Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi - Chương 11

Tác giả: Trương Vân Hân

Trước sinh nhật Hạ Đóa Tuyết một tuần, cô ấy lôi tôi đi mời Kì Ngôn đến dự tiệc.
Tối đó không khí rất mát mẻ, tôi mặc một chiếc áo len cao cổ đi bên cạnh Hạ Đóa Tuyết. Hạ Đóa Tuyết lần đầu tiên đeo khuyên tai, chải chuốt rất xinh đẹp đứng trước mặt Kì Ngôn.
-Lặc Kì Nặc, thứ bảy tuần này là sinh nhật của tôi, cậu có thể đến được không?- bộ dạng rụt rè, ưỡn ẽo của cô ấy khiến cho tôi buồn cười lắm mà không dám cười. Một Hạ Đóa Tuyết không sợ trời, không sợ đất thường ngày nay bỗng dưng trở nên thùy mị trước mặt Kì Ngôn.
Kì Ngôn có vẻ như không hài lòng vì cô ấy gọi mình là Kì Nặc, mặt anh ấy có chút khó chịu, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ mặt đào hoa thường ngày. Kì Ngôn đáp: -Tôi cũng rất muốn đi, nhưng mà thứ bảy này là lần đầu tiên tôi cùng các anh em trong đội thi đấu với đội tuyển của trường Nghệ An, làm sao bây giờ?
Hạ Đóa Tuyết liền mỉm cười đáp: -Không sao, không sao đâu! Cậu đến muộn một chút cũng được mà!
Kì Ngôn nói: -Hạ Đóa Tuyết, cậu đúng là một cô gái tốt bụng!
Tôi liền quay sang Hạ Đóa Tuyết giục: -Cô gái tốt bụng ơi, chúng ta đã về được chưa ạ?
Lúc xuống cầu thang, chúng tôi nhìn thấy Triển Khải Dương đang dắt xe đạp đi ra. Hạ Đóa Tuyết lao như tên bắn về phía Triển Khải Dương, túm lấy vai của cậu ấy rồi nói: -Anh bạn nhỏ, tiến độ theo đuổi hotboy của tôi đã có tiến triển tốt rồi, cám ơn kế hoạch hay ho của cậu nhé!
Lúc này tôi mới biết hóa ra mời Kì Ngôn đến dự tiệc sinh nhật là chủ kiến của Triển Khải Dương.
Triển Khải Dương lặng lẽ mỉm cười đáp: -Lên xe đi, tôi chờ cậu về nhà!
Hạ Đóa Tuyết “ừ” một tiếng gọn lỏn rồi nhảy tót lên xe của Triển Khải Dương, sau đó quay sang chớp chớp mắt với tôi: -Mạt Mạt à, tôi đi trước nhé, phải lôi cái thằng nhóc này đi thôi! Hẹn gặp lại ngày mai!
-Cậu đi đi, tôi sẽ thay mặt trăng trừng phạt cậu!
Hạ Đóa Tuyết ngồi sau xe của Triển Khải Dương, khe khẽ cất tiếng hát. Tôi một mình đi trên đường, vừa đi vừa suy nghĩ. Triển Khải Dương đối với tôi và Hạ Đóa Tuyết mà nói mãi mãi vẫn là một người bạn thân thiết nhất, gần gũi nhất. Thành tích học tập của Hạ Đóa Tuyết là kém nhất trong số ba đưa chúng tôi, vì vậy Triển Khải Dương ngày ngày vẫn phụ đạo cho cô ấy. Mỗi lần Hạ Đóa Tuyết trốn tiết tự học, Triển Khải Dương cũng lẽo đẽo theo sau. Thực ra tôi biết Triển Khải Dương là một anh chàng cực kì nhát gan, ngay cả việc giết một con gà thôi cũng khiến cho cậu ta run như cầy sấy rồi. Nhưng mà Hạ Đóa Tuyết lại thích kiểu con trai dũng cảm và hơi hư một chút. Triển Khải Dương vì Hạ Đóa Tuyết mà liên tục thay đổi bản thân, nhưng Hạ Đóa Tuyết chưa bao giờ nhận ra điều đó.
Cậu ấy luôn luôn ở bên cạnh Hạ Đóa Tuyết…tất cả những điều này tôi đều nhìn thấy rất rõ, nhưng tôi lại không thể tưởng tượng được vì sao cậu ấy lại có thể giương mắt đứng nhìn người con gái mình thích theo đuổi một người con trai khác mà không có chút phản ứng nào như vậy.
Hôm đó tan học từ rất sớm, thế nên tôi liền đến An Ỷ Cư của thầy Triển. Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề và cũ kĩ ra, tôi nhẹ nhàng bước chân vào bên trong. Tôi nhìn thấy Triển Khâm Dương đang ngồi bên bàn viết chữ. Đã nửa năm không gặp, chữ viết của anh ấy đã tiến bộ hơn hẳn, tư thế cầm Pu't cũng đã ra dáng một “thầy đồ” lắm rồi.
Nhìn thấy tôi đến, anh ấy liền mỉm cười với tôi: “La Tiểu Mạt, thật không tin có thể gặp lại em như thế này. Lần trước lúc em bị ốm, ông nội đến thăm em về liền bỏ ăn bỏ uống suốt mấy ngày. Còn nói là : cái chồi non đẹp như vậy mà bị phá hỏng mất rồi!
Trái tim tôi tự nhiên cảm thấy thật ấm áp, nhưng miệng thì vẫn cố nói đùa: -Cứ làm như em mắc bệnh nan y không bằng! Thầy Triển đâu rồi?
Triển Khâm Dương nhìn vào bên trong rồi nói: -Hôm nay có hai người đến nói là muốn học thư pháp, thế nên ông liền dẫn họ vào trong phòng khách nói chuyện và kiểm tra khả năng của họ rồi. Em cũng biết đấy, yêu cầu nhận đồ đệ của ông nội anh rất cao, ông không muốn bồi dưỡng cho những người không có khả năng trời cho. Giống như em trai anh đấy, ông nội đã từ bỏ việc đào tạo thằng nhóc ấy ngay từ khi nó còn nhỏ rồi!
Triển Khâm Dương là cháu nội đầu tiên của thầy Triển. Năm tôi năm tuổi đã quen anh ấy rồi. Lúc ấy Khâm Dương đã bảy tuổi, có thể coi là một thiên tài trong lĩnh vực thư pháp, liên tiếp giành được các giải thường về thư pháp dành cho thiếu nhi, là người có tư chất nhất trong số chúng tôi và cũng là đệ tự chân truyền của thầy Triển. Chỉ có điều lên đến cấp hai, anh ấy chuyển sang đam mê bóng rổ, không còn chăm chỉ luyện tập thư pháp như trước nữa.
Tôi gật đầu đáp: -Lần trước đi xem đua xe, cậu ấy có nói với em rằng anh rất thích chơi bóng rổ!
Triển Khâm Dương xua xua tay nói: -Khải Dương nó mê đua xe, ai khuyên cũng không được, đúng là làm người khác phải bực mình!
-Hai anh em nhà anh đều ngang bướng như nhau, thư pháp thì không chịu luyện, một người thì đam mê bóng rổ, một người thì thích đua xe. Đúng là giống hệt nhau còn gì!
Dứt lời, tôi liền lấy tờ giấy viết thư pháp mà tôi đã luyện ngày hôm qua và bảo với Triển Khâm Dương: -Đây là những chữ mà em mới luyện, em muốn đưa cho thầy Triển xem xem!
-Vậy em hãy đợi chút đi!
Thế là tôi liền ngồi xuống bên cạnh xem Triển Khâm Dương luyện chữ. Bất chợt nhìn thấy bàn tay phải của tôi, Triển Khâm Dương liền lắc đầu thở dài.
Tôi liền lấy ra một trang giấy gió rồi viết vài chữ lên đó. Sau khi viết xong tôi mới phát hiện ra mình vừa viết ra một đơn thuốc. Đây chính là đơn thuốc trị cảm cúm mà tôi đã giúp Kì Nặc viết khi còn ở huyện Thụ Thủy. Lúc ấy anh ấy đã khen tôi viết chữ thật là đẹp!
Triển Khâm Dương đột nhiên hỏi: -Em sao thế? Chỉ viết một cái đơn thuốc thôi mà cũng rơi nước mắt à?
Tôi lắc lắc đầu, hoảng hốt cứ như thể anh ấy đã nhìn thấy tâm tư của mình vậy. Tôi vội vàng nói: -Thầy Triển vẫn chưa ra, vậy em về trước đây, lần sau em lại đến!
Vừa khép cánh cổng gỗ nặng nề lại, tôi chợt nhìn thấy hai bóng người từ phòng khách đi ra. Hai người ấy, một nam và một nữ. Hai cái bóng ấy, trông vừa quen thuộc lại vừa mơ hồ.
Tôi không nhìn cho kĩ, liền đóng chặt cửa lại rồi quay về nhà.
Kì Ngôn hai ngày nay trở nên rất kì lạ, cơm nước cũng không màng, đi đứng cũng lảo đảo, đã mấy lần liền tôi nhìn thấy anh ấy ngồi ủ rũ dưới dàn nho và đi đi lại lại như đang lo lắng một điều gì đó.
Tôi hỏi nguyên nhân nhưng Kì Ngôn gạt đi và nói là do tôi nghĩ ngợi quá nhiều. Nhưng tôi biết chắc chắn anh ấy đang lo lắng một điều gì đó. Đã mấy tối liền, tôi xuống nhà lấy nước uống đều bắt gặp Kì Ngôn đang nắm chặt cốc nước, ngồi ngây ra trên góc ghế sô pha.
Buổi thi đấu chiều thứ bảy, Hạ Đóa Tuyết nói rằng không nhìn thấy bóng dáng của Kì Ngôn trên sân vận động. Tôi cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì không hay xảy ra, nhưng lại không rõ đó là chuyện gì. Đêm Noel, tôi lang thang trên đường tìm Kì Ngôn. Những cửa hàng nhộn nhịp, những con đường, những góc phố, trong đội đua xe…chỉ cần là những nơi anh ấy thường hay đến hằng ngày tôi đều đến tìm một lượt mà không thấy.
Về đến nhà, mẹ kế nói với tôi rằng: -Kì Nặc đang ở trong đồn cảnh sát đấy. Cậu ta đánh bạc trên đường bị công an tóm được!
Tôi và mẹ kế vội vàng tới đồn cảnh sát.
Mùa đông tháng 12 vốn đã lạnh lắm rồi, vậy mà tối nay Cảnh An còn có tuyết rơi rất dày. Ở đồn cảnh sát, tôi nhìn thấy Kì Ngôn đang ngồi ủ dột trên cái ghế lạnh ngắt và bị chất vấn bởi một viên cảnh sát. Xung quanh Kì Ngôn là một đám choai choai đầu đường xó chợ.
Tôi lao đến gõ vào đầu Kì Ngôn và quát: -Đêm Noel, anh không tham gia thi đấu, cũng không đến dự sinh nhật của Hạ Đóa Tuyết, lại chạy đến góc đường đánh bạc làm gì?
Kì Ngôn nằm bò xuống bàn, đôi mắt chớp chớp nhưng miệng vẫn không chịu nói gì.
Mẹ kế liền đi làm thủ tục bảo lãnh cho Kì Ngôn. Anh cảnh sát cằn nhằn nói: -Cậu ta nằm bò ra đây đã hai tiếng đồng hồ rồi. Nhưng chẳng nói một câu, cứ như là bị câm ấy!
Tôi quay sang quát vào mặt anh ta: -Lặc Kì Ngôn, anh phải làm tôi tức ૮ɦếƭ anh mới vui hay sao?- vừa dứt lời thì tôi phát hiện ra mình vừa nói hớ. Cũng may là mẹ kế không có ở đó.
Kì Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn chiếc đèn ở giữa căn phòng.
Ngọn đèn đột nhiên tắt ngúm.
Anh cảnh sát đang làm biên bản bực mình thốt lên: -Đáng ghét thật, lại mất điện rồi!
Cả đồn cảnh sát phút chốc trở nên hỗn loạn. Tôi cảm thấy có chút căng thẳng, bởi vì tôi thực sự rất sợ bóng tối.
Tôi hỏi: -Kì Ngôn, anh đang ở đâu thế?
Một đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi, giọng nói nhẹ nhàng của Kì Ngôn vang lên bên tai: -La Tiểu Mạt, em có hi vọng anh sẽ rời xa em không?
Tôi tát trúng vào mặt Kì Ngôn: -Anh bị làm sao thế hả? Còn không mau nói vì sao hôm nay anh lại đi đánh bạc?
Kì Ngôn thả tay tôi ra. Đúng lúc ấy thì đèn sáng. Tư thế nằm bò trên bàn của Kì Ngôn vẫn không chút thay đổi so với trước khi mất điện. Hình như cả đồn cảnh sát đều nghe thấy tiếng tôi quát Kì Ngôn. Một anh cảnh sát lên tiếng: “Cậu xem, chị cậu lo lắng cho cậu biết nhường nào!”
Kì Ngôn ngẩng đầu lên, khuôn mặt chẳng chút biểu cảm, đáp: -Cô ấy không phải là chị của cháu!
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, hình như mẹ kế có điều gì đó muốn nói, nhưng tôi đã lên tiếng chặn lại: -Xin lỗi dì, chuyện này đều tại con. Hai ngày nay còn với Kì Nặc cãi nhau nên anh ấy mới tức giận đi đánh bạc. Chuyện này dì đừng nói gì với bố con có được không?
Đã rất lâu rồi tôi không nói chuyện với bà ấy bằng thái độ nhã nhặn và khiêm tốn như vậy, tôi không hi vọng bố sẽ phát hiện ra này. Cũng may là thời gian này bố đang đi công tác xa nhà.
Mẹ kế có vẻ kinh ngạc trước thái độ của tôi. Bà ấy gật đầu rồi đi tiếp.
Tôi quay người lại nói với Kì Ngôn: -Anh có đến bữa tiệc sinh nhật của Hạ Đóa Tuyết không? Cô ấy rất hi vọng anh sẽ đến đấy!
Kì Ngôn hỏi: -Em có đi không?
Tôi gật đầu đáp: -Hạ Đóa Tuyết rất hi vọng anh có thể đến tham dự. Em đương nhiên là phải đến. Vì đi tìm anh mà em đã trễ hẹn hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đấy!
-Vậy thì chúng ta mau đi thôi!-Kì Ngôn giục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc