Lọ lem bướng bỉnh - Chương 33

Tác giả: Carole Mortimer

“Liệu ngài có thể để đến tối mai được không?”, nàng nhẹ nhàng
Nét mặt ông ta đanh lại. “Hôm nay cảnh sát đã đến tìm tôi về các vụ tấn công diễn ra trong khu vực”, ông ta nói ngắn gọn, rõ ràng rất bực bội vì cảnh sát đến khách sạn của ông ta dù với bất cứ lý do gì.
January băn khoăn, “Nhưng có liên quan gì đến tôi?”.
“Với cá nhân cô thì không”, ông ta thừa nhận. “Tuy nhiên, họ đề nghị chúng tôi nên thay đổi chính sách để đảm bảo an toàn cho nhân viên.”
Không hiểu sao January cảm thấy không thích giọng điệu của...! Hơn nữa, nó cực kỳ giống...?
“Vâng?”, nàng thận trọng đáp lại.
Peter Meridew cúi nhẹ đầu, “Tôi e là, cho đến khi kẻ tấn công bị bắt và tống giam, chúng tôi phải tạm dừng hợp đồng với cô”.
“Sao cơ?” January thở dốc, không nhận ra bất cứ mối liên quan nào giữa công việc của nàng và các vụ tấn công.
Viên quản lý mím chặt môi. “Đúng vậy. Tất nhiên cô sẽ làm hết tuần này”, ông ta vội vã nói thêm.
“Ngài thật tốt bụng”, January lẩm bẩm, quá mệt mỏi - và tức giận - để có hứng thú tỏ ra lịch sự hơn. Thêm nữa, người đàn ông này đã thực sự cho nàng nghỉ việc cuối tuần này!
“Tôi cũng chẳng sung sướng gì hơn cô.” Peter Meridew thở dài. “Chúng tôi thực sự hài lòng với công việc của cô. Nhưng hình như có một vị khách đã khiếu nại là cô thường phải rời khách sạn một mình vào lúc trời rất khuya ba lần một tuần...”
“Một vị khách...?” January vội cắt ngang, đưa mắt nhìn thang máy và tin là Max đã đi lên dãy buồng của gã. Nhưng nàng cũng dễ dàng đoánngười khách” đưa ra phàn nàn đó là ai.
Hay đoán ra tại sao anh ta lại làm như vậy! Anh ta thực sự là người của Jude Marshall phải không, quyết tâm làm chị em nàng phá sản nếu không có cách nào mua được trang trại của họ? Trước hết là khiến nàng bị mất việc và sau đó chắc chắn sẽ tới lượt March. Đúng, đó chính xác là kế hoạch của anh ta.
Nàng mỉm cười thân thiện với Peter Meridew. “Tôi tin là cảnh sát không có quyền yêu cầu ngài sa thải tôi phải không?”
“Tôi không sa thải cô, January.” Viên quản lý tỏ ra bối rối với ý kiến đó của nàng. “Nhưng sau khi cân nhắc, tôi cho rằng đó là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Tại thời điểm này”, ông ta vội nói thêm. “Tất nhiên chúng tôi cũng không muốn mất cô.”
Không, nàng dám cá là họ không muốn; nàng chưa, không bao giờ từ chối bất cứ việc gì được yêu cầu, hoặc đến biểu diễn trong những dịp đặc biệt nếu cần thiết và tiền công cũng thực sự không phải là cao. Nhưng nàng cần việc làm này để có thể duy trì trang trại. Nghĩ về trang trại lại khiến nàng liên tưởng ngay đến Max Golding...!
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh. “Họ có nói cho ngài là vị khách nào phàn nàn không?”, nàng tỏ ra quan tâm.
“Tôi cũng có hỏi, nhưng... họ không muốn nói”, Peter Meridew gầm gừ, hiển nhiên là rất bực bội vì viên cảnh sát không chịu hé răng về chuyện này. “Tuy nhiên, tôi thừa nhận làm vậy sẽ giúp cô an toàn hơn, và như thế...”
“Ngài sẽ phải dừng công việc của tôi”, January tiếp lời một cách căng thẳng. “Và tôi không thể làm khác được”, nàng thất vọng.
Vẻ mặt ông ta dịu lại, “January”.
“Không sao, Peter”, nàng v, lắc đầu. “Tôi hoàn toàn hiểu nỗi khó xử của ngài” Và ai đã đặt ông ta - và cả nàng - vào tình thế này! “Nếu không còn gì nữa thì tôi phải về nhà bây giờ...?”
“Không có gì”, ông ta đồng ý, cảm thấy nhẹ nhõm vì nàng không đôi co thêm về vấn đề này và gợi ý, “Có lẽ tôi nên hộ tống cô ra xe”.
January dứt khoát lắc đầu, “Tôi có một vài việc cần phải làm trước đã, nhưng cảm ơn ngài”.
Nếu Max nghĩ rằng nàng chịu để yên cho anh ta làm vậy thì hẳn anh ta sẽ cực kỳ ngạc nhiên. Vì bây giờ nàng sẽ lập tức lên dãy phòng sang trọng và nói cho anh ta biết chính xác những gì nàng nghĩ về con người và âm mưu bẩn thỉu đó của anh ta.
Lo lắng về sự an toàn của nàng, hừ!
Nếu trong hoàn cảnh khác thì hẳn Max sẽ hết sức vui mừng khi thấy January gõ cửa căn hộ của gã vào lúc một rưỡi sáng. Nhưng chỉ cần liếc qua sắc mặt giận dữ của nàng, đôi mắt màu xám tóe lửa, sự giận dữ quá mức khiến hai má nàng đỏ bừng dù khuôn mặt tái nhợt, cũng đủ cho gã biết nàng không tới đây trong hòa bình!
“Em có muốn vào không? À, em muốn”, gã lẩm bẩm giễu cợt khi nàng lách qua người gã đi vào trong, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi theo nàng vào phòng, cảm thấy vui mừng là giờ gã có thể dừng kiểm tra thư điện tử hơn là đi thẳng vào giường ngủ; có nhầm lẫn nào đó hết sức nghiêm trọng. Tức là có gì đó đã xảy ra từ khi họ chia tay nhau mười lăm phút trước; không phải là January quá say mê gã mà là đang cực kỳ tức giận!
“Uống chút gì không?”, gã đề nghị với vẻ đầy hy vọng.
“Không”, nàng từ chối thẳng thừng. “Nhưng cứ tiếp tục... với may mắn nào đó, tôi hy vọng nó sẽ làm anh ૮ɦếƭ ngạt!”
“Hừm, nếu vậy tôi nghĩ mình cũng sẽ không uống gì hết”, gã dài giọng cảnh giác.
Chuyện quái gì đã xảy ra trong mười lăm phút vừa rồi? Lần cuối gã gặp January là nàng đang bước ra cửa cùng với John.
“Thật đáng tiếc”, January gằn giọng, ném cho gã cái nhìn khinh bỉ. “Tôi vừa có một cuộc trao đổi thân mật với Peter Meridew.”
“Cái gì?” Vẻ cảnh giác của Max chuyển thành sự sửng sốt.
January đã không về cùng John?
૮ɦếƭ tiệt, lẽ ra gã phải đợi đến khi nàng đã vào xe an toàn, Max thầm trách bản thân, gã nên...
“Anh đã nghe rồi đấy”, January cáo buộc. “Anh chắc sẽ rất vui mừng nếu biết ông ta đã sa thải tôi!”
“Ông ta làm gì?”, nếu nói đây là điều cuối cùng gã mong muốn thì vẫn chưa đúng, gã thậm chí còn không nghĩ tới!
“Max, tôi thực sự không cho là anh có vấn đề về khả năng nghe”, January bắt đầu chỉ trích kịch liệt, “Tôi không muốn nhắc lại những điều đã nói! Tôi được làm việc đến hết tuần này và sau đó khách sạn sẽ sa thải tôi.”, nàng cay nghiệt nói thêm. “Và chúng ta đều biết lý do tại sao phải không?” Nàng trừng trừng nhìn gã.
Max nhìn nàng băn khoăn, hoàn toàn không hiểu gì, Peter Meridew nói với January là ông ta muốn nàng nghỉ việc ở đây sau khi làm hết tuần này ư? Làm vậy có ích lợi gì với ông ta chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc