Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 18

Tác giả: Hoàng Nhất Thiên

- Bắt nó lại cho tao, không bắt được nó thì đừng hồng tao trả một xu nào – Vy nói lớn với mấy thằng cô hồn cát đảng, bọn người mà Vy mướn.
- Dạ chị cho em 10 phút nữa là sẽ tóm được người chị cần – thằng cô hồn đó nói.
Vy liếc hắn với nữa con mắt làm hắn khiếp sợ. Vy ngồi trong ngôi nhà hoang mà chờ đợi, kế bên cô có hàng chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng, chưa đầy 10 phút thì một nhóm người chạy vào còn đem theo một cô gái, cô gái đó không ngừng la hét.
- Thả tao ra lũ chó.
- Chị em đã đem nó tới cho chị – thằng đầu xỏ không quan tâm đến sự la hét của cô gái mà nhìn Vy nói.
Vy từ từ tiến lại cầm mặt cô gái đó rồi tán một bạt tay, năm dấu tay hiện trên gương mặt của cô gái xấu số đó.
- Mày biết tại sao mày bị tán không con khốn – Vy bình thản nói.
- … – cô gái nước mắt giàng dụa.
- Tội là mày dám tiếp cận để lấy tình cảm của chồng tương lai của tao – Vy ném một sắp hình vào mặt cô gái tội nghiệp.
- T…ô…i khô..ng c..ó – cô gái lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Mày còn trối, chứng cớ rõ ràng, tao đã cho người cảnh cáo mày rồi mà mày vẫn bén mãng lại gần chồng tao, mày muốn ૮ɦếƭ lắm phải không con khốn kia – Vy giận dữ.
- … – cô gái khóc nức nở.
- Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ dám xem thường lời nói con này, tụi bây hãm hiếp nó cho tao – Vy lạnh lùng.
Cả lũ cô hồn thích thú nhào đến vuốt ve, xé quần áo cô gái. Mặc cho cô gái la hét bọn chúng vẫn nhào tới xé banh hết trang phục.
- Chị ơi, em xin chị tha cho em, em biết lỗi rồi, em không dám tái phạm nữa……á…á…á…xin tha cho em….tụi bây tránh ra, tránh xa tao ra.
Thấy cô gái đó la hét vang xin dữ quá Vy cũng không đành lòng nhìn thấy cảnh đó, một chút lương thiện trong Vy sống lại. Vy kêu cả dám dừng tay.
- Thôi được lần này tao tha cho mày, nghĩ cũng là thân phận con gái với nhau nên tao có chút nhân từ.
- … – cô gái mững rỡ lấy tay che những bộ phận nhạy cảm của mình, rồi lấy quần áo của Vy đưa mặc vào – hức…hức em đội ơn chị mai mốt em không dám tái phạm.
- Biết làm gì rồi chứ, chuyện này mà bị loang tin ra ngoài là tao không đảm bảo mày toàn mạng ra về, tiền đây lấy về mua thuốc – giọng lạnh lùng Vy phán.
Cô gái giật đầu lia lịa rồi nhanh chống cắt bước ra khỏi ngôi nhà hoang. Cả đám nhốn nha nháo lên.
- Đang hứng….đệt mẹ thì bị ngưng lại, chắc có ngày xông máu ૮ɦếƭ mất – một thằng lên tiếng, rồi một tràn cười vang lên.
- Vui lắm sao – Vy lạnh lùng – Đây là số tiền còn lại, nhớ chuyện này mà lọt ra ngoài thì coi chừng mạng quèn tụi bây đó.
Sau đó Vy cùng hai tên vệ sĩ của mình bước ra nhưng chưa được bao nhiêu thì có một giọng nói làm cho Vy tức giận liền quay lại:
- Mẹ con đ*, nó coi mạng người ta là mạng quèn vậy mạng của nó là cái đách gì, có chút tiền làm giọng phát ghét.
Vy nói nhỏ với hai tên bảo vệ của mình xong tới bắt thằng đó nhưng cả đám nhào lại bao che rồi hai bên sáp lá cà và dĩ nhiên mấy thằng đó không nhằm nhò gì với hai tên vệ sĩ, mấy chóc cả đám nằm la liệt, máu me văng đầy. Còn Vy thì nhẹ nhàng bước tới thằng mà nói câu đó:
- Là do bọn mày tự chuốt họa vào thân, giỡn mặt với con này, tao sẽ cho mày biết chọc giận tao là như thế nào, tao không có nhẹ tay như con nhỏ hồi nãy, lại đây, chặt Ng'n t nó – Vy nói rồi kêu một trong hai người vệ sĩ lại.
- Chị ơi tha em, em không dám – thằng đó nói không ra hơi.
Anh vệ sĩ lạnh lùng cầm dao chặt một nhát Ng'n t đứt lìa khỏi bàn tay máu chảy không ngừng, thằng đó rơn rỉ, nước mắt nước mũi tèm lem. Trước khi Vy đi lại quăng thêm một số tiền:
- Tụi bây đưa nó đi bệnh viện, thuốc than cho nó, nhớ những gì tao đã nói, đây là cảnh cáo – Vy đeo mắt kính, giọng nói cay độc.
- Dạ em đội ơn chị, nhất định em sẽ không tiếc lộ – một thằng khác bò tới xem thằng bạn của mình, rồi giập đầu lia lịa cảm ơn Vy.
Tiếp theo Vy đi ra xe cùng với 2 người vệ sĩ của mình trên chiếc xe hơi đen tuyền bóng lưỡng để đi đến gặp Khương vì hôm nay có hẹn với đi xem phim. Nghĩ đến Khương Vy lại chợt nở nụ cười dịu dàng của một người con gái đúng mực. Xe bon bon chạy đến điểm hẹn vừa lúc Khương tới:
- Anh đợi em có lâu không – Vy bước bên cạnh Khương.
- Anh mới tới, hôm nay em mặt đẹp lắm – Khương khen làm cho Vy ngại ngùng vô cùng.
- Cám ơn anh – Vy nói rồi hôn nhẹ vào má của Khương làm cho anh lúng túng rồi đỏ mặt.
- Mình vào coi đi không thôi trễ bây giờ – Khương nắm tay Vy kéo đi.
Khương và Vy đến rạp xem phim “Kẻ cắp mặt trăng 2” vì Vy thích bộ phim hoạt hình này, nhất là mấy con “Mimion” rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, Vy đòi cho bằng được Khương dẫn đi, tính từ chối….nhưng cuối tình thì hai người đã ở trong rạp chiếu phim ngày cuối tuần hôm nay.
Ở đằng kia không xa có một anh chàng khôi ngô tuấn tú đang lấy điện thoại nhấn số gọi lia lịa:
- Alo em với các bạn tới chưa.
- Đang tới, anh đợi tụi em tí xíu – nhỏ Lan nói trong điện thoại.
Khoảng 5 phút sau thì Lan, Phương và Toàn có mặt. Tử nhìn sơ qua không thấy cậu đâu liền lập tức hỏi:
- Còn Nhân đâu sao không thấy tới.
- Nó bận tí, nó tới liền đó anh – Phương vội nói.
- Hay anh điện cho nó thử xem – Lan lại nói.
Nhấn số tìm tên cậu rồi Tử thực hiện cuộc gọi, cuộc đầu tiên không bắt máy rồi cuộc thứ 2:
- Alo, anh Tử hả – cậu nói.
- Em tới chưa mọi người đang chờ – Tử nói nhỏ nhẹ.
- Em thấy anh và mọi người rồi.
Nhanh chóng cậu chạy lại nhưng vô tình cậu lại bị chụp ếch trước cả đám đông. Thấy vậy Tử cùng mọi người chạy đến đỡ cậu ngồi dậy.
- Có sao không – Toàn hỏi thăm.
- Trầy sơ không à, không sao đâu – cậu nói giọng đều đều che đi sự xấu hổ của mình.
- Ở đây đợi anh đi đây tí – Tử nói xong rồi mất dạng.
Chưa đầy 5 phút sau thì Tử quay lại với băng cá nhân và một chai thuốc xát trùng, nhanh chóng không đợi cậu nói thêm lời nào Tử bắt tay vào công việc vệ sinh vết thương rồi băng lại cho cậu trước sự ngay ngô của ba đứa bạn của cậu và ngay cả cậu. Thế là vết thương được băng bó xong Tử nhìn cậu cười hiền.
- Cám ơn anh – cậu cười.
- Không có chi – Tử cười lại.
- Công nhận anh Tử vừa vẽ đẹp, biết nấu ăn ngon lại chu đáo như vậy, em ước gì mai mốt người yêu của em được như anh – Phương mơ ước.
- Con hâm – cả Lan và Toàn lên tiếng chọc quê nhỏ Phương.
- Thôi nhanh vào coi đi – cậu hói thúc.
- Minion của tui, là là la la, minion là minion….. – Lan lên tiếng.
- Đi thôi mấy đứa, đi thôi Nhân – Tử nói.
Năm người bước vào rạp với tinh thần không thể nào không vui vẻ hơn, tất cả cùng nhau cười nói, sự quan tâm của Tử dành cho cậu khiến mấy người kia phải ganh tị và dĩ nhiên là Tử ngồi kế bên cậu lâu lâu lại quay sang hỏi thăm:
- Em còn đau không.
- Dạ không cảm ơn anh – đáp lại sự quan tâm của Tử cậu chỉ cười.
Ở đằng kia cách hai dãy ghế nơi mà Khương cùng Vy ngồi coi:
- Khi coi phim xong mình cùng đi ăn cái gì nha anh – Vy nói nhỏ vào tay Khương.
- Ừ cũng được anh cũng hơi đói – Khương nói mắt vẫn hướng lên màn hình.
Bộ phim kết thúc mọi người ra lần lượt ra về, ai nấy mặt mài điều rạng rỡ, nụ cười thì luôn nở trên môi.
- Tao đói quá mày ơi – nhỏ Lan than vãn với Phương.
- Tao cũng vậy, ê Toàn, Nhân anh Tử đói bụng không – Phương hỏi.
- Đói – cậu và Tử đồng loạt nói rồi nhìn nhau cười.
- Let’s go thôi mọi người – Toàn phản ứng ngay khi nghe cậu và anh Tử hô đói.
Cả bọn vừa đi vừa trọ chuyện rôm rã, những tràn cười không ngớt, rồi như sựt nhớ ra chuyện gì Phương xầm xì to nhỏ với Lan rồi hai đứa cáo lỗi rồi kéo nhau đi. Chỉ còn có cậu, Tử và Toàn đáng trò chuyện vui vẻ thì điện thoại reo lên:
- Alo con nghe……dạ…..dạ….con về liền – Toàn nghe máy, rồi quay qua nói với hai người kế bên – Xin lỗi anh với mày nha Nhân, má em điện có chuyện kêu về gấp.
- Ừ về đi mai mốt nhớ bù cho tụi này là được – cậu nói.
- Ok.
Toàn nhanh chóng quay đi có vẻ vội lắm chừng 50m va phải một người:
- Xin lỗi – Toàn nói với người mình va phải – ủa chị hai chị đi đâu đây, còn người này là…
- Đi xem phim chứ đâu, đây là anh Khương bạn của chị, đi đâu mà vội dữ vậy – Vy nói.
- Cũng như chị mới xem phim xong chuẩn bị đi ăn mà bị mẹ mới điện kêu em về có việc, chán ૮ɦếƭ được, chị về với em luôn không – Toàn than với Vy.
- Ý quên nữa, xin giới thiệu với anh đây là xem trai của em, nó tên Toàn – Vy giới thiệu với Khương, rồi quay qua nói với Toàn – chị mới điện cho mẹ có nghe nói gì đâu thôi về nhanh đi coi mẹ chờ đó.
- Rất vui được biết em – Khương bắt tay với Toàn.
- Chào anh – Toàn bắt tay lại và cười xã giao – chúc anh chị đi chơi vui vẻ, nhớ về sớm nha chị.
- Thằng quỷ, về đi, quýnh ૮ɦếƭ bây giờ – Vy hâm dọa rồi cười, tay thì vẫy chào đứa em của mình, còn một tay thì ôm lấy tay của Khương không rời.
Cuối cùng thì Khương và Vy đoán xe đi tới một quán ăn gần đó, còn cậu và Tử cũng nhanh chống tìm một quán ăn để ăn vì bây giờ bụng cả hai đang đói cồn cào.
- Em muốn ăn gì – Tử hỏi.
- Tự nhiên giờ em thèm món ốc, sò quá – cậu cười.
- Ý kiến hay, em biết chỗ nào bán ngon không – Tử nhìn cậu.
- Biết chứ, theo em, em biết chỗ này ăn vừa ngon lại vừa rẽ, đảm bảo ăn một lần là muốn ăn lần thứ hai – cậu cười tươi mà nói.
- Vậy em ăn lần thứ mấy rồi – Tử hỏi lại.
- Nhiều lắm rồi anh, không nhớ nữa, đi thôi anh – cậu lần đầu nắm lấy tay Tử mà kéo đi.
Khi cậu vừa chạm vào tay của Tử trong lòng của anh bỗng vui một cách lạ thường dường như tim lạc một nhịp mà anh không hề hay biết, cứ đi theo cậu như một người vô thức, miệng thì cười suốt cho tới lúc vào quán và cả hai ngồi ăn, thấy lạ cậu hỏi:
- Anh có chuyện gì vui mà cười suốt vậy – cậu thắc mắc.
- …
- Anh Tử – cậu nhắc lại.
- Anh nghe, ờ…thì tại món này ngon quá nên anh cười hạnh phúc chứ gì – Tử cười lắp ***.
- Phải ngon thiệt hông hay tương tư em nào – cậu chọc quê.
- Trời, làm gì có, em khéo nghĩ lung tung – Tử biện bạch.
Đồ ăn được đem ra thì Tử hỏi cậu:
- Em uống bia được không?
- Thôi em uống nước ngọt à – cậu nói.
- Chỉ chủ quán cho em 3 chai bia với 3 chai pesi.
- Có liền – chị chủ quán nói.
Đồ ăn được đem ra, thức uống cũng vậy, thế là cả hai ngồi ăn ốc hấp tiêu, sò rang me, sò rang muối ớt…..vừa ăn vừa cười ngoài ăn ốc, sò cậu và Tử còn ăn thêm càng ghẹ hấp muối tiêu chanh. Tử ngồi ăn kể chuyện cười còn cậu thì ngồi cười hiếp cả mắt. Đang ăn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó Tử liền la lên làm cho cậu hết hồn.
- ૮ɦếƭ rồi Nhân ơi – Tử hoảng hốt.
- Chuyện gì vậy anh, ăn tiếp đi không thôi em ăn hết bây giờ – cậu cười vừa ăn vừa nói và vừa uống.
- Anh quên nhắc em chuyện này nữa là ăn đồ biển thì không nên uống nước ngọt, nếu uống thì sẽ bị chọt bụng – Tử nói cho cậu nghe.
- Cái gì, anh nói sao đừng có dụ em chứ, mấy lần trước có sau đâu – cậu như không tin vào tai mình.
- Anh nói thiệt đấy hôm bữa anh đọc cuốn sách nói về ẩm thực, ăn đồ biển uống bia thì không sau còn uống nước ngọt thì sẽ bị chọt bụng cho mà coi. Với tình hình nãy giờ em với anh ăn 2 ốc hấp tiêu, 1 sò rang me, 1 sò rang muối, 2 dĩa càng ghẹ hấp muối tiêu chanh và em đã uống tổng cộng 4 chai pesi thì anh e là không sớm cũng muộn em cũng sẽ bị chọc bụng cho mà coi – Tử giải thích cho cậu nghe.
- Thôi đừng có dụ em – cậu không tin vào lời nói của Tử.
Cậu thì miệt mài cứ ăn rồi uống mà không thèm để ý tới Tử, miệng còn một mực nói không tin lời nói của Tử, Tử chỉ biết thở dài cho hành động trẻ con của cậu. Cuối cùng cả hai chén sạch mọi thứ rồi tính tiền đi về. Miệng vẫn cười tươi làm Tử loạn tim mấy nhịp mà không hề hay biết, miệng thì cứ cười theo cậu mãi. Nụ cười của sự hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc