Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 36

Tác giả: Hoàng Nhất Thiên

Khi cậu yên ổn rồi bà quay về nhưng tới gần chiều thì bà lại vào, tình cờ một vị bác sĩ nữa vừa xem hồ sơ bệnh án của cậu với đôi mắt hơi hốt hoảng. Bà đến bên phòng và lại hỏi vi bác sĩ nhưng lần này làm cho bà ngạc nhiên hơn khi thấy vị bác sĩ ấy :
- Có phải Giao không ? – bà lên tiếng trước.
- Chị là… – bà bác sĩ ngạc nhiên.
- Hồng Ngọc nè, Đoàn Hồng Ngọc, Ngọc đanh đá, nhớ không – bà vui mừng.
- Trời con Ngọc đanh đá đây sao, trời ơi – bà vĩ bác sĩ cười rồi ôm lấy người bạn thuở xưa của mình.
Thế là hai người kéo nhau lại chiếc ghế sofa trong phòng cả hai người ngồi hàn quyên tâm sự. Rồi bỗng nhiên vị bác sĩ nhớ đến việc cần làm bà hỏi :
- Người nằm trên giường là con của bồ sao ?
- Không, nó là bạn con mình, tình cờ mình đến nhà và thấy nó ngất xỉu nên đưa vào đây luôn. Thằng bé có sao không ?
- Có chuyện này bồ phải hết sức bình tĩnh, có vẻ như chuyện này khó mà tinh được nhưng đó là sự thật – vị bác sĩ nhấn mạnh.
- Chuyện gì vậy có nghiêm trọng không – bà cũng hơi lo lắng.
- Đây bồ xem kết quả xét nghiệm là bồ sẽ rõ – bà vị bác sĩ đưa kết quả báo cáo cho bà.
Hai con mắt bà mở to như cái đèn xe hơi thể hiện sự kinh ngạc tột độ, quay qua hỏi lại thì nhận được cái gật đầu của bà bác sĩ bạn thân.
- Giao này chuyện này có ai biết không ?
- Chuyện này chỉ mới có mình biết thôi, sao vậy ?
- Nếu mình đón không lầm thì nó có liên quan đến gia đình mình nhưng trước mắt để mình điều tra lại – bà nói.
- ….
- Vậy thì Giao giữ bí mật chuyện này cho mình, có gì mình sẽ hậu tạ bồ sau.
- Sao vậy ?
- Quan trọng lắm, mong bồ giúp mình – bà năng nỉ.
- Thôi được nếu bồ nhờ vả thì mình sẽ giúp – bà vị bác sĩ cười.
Chiếc điện thoại trong túi bà bác sĩ rung lên rồi bà Giao xin phép đi trước vì có việc và cũng không quên xin số người bạn thân thất lạc từ lâu của mình. Giờ trong phòng chỉ còn trong mình bà, không biết nên vui hay nên buồn nữa, nó đến quá đột ngột và bất ngờ, liền lấy điện thoại gọi ngay cho ngay thằng con trai quý Tử của mình, mãi đến cuộc thứ 9 thì Tử mới bắt máy, giong nói trong điện thoại không mấy vui vẻ gì hết :
- Làm gì mà tới giờ mới bắt máy, mẹ đang ở Việt Nam ? – bà nói.
- Tại con bận quá, mẹ về khi nào sao không nói con ra rước ? – anh trả lời cho có.
- Anh mà còn thời gian quan tâm tới bà già này nữa sao, nghe nói anh chuẩn bị kết hôn với em gái nuôi của mình là Mỹ Duyên, rồi còn chuyện cậu nhóc tên Trúc Nhân nữa, cậu nói tôi nghe chuyện này là sao ? – bà nói giọng hờn trách.
- Ai nói mẹ biết ? – giọng anh hơi hoảng khi nhắc đến tên cậu.
- Chuyện đó không quan trọng, vấn đề là bây giờ anh phải về giải quyết chuyện anh gây ngay lập tức – bà giữ thái độ nền nhã.
- Con sẽ giải thích sao nhưng giờ con có việc gấp cần làm.
- Chuyện tìm kiếm thằng nhóc tên Trúc Nhân à, báo cho anh hay một tin tôi vừa gặp được thằng nhóc đó, coi bộ cũng xứng với anh dữ hé nhưng mà rất tiếc………. – bà kéo dài 2 từ cuối.
- Mẹ gặp được em ấy ?, em ấy ở đâu mẹ cho con biết đi, mẹ làm gì với cậu ấy rồi – anh nói lớn qua điện thoại khi hay tin được về cậu.
- Tôi là tôi không thích cách anh nói chuyện với mẹ mình như vậy.
- Con xin lỗi, mẹ làm ơn cho con biết em ấy ở đâu đi, con muốn gặp để nói rõ 1 số chuyện, nếu con không gặp được thì con sợ em ấy xảy ra chuyện gì là con ân hận suốt đời – anh nói như sắp khóc.
- Mở miệng ra là em ấy, em ấy, anh đâu có quan tâm tới gia đình này nữa, mà thôi tôi cũng không quan tâm tới mấy cái chuyện đó, tôi hoàn toàn thất vọng về anh, cậu ấy nhắn với tôi là anh đừng tìm cậu ấy nữa, mãi mãi anh cũng không tìm ra đâu, cậu ấy chúc anh hạnh phúc với người vợ sắp cưới của mình – bà nói mà cười nhẹ nhưng giọng không hề thay đổi.
- Mẹ ơi con xin mẹ đó, làm ơn chỉ cho con biết em ấy đang ở đâu – anh hơi kích động.
- Hình như tôi thấy cậu ấy xanh xao dữ lắm, bị 1 cú sock quá lớn mà……..giờ tôi muốn anh giải quyết chuyện mình đã gây ra – bà bỗng nhiên nói lớn.
- Con phải tìm ra em ấy – anh nói với lòng quả quyết.
- Tôi nói cho anh biết là tôi sắp ૮ɦếƭ rồi đó, anh có về cho tôi gặp mặt lần cuối hay không ?
- Mẹ dừng gạt tôi, con phải tìm cho ra người mà con yêu.
- Tôi đang ở bệnh viện A sắp ૮ɦếƭ vậy mà anh còn tâm trạng tìm người anh yêu, trời ơi à, con với cái, nếu anh không về thì đừng mong gặp được em ấy của anh – bà lại nhấn mạnh những từ cuối.
Nói xong bà vội tắt máy không cho anh biết thêm được gì nữa. Anh thì hoang mang không biết nên tin vào lời bà nói hay không, thật sự bây giờ anh rất là lo lắng đến cậu. Khi nghe mẹ nhắc tới cậu la anh vui mừng một chút, sao 1 hồi đắng đo thì anh cũng quyết định đến gặp mẹ mình tại bệnh viện A.
Tại bệnh A anh chạy khắp nơi tìm kiếm và rồi cuối cùng anh thấy bóng dáng người mẹ thân yêu của mình, bà chừng 2 mắt nhìn anh rồi bỏ đi 1 nước, anh cũng lon toan theo sao. Bước vào căn phòng của bệnh nhân mùi thuốc sát trùng làm anh hơi khó chịu dù đó là phòng dành cho bệnh nhân VIP. Nhưng rồi đập vào mắt anh là khuôn mặt của người anh tìm kiếm và mơ mõi đêm, lòng vui như mở hội anh liền chạy đến bên cậu nhìn với ánh mắt tràn đầy tình yêu khao khát. Nhìn cậu nằm đó với dây nhợ xung quanh lòng anh chợt thấy đau lòng, anh tự dằn dặt mình tại mình mà cậu lại ra nông nỗi như vậy, giọt nước mắt lăng trên khuôn mặt không mấy khởi sáng của mình.
Nãy giờ đứng quan sát đứa con mình nãy giờ, bà thừa biết tính nó như thế nào, có điều chuyện nó yêu một người con trai thì quá là bất ngờ đối với bà, là 1 người phụ nữ hiện đại sống trong một xã hội đang cởi mở cũng không quá khắc khe với chuyện tình cảm con cái vì bà biết tìm kiếm 1 người để yêu thương thật sự rất khó, con cái hạnh phúc thì bậc làm cha làm mẹ như bà cảm thấy cũng vui lây.
- Nãy giờ đủ rồi đó – bà lên tiếng phá tan tâm trạng của anh lúc này.
- Mẹ đã làm gì em ấy khiến em ấy như thế này – anh bực bội vì nghĩ mẹ đã làm gì cậu.
- Anh nói chuyện như vậy coi được không, tôi mà làm thì anh đừng có mong mà gặp lại được cậu ấy hay vì anh mà ra như vậy, tôi có lòng tốt vậy mà còn bị trách, ở hiền sao mà toàn gặp ác không vậy – bà hờn dỗi.
- Có đúng như mẹ nói không… – anh không tin bà nói cho lắm.
- Con với cái, tình cờ tôi đến nhà cậu ấy để nói chuyện của anh và cậu ấy đột nhiên ngất xỉu tôi phải cất công đưa tới đây, nào là làm thủ tục nhập viện rồi làm xét nghiện đủ thứ vừa tốn công sức, thời gian tiền bạc vậy mà con nói là ở ác – bà nhìn anh mà nói với giọng dữ dằn rồi sao đó nhỏ dần như sắp khóc.
- Mẹ….con không có ý đó, chỉ là…. – anh lên tiếng xin lỗi.
- Bỏ qua chuyện đó đi, tôi hơi mệt vì thái độ của anh, bây giờ tôi muốn anh xác nhận lại là anh có thật sự yêu thương cậu ấy không ? chuyện tình cảm của anh tôi không quan tâm.
- Yêu rất yêu là đằng khác, thiếu em ấy con không sống được, mẹ đồng ý cho con tiếp tục quen em ấy à ? – anh khẳng định.
- Anh cũng biết con người tôi không quá cổ hủ, giờ chỉ phụ thuộc và ba anh thôi, có gì anh bay qua bển nói chuyện với ba mình đi……Anh và cậu ấy có thật sự chung tình với nhau không ? – bà nói mặt vui vui.
- Con và em ấy rất yêu nhau và chung tình tuyệt đối, không ai có thể xem vào được cả – anh nói giọng vui mừng và vô cùng tự hào với tình cảm của mình với cậu.
- Vậy thì anh giải quyết chuyện này cho tôi.
Bà đưa sắp hồ sơ bệnh án cho anh và mĩm cười, trước khi đi bà còn nói :
- Xem như tôi tin vào tình cảm của 2 người, mong anh giải quyết vụ này êm đẹp, cháu tôi có chuyện gì thì anh liệu hồn với tôi nghe chưa.
Chỉ còn anh ở lại trong căn phòng bệnh của người mà anh yêu thương nhìn vào sắp hồ sơ và ngạc nhiên tột độ khi thấy dòng chữ “thai kì được 10 tuần”. Thật sự anh không tin vào những gì mình thấy, điều đó thật là tuyệt vời, vậy là anh sắp được làm cha, nó quá mới mẻ nhưng anh tự hứa sẽ làm được thôi. Một nụ cười hạnh phúc chợt nỡ trên môi, nụ cười hạnh phúc.
Anh ở đó nhìn cậu đắm đuối vì bao ngày chưa được gặp, từng cơ mặt khóe mắt tất cả đều làm anh nhớ điên cuồng. Anh nhớ lại ngày cậu bỏ đi anh như người mất trí lao ra đường để tìm kiếm cậu nhưng giờ đây cậu đã ở trước mặt anh, một con người bằng xương bằng thịt và đem đến cho anh một món quà vô giá trị. Nó sẽ là cầu nối giữa anh và cậu và không có gì chia cắt được. Nắm lấy tay người mà mình yêu áp vào mặt để cảm nhận cái hơi ấm quen thuộc rồi bắt chợt hôn vào đôi môi kia một nụ hôn nhẽ ngàng nhưng chất chứa biết bao nhiêu nhớ nhung yêu thương nồng cháy. Ngồi cạnh giường chỉ hướng đôi mắt duy nhất nhìn cậu nhưng do mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi trong việc tìm kiếm nên anh đã gụt bên cạnh bàn, trước khi chìm vào giấc ngủ anh còn chợt nở nụ cười hạnh phúc.
Dù có khuyên bảo cách mấy anh cũng nhất quyết một mực không chịu rời xa cậu nữa bước, mọi sinh hoạt cá nhân điều được anh làm tại phòng bệnh do đây là phòng VIP nên mọi thứ giống như một căn phòng đầy đủ tiện nghi, công việc thì cũng chẳng màn quan tâm tới, anh biết rằng nó không quan trọng bằng con người nằm cạnh đây.
Gần trưa thì cậu tĩnh lại nhưng anh đã ra ngoài mua thức ăn và sẵn tiện gặp bà bác sĩ Giao để hỏi thăm tình trạng sức khỏe cũng như thai nhi trong bụng cậu. Tỉnh dậy nhưng cũng còn hơi mệt cậu chỉ nhớ mình gặp được mẹ anh rồi một màn đêm kéo tơi rồi không biết gì nữa. Cố gắng lê từng bước tới bên khung cửa số để hít thở không khí trong lành vì mùi bệnh viện khiến cậu hơi khó chịu và buồn nôn.
Tiếng cửa phòng mở ra thu hút sự chú ý, liền quay lại thì bắt gặp khuôn mặt của người thương, cảm xúc ùa về, khóe mắt hơi cay nhưng cậu cố gắng ngăn dòng nước mắt và tiếp tục quay ra khung cửa sổ. Anh đã thấy những giọt nước mắt kia đã vì anh mà rơi, xót xa đến nát lòng, bỏ thức ăn trên cái bàn gần đó anh bắt đầu tiến lại gần cậu, rồi ôm cậu vào lòng với tất cả nổi lòng nhưng rồi nhận lại chỉ là cái đẩy ra vô tình.
- Sao em lại đẩy anh ra, em biết anh lo cho em lắm không – giọng nói nhỏ nhẹ không muốn làm cậu thêm kích động.
- … – cậu nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Rồi anh tiến một bước cậu lùi lại một bước vươn đôi mắt tan nát mà nhìn anh khiến cho người đối diện cảm thấy đau lòng. Anh biết nếu lúc này không lại ôm và giữ thật chặt thì nhất định anh sẽ mất cậu. Chạy đến và ôm cứng cậu vào lòng mặc cho ai kia cứ chống cự nhưng nhất quết không buông, anh nói với tất cả nổi lòng kèm theo là những giọt pha lê trong đáy mắt :
- Nhân à…..anh xin lỗi đã làm tổn thương em….nhưng em hãy tin vào tình cảm anh dành cho em mãi không bao giờ thay đổi, xin em đừng rời bỏ anh, đừng bỏ anh lạc lõng giữa dòng đời.
- Vậy anh xem em là cái gì, tình cảm em trao anh là cái gì, anh có coi đến cảm xúc của em không, anh vui vẻ bên người yêu mới à không người vợ sắp cưới, em đã làm gì sai mà anh lại đối xử với em như vậy, em không thể cho anh một hạnh phúc trọn vẹn sao ? Em không thể nhưng cô ta có thể. Vậy thì hãy đi tìm hạnh phúc mới của anh đi – nước mắt đông đầy trong đáy mắt.
- Không, chẳng phải anh đã nói em là món quà vô giá trị mà cuộc đời này mang lại cho anh sao, chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho em. Chuyện em thấy và nghe không đúng như em nghĩ đâu. Cô gái đó là em của anh tên là Mỹ Duyên do nó giận chồng sắp cưới của nó nên nó nhờ anh nói vậy để chọc tức chồng của nó – anh giải thích.
- Đến bây giờ anh còn giấu em sao, em không phải là con nít – cậu nhất quyết không tin những gì anh nói.
- Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, đúng lẽ ra là anh nên nói trước với em mọi chuyện, nếu biết xảy ra nông nổi thế này thì anh đã không nhận lời cầu xin của Duyên.
- Em không tin, em biết anh muốn em không đau lòng nên mới nói thế đúng không, em sẽ không đau đâu, em sẽ mạnh mẽ mà – cậu nói mà người hơi rung rẫy.
- Không phải như em nghĩ.
Anh buông ra nâng mặt cậu lên rồi cuối xuống cưỡng hôn cậu, một nụ hôn manh mẽ và quyết liệt. Anh nói :
- Em phải tin anh, Duyên chỉ là em gái anh thôi.
Vừa dứt câu thì cửa phòng bật mở, một người con gái bước vào với cái đầm màu xanh lá mạ, nở nụ cười tươi, cô ta nói:
- Em có làm phiền 2 người không.
- Vợ sắp cưới của anh đến rồi đó, anh đi đi – cậu nói.
- Em…- chừng mắt với cậu, rồi quay qua nhìn Duyên với đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống – em tới đúng lúc đó, em giải thích cho Nhân nghe đầu đuôi mọi chuyện đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc