Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em - Chương 03

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Lấy một quân nhân

Nhờ có “lời cầu hôn” đột ngột của Cố Hoài Việt mà hai ngày cuối tuần nhàn nhã hiếm có của Nghiêm Chân bị hủy hoại hoàn toàn. Nhìn hai bọng mắt thâm quầng trong gương, Nghiêm Chân không nén nổi tiếng thở dài ai oán. Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô lại trang điểm thêm một lớp thật kĩ càng. Hôm nay là thứ hai, cô phải dậy sớm để tới văn phòng thu dọn đồ đạc bàn giao công việc.
Lúc Nghiêm Chân tới trường mới bảy giờ mười lăm phút, cả khuôn viên rộng lớn chìm trong tĩnh lặng, không một tiếng người. Cô chậm rãi bước về phía phòng giáo viên. Thực ra, đồ đạc của cô không nhiều, nhưng cô muốn đến sớm một chút, dọn đồ mang đi nhân lúc chưa có ai tới, tránh gặp phải tình cảnh lúng túng. Vốn tưởng đồ đạc không nhiều nhặn gì, nhưng không ngờ mất thứ vặt vãnh mà cũng xếp đầy hơn nửa thùng. Nghiêm Chân thở mạnh một hơi, bê thùng đựng đồ đi tới thư viện. Lúc này, học sinh và giáo viên đã lũ lượt vào trường, nhịp chân cô theo đà bước càng nhanh.
“Tiểu Nghiêm!” Tiếng ai gọi cách đó không xa, ngước mắt lên, cô thấy Chủ nhiệm khối Vạn Nhụy. Bà Vạn Nhụy xuống khỏi chiếc xe đạp, hỏi thăm cô: “Thùng nặng không cháu? Để lên xe bác đây này, bác đẩy đến thư viện cho.”
Nghiêm Chân cười khước từ, nhưng chung quy vẫn không từ chối được lòng nhiệt tình của bà Vạn Nhụy.
“Cháu gặp Chủ nhiệm Thường bên thư viện rồi hả? Ông ấy tốt lắm, lại cũng có quen biết với ông nhà bác. Bác sẽ nhờ ông ấy chiếu cố đến cháu.”
“Cháu cảm ơn bác, Chủ nhiệm Vạn.” Nghiêm Chân cảm kích đáp lời.
Chủ nhiệm Vạn lại lắc đầu, “Trước đây bác khuyên cháu đi thi lấy chứng chỉ sư phạm, làm đánh giá nghiệp vụ, cứ tưởng có những cái đó sẽ không đến mức không đứng vững được trong trường. Giờ xem ra, cũng không phải vậy.” Nói rồi bà ngừng lại một lát, “Nhưng mà, có còn hơn không, chỉ cần cháu chịu khó, tương lai quyết không thua kém người ta.”
“Thư viện cũng tốt lắm ạ.” Nghiêm Chân nói giọng nhẹ nhàng, “Công việc nhàn nhã, còn có thể đọc sách thoải mái.”
“Cũng không thể an phận thủ thường vậy được!” Chủ nhiệm Vạn khuyên cô, “Bác đã xem hồ sơ của cháu, nói một câu ở đây nghe không lọt tai. Bác thấy đi dạy học là thiệt thòi cho cháu đấy. Sau này có được công việc tốt hơn mà muốn đổi nghề thì bác ủng hộ cháu một trăm phần trăm.”
Chín giờ thư viện mới mở cửa. Hai người họ đến sớm, lúc này thư viện chưa có mấy người.
Tiễn bà Vạn Nhụy ra về, một mình Nghiêm Chân ngồi trong phòng làm việc. Thời tiết hôm nay rất đep. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên đôi mắt hơi díp lại của cô. Hôm trước bất chấp mưa gió, cô đã bị cảm nhẹ, về đến nhà nằm xuống là ngủ luôn, lúc tỉnh dậy cũng quên không uống thuốc, tới tận bây giờ vẫn thấy váng vất chóng mặt, tựa như còn chìm trong giấc mơ chưa tỉnh lại. Ý tứ trong lời nói của Chủ nhiệm Vạn không phải cô không hiểu, nhưng chuyện đã thành ra như vậy, cố truy cứu thêm cũng chẳng để làm gì. Các đồng nghiệp trong thư viện đã lần lượt kéo đến. Thứ sáu tuần trước, thư viện vừa nhận về một lượng lớn sách thiếu nhi. Công việc hôm nay của họ là phân loại, sắp xếp tất cả chỗ sách này để các em học sinh dễ dàng tìm đọc. Mới bắt tay vào làm mà đã tới tận trưa.
“Mới ngày đầu đã yêu nghề thế này, đừng nói với mình là cậu chuẩn bị hạ trại đóng quân ở thư viện luôn đấy nhé.” Buổi trưa đến nhà ăn của trường gặp được cô bạn thân Vương Dĩnh. Đối diện với lời trêu chọc như vậy, Nghiêm Chân chỉ cười cười. Vương Dĩnh xem như là người bạn thân duy nhất của cô ở trường này, mấy ngày trước nghe nói cô sắp chuyển sang thư viện làm còn ra sức bất bình phẫn nộ thay cô.
“Như mình đây gọi là làm nghề nào yêu nghề nấy, vứt đâu cũng tỏa sáng được.”
“Khoác lác vừa thôi.” Vương Dĩnh cười khúc khích, lại nói tiếp. “Phải rồi, giáo viên mới dạy thay cậu ấy, ngày đầu đi làm đã dạy một tiết dự giờ, ra dáng lắm, giọng nói cũng dịu dàng, đùa với bọn nhóc làm chúng nó cười rần rần.”
“Thế chẳng phải rất tốt sao?”
“Tốt á?” Thái độ như thể chuyện chẳng can hệ gì tới mình của cô khiến Vương Dĩnh nghẹn họng, vừa định nói gì đó, ngước nhìn lên, ánh mắt chợt sáng rỡ, “Ấy, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn kìa, đấy xem, đến rồi kìa.”
Nghiêm Chân cũng cảm nhận được bầu không khí trong nhà ăn phút chốc trở nên kì lạ, cô chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống, theo tầm mắt của đám đông nhìn về phía sau. Chỉ trong khoảnh khắc, cô thấy mắt mình bị ánh sáng làm cho lòa đi.
Thẩm Mạnh Kiều đứng tại cửa phòng ăn, gương mặt ửng hồng cảm nhận được sự chú ý của đám đông. Do là ngày đầu tiên đi làm, chưa nhận được đồng phục trường phát, nên cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản thoải mái, mái tóc dài đen mượt như nhung buông mềm sau lưng, cô gái ngượng ngùng đưa tay vén vén tóc, bước vào trong.
“Cô bé xinh đẹp, ngày đầu đi làm đã lấy lòng được khối người rồi. Vả lại nghe nói, gia thế oách lắm, đến cả cái cô giáo Lý lấy được anh chồng làm to nên ra vẻ ta đây ấy, thế mà nói chuyện trước mặt cô bé cũng phải cẩn thận dè chừng, ha ha ha.” Vương Dĩnh cười lên mấy tiếng, nhìn Nghiêm Chân lại thấy cô đang ngây người ra, huơ huơ năm ngón tay trước mặt cô, “Này, tiểu Chân, cậu có nghe mình nói không đấy?”
“Đang nghe đây.” Cô định thần lại, nhoẻn cười.
“Xin hỏi, em ngồi đây được không ạ?” Giọng nói êm dịu dễ nghe.
Nghiêm Chân ngước mắt nhìn, sống lưng bỗng cứng đờ. Thẩm Mạnh Kiều bưng khay thức ăn hơi khom người trước mặt họ, dáng vẻ dịu dàng quả thực rất xinh đẹp. Vương Dĩnh cũng ngẩn ra. Vẫn là Nghiêm Chân có động thái trước, cô kéo khay thức ăn của mình lui vào trong để chừa lại một khoảng trống, nói với Thẩm Mạnh Kiều: “Ngồi đi. Giờ này mọi người đều tới dùng bữa, tìm chỗ khó lắm.” Nửa câu sau như là giải thích để Vương Dĩnh nghe. Vương Dĩnh mím môi, dịch chỗ nhường cho Thẩm Mạnh Kiều.
“Buổi trưa cô Thẩm không về nhà à?” Vương Dĩnh hỏi.
“Buổi chiều còn có tiết đầu, em mới tới, muốn tranh thủ thời gian nghỉ để chuẩn bị bài.” Thẩm Mạnh Kiều nói, ăn từng miếng cơm nhỏ trong khay.
“Không ngờ cô Thẩm cũng chăm chỉ ghê nhỉ,” Vương Dĩnh nói, dứt lời liền thấy Nghiêm Chân trừng mắt lườm cô, tỏ rõ ý nhắc nhở.
Thẩm Mạnh Kiều lại không hề để tâm, cười cười, “Em mới tới, còn phải cố gắng nhiều.”
“Nhà cô không phản đối cô làm giáo viên à?” Cố phớt lờ ánh mắt nhắc nhở của ai kia, Vương Dĩnh tiếp tục hỏi.
Thẩm Mạnh Kiều ngẩn người.
Nghiêm Chân thấy sự chẳng lành, vội ngăn Vương Dĩnh lại không để cô ấy hỏi tiếp. Thế nhưng Thẩm Mạnh Kiều mỉm cười chừng như đã hiểu: “Gia đình sẽ không can thiệp vào công việc của em đâu. Em muốn làm gì thì làm việc đó. Vả lại, em tới đây không chỉ vì muốn làm giáo viên.” Nói xong, cô cười thẹn thùng, hai gò má phớt hồng, xinh đẹp động lòng người.
Tay Nghiêm Chân đang cầm đũa chợt cứng đờ. Bữa cơm này cô cũng không ăn tiếp được nữa, gẩy thêm mấy miếng rồi kéo Vương Dĩnh ra khỏi nhà ăn. Vừa ra đến ngoài cửa, Vương Dĩnh đã không nhịn được bới móc Thẩm Mạnh Kiều: “Đúng là điển hình công chúa nhỏ được nâng niu chiều chuộng, không biết sự đời hiểm ác.”
Nghiêm Chân chỉ lẳng lặng nghe, không nói năng gì.
“Ây da, Tiểu Chân, sao tay cậu lạnh ngắt thế này?” Chạm vào tay cô, Vương Dĩnh giật mình, cảm giác buốt giá như chạm vào một khối băng.
Nghiêm Chân cười cười, giọng nói cất lên có phần ngơ ngẩn: “Không sao, chắc là hôm nay trời hơi lạnh, mình mặc ít đồ quá.”
“Thế thì mua thêm vài cái mà mặc, cậu đừng tiết kiệm nữa.” Vương Dĩnh ân cần nói, “Đám phó thường dân chúng mình, kiếm được vài đồng lương túng bấn, thật không sao bì được với mấy người có quyền có thế, muốn gì được nấy, dù muốn sao trên trời, cũng có người trèo lên hái xuống cho.”
“Cậu ghen tị à?”
“Nói thật nhá, đúng là thế đấy. Nếu có một người như vậy cầu hôn tớ, chưa biết chừng tớ đồng ý ngay không cần suy nghĩ.” Vương Dĩnh nói xong, bật cười tự giễu, “Cậu nói xem, có phải tớ thực dụng quá không?”
Nghiêm Chân nhoẻn cười không nói. Không phải Vương Dĩnh quá thực dụng, mà căn bản chuyện hôn nhân chẳng thể khiến con người ta kỳ vọng quá nhiều.
Về đến văn phòng, chiếc điện thoại cố định trên bàn cô đổ chuông, Nghiêm Chân bước tới nghe điện. Là cô giáo Lý. “Nghiêm Chân, vừa nãy bà nội cô điện thoại tới tìm, bảo là không gọi được vào di động của cô. Cô vẫn chưa nói với bà là chuyển sang thư viện rồi à?”
Nghiêm Chân thót tim, vội cúp máy, gọi về cho bà nôi. Điện thoại được kết nối rất nhanh, Nghiêm Chân dò hỏi: “Nội, nội tìm con có chuyện gì ạ?”
Đầu bên kia bà nội im lặng vài giây mới nói: “Con đổi việc rồi à? Nghe đồng nghiệp của con bảo, con chuyển sang thư viện làm việc rồi hả? Không làm cô giáo nữa à?”
Hỏi liền một mạch ba câu, Nghiêm Chân mới biết bà nội đã có phần tức giận: “Nội, nội nghe con nói.”
“Khỏi cần nói nữa!” Giọng bà cụ dứt khoát, chẳng cho cô được mảy may cơ hội lên tiếng, “Lúc trước nội đã nói với con thế nào hả?”
“Con, con sợ nội lo lắng. Vả lại, công việc này tốt lắm...” Nghiêm Chân còn chưa nói hết, bà nội đã cúp máy. Nghe tiếng tút tút kéo dài trong điện thoại, cô bỗng thấy bất lực.
Suốt buổi chiều, Nghiêm Chân thấp thỏm không yên. May sao đến chiều sách đã được xếp xong, cô xin phép Chủ nhiệm Thường cho về sớm, lên xe đạp phóng vội về nhà. Lúc này là tầm bốn, năm giờ chiều, mặt trời nhàn nhạt nắng. Nghiêm Chân dựng xe cẩn thận dưới sân rồi lên lầu. cô dè dặt gõ cửa mấy tiếng, không có ai đáp lời. Lại gõ thêm mấy tiếng nữa, vẫn không có ai ra mở cửa. Lòng cô chợt nặng trĩu, cầm chìa khóa mở cửa. Nhà cửa trống vắng, Nghiêm Chân đảo mắt nhìn quanh một vòng phát hiện bà nội không có nhà liền sang gõ cửa nhà thím Lý đối diện. Thấy nét mặt cô nôn nóng, thím Lý cũng sốt sắng theo: “Không có bên nhà thím, lúc trưa vẫn thấy bà nội cháu mà. Bà nói đi ngủ một giấc, thế là thím quay về. Bà không có ở nhà à?”
Nghiêm Chân không có thời gian trình bày nhiều với thím Lý, cầm lấy chìa khóa đi tìm ở những chỗ bà nội vẫn thường lui tới. Đã tìm từng nơi một nhưng đều không thấy tăm hơi. Thấy trời đã tối hẳn, cô đi tới đi lui trong phòng, càng lo lắng hơn.
“Tiểu Chân, cháu nói thím nghe xem nào, rốt cuộc là làm sao?”
Nghiêm Chân kể sơ lược lại chuyện cô thay đổi công việc, thím Lý liền cười bảo: “Ôi, chuyện có thế thì giận được cháu đến mức nào cơ chứ? Không phải lo, hai thím cháu mình đi tìm, nhé.”
Đúng vậy, giận được cô đến mức nào cơ chứ. Nghiêm Chân trầm ngâm suy nghĩ, chợt nhớ tới điều gì, với lấy đồ chạy vội ra ngoài.
“Cháu đi đâu đấy?” Thím Lý hỏi với theo.
“Cháu tới trường xem sao.” Nghiêm Chân vừa thay giày vừa trả lời, “Thím ở đây đợi nhé, bà nội về thì gọi vào di động giúp cháu.”
“Ừ, được rồi.” Thím Lý đáp, nhìn bóng cô chạy vội ra ngoài, lắc đầu chậm rãi.
Từ cuộc điện thoại bà nội gọi trưa nay, Nghiêm Chân đã có dự cảm không lành, giờ cô chỉ sợ bà nội trong lúc lửa giận bừng bừng đến tận trường cô tìm gặp lãnh đạo. Cổng trường trông giữ nghiêm ngặt, thông thường những người không có giấy giới thiệu ở ngoài muốn vào trong đều phải gọi điện cho người ra đón, lúc này cô lại không có ở trường, đợi đến khi bà nội cãi nhau với bác bảo vệ ở cổng thì nguy to. Nghĩ vây, tốc độ đạp xe của Nghiêm Chân lập tức tăng lên mấy lần.
Quả đúng như cô dự liệu, bà nội thực sự đã tới trường học, nhưng khi cô đến trường thì phát hiện cảnh tượng mà cô vừa nghĩ trong đầu không hề diễn ra, vì đứng bên cạnh bà nội còn có một người nữa, vóc người cao gầy ấy, cho dù ở cách khá xa Nghiêm Chân cũng có thể nhận được là ai. Cố Hoài Việt, sao anh ta lại có mặt ở đây? Cô bất giác đi chậm lại, nhưng bà nội thóang nhìn đã trông thấy cô, vội kéo cô tới: “Con đi đâu đấy hả? Gọi vào di động cũng không được!”
Nghiêm Chân nhìn chiếc di động, đúng là có một cuộc gọi nhỡ, gọi lúc cô đang trên đường đạp xe tới trường. Nhìn số, chắc là gọi bằng di động của Cố Hoài Việt. Cô nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Theo lý thì trường đã tan học từ lâu, đi đón con cũng không phải đón vào giờ này chứ?”
Cố Hoài Việt nhướng mày: “Đi ngang qua.” Anh vừa đi thăm một thương binh đang nằm ở bệnh viện thành phố, lúc trở về thì trông thấy bà cụ đang loay hoay trước cổng trường, thế là anh bèn xuống xe. Ai biết đâu hai ông bà cụ này người nọ lại ương ngạnh hơn cả người kia, ông cụ bảo vệ càng không cho vào, bà cụ lại càng đòi vào, trong lúc bất đắc dĩ, anh đành phải gọi điện cho Nghiêm Chân.
“Vừa hay, con đến rồi, con mau đưa nội vào trong gặp lãnh đạo trường. Mau lên!” Bà nội một tay túm lấy cô lôi tới, kéo cô đi vào trong trường.
Nghiêm Chân luống cuống ngăn bà lại, không để bà gây chuyện: “Nội, nội tìm lãnh đạo trường con để làm gì?”
“Nội phải hỏi ông ấy, cháu nội đang dạy tốt như thế ông ấy dựa vào đâu mà chuyển việc? Thư viện à, ở thư viện thì làm được cái gì? Suốt ngày thu dọn mấy quyển sách ấy hay sao?”
Nghiêm Chân không biết làm sao, lại cũng không thể cứng rắn với bà nội được: “Không phải như nội nghĩ đâu, tri thức trong thư viện cũng nhiều lắm chứ. Vả lại, không phải trường học ép buộc con qua đó đâu, là do con đồng ý đấy.”
Nghe cô nói vậy bà nội liền nổi nóng ngay: “Sao con lại đồng ý, con là quả bóng, mặc cho ai muốn đá đi đâu thì đá à?”
Nghiêm Chân chẳng muốn nhắc đến chuyện riêng tư thế này trước mặt Cố Hoài Viêt, như vậy khiến cô thật khó xử, do đó tạm thời cô đành phải dùng cách nói dối để xoa dịu bà nội trước: “Không ở lâu đâu ạ, đợi đến học kỳ sau điều chỉnh lại các vị trí là con có thể được chuyển về rồi.”
“Thật không?”
“Thật ạ.” Nghiêm Chân cam đoan, bà nội vẫn còn bán tín bán nghi, nhân lúc bà còn đang dao động, Nghiêm Chân vội nói thêm, “Thôi được rồi, về nhà đi đã, trời tối rồi kìa.”
Đúng lúc này vừa khéo để Cố Hoài Việt nói chen vào: “Tôi đưa hai bà cháu về.”
Theo trực giác, Nghiêm Chân muốn từ chối, nhưng bà nội đã đi trước cô một bước ngồi lên xe anh, Nghiêm Chân có không cam tâm tình nguyện đi nữa cũng đành chịu thua. Cô liếc nhìn Cố Hoài Việt rồi theo lên xe.
Lần này, Cố Hoài Việt làm người tốt một cách vẹn toàn, không những lái xe vào trong khu nhà nhỏ, còn đích thân đưa họ lên tận trên lầu. Bà nội hứng chí liền mời anh vào nhà. Bà vẫn làm mặt lạnh với Nghiêm Chân, vừa vào phòng đã nói với cô: “Đừng có đứng ngây ra đó, người ta đã giúp đỡ mình như thế, còn không biết đường rót nước mời người ta đi à?”
Cố Hoài Việt nghe vậy liền nói không làm phiền nữa, còn chuẩn bị đứng dậy ra về, không ngờ Nghiêm Chân giơ tay ra chặn anh lại, cô nói: “Anh ngồi đi.” Nói xong liền đi rót nước, còn cung kính đặt trước mặt anh. Cố Hoài Việt im lặng quan sát hết thảy, thấy hơi mất tự nhiên.
Bà nội mỉm cười với Cố Hoài Việt: “Phải cảm ơn cháu đây, đã là lần thứ hai giúp đỡ rồi nhỉ? Cháu bà nó cũng không hiểu chuyện, không biết mời cháu tới nhà ngồi uống nước. Phải cảm ơn từ lâu rồi mới phải.”
Giọng Cố Hoài Việt nhã nhặn khiêm tốn nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, bà không cần để tâm đâu ạ.”
Bà nội rất vừa lòng với thái độ của anh, cười đến híp cả mắt, nhìn thấy Nghiêm Chân lại không nhịn được thở dài: “Ôi, cháu gái bà nó ngốc nghếch, ra ngoài cứ hiền lành thật thà quá thôi, mặc cho người ta bắt nạt. Tưởng bà ru rú trong nhà cả ngày thì không biết gì đấy, công việc ở chỗ thư viện đấy là bán sức lao động, có được tác dụng gì đâu!”
Cố Hoài Việt cân nhắc một lát, không tiếp thêm lời lúc bà cụ còn đang bốc hỏa. Nghiêm Chân lăng lẽ đứng dựa góc tường nãy giờ, giống như một cô học trò phạm lỗi bị phạt đứng. Từ lúc về đến nhà, cô vẫn giữ nguyên trạng thái trầm lặng như vậy, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Bà nội vẫy tay, chừng như không định nói thêm về chủ đề này nữa, bà hỏi Cố Hoài Việt: “Ăn cơm chưa cháu? Hay ở lại đây ăn bữa cơm đã nhé?” Nói xong liền kêu Nghiêm Chân đi nấu cơm.
Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm Chân, vội nói, “Không cần đâu ạ. Nhà cháu đã nấu cơm rồi, cháu xin phép về trước.” Anh tìm đại một cái cớ nói cho qua chuyện.
Bà nội gật gật đầu vẻ tiếc nuối, lại nói với Nghiêm Chân: “Tiểu Chân, cháu ra tiễn cậu ấy đi.”
Nghiêm Chân im lặng bước ra cửa, Cố Hoài Việt chỉ đành cười khổ theo sau. Thấy cô càng bước càng nhanh, Cố Hoài Việt buộc phải cất tiếng gọi: “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân đi chậm lại, đứng trước cửa xe anh, nét mặt làm vẻ cung tiễn rước anh rời đi. Đợi anh tới gần, mới cúi đầu lí nhí nói câu cảm ơn, gần như không nghe ra được.
Cố Hoài Việt nheo mắt, nói: “Nghiêm Chân, tôi giúp chuyện này, có phải là đã giúp sai không?” Nói xong anh nhìn cô đăm chiêu, nhưng cô vẫn cúi gằm im lặng. Đúng lúc anh tưởng không đợi được câu trả lời từ cô nữa, chuẩn bi mở cửa lên xe đi, Nghiêm Chân chợt cất tiếng gọi anh lại: “Cố Hoài Việt.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô. Nghiêm Chân đã ngẩng lên, điều khiến anh kinh ngạc là, dưới ánh chiếu của đèn đường, đôi mắt cô nhìn về phía anh ngời sáng lạ thường. Anh chăm chú nhìn cô mấy giây, rất nhanh định thần lại: “Sao thế?”
Nghiêm Chân thầm hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi: “Anh còn nhớ những lời đã nói hôm đó không?”
Chuyện như vậy, sao anh có thể quên nhanh thế được: “Hôm ấy là tại tôi đã đường đột, mong cô đừng bận tâm.”
Cô dường như không nghe thấy, chỉ nhìn anh, trong đôi mắt màu nâu dường như pha trộn rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhất thời anh không sao hiểu thấu. “Anh còn nhớ thì tốt.” Cô nói, “Xem hôm nào đi làm đăng kí đi.”
Anh sững sờ, ánh mắt vốn yên bình phẳng lặng phút chốc gợn sóng, “Cô nói gì cơ?”
“Tôi bảo là”, Nghiêm Chân nói rõ ràng từng chữ, “Tôi đồng ý, lấy anh.”
Lần này, Cố Hoài Việt nghe rất rành rọt, anh ngập ngừng một lát, muốn nói gì đó nhưng đã bị Nghiêm Chân ςướק lời: “Anh không đồng ý à?”
“Không phải, cô nghe tôi nói đã....”
Anh đưa tay ra định nói điều gì, lại bị Nghiêm Chân nhanh chóng cắt ngang: “Thời gian làm đăng ký anh cứ quyết định, lúc nào tôi cũng rảnh.”
Cố Hoài Việt đứng sững sờ tại chỗ, cho đến khi tiếng sập cửa trên lầu vọng tới anh mới hoàn hồn, khóe môi nhúc nhích, khẽ cười khổ.
***
Nghiêm Chân mất ngủ, trọn cả một đêm.
Nằm trên giường, mở to mắt nhìn ánh trăng rọi vào ngoài cửa sổ, cô không hề thấy buồn ngủ. Trong đầu tràn ngập hình ảnh gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Cố Hoài Việt, cô cố gắng xua đuổi cũng không chịu biến mất. Khó khăn lắm mới ngủ được, cuối cùng lại mơ thấy ác mộng, lúc hốt hoảng tỉnh dậy, Nghiêm Chân lấy tay ôm Ⱡồ₦g иgự¢, nơi đó đập rất nhanh.
Chật vật mãi mới bình ổn lại được hô hấp, Nghiêm Chân nhìn ánh ban mai chiếu qua lớp rèm cửa sổ, than thầm một tiếng tự mình làm bậy còn trách ai, xoay người bước xuống giường.
“Sao dậy sớm thế?” Bà nội trước nay luôn dậy rất sớm ngạc nhiên nhìn cô.
“Dạ, con không ngủ được nữa.” Cô tiện tay vấn tóc lên, trông gương mặt bà nội đầy quan tâm, do dự tới lui mấy bận mới mở lời: “Nội ra phòng khách một lát được không, con có chuyện muốn nói với nội.”
“Nói chuyện gì thế?” Bà nội ngồi xuống ghế sofa, “Chuyện công việc hả?”
“Không phải đâu, nội.” Nghiêm Chân dịu dàng ngắt lời bà, “Con muốn nói về chuyện riêng của con.”
Đêm qua trong lúc không ngủ được đã nghĩ ngợi rất lâu, lúc này đối diện với bà nội, cô cũng đã có thể nói ra được thành lời.
Bà nội bỗng cảm thấy bất ngờ: “Chuyện, chuyện riêng à? Con cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện riêng rồi đấy à?”
Nghiêm Chân bật cười, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”
Bà nội nhận được câu trả lời khẳng định vẫn không dám tin: “Không phải tìm đại một người về gạt nội chứ hả?” Gí tay lên trán cô, “Con từng có tiền án rồi đấy nhé.”
“Lần này không thế đâu ạ.” Lần này nhất định nội sẽ hài lòng, cô nghĩ thầm trong bụng.
Cả buổi sáng, suy nghĩ của Nghiêm Chân cứ lơ đãng tận đâu. Kế hoạch công việc dàn trải trên bàn, mà cô hầu như chưa để mắt dến, vì chỉ hơi phân tâm môt chút là cô lại nhớ về tối qua, nhớ về những lời cô đã nói, để rồi kéo theo đó lại là một phen buồn bực.
“Chị Nghiêm, chuông điện thoại kìa.” Tiểu Lưu ngồi đối diện cười tít mắt nhắc gọi, cô mới phát hiện mình lại đang ngẩn ngơ, vội ngượng cười bắt máy. Là Cố Hoài Việt.
Nghiêm Chân cố gắng ổn định lại tâm trạng: “Có chuyện gì à?”
“Chuyện tối qua.” Giọng nói của anh rất điềm tĩnh, chừng như đang nhắc đến một chuyện không thể bình thường hơn được nữa, “Tôi muốn hỏi em, em có nghiêm túc không?”
Lòng Nghiêm Chân rối bời: “Đương nhiên, tôi không đùa cợt kiểu này.”
Cố Hoài Việt không ngờ cô sẽ trả lời nhanh chóng và chắc chắn như vậy, ngừng lại một thóang, mới nói: “Vậy thì tốt.”
Nghe anh nói ra chữ “tốt” ấy. Nghiêm Chân cuối cùng đã thở phào một hơi. Nhưng không lâu sau, cô lại nghe thấy anh nói: “Nếu đã như thế, sắp xếp một chút, chính thức ra mắt người lớn hai nhà đi. Vừa hay tối nay rảnh, tôi tới đón em sang nhà tôi, thế nào?”
“Này, nhanh vậy à?” Nghiêm Chân hốt hoảng.
“Tôi sắp phải về đơn vị rồi, nên buộc phải lo xong chuyện này trong mấy ngày tới.” Sư đoàn đã lên kế hoạch huấn luyện để chuẩn bị cho đợt diễn tập quý sau, anh phải gấp rút trở về. Thấy cô không nói gì, giọng anh dịu lại, “Không tiện à? Hay là em còn cần suy nghĩ thêm?”
“Không phải.” Nghiêm Chân vội ςướק lời, cắn cắn môi, nói, “Sáu giờ tối tôi tan làm.” Ngắt điện thoại, Nghiêm Chân vẫn còn thấy ngỡ ngàng. Tuy sự việc tối qua là do cô đề xuất, nhưng rõ ràng anh nhập vai còn nhanh hơn cả cô. Sao có thể như thế được nhỉ? Rõ ràng tối qua anh bị cô làm cho nghẹn lời đến nói một câu cũng không xong cơ mà! Xem ra, rốt cuộc là cô đã đánh giá thấp anh. Có điều như vậy cũng tốt, vốn dĩ cô không định để lại cho mình đường lui.
***
Trời chạng vạng, Cố Hoài Việt đúng sáu giờ đến đón cô.
Đây không phải lần đầu hai người gặp gỡ, nhưng Nghiêm Chân lại thấy lúng túng hơn cả lần trước. Còn anh dường như không biểu lộ gì, yên lặng đợi cô lên xe, còn mở cửa xe giúp cô.
“Cảm ơn anh.” Giọng Nghiêm Chân hơi mất tự nhiên.
Anh điềm tĩnh nhìn cô, “Không có gì.”
Tiết trời lạnh dần, sáu giờ trời đã tối hẳn, chiếc xe chầm chậm hòa vào tuyến đường chính, ánh đèn đường trên cao tỏa xuống chiếu vào kính cửa. Nghiêm Chân nhớ lại cuộc điện thoại gọi về cho bà nội trước giờ tan làm, cô nói với bà tối nay có hẹn, chắc sẽ về nhà muộn. Bà nội đương nhiên vui sướng vô cùng, luôn miệng nhắc cô xem khi nào dắt tới nhà cho bà gặp mặt. Cô đồng ý. Như thể được lây lan cảm xúc của bà nội, sau khi cúp máy, cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thực chất, từ cuộc điện thoại anh gọi ban chiều, tinh thần cô đã trở nên hoang mang bất định giống như tối hôm qua. Có lẽ anh nói đúng, như vậy cũng tốt. Nghiêm Chân tự an ủi mình.
Còn cách Cố viên một con phố, lúc đèn đỏ bật sáng, Cố Hoài Việt giảm tốc độ rồi dừng lại, Nghiêm Chân đang ngồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, chợt kêu lên một tiếng.
“Sao thế?”
Nghiêm Chân nhìn anh, cụp mắt ủ rũ: “Tôi để quên quà tặng hai bác ở văn phòng rồi.” Giờ ăn trưa, cô đã xin nghỉ một tiếng để tới siêu thị cách trường không xa mua ít quà gặp mặt. Tuy chỉ là chút quà mọn bày tỏ thành ý nhưng cũng tiêu tốn của cô không ít tiền.
Cố Hoài Việt trầm tư vài giây, khóe môi khẽ cong cong. Hề đèn đỏ, anh tăng tốc lái xe đi, chỉ một lát sau đã tới trước cổng Cố viên, đỗ xe xong, anh mở cửa cho cô: “Nghiêm Chân, không cần căng thẳng.”
Nghiêm Chân không kìm được chớp mắt vài cái. Cô đang căng thẳng sao?
Khoảng sân rộng rãi vắng vẻ, đại sảnh sáng ánh đèn, chắc hẳn mọi người đang đợi bên trong. Tuy trước đây đã từng đến một lần, nhưng dẫu sao khi đó là với tư cách “bạn bè”, lần này hoàn toàn khác. Hôm nay, cô sẽ bước vào gia đình này bằng một thân phận mới. Cửa phòng khách chợt mở, một bóng hồng từ trong bước ra mang theo giọng nói dịu êm: “Anh hai về đấy à? Ơ? Có cả cô giáo Nghiêm nữa này?”
Nghiêm Chân biết cô ấy, là Lương Hòa, vợ của Cố Hoài Ninh, em trai Cố Hoài Việt. Một người con gái tính tình hòa nhã, nhu mì. Cô mỉm cười thay lời chào, phần còn lại để dành cho Cố Hoài Việt giải thích. Cố Hoài Việt nhìn Lương Hòa, rồi hướng mắt vào trong phòng khách, thấy bà Lý Uyển và chị Trương đang bận bịu chuẩn bị bữa tối. Vốn dĩ là một bữa cơm gia đình bình thường, nhưng giờ xem ra không còn bình thường như vậy nữa. “Hòa Hòa, tối nay ông cụ có về không?”
“Có ạ.” Lương Hòa tươi cười đáp, “Chiều nay Hoài Ninh đưa ông cụ tới bệnh viện thăm một đồng đội cũ, trước khi đi có dặn là sẽ về. Em chuẩn bị ra ngoài cổng xem đây.”
“Ừ, thế thì tốt.” Anh nghiêng đầu, khẽ đưa tay quàng vai Nghiêm Chân. “Vào nhà thôi.”
Nghiêm Chân hơi bối rối đáp lại một tiếng. Lương Hòa nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, chỉ vào bóng lưng Nghiêm Chân, nhìn sang Cố Hoài Việt, nhận được một câu trả lời thế này, “Đợi lát nữa thím sẽ biết.”
Rất hiển nhiên, còn có người kinh ngạc hơn cả Lương Hòa.
Khi Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vào cửa thì bà Cố vừa từ trong bếp đi ra, ngẩng lên nhìn thấy hai người họ đứng sóng đôi bên nhau, đĩa thức ăn tinh tế đang bưng trên tay suýt chút nữa tuột khỏi, Cố Hoài Việt nhanh nhẹn đỡ lấy.
“Hoài Việt, đây, đây là?” Bà Lý Uyển lau tay, nhìn Nghiêm Chân chằm chằm.
“Là Nghiêm Chân, không lẽ mẹ quên rồi à?” Nói rồi anh đặt đĩa thức ăn lên bàn
“Không, không phải?” Bà Lý Uyển túm tay áo Cố Hoài Việt, vẻ không dám tin, “Con làm cho mẹ loạn cả lên rồi, con đưa cô ấy về là....?”
Thấy ánh mắt mẹ mình có đôi chút kinh ngạc, ít nhiều mong đợi lại thêm vài phần khó tin, anh nhìn Nghiêm Chân, cô đứng đó yên lặng, bẽn lẽn cười, và rất dễ nhận ra, cô còn hơi căng thẳng. Quay đầu lại, anh vỗ vỗ lên vai mẹ: “Vào bàn đi đã mẹ, đợi ông cụ về rồi con nói chuyện.”
Nghiêm Chân bước tới, khẽ gọi: “Bác ạ.”
Nét rụt rè thấp thoáng ấy khiến bà Lý Uyển lập tức thấy như mở cờ trong bụng. Không lẽ, mấy hôm trước bị bà mắng cho một trận mà con trai đã thông suốt rồi? Thật sự là cô gái này đây sao? Bà vội cất tiếng đáp lời, dắt Nghiêm Chân ngồi vào chỗ bên bàn ăn, ông cụ gọi điện nói sẽ về hơi muộn, cả nhà cứ ăn cơm trước, không cần đợi họ nữa.
Có thể nhìn ra, tối này bà Lý Uyển sôi nổi hơn hẳn ngày thường, bà luôn tay gắp đồ ăn cho Nghiêm Chân, nhìn chiếc bát đã bị nhồi cao như núi, cô không biết phải làm sao. Lương Hòa cười: “Mẹ, cẩn thận, khéo làm cô Nghiêm no vỡ bụng bây giờ.”
Câu nói này đúng là đã giải vây cho cô. Bà Lý Uyển đặt đũa xuống, nhìn Lương Hòa: “Hòa Hòa, con ăn xong thì gọi điện ngay cho Hoài Ninh, bảo nó đừng đưa bố con đi lung tung khắp nơi, mau về nhà. Cứ bảo anh con có chuyện cần nói.”
“Không cần vội đâu mẹ.” Thấy mẹ mừng rỡ thái quá, Cố Hoài Việt liền ngăn lai, “Chúng con có thời gian mà.”
Có lẽ anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được nỗi lòng của bà Lý Uyển. Thực sự, yêu cầu của bà với đứa con trai lớn này cũng chẳng là bao, có thể làm cho con đưa một cô gái về nhà quả thật đã là tin vui động trời rồi. Khó khăn lắm mới đưa về được một cô, trong lòng bà cũng không sao tin nổi, chỉ sợ chớp mắt thôi là người sẽ biến mất. Tâm trạng vừa mừng vừa lo, suy tính trăm chiều.
Bên ngoài vang tiếng còi xe, Nghiêm Chân đặt đũa xuống, quay đầu lại đúng lúc thấy ông Cố Trường Chí cùng Cố Hoài Ninh vừa bước vào phòng. Lần trước tuy rằng đến chúc thọ nhưng cơ hội để Nghiêm Chân trò chuyện trực tiếp với lão Tướng quân không nhiều, e là ấn tượng của ông về mình cũng không hề sâu đậm.
Quả nhiên, phản ứng của ông Cố Trường Chí lúc thấy Nghiêm Chân giống hệt như bà Lý Uyển, sững người ra. Còn Cố Hoài Ninh đi sau ông thì nhướng nhướng bên mày, sau đó lại mang vẻ mặt rất thản nhiên.
“Cháu chào bác ạ!” Nghiêm Chân hơi khom lưng cúi chào ông Cố. Ông Cố ừ một tiếng, ánh mắt băn khoăn luân chuyển qua lại giữa hai người.
“Bố, nếu không bận gì thì bố vào phòng khách với mẹ đi ạ. Con và Nghiêm Chân có chuyện muốn nói với bố mẹ.” Không đợi ông Cố Trường Chí cất lời hỏi, Cố Hoài Việt đã lên tiếng trước.
Ông Cố Trường Chí đưa chiếc áo khoác cho Lương Hòa, đăm chiêu nhìn hai người họ, tức khắc hiểu được phần nào. Tiền trảm hậu tấu, chiêu này mấy đứa con trai của ông sử dụng còn thành thạo hơn cả bố chúng.
“Nói đi.” Bưng tách trà vừa pha, ông Cố Trường Chí nói, nhưng vừa dứt lời đã bị bà Lý Uyển trừng mắt lườm: “Về đến nhà rồi còn làm ra vẻ gì nữa.”
Lão Tướng quân không để ý tới bà, chỉ nhìn về phía Cố Hoài VIệt.
“Cũng không có chuyện gì lớn.” Trước mặt bố, Cố Hoài Việt giữ tư thế ngồi chuẩn mực, nét mặt thư thái, “Hôm nay con đưa Nghiêm Chân tới, là muốn để bố mẹ được gặp mặt con dâu tương lai.”
“Ồ?” Dù đã dự tính từ trước nhưng ông Cố Trường Chí vẫn không khỏi kinh ngạc. Ông vốn tưởng con trai chỉ dắt một người về lấy lệ với hai ông bà cụ. Nghiêm Chân cũng lần đầu tiên nghe thấy anh trực tiếp nói ra thân phận của mình như thế, hơi ngơ ngẩn. Chỉ có bà Lý Uyển là thấy nhẹ nhõm, niềm vui hiện cả trên khóe mắt.
“Đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Ông Cố Trường Chí không tỏ thái độ gì, chỉ ôn tồn hỏi.
Cố Hoài Việt nhìn sang Nghiêm Chân, thấy cô không cúi đầu, tó ý không hề phản đổi, mới nói, “Nghĩ kĩ rồi ạ. Với lại trước khi về đơn vị, chúng con muốn hoàn tất chuyện này luôn.”
Ông Cố Trường Chí hơi nheo mắt, “Gấp thế à?”
“Cũng không phải là gấp, con vốn dĩ không có nhiều thời gian.” Cố Hoài Việt đáp, cùng lúc trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù ông cụ không để tâm thì sợ là bà cụ đã tìm hiểu cặn kẽ ngọn nguồn về Nghiêm Chân rồi. Vì anh chưa từng chủ động đưa cô gái nào về nhà, lần chủ động này, dĩ nhiên bà cụ lại càng coi trọng.
Quả vậy, bà cụ nhỏ nhẹ nói với ông cụ: “Thôi, con nó đã nghĩ thông rồi, ông còn can thiệp vào làm gì? Mấy cái thủ tục đấy ông ở bên cạnh giúp đỡ một chút có phải là xong rồi không?”
“Xằng bậy!” Ông Cố quát lớn, không ai dám hé răng. Lão Tướng quân đặt tách trà xuống bàn, nén cơn giận lại, “Dù bà có sốt ruột thế nào, cũng không thể nhắm mắt đồng ý thế được. Con trai bà suy tính cái gì tôi không rõ hay bà không rõ? Nếu làm lỡ dở con gái nhà người ta thì bà có hối kịp không. Một người chưa đủ còn muốn hai người?”
Bà Lý Uyển đuối lý, mấp máy môi không dám nói gì thêm. Mắng bà Lý Uyển xong, ông cụ nhìn Cố Hoài Việt, “Con, đứng dậy, lên phòng sách với bố.”
“Thưa bác Cố.” Nghiêm Chân im lặng hồi lâu lúc này chợt lên tiếng. Thoạt tiên cô mỉm cười, “Bác không cần lo lắng đâu ạ.” Cô đứng dậy sánh vai với Cố Hoài Việt, cô có cảm giác lúc này anh cần sự ủng hộ từ cô, “Cháu không quan tâm anh ấy suy tính điều gì, chỉ cần biết, chúng cháu hợp nhau là đủ rồi ạ.” Nghiêm Chân dặn lòng, đã đưa ra quyết định đương nhiên cô không thể chùn bước. Chẳng phải họ hợp đôi nhất hay sao? Đương nhiên là phải. Lý do à? Anh đã nói với cô rồi.
Ông Cố Trường Chí trầm ngâm một chốc, chừng như đang quan sát cô. Đó là ánh mắt sắc sảo, thấu suốt tâm can. Chỉ một ánh nhìn có thể uy Hi*p cả đám đông người. Nhưng với người phụ nữ trước mặt, không, trước mặt ông cô vẫn chỉ là một cô gái, ông không nhìn thấy mảy may dối trá hay miễn cưỡng nào. Ánh mắt cũng như lời nói của cô, rất dễ lấy được lòng tin của người khác. Ông ngẫm nghĩ rồi mở lời, giọng nói sau cơn tức giận vừa rồi đã hơi dịu đi, dẫu gì ông cũng đã già, “Cháu gái, đây là quyết định của cháu?”
Nghiêm Chân gật đầu. Ông Cố Trường Chí lại nhìn cô thêm vài giây, rồi nhìn Cố Hoài Việt, sau cùng, khẽ thở dài: “Thôi được.” Nói xong ông quay lưng bước lên lầu, chưa được vài bước đã nghiêng đầu quay lại: “Nếu đã quyết định rồi thì cũng mau mau chóng chóng đi.” Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Hoài Việt, khẽ cười. Cuối cùng, đâu đã vào đấy.
Việc Nghiêm Chân đến nhà khiến bà Lý Uyển hết sức vui mừng, kéo tay cô thầm thì bao nhiêu điều mới chịu tha cho cô về. Lúc ra khỏi cổng nhà họ Cố, Nghiêm Chân bỗng nhớ ra điều gì, nhìn quanh quất một vòng: “Sao không thấy Gia Minh đâu?” Cố Hoài Việt đi theo sau, khựng lại một chút mới trả lời: “Mấy hôm nay nó ở bên bà ngoại.”
Khuôn mặt đang tươi cười bỗng cứng đờ, nhưng rồi khôi phục rất nhanh, cô nói, “Đưa tôi về nhà thôi.”
“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt chợt gọi, giữ chặt lấy tay cô. Nói thật lòng, ban nãy cô cũng làm anh phải kinh ngạc một phen, vậy nên, có một số chuyện anh thực sự phải hỏi cho rõ, “Tôi muốn biết, vì sao đột nhiên em lại đồng ý?”
Cô nhìn anh chăm chăm, mặt hiện nét cười: “Tôi vừa nói lý do lúc nãy rồi còn gì.”
“Tôi tin vẫn còn nguyên nhân khác nữa.” Anh nói giọng chắc chắn.
Ánh mắt khẽ dao động, cô cười đáp: “Thực ra những lý do anh nói hôm đó tôi suy nghĩ kĩ lại một chút, thấy rất có lý. Anh đi lính xa nhà, hai chúng ta đều sẽ rất tự do. Hơn nữa, bất kẻ có thế nào, với nhà anh, nhà tôi đây cũng coi là tin mừng. Còn cả Gia Minh nữa, tôi rất quý cậu bé.” Nói xong cô nhìn anh, ánh mắt chân thành: “Hay là, bây giờ, anh cần suy nghĩ lại?”
Câu hỏi này với anh mà nói tràn đầy khiêu khích, Cố Hoài Việt trầm ngâ giây lát, rồi mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó.”
Tối hôm nay, cuối cùng Nghiêm Chân đã có thể nhắm mắt đi vào giấc ngủ, tuy chẳng phải một giấc ngủ ngon lành nhưng dù sao vẫn hơn là mất ngủ.
Sáng hôm sau cô vị bà nội gọi dậy, bà nội cười cô: “Lớn bằng ngần này rồi, sao vẫn cứ ngủ nướng hả, dậy mau, ra xem ai đến kia kìa.” Người có thể khiến cho bà nội vui mừng như vậy quả thực không nhiều, không lẽ là họ hàng dưới quê lên chơi? Nghiêm Chân mơ mơ màng màng, chỉnh lại bộ đồ ngủ, vừa chải tóc vừa bước ra ngoài. Vừa bước khỏi phòng liền ngây người. Chỉ thấy Cố Hoài Việt trong bộ quân phục đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, bên cạnh anh đặt mấy hộp quà được đóng gói đẹp mắt. Trông thấy bộ dạng cô lúc này, anh cũng chỉ điềm tĩnh gật đầu.
Bà nội phải ra tay gọi hồn cô trở lại: “Trông đứa cháu ngốc nghếch của bà này, vừa thấy người ta đã ngây ra rồi, mau vào đánh răng rửa mặt đi.”
Nghiêm Chân đỏ mặt chui tọt vào phòng vệ sinh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là tại sao sớm ngày ra đã thấy người này ở trong nhà mình. Rửa qua loa một lượt xong, cô bước vội ra ngoài. Bà nôi đang đun cháo trong bếp, xem ra chuẩn bị mời Cố Hoài Việt ở lại ăn sáng. Cô bước nhanh vài bước, khẽ giọng hỏi: “Sao anh đến sớm thế?”
Cố Hoài Việt thản nhiên nhìn cô, rồi lại cúi xuống nhìn đồng hồ, “Sắp mười giờ rồi.”
Nghiêm Chân lập tức im bặt, hôm qua họ đã hẹn thời gian là mười giờ, giờ thì cô không còn gì để nói nữa. Bà nội múc cháo ra rồi bày thêm vài món ăn nhẹ lên. Màu sắc hấp dẫn, hương vị đậm đà, nhưng bữa nay Nghiêm Chân đã định trước là sẽ khó nuốt trôi được. Còn khó hơn cả bữa tối hôm qua. Bà nội nhiệt tình cười gọi Cố Hoài Việt: “Tiểu Cố, ăn sáng chưa cháu? Lại nếm thử tay nghề của bà đi nào.” Cháo tuy dễ nấu nhưng để nấu được nồi cháo ngon quả thực vẫn cần tốn chút công sức. Năm xưa, ông nội của Nghiêm Chân bị bệnh dạ dày, bà nội khéo tay ninh cháo hạt kê để ông dưỡng dạ dày. Không những thế, bất kể trong điều kiện nào cũng luôn có những món nhẹ ăn kèm cùng cháo. Theo năm tháng, tay nghề của bà nội đã được luyện thành. Nghiêm Chân lại thấy có phần khó xử: “Nội, nội bảo người ta ăn bữa này là bữa nào đây?”
Bà nội lườm xéo cô một cái, Cố Hoài Việt khẽ cười, rất biết cách lấy lòng bà, nói: “Ăn thêm một bữa cũng không sao cả.”
Ăn sáng xong, Nghiêm Chân vơ vội lấy bát. Cô sợ anh nổi hứng lên lại đem bát đi rửa, như vậy chẳng phải cô sẽ mất sạch hình tượng hay sao. Bà nội vốn đã có ấn tượng tốt với anh, không cần anh phải thể hiện thêm nữa.
Trong phòng khách, Cố Hoài Việt lễ phép đặt món quà gặp mặt lên, tuy được đóng gói đẹp mắt, nhưng đều không phải mấy thứ lễ vật đặc biêt quý giá. Có lẽ anh phần nào hiểu được tâm tư của người con gái này, quà tặng quá tinh xảo hoặc quá quý giá, chắc cô sẽ không thích.
Bà nội hoan hỉ nói: “Đến chơi là được rồi, còn mang theo quà cáp nữa.”
“Một ít đồ bổ dưỡng sinh, bà cứ an tâm dùng ạ, tốt cho sức khỏe lắm.” Đều là những loại hai cụ ở nhà đã dùng thử qua, nếu không anh sẽ chẳng tùy tiện mua tặng.
Bà nội nhìn anh, rồi lại nhìn Nghiêm Chân: “Hai đứa thế này là, có chuyện muốn nói với bà hả?”
Nghiêm Chân dạ một tiếng, bất chợt lại có chút bất an, “Nội còn nhớ những gì sáng qua con đã nói với nội không?”
Quên làm sao được? Mắt bà nội sáng lên, ngắm nhìn Cố Hoài Việt, “Người mà con nói đó chính là Tiểu Cố hả?”
Nghiêm Chân gật đầu, bà nội cũng nghiêm túc đánh giá Cố Hoài Việt: “Hai đứa quen nhau từ lâu rồi à?”
Lời này là để hỏi Nghiêm Chân, cô nhìn lướt qua Cố Hoài Việt, nói: “Anh ấy là phụ huynh của học sinh lớp con, quen nhau từ ngày con nhận lớp, nhưng gần đây mới suy nghĩ đến chuyện qua lại thân thiết hơn.” Câu trả lời của cô như vậy không phải là nói dối đúng không, theo lý thì nếu như anh không vắng mặt trong những cuộc họp phụ huynh hết lần này đến lần khác, chắc cô đã có thể quen biết anh từ lâu rồi.
“Thân thiết hơn, thân đến mức nào?” Bà nội hỏi dồn dập, Nghiêm Chân quăng câu hỏi này sang cho Cố Hoài Việt. Chỉ thấy nét mặt anh trầm tĩnh, nói: “Chúng cháu chuẩn bị kết hôn ạ.”
“Nhanh thế à?” Mắt bà nội mở to. Đối với phản ứng tức thời này, Nghiêm Chân và Cố Hoài Việt hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị. Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm Chân, khóe môi hơi nhếch lên: “Với tư cách là cô giáo chủ nhiệm của Gia Minh, có rất nhiều điều cháu yêu mến ở Nghiêm Chân, người nhà cháu cũng hết sức vừa ý với cô ấy, lại do cháu không có nhiều thời gian, vậy nên cháu nghĩ, sớm ngày ổn định mọi chuyện cũng tốt. Tất nhiên là, nếu như bà nội cảm thấy vội vàng quá thì chúng cháu có thể tìm hiểu thêm một thời gian nữa xem sao.” Nghe xong câu này, tự đáy lòng Nghiêm Chân kính phục anh. Không hổ danh là Tham mưu trưởng, chiến thuật phân tích cụ thể nắm rõ tường tận “quân địch” sử dụng quá linh hoạt.
Bà nội chau mày, hỏi Nghiêm Chân: “Sao con không nói với nội từ đầu? Hôm đó ở bệnh viện nội hỏi mà con vẫn không chịu nhận.”
“Đã nói với nội là gần đây mới suy nghĩ đến chuyện qua lại thân tình còn gì.” Nghiêm Chân nói xong, chừng như có vẻ ngượng ngùng, “Muốn đợi chắc chắn rồi mới nói cho nội.”
Bà nội lại nghiêm túc đánh giá Cố Hoài Việt một lần nữa, từ đầu bà đã có ấn tượng tốt với chàng trai này, bây giờ nhìn lại, có cảm giác càng nhìn càng thấy vừa lòng. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự vẫn phải kiểm định kĩ càng, nghĩ vậy, bà thu lại nụ cười, nói với Nghiêm Chân: “Tiểu Chân này, nhà hết đồ ăn rồi, con ra ngoài mua một ít đi.”
Nghiêm Chân phút chốc không biết làm sao: “Bà nội, muốn tống con đi cũng không cần dùng đến cách này chứ.”
Bà nội trừng mắt với cô: “Đi mau.” Hết cách, cô đành phải lấy ví rồi ra ngoài. Trước khi đi còn liếc nhìn Cố Hoài Việt, anh gật đầu với cô, giữa đầu mày còn như mang ý cười.
Thấy cô đã đi khỏi, bà nội mới quay đầu lại nhìn Cố Hoài Việt, trong ánh mắt có một sự nghiêm túc hiếm thấy: “Chúng ta nói chuyện thôi.” Cố Hoài Việt nhìn bà cụ trước mặt mình, gật đầu.
Thời tiết rất đẹp, trong khu chợ kẻ bán người mua tấp nập. Chìm giữa đám người, Nghiêm Chân đi qua hết hàng này tới sạp khác, không biết nên mua những gì. Thực ra, cô thấy hơi thấp thỏm trong lòng, nhưng nghĩ lại, anh đã ba mươi tư tuổi, còn mạng mẽ hơn cô không biết bao nhiêu lần, tình huống nhỏ thế này, chắc chắn anh có thể chống đỡ được không thua kém gì cô ngày hôm qua. Cô hàng rau lại nhìn cô cười tíu tít: “Sao hôm nay có mình cháu gái đi chợ thế này, bà nội cháu đâu rồi? Sao cụ không ra ngoài đi lại cho khỏe người?” Nghiêm Chân vừa chọn rau vừa cười đáp: “Nội cháu đang bận ạ.” Nói tới đó mặt cô bỗng nóng ran. Cũng may cô bán hàng đang cân rau tính tiền nên không để ý, chỉ lúi húi bảo: “Nên để bà rảng rang ra ngoài đi đây đi đó nữa.”
“Vâng.” Đáp lại một tiếng, Nghiêm Chân nhận lấy rau rồi mau chóng quay người rời đi, không nhịn được thầm lẩm bẩm, đúng là nguy hiểm.
Mở cửa vào nhà, hai người dường như đã trò chuyện xong, đều đang ngồi uống trà trên sofa. Nghiêm Chân vừa thay giày vừa nheo mắt nhìn họ, không lần ra được manh mối gì. Bà nội thấy cô xách thức ăn về, cười nói, “Trưa này Tiểu Cố ở lại nhé, nếm thử tay nghề cháu gái bà.”
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua cô, “Dạ thôi.” Anh mỉm cười nói, “Ngày thánh còn dài ạ.” Hay cho câu ngày tháng còn dài, làm bà nội cười đến híp cả mắt. Từ tận đáy lòng, cô bội phục tài dỗ ngọt người lớn của anh. “Bà nội, bà giữ gìn sức khỏe, hôm khác cháu sẽ lại tới thăm.”
“Ừ, được được được.” Bà nội nhận lời rồi đẩy khẽ Nghiêm Chân đang đứng ngây ra bên cạnh, “Đi, mau tiễn Tiểu Cố về.”
Coi như cô đã hoàn toàn mất hết địa vị, chỉ biết ai oán nhìn Cố Hoài Việt: “Đi thôi anh.” Lần này cô đi phía sau anh. Quả thực, Nghiêm Chân không khỏi tò mò về cuộc nói chuyện kéo dài một tiếng đồng hồ trong lúc cô vắng mặt kia: “Bà nội tôi có nói gì với anh không?” Cố Hoài Việt khẽ nghiêng đầu lại, “Có nói, nhưng tôi đã hứa với bà sẽ giữ bí mật.” Nghiêm Chân nhất thời không biết nói sao, một lúc sau, mới nói: “Chúng ta chỉ đi đăng ký, không tổ chức đám cưới vội, được không?”
“Sao?” Cố Hoài Việt thoáng trầm ngâm. Trống иgự¢ Nghiêm Chân đập liên hồi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại không hề sắc bén cũng tạo cho cô đôi chút dũng khí khó diễn tả thành lời. Vấn đề này cô đã nghĩ ngợi rất lâu: “Tôi nghĩ, chúng ta cứ đăng ký kết hôn trước. Chuyện đám cưới có thể để sau, vì vốn dĩ thời gian của anh cũng gấp gáp. Vả lại còn có Gia Minh và bà nội tôi. Tôi nghĩ, họ cần thời gian để thích ứng. Nếu tổ chức đám cưới, thì đột ngột quá.” Nói xong, cô im lặng nhìn anh, ánh mắt ôn hòa.
Tâm trạng Cố Hoài Việt lại có phần phức tạp, không thể không nói, cô suy nghĩ rất chu đáo, chu đáo tới mức anh gần như phải cảm ơn cô. Anh nhớ lại lời bà nội cô nói khi nãy: “Cái con bé Tiểu Chân này, tuy ít nói, nhưng nó là đứa thành thật, nhiều khi còn ngốc nghếch nữa cơ. Lắm lúc ấy à, nó làm gì không phải với cháu, cháu hãy lựa theo tính của nó, nếu như sai, tới khi hiểu ra nó sẽ xin lỗi cháu. Có điều này bà nói không sai đâu, người mà nó đã chọn thì nó sẽ xem trọng, đã xem trọng là sẽ đối đãi chân thành. Cho nên, cháu cũng hãy đối tốt với nó nhé.”
Ngày tháng còn dài, ngày tháng của họ thực sự còn dài, vậy nên anh không thể cứ bắt cô nhượng bộ mãi. “Tôi biết rồi.” Định thần lại, anh nói, “Bên bố mẹ tôi em không cần lo lắng.”
“Dạ?” Anh đồng ý quá nhanh, Nghiêm Chân còn không dám tin. Anh nhìn cô, bảo: “Cứ làm theo ý em đi.” Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười. Hai nhà mà đồng ý thì những chuyện tiếp theo dường như đơn giản hơn nhiều.
Nghiêm Chân không rõ Cố Hoài Việt làm thế nào thuyết phục được ông bà Cố, dù gì khi cô tới nhà lần nữa, bà Lý Uyển và lão Tướng quân đều không nhắc gì đến đám cưới, chỉ dặn qua vài chuyện. Nghiêm Chân có thể nhận ra được, họ rất rộng lòng với cô. Bà Lý Uyển muốn mời cơm bà nội Nghiêm Chân một bữa, điện thoại gọi đi, là bà nội nghe máy. Đây xem như là lần nói chuyện đầu tiên của hai bên thông gia. Kết quả rất tốt, bà nội đã nhận lời mời.
Nghiêm Chân ít nhiều gì vẫn thấy hơi bất ngờ. Bà nội nói: “Có thế nào thì nội cũng phải giữ thể diện cho cháu gái nội chứ hả?” Người thân của cô không còn nhiều, người quan tâm đến cô cũng chẳng có mấy. Hốc mắt Nghiêm Chân nóng bừng, giọng gọi bà nội kéo dài nũng nịu. Bà nội dở khóc dở cười nhìn cô, vuốt ve mái tóc dài của cô cháu gái, khẽ hỏi: “Tiểu Chân, Tiểu Cố còn một đứa con trai thì phải?” Nghiêm Chân ngẩn ra, đầu cúi gằm: “Vâng, con biết.” Những điều cô biết, cũng không nhiều hơn bà nội. Bà nội thở dài, “Bất kể thế nào, nội cũng mong con được hạnh phúc.” Nghe lời bà nội nói, cô khẽ cựa quậy, gối đầu lên vai bà: “Nội, con biết mà.”
“Bỏ đi, nội tin cậu ấy.”
“Dạ?”
Bà nội cười cười: “Cấu ấy nói sẽ đối tốt với con, nội tin cậu ấy, cũng tin bộ quân phục cấu ấy mặc. Nhưng nếu ngày nào đó cậu ta bắt nạt con, nội sẽ trút giận thay con.” Nghiêm Chân bật cười thành tiếng, nước mắt cũng theo đó lặng lẽ rơi.
***
Trình tự đăng ký kết hôn với quân nhân rất phức tạp, ban đầu Nghiêm Chân còn tưởng phải đợi một thời gian nữa mới có thể lấy được giấy đăng ký kết hôn. Không ngờ ba ngày sau, Cố Hoài Việt đã gọi điện thoại tới. “Em có rảnh không, ra ngoài một lát.” Anh nói, “Chúng ta tới Cục Dân Chính, nếu cần thì còn phải qua nhà em nữa.”
Nghiêm Chân ngạc nhiên: “Thủ tục xong hết rồi ạ?” Hôm kia cô mới điền vào mấy tờ khai để thẩm tra lý lịch, không ngờ hôm nay đã có thể trực tiếp đi lấy giấy đăng ký về.
Cố Hoài Việt nhỏ nhẹ ừ một tiếng: “Anh sắp đến trường rồi, em ra đi.”
Ngắt điện thoại, Nghiêm Chân còn thừ ra một lúc mới vội vàng đứng dậy. Khi gần đến cổng trường bỗng nhớ tới chuyện gì lại quay trở về, thay bộ đồng phục ra, sau khi soi gương xác nhận cách ăn mặc điểm trang của mình phù hợp mới rảo bước ra ngoài. Khi ra đến cổng, Cố Hoài Việt đã đứng đợi cô ở trước xe, dáng người thẳng tắp. So với sự tĩnh tại của anh, Nghiêm Chân ngược lại thấy mình thiếu tự nhiên rõ rệt. Nhìn bộ quân phục mới tinh đó, tầm mắt của cô chỉ dừng ở dưới quân hàm, không nhìn lên phía trên nữa. Đổi lại, Cố Hoài Việt không hề để ý, anh mở cửa xe cho cô: “Lên xe thôi.”
“Vâng.” Nghiêm Chân đáp bâng quơ, cúi đầu lên xe.
Vì chưa đến giờ cao điểm nên xe cộ trên đường không nhiều, xe chạy tới Cục Dân Chính rất nhanh. Tay Nghiêm Chân túm chặt áo khoác, tới lúc cô kịp nhận ra phản ứng của mình thì lớp áo kia đã nhăn lại thành nếp. Nói không hồi hộp là nói dối, nhưng hỏi cô hồi hộp vì điều gì, cô cũng không rõ. Xe đã dừng ở vị trí đậu xe, Cố Hoài Việt xuống trước, mở cửa xe giúp cô. Nghiêm Chân cắn cắn môi, đi xuống.
Bước lên từng bước, cánh cửa lớn của Cục Dân Chính đã gần trong gang tấc. Cố Hoài Việt đi phía trước bỗng dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, vừa đúng lúc cô ngước mắt lên. Ánh mắt anh phẳng lặng như làn nước, hành động lúc này không hề giống tác phong mạnh mẽ quyết đoán tựa sấm rền gió cuốn trước nay. “Chúng ta vào nhé?” Anh hỏi cô.
Nghiêm Chân đăm chiêu nhìn anh giây lát rồi gật đầu, “Vâng.”
Hôm nay người đến làm thủ tục không đông. Trước sảnh văn phòng, Nghiêm Chân nhìn thấy hai cặp nam nữ từ trong đi ra. Cặp thứ nhất hân hoan vui sướng, nụ cười rạng rỡ tựa cuốn sổ rực đỏ trong tay. Cặp đôi còn lại bộ dạng đau sầu khổ não. Sư tương phản tột độ này khiến cô thấy bùi ngùi. Xem ra, phúc và họa cũng chỉ cách nhau một lằn ranh.
“Sao thế?” Nghe tiếng cô thở dài, Cố Hoài Việt hỏi.
Nghiêm Chân vội lắc đầu: “Không sao.” Cố Hoài Việt thấy biểu cảm của cô, không nói nhiều thêm.
Mọi giấy tờ đều đầy đủ, thủ tục được hoàn thành nhanh chóng. Nhìn hai bản đăng ký kết hôn màu đỏ mới tinh, tự đáy lòng Nghiêm Chân thở phào một hơi. Trước mặt Cố Hoài Việt, cô giở ra xem bức ảnh bên trong. Nét mặt của hai người trong ảnh điềm tĩnh y hệt nhau. Nhìn kĩ hơn, trên gương mặt cô còn phảng phất nét cười. Không hiểu sao, Nghiêm Chân bỗng cười phì.
“Sao thế?” Cố Hoài Việt hỏi.
“Em đang nhớ lại một câu bố em từng nói,” Dưới cái nhìn trực diện của anh, mặt Nghiêm Chân hơi ửng hồng, “Bố em bảo, ở thời của bố, ảnh chụp đẹp nhất là ảnh dán trong giấy đăng ký kết hôn này đây.”
Cố Hoài Việt nghe vậy mỉm cười, kỳ thực cô không hề hay biết, bức ảnh này cũng là bức ảnh chụp đẹp nhất của anh.
Bữa cơm đầu tiên sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn là ở nhà họ Cố. Trong phòng khách, bà Lý Uyển cầm giấy đăng ký kết hôn xem xét kỹ càng. Việc này xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bà, không uổng công bà cương quyết bắt con trai nghỉ phép trở về. Bản còn lại đang trong tay Lương Hòa, cô nhỏ giọng thầm thì: “Còn thần tốc hơn mình nữa.” Nhìn hai người, Nghiêm Chân cúi đầu cười khẽ.
“Chị....dâu Nghiêm, chị cũng theo anh tới thành phố B chứ ạ?”
Lương Hòa chợt hỏi, cả bà Lý Uyển lẫn Nghiêm Chân đều ngẩn người. Vẫn là bà Lý Uyển lên tiếng trước, trách cô ấy: “Gọi hẳn hoi, chị dâu Nghiêm là thế nào, không được gắn thêm họ.”
Lương Hòa lè lưỡi, nhìn sang Nghiêm Chân, “Chị dâu, chị có đi thành phố B không?” Trong đôi mắt ánh lên niềm mong mỏi tha thiết. Đoàn 302 cách Sư đoàn A không xa, nếu Nghiêm Chân tới đó thì quả thực hai người có thể làm bạn cùng nhau.
Nghiêm Chân chưa từng nghĩ đến chuyện phải tới thành phố B, giờ đột nhiên Lương Hòa nhắc đến, cô không biết nói thế nào cho phải. Bà Lý Uyển là người giải vây cho cô “Tiểu Chân đừng đi vội. Gia Minh còn học ở đây, vừa khéo con lại là cô giáo của Gia Minh, ở lại chăm sóc thằng bé cũng tiện. Vả lại Hoài Việt cứ nay đây mai đó suốt, con đến đấy cũng không tránh khỏi cô đơn.” Nói xong, bà hỏi một câu thăm dò ý cô, “Sao hả, Tiểu Chân?”
Nghiêm Chân cười cười, gật đầu đáp vâng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bữa cơm này vui vẻ lạ thường. Gần mười hai giờ đêm Cố Hoài Việt mới đứng dậy đưa Nghiêm Chân về nhà.
Đã là chuyện vui, khó tránh được phải uống vài chén rượu. Tửu lượng của Nghiêm Chân không cao, uống quá vài chén cố thức đến giờ này đã ngà ngà say. Cố Hoài Việt để tâm tới tình trạng của cô, cố ý lái xe thật chậm. Kính xe hạ xuống một nửa, có gió mát lạnh ùa vào, Nghiêm Chân bỗng chốc tỉnh táo hơn hẳn.
“Cảm ơn anh.” Trông thấy ánh sáng đèn từ khu nhà đã không còn xa, Nghiêm Chân nhẹ nhàng nói.
“Không có gì.” Cố Hoài Việt nói, rồi dừng xe trước cổng khu nhà. Nhưng Nghiêm Chân chưa kịp mở cửa xuống xe, Cố Hoài Việt đã gọi cô lại: “Đợi đã.” Dứt lời, anh lấy ra một bản đăng ký kết hôn và một chùm chìa khóa. Cô chần chừ một thoáng rồi nhận lấy.
“Em tưởng bác gái sẽ tịch thu luôn cơ.” Đúng là bà Lý Uyển coi hai bản đăng ký kết hôn này như báu vật.
“Mẹ bảo anh đưa cho em.”
“Vâng.” Nghiêm Chân cúi thấp, mỉm cười. “Gia Minh vẫn chưa về nhà ạ?”
“Có về, mai sẽ đón nó về.” Anh nói, “Mỗi tháng đều phải cho sang nhà bà ngoại ở vài hôm, cũng quen rồi.”
Nghiêm Chân gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Bên trong xe chợt im lặng, Nghiêm Chân có thể cảm nhận được lần này anh cố ý đi thật chậm, dường như có điều muốn nói. Nhớ lại lời Lương Hòa trước bữa cơm, cô hỏi, “Em nghe Hòa Hòa bảo, ngày mai Hoài Ninh phải đi rồi, anh với chú ấy cùng đi sao?”
“Ừ, sáu giờ sang mai bay, em không cần ra tiễn đâu.” Anh trả lời thẳng thắn, Nghiêm Chân nhất thời không biết nói gì. Cô nghịch chùm chìa khóa trong tay, “Đây là chìa khóa ở đâu thế?”
Cố Hoài Việt nhìn thoáng qua, nói: “Anh có một căn hộ ở thành phố C, không rộng lắm, hai phòng ngủ thôi, nhưng đủ cho em và bà nội ở.” Điều kiện tốt hơn căn hộ cô đang sống nhiều.
Cô ngẩn người, theo cảm tính khăng khăng từ chối: “Em không thể nhận được.”
“Cầm lấy đi, ông cụ mong em nhận lấy.” Trước bữa cơm, lão Tướng quân gọi anh vào phòng sách, sau một hồi mật đàm, đã dặn dò anh chuyện này. Kỳ thực, ông cụ không nói thì anh cũng chuẩn bị làm như thế. Nguyên văn lời của lão Tướng quân là: “Người ta chịu gả một hoàng hoa khuê nữ cho con đã là phúc của con rồi. Đem bao nhiêu tiền ra cũng không đổi được phúc phần ấy. Phải biết trân trọng.”
“Em cũng không thể nhận được.” Nghiêm Chân kiên quyết nói, “Nhà em sẽ tự mình mua, không phải vì thế nên em mới lấy anh.”
“Anh biết, ông cụ cũng biết. Nhưng ông đã coi em là người nhà họ Cố rồi. Ông sẽ không để em một thân một mình gánh vác cả nhà.” Cố Hoài Việt ngưng lại, nói, “Anh cũng sẽ không.”
“Cố Hoài Việt, em....”
“Gia Minh cũng thích chỗ đó.” Anh chợt nói, nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn rầu pha lẫn kinh ngạc của cô, “Nó cũng thích chỗ đó, nên em nhận lấy đi.”
Nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Nghiêm Chân chịu thỏa hiệp, vì con trai anh.
“Còn một thứ nữa.” Cố Hoài Việt cất tiếng, Nghiêm Chân lập tức thấy quay cuồng, “Còn nữa à?”
Điệu bộ của cô khiến anh ngập ngừng giây lát, sau đó khóe môi anh khẽ cong lên, lấy ra bản đăng ký còn lại. Nghiêm Chân nhìn anh hết sức ngạc nhiên. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh thấy như vậy sẽ công bằng hơn, cuộc hôn nhân này dài ngắn bao lâu, do em quyết định.”
Nghiêm Chân trầm tư chốc lát, đưa tay ra từ từ nhận lấy: “Được.”
Thực ra trong lòng cô biết rõ, quyền chủ động của cô chẳng hề nhiều hơn anh là bao. Giống như sợi dây thừng vắt ngang mỏm núi, cô nắm chặt đầu này, anh ở đầu bên kia, cắt đứt đầu nào thì người còn lại cũng sẽ rơi xuống dưới. Thế nhưng cho dù là vậy, anh vẫn trao cho cô cái quyền được cắt đứt sợi dây ấy, để nếu một ngày, cô không muốn bị treo lơ lửng ở đó nữa, có thể sớm được giải thoát. Vậy phải chăng cô không nên phụ lại tấm lòng của anh?
Nghiêm Chân cười, nhìn theo bóng xe dần khuất xa. Trời đã lạnh hẳn, cô giữ chặt hai bản đăng ký kết hôn trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng mát lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc