Lọ lem bướng bỉnh - Chương 38

Tác giả: Carole Mortimer

“John không làm việc đêm nay à?”
January quay sang nhìn Max lúc đó vừa mới vào phòng bar, câu đầu tiên của gã là bình luận về sự vắng mặt của John khi thấy có người lạ đang làm việc sau quầy.
Trước khi gã có thể bao quát toàn bộ hình dáng của January thì đôi mắt màu xanh dương đã bị chói lóa bởi chiếc váy màu đỏ tươi dài ngang gối nàng mặc đêm nay.
January vênh mặt lên che giấu sự bối rối khi ánh mắt Max quét từ đầu tới chân nàng. Nàng đã quyết định nếu đêm nay là đêm cuối cùng làm việc ở đây thì tại sao nàng lại không xuất hiện với vẻ ngoài rực rỡ nhất! Và nàng đã lựa chọn chiếc váy đỏ tươi, cổ tròn hơi trễ, bó sát người.
Nàng nhún vai, quyết định lờ đi ánh mắt săm soi của Max. “Anh ta có đến đây lúc sớm, nhưng đã xin nghỉ vì mệt”, nàng trả lời câu hỏi của gã. “Có thể do chân vẫn còn đau”, nàng phỏng đoán, có chút thất vọng vì không được gặp John trước khi nghỉ, anh ta đã luôn đối xử tốt với nàng. “Đá bóng”, nàng giải thích khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Max.
Trán gã dãn ra, mỉm cười giễu cợt. “Tôi thực sự không hiểu môn thể thao này có gì hấp dẫn đến nỗi trở thành môn thể thao quốc của nước Anh.”
“Nó không nhàm chán như môn crikê[11]”, January lạnh lùng đáp lại.
[11] Crikê (bản cầu, mộc cầu, tường cầu) là một môn thể thao dùng gậy đánh bóng, phổ biến tại nhiều quốc gia trong cộng đồng khối Thịnh vượng chung Anh, chơi giữa hai đội, mỗi đội mười một đấu thủ, trên sân cỏ hình tròn.
Max mỉm cười, “Quan điểm riêng của em!”.
Trông Max giống với cầu thủ chơi bóng bầu dục hơn, ít ra các cơ bắp rắn chắc của gã cũng nói lên điều đó, January bất đắc dĩ thừa nhận.
Đó không phải là chuyện của mình, nàng gay gắt nhắc nhở bản thân, nàng chẳng cần biết thêm gì về Max Golding hết. Nguyên việc nàng yêu gã đã đủ tồi tệ rồi!
“Nếu anh không phiền”, nàng cau có, cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của Max trong cùng một căn phòng như thường lệ, “Tôi phải đi làm việc”.
Gã gật đầu. Tôi cũng có một số thứ phải quan tâm”, gã tỏ ra bí ẩn nói với nàng. “Có thể tôi sẽ tìm em sau.”
January quan sát gã bước đi dưới hàng mi dày. Ngày mai anh ta sẽ rời khỏi nơi đây. Rời khỏi khách sạn. Rời khỏi nước Anh. Rời khỏi cuộc đời nàng. Trái tim nàng vỡ vụn bởi suy nghĩ này!
Chỉ còn vài tiếng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, nàng kiên quyết thầm nhủ. Và nàng có thể ném trả kẻ chỉ toàn gây đau khổ cho nàng kể từ lúc anh ta xuất hiện ở trang trại cho đến lúc thông báo rằng anh ta sẽ ra đi, về lại nước Mỹ.
Có thể sau đêm nay nàng không làm ở đây nữa lại là điều may mắn, nàng không thể khách sạn này mà không nghĩ về Max, sự mất mát của nàng sẽ càng sâu sắc hơn vì anh ta không có ở đây.
Nàng nhận thấy gã hầu như vắng mặt suốt phần đầu của buổi tối. Thật kỳ lạ, nàng đã nhanh chóng quen thuộc với sự hiện diện của gã trong các buổi tối làm việc ở đây. Tối nay dường như trống trải hơn vì không có gã ở đây, chăm chú nhìn nàng với ánh mắt màu xanh thẳm mãnh liệt.
Phải ngừng ngay suy nghĩ này, nàng tự nhủ khi đứng ở quầy bar, nhấm nháp ly soda trong suốt giờ nghỉ giải lao đầu tiên. Max chưa bao giờ thực sự thuộc về nàng, nhưng sao nàng cảm thấy đau lòng đến thế khi gã bỏ đi? Nàng không biết, không thể biết!
Làm sao nàng có thể chịu đựng được?
Làm sao nàng có thế sống nếu thiếu sự hiện diện đáng ghét, nhưng tuyệt vời của gã trong suốt cuộc đời.
“Bao nhiêu penny [12] cho chúng thế?”
Nàng quay ngoắt lại khi nghe thấy giọng nói khàn khàn ấm áp của gã, vội vã chớp mắt để xua nước mắt đã làm mờ tầm nhìn và hỏi lại một câu không ăn nhập gì cả, “Tại sao không phải là ‘cent’ [13]?”
[12]. Penny: một mệnh giá tiền ở Anh, mỗi penny = 1/100 bảng.
[13]. Cent: tiền xu ở Mỹ, mỗi xu = 1/100 đô la Mỹ
Max lắc đầu, hơi cau mày. “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi không thực sự sống ở Mỹ, January.”
Nàng mở to mắt, “Thực sao?”.
Gã lại lắc đầu, “Tôi không hiểu sao em lại cho là thế”.
“Bởi vì anh đã nói anh bay từ Mỹ đến mà”, nàng giải thích, “Hơn nữa Jude Marshall cũng sống ở đó, nên tôi suy ra...”. Không hiểu sao viễn cảnh Max có thể vẫn sống ở đâu đó trong nước Anh và không xa cách cả Đại Tây Dương, khiến sự chia tay của họ trở nên không quá khó khăn.
“January, tôi có một căn hộ ở Luân Đôn”, gã nhẹ nhàng nói, ánh mắt thăm dò gương mặt nhợt nhạt của nàng. “Mà tôi nghĩ là sẽ sử dụng nhiều trong thời gian tới”, gã lạnh nhạt nói thêm.
Nàng nhìn gã dò hỏi, “Anh sẽ ở đó sao?”.
“Đúng thế”, gã hài lòng xác nhận, “January”.
“Ngài Golding?”
Cả hai quay sang phía người vừa lên tiếng, January mở to mắt hơn nữa khi nhận ra bộ đồng phục cảnh sát của ông ta. Chuyện quái gì...?
“Vâng”, Max lập tức trả lời, nàng thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của gã.
Viên cảnh sát liếc nhìn January và ôn tồn đề nghị, “Liệu ngài có thể ra ngoài vài phút không?”.
Bây giờ January cũng cảm thấy căng thẳng. Chuyện quái gì khiến cảnh sát đến tìm Max? Chắc chắn họ không cho là...?
“Tôi sẽ đi cùng anh”, nàng quả quyết nói với Max khi gã chuẩn bị rời đi cùng viên cảnh sát.
Gã quay lại nhìn nàng, ánh mắt xanh tỏ ra thận trọng. “Tôi muốn em ở lại đây hơn”, gã nhẹ nhàng nói.
“Quá tệ”, nàng mạnh mẽ phản đối, nhanh chóng bước tới cạnh và khoác tay gã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc