Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 28

Tác giả: Hoàng Nhất Thiên

Lúc ấy sau khi Brian đưa Chritiana tới biển chàng nhẹ nhàng đưa thân thể nàng cho vua thủy tề như sợ nếu mạnh tay quá thì thân thể ấy sẽ tan ra mất, Ngài ấy ôm lấy đứa con đang bị thương tội nghiệp của mình vào lòng rồi quay sang cười với chàng, sau đó mất hút trong lòng biển mênh mong rộng lớn. Còn về phía anh thì vẫn đứng đó trơ trọi một mình, từng cơn gió xuyên tạc qua khuôn mặt anh, làm tóc tai rối bời, lòng anh lúc này đầy căm phẫn khi nhớ lại cái giọng hét lên đau đớn của Hân, nó như bót nghẹn tim anh, anh biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế, sẽ không dừng lại ở đây và đây mới chỉ là màn mở đầu cho những tấm bi kịch chuẩn bị được diễn ra. Anh hét lên rằng:
- Dù mày là gì đi nữa tao sẽ bắt mày trả giá gấp trăm lần những gì mày đã gây ra đối với nàng ấy, nhất định là như thế.
Nói xong Tú vụt cánh bay đi để lại đằng sau là một sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng gió và sóng biển thay nhau rào thét cho những điều bất hạnh chuẩn bị diễn ra. Màn đêm luôn khiến con người chúng ta phải suy ngẫm về nhiều điều.
Tại thủy cung nơi mà vua thủy tề đang cai trị, Ngài rất giận dữ khi hay tin con gái mình bị một kẻ xa lạ làm bị thương như vậy, cứ bơi qua bơi lại làm cho vợ Ngài phải lên tiếng:
- Anh làm như vậy cũng không phải cách.
- …
- Mọi việc để Chriatiana tỉnh lại rồi chúng ta cùng nhau bàn tính – bà khuyên nhủ chồng.
Ngài ấy vẫn cứ lo lắng khôn ngui, ánh mắt hằng lên cơn tức giận, nếu không có vợ bên cạnh chắc Ngài đã nổi điên lên quá. Cuối cùng Christiana đã tỉnh lại, vua thủy tề kêu nàng thuật lại toàn bộ sự việc và nàng là thuật lại, sau khi nghe xong Ngài ùng ùng nổi giẩn, Ngài quát:
- Nó là gì sao mà dám cả gan xem con và cháu nó không ra vì, ta đường đường là chúa tể biển khơi nhất định ta không thể bỏ qua chuyện này.
- Cha à nhưng vấn đề bây giờ là nó đã bắt được cháu nó, không biết nó có làm gì tổn hại đến…
- Không thể tha thứ được.
- Cha ơi nó có nhắc đến là nó có huyết thống với chúng ta và còn nói với Brian cũng có chung huyết thống, chuyện này là sao?
- … – Ngài suy nghĩ – ta không biết.
- “chẳng lẽ nào” – bà ta chợt nhớ ra điều gì nhưng có điều còn mơ hồ chưa hình dung ra được.
- Nhưng chúng nó bắt cháu nó vì mục đích gì, có một điều chúng đã lấy được chiếc lông vàng mà Brian đang giữ, ngoài 3 loài chúng ta ra không lẽ còn 1 loài nữa?
- Không thể nào, nếu tồn tài một loài nào khác thì nhất định ta sẽ biết nhưng lần này thì không…
- Anh hãy suy nghĩ thật kĩ coi gần đây có chuyện gì bất thường xảy ra không – bà ta nói.
Ngài suy nghĩ và rồi như chợt nhớ lại gần đây nhiều đêm chỉ mơ thấy một giấc mơ thật kì lạ. Trong mơ Ngài thấy gặp được cô gái trẻ đẹp nét mặt hao hao giống với Rose – người mà ngài gần như lãng quên nhưng đôi mắt thì màu xanh thuần khiết của biển, rồi Ngài thấy mình bị giết, máu nhuộm đỏ của bãi biển cát vàng, cô ta mĩm cười mãn nguyện, nụ cười ghê gợn nhất có thể. Nhớ lại điều đó làm cho Ngài phải rùng mình. Ngài thuật lại giấc mơ cho 2 mẹ con Christiana nghe, dường như nàng không tin vào điều mình vừa được nghe từ tai cha mình:
- Không thể có chuyện đó xảy ra được.
- “Chẳng lẻ là” – bà ta theo đuổi một suy nghĩ khác và có phần âu lo ơn cả.
- Cha là vua thủy tề thì làm sao mà có ai có khả năng *** được cha chứ, cha đừng quá lo lắng giấc mơ thường khác xa với thực tế.
Trong lúc nàng Christiana và vua thủy tể bàn luận thì nữ chúa tể của biển đã lặng lẽ bơi ra khỏi cung điện và đã lên đất liền để tìm một người.
Xa xa trên đỉnh núi Oly nơi nữ thần Waston đang cư ngụ thì có một người đến viếng thăm, vị nữ thần cười hiền đích thân ra đón, cả hai vui vẻ trò chuyện trong một khung cảnh nên thơ hữu tình với bãi cỏ xanh mướt, tiếng suối chảy róc rách êm tai và đó chính là suối nguồn bất tử, xung quanh có những cây cổ thụ to lớn với các nhánh xòe ra rộng lớn có tác dụng che nắng, cả 2 hàn quyên tâm sự:
- Đã lâu lắm rồi mới thấy bà lên khỏi mặt nước – vị nữ thần cắt tiếng nói trong trẻo của mình.
- Cũng khá lâu, kể từ khi bản giao ước thứ 2 được thực thi và lời nguyền gieo rắc xuống đầu những đứa trẻ tội nghiệp – Jennifer (nữ chúa tể biển khơi).
- Lời nguyền đó thật sự là một sai lầm trầm trọng – Emma tỏ vẻ buồn.
- Chúng ta những đấng tối cao khó lòng có thể sửa được sai lầm của mình, tôi thật xấu hổ về điều đó – Jen nói với lòng đầy tội lỗi.
- Có những sai lầm chúng ta không thể sửa đành phải phó mặc cho nó vậy – Emma cũng ngao ngán.
- Đứa trẻ đó thế nào rồi – Jen hỏi.
- Có lẽ nó cũng không thể nào thoát khỏi lời nguyền và nó đã bỏ đi từ lúc con trai của tôi ૮ɦếƭ tới giờ vẫn không một chút tin tức – Emma hồi tưởng lại đứa bé của mối tình vụn trộn năm nào.
- Nhưng tôi đang lo ngại đứa bé đó không ૮ɦếƭ mà còn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết – Jen nói.
Sau đó Jennifer kể lại toàn bộ câu chuyện mà Christiana đã nếm trãi, giấc mơ của vua thủy tề Justin và đứa cháu khốn khổ của bà cho nữ thần Emma nghe.
- Đứa bé khi xưa là một bé gái – Emma khẳng định.
- Thì bởi vậy nên lần này tôi mới đích thân lên đây để hỏi cận kẽ, tôi e rằng tai họa sắp giáng xuống đầu những kẻ đã gây lầm lỗi như chúng ta – Jen nói giọng buồn man mác.
- Đừng quá lo lắng khi chúng ta chưa biết chuyện gì chuẩn bị xảy ra – Emma an ủi.
Cả hai ngồi đó với những bâng khuân trong đầu, có tiếc nuối, có hối hận nhưng có lẽ đã quá muộn màng cho những mà những đấng tối cao đã gây ra trong quá khứ. Cách nào để giải quyết những đóng rất rối đó là những gì mà Jen và Emma quan tâm.
Khung cảnh vốn dĩ nên thơ thì bỗng nhiên có một cơn gió lạ thổi ngang qua làm cho cành lá bỗng chốc xô đẩy uống mình theo ngọn gió ấy và rồi giữa không trung một lỗ đen xuất hiện trước con mắt ngạc nhiên của cả hai. Bước ra từ lỗ đen đó chính là một chàng trai khôi ngô tuấn tú nhưng khuôn mặt lạnh băng, nụ cười nửa miệng và chàng nói ra những lời vô cùng tế nhị và lịch sử:
- Xin kính chào vị chủ nhân của loài người nữ thần Emma Waston, còn đây là … – nói và hướng con mắt đến Jen.
- Ta đây à Jennifer nữ chúa tể biển khơi – Jennifer đáp.
- Thật lấy làm vinh hạnh cho tôi khi được diện kiến một lúc hai nữ chủ nhân của những loài hùng mạnh nhất quả đất này – chàng trai đáp.
- Ngươi là ai mà dám xâm nhập vào nơi ta ở – Emma cảm thấy bực bội khi có sự xuất hiện của vị khách không mời này.
- Nữ thần đừng nóng, thần đến đây để truyền đạt những gì mà nữ hoàng của thần giao cho – lời nói vẫn lịch sự.
- Nữ hoàng? Bà ta là ai? Lại dám tự xưng nữ hoàng – lúc này tới lượt Jen lên tiếng.
- Sớm muộn thì các nữ chủ nhân cũng biết được thôi, ai cũng có phần – nụ cười nửa miệng.
- Hỗn láo dám nói với những vị thần tối cao như thế à – Emma tức giận.
- Xin hãy nghe hết ý thần, nữ hoàng muốn mời các vị thần tối cao đến cung điện Varsailles để dùng tiệc và chứng kiến sự thay đổi của toàn thế giới vào ngày rằm tháng này.
- Thay đổi thế giới, nghe sao thật nực cười, thế giới này vốn dĩ xưa nay do 3 người nắm giữ thì làm sao có thể thay đổi được, ngươi hãy nói với người mà tự xưng là nữ hoàng của ngươi không gì có thể thay đổi được – Jen nói giọng nhẹ nhàng nhưng thể hiện đầy quyền uy của nữ chủ nhân biển khơi.
- Không gì là không thể được, đừng bao giờ khẳng định nếu chưa chắc chắn – lời nói của chàng vô cùng thách thức – nữ chủ nhân sẽ có cơ hội được gặp lại đứa cháu trai của mình, thằng bé người cá bán thuần chủng.
- Ngươi…. – Jen tức giận.
- Thần đã truyền đạt xong ý muốn của nữ hoàng xin mạng phép cáo lui, thần tin chắc rằng mọi người sẽ có mặt đầy đủ để chứng kiến sự thay đổi ngoạn ngục ấy, thần sẽ đến đón vào ngày rằm tháng này. Một lần nữa xin phép cáo lui.
- Ngươi, hỗn láo.
Emma dùng phép ngăn cản chàng lại không cho đi, những đoạn dây leo lao đến quấn chàng nhưng chưa ***ng tới được thì đã bị biến thành tro bụi bị gió thổi bay đi mất, chàng nhép miệng cười rồi biến mất cùng lỗ đen khi nãy.
Và giờ đây nỗi lo lắng của Jennifer bắt đầu nổi lên, cái gì đó khiến cho bà đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt.
Còn về phần của Tử thì anh cũng trong tình trạng không mấy khả quan lòng thập thởm lo lâu, đứng ngồi không yên, khuôn mặt xuống sắc hẳn, vết thăm quằng mắt, râu mọc ngày càng nhiều. Từ ngày cậu biến mất cùng với Hắn thì bỗng trong lòng Tử cảm thấy vô cùng khó chịu, đi đâu anh cũng chỉ nhìn thấy bóng hình của cậu nhưng vừa đưa tay lên thì hình bóng cậu chợt tan biến, anh hụt hẳng. Anh nhớ những tháng ngày có cậu, nụ cười hồn nhiên, nét mặt đáng yêu, những cái ôm ấp ngọt ngào, những nụ hôn làm anh như lạc vào cõi thần tiên, từng mãnh kí ức cứ đông đầy trong anh. Nhìn thấy Tử như vậy mà Phương, Lan và Toàn không nổi xót xa.
Những gì anh chứng kiến khiến anh biết được rằng cậu không phải là một con người, lai lịch của cậu là một điều thần bí và anh biết rằng mình đã yêu dù cậu là gì đi chăng nữa vẫn mãi nguyện yêu duy nhất một mình cậu, cái vấn đề bây giờ là làm sao để tìm được cậu, Tú và Hân cũng điều biến mất bật vô âm tính vào đêm ấy, làm sao để tìm được họ. Phải ra biển đó là điều anh có thể làm bây giờ.
Lang thang trên bờ biển cát trắng với những cơn sóng và những cơn gió lạnh thấu xương thay nhau xô bờ và thỏi vào cái con người đang cô độc kia. Trăng tròn soi sáng dáng người nhỏ bé đó, nước mắt bỗng nhiên ở đâu rơi lả tả, Tử rào thét tên cậu trong nỗi nhớ :
- Nhân, em ở đâu….em ở đâu, em hãy về với anh đi….anh yêu em….Nhân ơi.
Và rồi cả thân người anh ngã ngục xuống làn nước biển lạnh giá của màn đêm, không ai nghe thấy và cũng không ai đồng cảm cho nỗi lòng của anh, anh biết mình đang dần đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời. Trong lúc chơi vơi giữa khung trời lạc lõng ấy thì Hắn xuất hiện làm cho Tử vừa mừng vừa sợ, nhưng cuối cùng anh gạt bỏ cái sợ hãi đó mà chạy lại Hắn vì anh biết chỉ có Hắn mới có thể cho anh gặp lại cậu.
Tử chạy tới nhưng bị một lực làm anh văng mạnh ra xa nhưng vẫn tiếp tục đứng dậy mà chạy đến gần Hắn, cứ thế không biết bao nhiêu lần anh bị ném ra xa, bỏ mặt sự đau đớn điều bây giờ quan trọng là anh phải gặp được cậu, nước mắt và máu lẵng vào nhau trên gương mặt cả thân thể của anh. Nhưng đáp lại những gì anh đang cố làm chỉ là một cái cười khẩy và giọng nói mỉa mai:
- Nhìn thấy mà tội ghê, cố gắng chi không biết, tính nhào tới đây để làm gì.
- Mày….trả Nhân lại cho tao… – Tử cố nói dù toàn thân ê ẩm.
- Cái thằng người không ra người cá không ra cá đó hả cộng với việc nó đem lòng yêu mày và mày cũng yêu nó thiệt là kinh dị hết chỗ nói.
- Mày…không được xúc phạm người tao yêu.
Do hắn không đề phòng và hắn nghĩ với sức lực của một con người yếu kém thì chẳng có thể làm gì được nhưng không ngờ anh lại dùng sức lực của sự nổi giận khi hắn ngang nhiên biêu riếu người mà anh yêu thì không thể nào chấp nhận được. Anh nhào tới đẩy hắn xuống nền cát và sóng biển đang xô vỗ vào bờ mà đánh vào mặt tấp nập, tuy mệt nhưng cú đấm nào thì đáng cú đấp ấy làm cho miệng hắn bị rách tẹt chảy máu, vừa đánh anh vừa nói:
- Tao cấm mày nói tới người tao yêu, trả em ấy lại cho tao – Tử khóc.
Hắn vì quá bất ngờ nên bị ăn liền mấy cú đấm không thương tiếc của Tử vào mặt, hắn dùng sức mạnh của mình để đánh lại. Lần này là cả hai đấu tay đôi với nhau, dĩ nhiên là Tử hơi bị yếu thế nhưng cũng không nên xem thường vì cậu mà anh có thể làm tất cả mọi thứ, hắn cũng không phải dân tầm thường. Thế là cả hai lao đầu vào nhau, đánh nhau tới tấp.
- Mày nghĩ mày là ai mà có thể hạ được tao, tao nói cho mày biết trước sao thì cái người yêu của mày cũng phải ૮ɦếƭ, tốt nhất giờ đi yêu người khác đi – hết câu hắn bị Tử cho một cú vào mặt.
- Tao không là ai hết, vì người tao yêu tao sẽ hạ được mày, em ấy sẽ không ૮ɦếƭ, mày là một thằng tồi – anh liền bị cho hắn lại một đấm, máu văng ra.
- Sự thật là sự thật, nó sẽ phải ૮ɦếƭ , ૮ɦếƭ một cách khó coi nhất – miệng Hắn phun ra máu một lần nữa.
- Mày im đi thằng chó, trả em ấy lại cho tao – anh tức tối
- Mày đợi kiếp sao đi – hắn cũng không vừa
Cả hai đánh nhau không nể nang ai hết, Tử đấm hắn một đấm thì Hắn đạp lại Tử một cái, cứ thay phiên nhau mà thi nhau ra đòn. Đánh đến khi cả hai mệt lả người mà phải nằm bẹp xuống nền cát mà thở hổng hển. Bấy giờ Hắn mới biết đến một con người bình thường yếu thế không có một chút phép thuật nào mà khi đánh tay đôi thì chưa biết hắn sẽ là người thua cuộc, thầm khâm phục ý chí của hắn. Hắn không hiểu tình yêu là gì mà có thể khiến cho tất cả muôn loài phải điên lên vì nó, trước mắt là nỗi uất hận của mẹ hắn vì yêu cha hắn mà giờ đây phải trả thù cho sự lỡ tay *** của nữ thần Emma khiến cho nữ hoàng đau đớn khôn khiến. Còn với người trước mặt mình dù có bị thương thế nào thì cũng quyết tìm cho bằng được người mà mình yêu dù có hi sinh tính mạng. Rồi còn Tú và Hân, tại vì sao khi nhìn thấy người mình yêu bị đau đớn thì lại chịu chấp nhận tất cả để cho người đó không bị gì. Rốt cuộc yêu là sao? Hắn luôn tự hỏi mình.
- Không ngờ mày lại mạnh đến như vậy, nói gì thì nói tao vẫn khâm phục ý trí của mày vì thằng nhóc con vậy mà dám làm tất cả.
- Tao còn có thể làm hơn thế nữa, tao xin mày hãy trả em ấy lại cho tao dù cho em ấy là gì đi nữa thì tao vẫn yêu và không thể nào sống nếu thiếu em ấy trong cuộc đời này.
- Dù có ૮ɦếƭ?
- Tao sẽ ૮ɦếƭ theo để mãi mãi được bên em ấy?
- Yêu là gì mà khiến cho ai nấy điều có thể hi sinh cho nó?
- Tình yêu là một phạm trù của cảm xúc, không thể nào lí giải được, chỉ biết cảm nhận và cảm nhận từ trái tim, những người yêu nhau thì có chung một nhịp đập, họ sẵn sàng hi sinh tính mạng vì nhau để cho người kia được sống. Yêu còn hơn thế đó. Vậy tao xin mày hãy trả em ấy lại cho tao.
- Rất tiếc là không thể, cậu ấy sẽ ૮ɦếƭ, cậu ấy chính là chìa khóa để mở được sức mạnh của sự trả thù và nữ hoàng cần cậu ấy cho sự trả thù đó.
- Không thể nào, tại sao bà ta lại ích kỉ đến như vậy chỉ vì trả thù mà đem mạng sống em ấy ra – Tử tức giận, leo lên người hắn tính đấm thêm vài phát nữa.
- Nếu không thì cậu ấy cũng sẽ ૮ɦếƭ vì lời nguyền của lũ thần thánh kia thôi – hắn hét lên.
- Sao lại có thể được không thể, không thể nào, mày nói xạo – có gì đó băng qua làm tim anh nói đau.
- Cái đó thì đi hỏi những kẻ đã nhẫn tâm reo rắc lời nguyền xuống đầu bọn tao, không chỉ riêng nữ hoàng mà con nhiều người nữa bị lời nguyền làm cho không thể nào có được một cuộc sống hạnh phúc, chính vì vậy mà nữ hoàng mới dùng cậu ấy để trả thù những kẻ kia.
- Không thể nào.
- Cậu ấy vốn dĩ là nữa người nữa cá, vào lúc sinh nhật 18 tuổi là lúc thời kì mặt trăng máu chính là lúc biến đổi đầu tiên và cứ dần về sao vào ngày rằm thì sẽ bị biến đổi, nhưng có một điều sự biến đổi nhanh hơn khi trúng phải chất độc tình yêu, nơi cội nguồn của sự bi thương và tan nát điều đó sẽ thúc đẩy nhanh quá trình biến đổi và đến một lúc nào đó thì sẽ ૮ɦếƭ.
Anh nghe từng câu không sót chữ nào và nhớ lại rất nhiều lần cậu đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện, hắn còn nói rằng mỗi lần biến đổi sẽ rât đau, đau rất nhiều. Anh không thể tin vào mắt mình là với cậu lại có thể chịu đựng đến như vậy mà không hề than vãn, chính điều đó anh lại yêu cậu nhiều hơn, anh muốn gặp cậu, muốn ôm cậu, năng niêu cậu và sẽ dùng trái tim xoa dịu mọi đau khổ cho cậu.
- Hãy cho tao gặp cậu ấy, tao cầu xin mày – lúc này anh đã quỳ gối trước Hắn.
- Dĩ nhiên là được – một nụ cười hung ác nở ra.
- … – anh vui mừng.
- Lần cuối cùng mày có thể mình thấy cậu ấy. “Vì mày chính là chìa khóa cho sự nổi giận của cậu ấy mà”.
- … – nụ cười trong anh chợt tắt.
Nói xong hắn kéo anh dậy rồi cả hai cùng nhau biến mất trong màn đêm cô tịch ấy. Nơi mất mát đau thương đang chờ đợi cậu và anh hay là thiên thường cho những trái tim kháo khát yêu thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc