Lọ lem bướng bỉnh - Chương 7

Tác giả: Carole Mortimer

Nhưng, gã nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, tự trấn an bản thân là gã đã tự tin nói chuyện với nàng và không quá mạnh mẽ, khéo léo đưa sự hài hước vào câu chuyện của hai người.
Rồi gã còn nói với nàng là gã cảm thấy chất giọng của nàng gợi cảm ra sao!
Được rồi, được rồi, gã còn chuyện đêm qua nữa. Nhưng điều đó là nên làm - gã đã nhìn thấy hai má nàng đỏ bừng và sự xấu hổ trong đôi mắt xám tuyệt đẹp nữa!
Ở độ tuổi ba mươi bảy, Max đã quen biết rất nhiều phụ nữ xinh đẹp và hoàn hảo, thậm chí còn hẹn hò với một vài người, nhưng những người này quá từng trải để có thể đỏ mặt xấu hổ khi nói gì đó liên quan đến họ. Thật tuyệt vời khi biết January không thuộc loại người lọc lõi như vậy.
Cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Gã băn khoăn. Chắc khoảng hai mươi lăm tuổi. Cái tuổi không quá trẻ để khiến gã cảm thấy áy náy với ý đồ quyến rũ nàng, nhưng cũng không quá già để không ngượng ngùng trưóc một lời ca ngợi.
“Một cô gái tuyệt vời phải không?”, anh chàng nhân viên quầy bar nói vẻ ngưỡng mộ khi đang đứng lau sạch ly cốc để chuẩn bị cho một buổi tối bận rộn, hiển nhiên là anh ta cũng đang dõi theo hướng nhìn của Max. “Cô ấy là người thân thiện nhất trong số các ca sĩ của chúng tôi từ trước tới nay”, John vui vẻ nói thêm.
Max lập tức nhận ra John có thể là nguồn cung cấp thông tin đầy đủ về January. Nếu Max đã quyết định theo đuổi điều gì thì gã sẽ thực hiện tới cùng.
Vì lý do nào đó, gã cảm thấy có nhu cầu cần thiết phải tìm hiểu về January, để phá vỡ từng lớp tự vệ của nàng, cho đến khi gã hoàn toàn hiểu được con người nàng. Giống như những mảnh ghép trong trò chơi của trẻ con, bạn sẽ bóc đi từng mảnh nhỏ tại thời điểm mà nhạc ngừng chơi, đến cuối cùng bạn sẽ lấy được kho báu.
Một lần nữa gã cảm ơn ngôi sao may mắn của mình khi người bạn thân - Jude đã không chứng kiến sự say mê của gã dành cho January. Max chắc chắn anh ta sẽ cười gã thối mũi nếu biết gã đang vật vã với sự hấp dẫn bất ngờ này.
Buồn cười ư? Gã nghi ngờ Jude khó có thể ngừng trêu chọc gã cả một tuần lễ!
Dù vậy, việc Max vẫn chưa đạt được mục đích chính cho lý do tại sao gã tới đây có thể khiến Jude tức giận, Max cau có nhớ lại cuộc gặp sáng nay. Cực kỳ cương quyết, không chút nhượng bộ! Tất nhiên, gã không chịu bỏ cuộc, nhưng không thể hoàn thành theo kế hoạch đã định. Gã cần thêm thời gian. Tuy nhiên, bây giờ gã lại gặp gỡ January nữa, nên sự trì hoãn này không phải vô ích như gã đã lo ngại.
Gã có cảm giác rõ rệt là January còn khó hạ gục hơn là vụ đàm phán làm ăn mà gã đại diện cho Jude và khiến gã phải tới đây.
Phòng bar dần dần đông kín người khi giọng hát ngọt ngào của January tràn qua các phòng khách khác. Một bữa tiệc chia tay đời độc thân của anh chàng nào đó gồm toàn những chàng trai trẻ tuổi đang ầm ĩ chỗ quầy bar. Và một số trong nhóm đó đang hau háu nhìn January trong bộ váy đen bó sát gợi cảm. Một cảm giác ghen tuông cuộn lên trong lòng gã với ý nghĩ bất kỳ người đàn ông nào ngoài gã cũng đều có thể thoải mái ngắm nhìn nàng!
Thật vô lý khi bất bình về công việc mà nàng lựa chọn, chất giọng gợi cảm thiên phú của nàng thực sự phù hợp với công việc này như thể nàng là một phần của nó vậy.
Tất cả đều tốt đẹp và phù hợp, Max. Gã tự chế giễu sự logic của bản thân - nhưng điều đó cũng không ngăn cản mong muốn mãnh liệt được lao lên, quàng áo vest của gã quanh người nàng nhằm che giấu nàng khỏi con mắt của những gã đàn ông khác.
“R*ợ*u whisky”, gã quay sang John gằn giọng. “Đầy gấp đôi”, gã gay gắt nói thêm khi thấy một gã trai trẻ tuổi len tới nói chuyện với January lúc nàng chuyển nhạc sang bài hát tiếp theo.
John nhìn với vẻ dò hỏi khi anh ta đặt ly R*ợ*u xuống và trấn an gã, “January biết phải làm gì để tự bảo vệ bản thân”.
Thoải mái hơn một chút nhưng Max vẫn muốn được tự mình bảo vệ nàng. Chỉ là bảo vệ nàng thôi ư! Không, gã muốn được ôm nàng trong tay, mang nàng về căn hộ sang trọng[2] trong khách sạn của gã và *** với nàng cho đến khi cả hai đều mệt lử, không thể làm gì khác ngoài việc thỏa mãn nằm trong vòng tay của nhau. Và rồi lại tiếp tục ***!
[2] Các khách sạn thường có những khu căn hộ rất sang trọng, có đầy đủ phòng khách, phòng ngủ và bếp cùng nội thất bên trong.
Hiện giờ nàng đang cười vui vẻ với anh chàng đó và trò chuyện hết sức tự nhiên. Nhưng khi anh ta cúi người trao cho January nụ hôn không - phải - của - anh trai lên môi nàng thì Max không thể chịu đựng hơn được nữa.
Thậm chí gã còn không nhận thức được mình đã băng ngang qua phòng, chộp lấy cổ áo khoác của anh chàng kia và kéo mạnh anh ta tránh xa khỏi January. Gã gườm gườm ghé sát vào mặt anh ta.
“Max”, January quát nhẹ phía sau gã. “Anh nghĩ mình đang làm gì chứ?”, nàng gắt gỏng.
Max nheo mắt nhìn gã thanh niên kia trước khi quay sang January phân trần, “Cậu ta đã quấy rầy cô...”
Nàng đứng lên, cáu kỉnh lắc đầu. “Không, Josh là bạn tôi, Max”, nàng lẩm bẩm đầy bất bình khi kéo nhẹ tay gã khỏi cổ áo anh ta. “Anh ấy sẽ cưới Sara, chị họ tôi, vào thứ Bảy tới”, nàng giải thích.
Có thể là như vậy, Max đồng ý, nhưng cái cách anh ta hôn January không giống “anh rể” chút nào cả!
“Anh đang gây loạn đấy”, January ngượng ngùng trách móc.
Quầy bar hiện giờ đông nghẹt người, một số đang tò mò nhìn họ, nhóm thanh niên đi cùng Josh cũng nằm trong số đó. Trông như họ sẵn sàng chạy lên để bênh vực bạn mình vậy, Max thầm chế giễu.
“Tôi ất xin lỗi”, gã lầm bầm với Josh khi anh ta vuốt thẳng cổ áo, ý thức được viên quản lý khách sạn - Peter Meridew - đang quan sát sự việc với cái nheo mắt khó chịu.
January nói đúng, cái quái gì khiến gã hành động như thế? Gã biết rằng mình say mê nàng hơn bất kỳ người phụ nữ nào gã từng gặp. Nhưng nàng lại chỉ coi gã như một vị khách trọ ở khách sạn, người đã lịch sự mời nàng một ly R*ợ*u tối qua!
Gã buộc phải kiềm chế bản thân. “Tôi thực sự xin lỗi, vừa rồi tôi đã phản ứng hơi quá”, gã hòa nhã nói với Josh.
“Ổ, không sao đâu”, Josh gạt đi. “Rất vui khi được biết January đã có người trông chừng”, anh ta vui vẻ nói thêm.
“Em không...”
“Liệu tôi có thể mời cậu và các bạn cậu một ly không nhỉ?” Max lập tức cắt ngang vì gã biết chắc chắn January sẽ phản đối rằng nàng không cần hay không muốn bất kỳ ai trông chừng nàng hết. “Tôi tin là January sẽ rất thích tham gia cùng chúng ta sau khi cô ấy kết thúc bài hát này”, gã nói thêm đầy thách thức và liếc nhìn nàng.
Lúc tức giận trông January xinh đẹp hơn bao giờ hết, Max phát hiện ra điều đó khi gã quay sang nàng và tinh nghịch rướn mày. Đôi mắt xám trở nên long lanh sâu thẳm, gò má đỏ bừng nổi bật trên nền da trắng mịn như sữa và thậm chí đôi môi của nàng cũng trở nên đỏ hơn. Nhìn cực kỳ quyến rũ và gã muốn hôn nàng. Gã thực sự cảm thấy khó chịu.
“Đám cưới diễn ra vào thứ Bảy tới phải không nhỉ?”, gã quay lại chàng thanh niên - nhằm tránh khỏi cái nhìn hung dữ của January.”Lúc ba giờ chiều”, Josh cười hạnh phúc. “Tôi sẽ rất vui được đón tiếp anh cùng January nếu anh có thể tham dự”, anh ta mời nồng nhiệt.
“Anh...”
“Tại sao chúng ta không quay lại quầy bar và tiếp tục bàn về chuyện này nhỉ?” Gã nhanh chóng đề nghị để January không có cơ hội giận dữ phản đối. “Chúng tôi không nên cản trở bài hát của cô lâu hơn nữa”, gã nhẹ nhàng nói với nàng và cùng Josh quay lại quầy bar.
Nhưng gã cảm nhận được cái nhìn chằm chằm giận dữ của nàng đang dõi theo từng bước chân gã!
Bài hát tiếp theo nàng lựa chọn nói về sự “sống sót” và “có khả năng tự bảo vệ bản thân” là sự đáp trả trực tiếp cho hành động của gã mấy phút trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc