẩn khi cứ phải sốt ruột vì một chuyện cũng không hẳn là quá to tát, chỉ đơn giản là một cuộc nói chuyện mà thôi, mà cậu cứ cuống lên như vậy. Minh lắc đầu, thở hắt ra, từ khi nào mà cậu lại trở nên ngốc nghếch như thế này chứ, phải chăng là vì Khang đã có ảnh hưởng đến cậu, hay là do tự bản thân cậu phản ứng thái quá? Không biết nên hiểu thế nào nữa, Minh cố gắng rũ bỏ những ý nghĩ rắc rối ấy ra khỏi đầu, tập trung cho bài học. Lại một lần nữa, cậu không biết rằng, Khang đã quan sát mình từ đầu đến cuối, có điều vì quá mải mê lo nghĩ nên mới không nhận ra mà thôi.
Về phần Khang, thấy Minh cứ não nề như vậy, cũng thấy thương. Đôi lúc, cậu đã nghĩ rằng, liệu làm thế có phải là tốt, liệu “biện pháp mạnh” có tác dụng như ý muốn không, hay sẽ phản tác dụng? Điều ấy chỉ có trời mới biết. Còn bây giờ, Khang đang phân vân, một mặt muốn giữ nguyên tình trạng này để Minh “sáng mắt” ra, một mặt muốn mở lời trước, coi như bỏ đi mọi chuyện, vì cậu không muốn làm Minh phải khổ thế này. Nhưng cuối cùng, Khang đã quyết định sẽ không mềm lòng, hy sinh bây giờ để củng cố tình yêu tương lai thì có xót xa mấy cũng phải chịu. Vậy là cậu tiếp tục im lặng, không khí ấy cứ kéo dài như vậy từ tiết này sang tiết khác mà không có dấu hiệu xoay chuyển.
Ba tiết học đối với Minh dài như một thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc, tiếng chuông vừa vang lên là lòng cậu nảy lên liên hồi. Nhìn lên trên, Khôi và Ly đang ra hiệu: “Làm gì đi, mau lên!” và cậu thì: “Biết rồi” kèm theo gật đầu lia lịa. Minh quay sang Khang, dường như hiểu ý, Khang chỉ nhìn cậu chờ đợi, cậu khẽ nói:
“...Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
“Uhm”
Hai người cùng nhau ra ngoài, chờ mọi người ra khỏi lớp, Khang khóa cửa, rồi đi cùng Minh ra hành lang, còn mấy đứa bạn của Minh thì chạy xuống sân bóng ngồi chờ.
“Liệu chuyện có suôn sẻ không nhỉ?”
Vừa đi Ân vừa lo lắng, Liêm liền trấn an:
“Tất nhiên rồi, Khang thích Minh như thế cơ mà, không giận lâu đâu”
“Đúng đấy, theo tôi thì đó chỉ là một cách tấn công mà thôi”
“Mày nói gì vậy?”
Vừa nghe Khôi phát biểu, mấy đứa liền ngớ ra không hiểu, Khôi cười:
“Nóng lạnh kết hợp,vừa bỏng vừa tê”
“Khục khục khục”
Nghe xong, Ân không hiểu gì nhưng ôm bụng cười khùng khục, Liêm chỉ yên lặng, còn Nga với Ly nhất loạt nhảy bổ vào:
“Đố vui hay sao đấy hả? Giải thích đi nào”
“Thông cảm tao não ngắn”
“Ý tao là…”
Khôi ngắt lời
“…Khi thấy ngọn lửa tình yêu của mình chưa chinh phục được trái tim băng giá của Minh, thì Khang đã chuyển sang dùng độc trị độc, nhầm, lạnh trị lạnh, bằng chứng là Khang đã bơ Minh suốt mấy hôm nay, để nó ăn ngủ không yên, kết quả là sẽ nhận ra cuộc sống thật trống rỗng khi thiếu Khang. Và rồi chàng trai sẽ có được tình yêu của cô…nhầm, cậu bé, là Minh của chúng ta”
“…”
“Đã hiểu chưa hả mấy con sao biển?”
Khôi buông lời trêu chọc khi mấy đứa kia vẫn còn trợn tròn mắt vì những gì cậu vừa nói. Phải mất một lúc để “tiêu hóa” xong câu trả lời đầy hàm ý cùng ngôn từ kiếm hiệp xen lẫn trữ tình, cả lũ mới ậm ừ, gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Nga thắc mắc:
“Mày nói thì hay lắm, đoán mò thôi chứ gì?”
“Đúng rồi, biết đâu được người ta nghĩ cái gì mà phán như thánh” - Ly thêm vào - “Chắc đọc truyện tranh nhiều quá phải không?”
Ân thấy hay hay cũng chen chúc:
“Uầy, hóa ra đọc truyện là hiểu mấy cái này hả? Cho tôi xin tên truyện đi Khôi”
“Mấy đứa này…”
Liêm im ắng nãy giờ mới chịu lên tiếng
“Tôi thấy Khôi nói đúng mà, chúng ta đều biết là Khang rất thích Minh, và dựa theo những gì đang diễn ra thì giả thiết ấy khả thi lắm chứ.”
Khôi nhìn Liêm, cười:
“Cuối cùng cũng có người hiểu được”
“Ý mày là gì hả thằng kia?”
“Chúng mày phải tự hiểu đi chứ, tự dưng hôm nay chậm tiêu thế, đúng là sao biển hô hô hô”
“Úp nó”
Và thế là Khôi bị Ly, Nga, Ân rượt đuổi cả một quãng sân, cả đám vừa chạy vừa cười vang, trong khi Liêm ngồi trên ghế đá nhìn theo, bật cười vì những đứa bạn nghịch ngợm, lúc nào cũng như một lũ trẻ con.
Lúc ấy, trên hành lang, Minh và Khang đang đứng yên lặng, Khang kiên nhẫn chờ đợi, còn Minh cứ cảm thấy hồi hộp, bối rối, lưỡi líu cả lại, tim đập thình thịch. Bao nhiêu ý tưởng nghĩ ra trong đầu trước đó đã không cánh mà bay, để lại cậu một mình, không biết làm gì hơn là đan chặt hai tay và cắn môi suy nghĩ, cầu mong sao mình kịp nghĩ ra điều gì đó để xua tan đi không khí gượng gạo này trước khi Khang bỏ đi. Đúng lúc ấy, điện thoại cậu reo lên như một hồi chuông phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Minh lúng túng lấy điện thoại ra, bất giác mở to mắt khi nhìn vào màn hình, rồi cậu nghe máy, cố để không nói tên người gọi trước mặt Khang:
“Alo?”
“Trả lời khác bình thường thế, haha. Vẫn đang học à?”
“Không, tôi tan rồi”
“Hay quá, tôi đang ở trước cổng trường ông rồi đây, ra đi”
“Hả??? Sao lại thế?”
“Trường tôi tan sớm nên tôi qua đây chơi, chưa từng vào trường ông bao giờ”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng, ra đưa tôi vào chơi đi, thế nhá, tôi chờ”
“Này…”
*Tút*
Từ lúc ra hành lang đến giờ, Khang chưa nói một câu gì, giờ thấy Minh đột nhiên có một cuộc điện thoại rất đáng ngờ thì trong lòng lại bắt đầu không yên, bèn hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
“A…Không…Khang ơi, xin lỗi ông, tôi có việc đột xuất, lúc khác nói chuyện nhé”
“Việc gì mà phải cuống lên vậy?”
“…Bạn tôi đến…nên tôi…”
“Bạn? Là bạn nào?”
“Bạn…bạn thôi, tôi phải đi rồi, ông thông cảm nhé”
“Từ từ đã…”
Không kịp nghe hết, Minh đã chạy xuống cầu thang, để lại Khang đứng đó, trong lòng đầy tức giận, cảm giác như máu trong người đang sôi lên sùng sục. Minh không chỉ bỏ đi giữa chừng, mà còn có vẻ vội vã, tất cả là vì cú điện thoại đó. Nghe đến chữ “bạn”, kèm theo vẻ bối rối của Minh là Khang đã thấy nghi ngờ, chắc chắn không phải bạn bình thường, ngay lập tức, cậu nghĩ đến người bạn đã nghe máy hộ Minh tối hôm ấy. Chỉ vừa nhớ đến thôi là đã muốn điên lên rồi, Khang nắm chặt tay, đầu óc rối loạn, bao nhiêu viễn cảnh thân mật giữa Minh và người đó hiện lên, khiến cậu bồn chồn không yên. Đứng suy ngẫm một hồi, Khang quyết định chạy theo Minh, tìm được cậu thì sẽ biết được người bạn kia là ai, đồng thời có thể xác thực tình hình. Chỉ là bạn, hay là người đã ở cùng Minh tối đó, giờ chính là lúc để tìm ra đáp án.

Minh chạy ra cổng trường, thấy Dương đang đứng cười toe toét vẫy mình, bình thường gặp nhau là cậu thấy vui lắm, nhưng lần này, vì vừa mới để dở dang chuyện giữa mình với Khang mà Minh không thể hào hứng như mọi lần, nhưng vẫn cố cười tự nhiên hết sức có thể. Dương chạy lại:
“Bất ngờ chứ hả?”
“Ừ, đúng nghĩa luôn”
“Tôi cũng định hỏi luôn chuyện của ông với Khang đây, thế nào rồi?”
Nghe Dương hỏi, Minh chỉ biết thở dài:
“Thì…tôi gọi Khang ra nói chuyện…”
“Và?”
“Và ông gọi đến giữa chừng”
“Vậy à? Sao ông không nói tôi biết? Nghĩa là tôi vừa phá đám hai người rồi”
“Không sao, tôi đã nói để hôm khác rồi”
Nói xong, Minh cố giấu sự buồn phiền của mình đi, tươi cười:
“Giờ muốn tham quan trường tôi phải không nào?”
“Đúng rồi, trường to đẹp thật đấy, cũng giống trường tôi haha”
“Thằng này…”
“Minhhhh”
Minh đánh Dương một cái, đang định đi tiếp thì nghe thấy tiếng gọi lớn. Từ xa, đám bạn của cậu đang chạy đến, phải rồi, mải lo chuyện quá mà cậu quên béng mất mấy đứa chờ cậu nãy giờ ở dưới sân. Cả lũ đồng thanh:
“Sao lại ở đây? Khang đâu rồi?”
Rồi năm người dừng lại, nhận ra đứng cạnh Minh là một anh chàng đẹp trai cao ráo, liền thôi nhốn nháo, lịch sự chào:
“A, chào bạn”
“Chào các cậu” - Dương tươi cười đáp
Minh liền nhìn Dương, giới thiệu:
“Đây là mấy đứa bạn dở hơi của tôi ở trường, suốt ngày chọc phá tôi thôi”
Rồi quay sang đám kia:
“Đây là Dương, tao đã kể với chúng mày rồi đó”
“A ha, cuối cùng cũng được gặp mặt”
“Rất vui được làm quen”
“Tớ cũng thế, rất hân hạnh được gặp mọi người”
Ngay từ khi nhìn thấy Dương, mấy đứa đã bị vẻ ngoài của cậu gây ấn tượng mạnh, không hẹn mà gặp, tất cả cùng nghĩ thầm đây chính là người đã vô tình gây nên mối hiểu lầm của Khang. Ly với Nga cứ nháy nháy mắt với Minh, còn ba người kia thì đứng cười ẩn ý. Minh biết lũ giặc này lại bắt đầu suy diễn vớ vẩn, vội xua tay:
“Thôi chúng mày đừng có làm trò ngớ ngẩn nữa đi, tao…”
“MINH!!!”
Bất chợt, giọng nói của Khang vang lên giữa không gian như sấm rền bên tai Minh. Sau một hồi chạy khắp nơi trong trường tìm kiếm, Khang đã thấy Minh đứng dưới sân trước của trường, cùng với một tên con trai khác, liền gọi lớn, như thể sợ Minh sẽ biến mất cùng với người kia chỉ trong tích tắc vậy. Minh giật thót, thấy Khang đang đi đến, không chỉ riêng cậu mà tất cả mọi người đứng đó đều cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt, Khang bước tới nơi, mặt hằm hằm, nói cứng ngắc:
“Tôi muốn chúng ta đi chỗ khác nói chuyện”
“Nhưng tôi đang…”
Mặc dù biết Khang đang tức giận và cần phải giải quyết chuyện này ngay, Minh vẫn muốn hoãn lại để dẫn Dương đi xem trường, dù sao cũng đã mất công đến đây rồi. Nhưng rồi Dương lên tiếng:
“Không cần đâu, ông đi đi”
“…”
Minh quay lại nhìn bối rối, Dương gật đầu cười với cậu, mắt đầy quả quyết. Rồi Dương đưa mắt sang Khang, Khang cũng nhìn lại, có thể cảm thấy một luồng điện tích đang tóe ra từ hai người. Minh đắn đo một lúc, cuối cùng đành chấp nhận:
“Vậy tôi đi, bọn mày dẫn Dương đi chơi xung quanh nhá”
“Ok, yên tâm”
Mọi người cùng nhau bước đi, cho đến khi tiếng nói chuyện xa dần.
“Cậu với Minh thân nhau lắm phải không?”
“Ừ, 6 năm rồi đấy”
“Wowww”
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc