Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 17

Tác giả: Hoàng Nhất Thiên

Hết sức xúc động vì lời nói của Toàn, thấy Tú và Hân bước vào cậu giới thiệu nhưng chưa gì Tú đã chen vào nói:
- Mình là Tú anh của nhóc Nhân và đây là người yêu mình, cô ấy tên là Hân – Tú vừa nói xong bị Hân nhéo một cái đau điến vì cái tội ăn cơm hớt.
Cả đám thấy vậy cùng nhau cười to, Tử từ phía sau đi tới trước mặt cậu, đôi mắt quan tâm mà hỏi:
- Em không sao chứ.
- Ơ…ơ…em không sao, anh là….- cậu cố nhớ nhưng không tài nào nhớ được.
- Mới có mấy ngày mà quên anh rồi sao – Tử cười hiền.
- Anh họ tui tên Dương Tử đó, không phải hai người quen biết nhau trước sao – Lan nhảy vào.
- À, hihi, em nhớ rồi, thất lễ với anh quá.
- Chào cậu mình tên Hân, rất vui làm quen với cậu – Hân đưa tay bắt tay làm quen.
- Chào cậu, rất vui được gặp các cậu – Tử bắt tay lại với Tú và Hân.
Mọi người vui vẻ với nhau, thấy vậy bà Chi đề nghị:
- Hôm nay có mặt đông đủ, thôi để cô đi chợ mua gì về làm ăn coi như họp mặt gia đình.
- Dạ đồng ý – mọi người hô to.
Thế là một bữa cơm thân mật được diễn ra hết sức ấm cúng với sự có mặt của Tú, Hân, Toàn, Phương, Lan, Tử, cậu và bà Chi. Có một điều làm cho Lan thắc mắc:
-“Tại sao anh Tử lại hăng hổ như vậy, làm sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, tại sao 2 người đó lại quen biết nhau từ bao giờ, một điều nữa là từ đó giờ anh ấy chưa hề nấu ăn trước mặt người lạ….????.”
Còn Tú và Hân thì cứ quấn quýt với nhau, họ đúng là một cặp trời sinh, luôn đành những cử chỉ thân mật cho nhau, Phương và Toàn thì miệng không ngừng xuýt xoa:
- Anh Tử ơi anh cho em nhận anh làm sư phụ nha, anh nấu ăn còn ngon hơn mấy thợ nấu ở nhà hàng nữa đó – Phương tắm tắt khen ngon.
- Em công nhận một điều là anh nấu ăn ngon tuyệt cú mèo, anh dạy em với để mai mốt em nấu cho người yêu em ăn – Toàn khâm phục tài nấu của Tử.
- Hai tụi bây dừng có mơ, muốn gì phải qua tao trước cái đã, đúc lót thì còn nghe được, còn không thì bấm nút biến khỏi cô qoét nhe mấy cưng – Lan làm bộ nói.
- Mày khỏi đi, anh Tử nhận hay không thì tùy ảnh, với lòng ngưỡng mộ cao ngất ngưởng đó tao mong ảnh sẽ cảm động, còn tiền đúc lót cho mày hả nằm mơ chưa thấy mờ mờ nữa con, phải không Toàn – Phương chế giễu lại Lan.
- Đồng ý hai tay hai chân cho bé Phương –Toàn tung hứng với Phương để chọc quê Lan.
Rồi những tràn cười sảng khoái vang lên làm cho căn nhà thông thường cô quạnh ngày hôm nay trở nên ấm cúng một cách lạ thường. Trời cũng đã về khuya mọi người ra về, Tử là người ra về sau cùng vì còn đứng trò chuyện với cậu một lúc:
- Cảm ơn anh vì bữa tối ngày hôm nay – cậu nói.
- Ờ, không có gì đâu em, anh vẫn còn chưa thực hiện lời hứa của mình – Tử nhắc nhở.
- Trời bỏ cái lời hứa đó đi, em coi như hôm nay anh thực hiện lời hứa rồi – cậu nói vui vẻ, nở nụ cười.
- Không, cái này khác, hôm nay là anh chỉ mới dùng có một chút xíu công sức sao mà xứng đáng với công sức người mẫu của em – Tử quả quyết là như vậy.
- Rồi rồi anh khó khăn quá – cậu cười để lộ chiếc răng khểnh có duyên.
- Khi nào em rãnh anh sẽ mới em một bữa thịnh soạn – Tử nở nụ cười ૮ɦếƭ người.
- Không cần tốn kém đâu anh – cậu từ chối.
- Quyết định vậy đi, anh về, hẹn gặp em vào một ngày không xa – Tử tạm biệt.
- Chào anh, chúc anh có buổi tối ngon giấc – cậu vẫy tay chào khi anh quay ra xe.
- You too – anh nói vẫy tay chào lại.
Thế là xe lăng bánh mất hút trong màn đêm. Đóng cửa lại và cậu đi lên phòng và tắt đèn đi ngủ, trong giấc ngủ cậu mơ màng bắt gặp lại nụ cười của Khương người làm cho trái tim cậu rĩ máu. Một khung cảnh huy nga tráng lệ người người xếp hàng thẳng lối, một chàng trai áo quần bảnh bao khoác trên người bộ com-lê đen sang trọng, một bài thánh ca vang lên “tèn ten ten ten tèn tén tèn ten…”, một người với bộ sa-rê trắng tinh khôi đang nước lên khoát tay chàng trai ấy, hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. Vị mục sư hỏi chàng trai:
- Con có bằng lòng lấy người đứng bên cạnh con làm vợ dù cho có đau yếu bệnh tật hay không?
- Con đồng ý – chàng trai nhìn người kế bên nở nụ cười hạnh phúc.
Vị mục sư nhìn người kế bên hỏi:
- Con có bằng lòng lấy người con trai đứng kế bên con làm chồng dù cho có đâu yếu bệnh tật hay không?
- … – người đó thẹn thùng.
Người đó đỏ mặt tính nói câu “con đồng ý” thì có một cô gái mặc nguyên bộ váy cưới màu trắng chạy tới tán vào mặt người đó một cái thật mạnh khiến khóe môi bật máu. Người con gái đó mắng:
- Mày là thằng Biến th' hãy tránh xa chồng tao, Khương chỉ thuộc về con Vy này, mày không có cửa đâu thằng bệnh hoạn Biến th' kia – nụ cười mang rợ.
Nhìn người con trai đang tay trong tay Vy người đó không ai khác là Khương như cầu xin nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn lạnh buốt cùng nụ cười điểu cùng lời nói cay độc:
- Anh xin lỗi Nhân à, người anh yêu là Vy chứ không phải em, em là một thằng bệnh hoạn, anh không muốn lấy một thằng bệnh hoạn làm vợ đâu.
Cả kháng phòng ngập tràn tiếng cười khinh bỉ, nước mắt giàn dụa cứ không ngừng cùng nhau rơi, cậu đứng dậy vụt chạy nhanh khỏi phòng và trước khi khuất bóng cậu còn nghe lời nói vang dội của Vy:
- “Con bằng lòng lấy anh Khương làm chồng hợp pháp và sẽ yêu anh ấy trọn đời.”
Tim cậu như hàng ngàn mũi tên đâm vào nó rách nát, cứ chạy chạy lên đến một mỗm đá nhô ra ngồi biển, không suy nghĩ gì nhiều cậu lao xuống biển kết thúc cuộc đời tuổi nhục của mình. Vừa lúc sóng biển đập vào mặt là lúc cậu giật mình tỉnh giấc, vẫn còn cái cảm giác ê buốt trên khuôn mặt và lăng tăng những giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên má.
Giấc ngủ đã không trở lại được với cậu, trên tay cầm bức hình của Khương mà tim cậu đau nhói, cậu nói với bức hình:
- Đến khi nào em mới thôi nhớ về anh, đến khi nào em mới có thể quên được sự hiện diện của anh trong tâm trí em. Phải chi chúng ta đừng gặp nhau và em đừng nói em yêu anh thì giờ đây có lẽ sẽ khác phải không anh, phải chi anh đừng nói những lời cay nghiệt kia thì tim em sẽ không đau nhói đến dường này.
- Em đã hứa với chính mình sẽ cố quên được anh, ngày mai em sẽ quên anh nhưng giờ thì hãy cho em được nhớ về anh, chỉ một lần duy nhất này thôi, một lần cuối này thôi anh nhé. Khương à, em yêu anh.
Ôm bức hình Khương vào lòng, cố ngăn dòng nước mắt rơi và thế rồi cậu một lần nữa chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị và không còn hình ảnh của Khương.
Ở một phương trời xa ấy Khương cũng đang nằm suy nghĩ về những chuyện đã xãy ra với mình. Khương tìm kiếm cậu suốt mấy tháng nay nhưng đều bạc vô âm tính, cố liên lạc với Hân và Tú nhưng hoàn toàn không thể được. Buồn là một chuyện nhưng bây giờ trong Khương đang nổi lên một cảm xúc mới đó là có chúc tình cảm với Vy. Khương không biết đó có thể gọi là tình yêu hay không hay chỉ là sự kín trọng của một người đầy nghị lực và mạnh mẽ quyết kiên trì theo đuổi lí tưởng của mình như Vy, anh không thể phân biệt đâu là đúng đâu là sai, mọi thứ như một đóng hỗn độn đang đợi anh sắp xếp lại. Còn với cậu thì vẫn nhớ như in cái bóng dáng cao cao nhỏ nhỏ, nước da trăng trắng, nụ cười tỏa sáng với chiếc răng khểnh có duyên. Rồi một đôi mắt nhìn anh buồn sâu thẩm nó cứ ám ảnh anh.
- Nhân à, hiện giờ em ở đâu, em có biết anh nhớ em rất nhiều không, anh xin lỗi vì là không nói cho em biết sự thật sớm hơn, anh thật đáng trách. Em hãy xuất hiện trước mắt anh một lần đi, hãy để cho anh xác định lại tình cảm của mình là anh yêu em hay là yêu Vy hay chỉ là những rung động hời hợt cho những điều mới mẻ, anh xin em đó Nhân à, làm ơn hãy xuất hiện.
Giọng nói của Khương thoáng buồn và chất chứa nhiều tình cảm trong đó, con tim thì hướng về cậu nhưng lý trí thì có chút gì đó nghiêng về Vy. Khương phải làm sao khi đặt cậu và Vy vào một bài toán với hai ẩn số nhưng mới chỉ biết được một phương trình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc