Lọ lem bướng bỉnh - Chương 23

Tác giả: Carole Mortimer

“Chị nói gì cơ?” January kinh ngạc nhìn chị gái chằm chằm.
“Chị nói là em phải xếp bốn cái ghế bởi vì chị đã mời Max tới ăn tối cùng chúng ta”, May bình tĩnh nhắc lại khi cô vẫn đang khuấy nước xốt. “Thực ra anh ta sẽ có mặt trong vài phút nữa.”
Đó cũng chính là điều January nghi ngờ! “Chị bị điên rồi hả, May?”, nàng thở hổn hển.
May cau có. “Theo như chị biết thì không. Kìa”, chị nàng kiên quyết nói tiếp khi thấy January tỏ ra không đồng tình, “Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu... nếu, à, nếu chúng ta hiểu Max thêm chút nữa và để anh ta cũng hiểu rõ hơn về chúng ta? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà”, cô nóng nảy biện bạch vì January vẫn tỏ ra hết sức giận dữ.
January khịt mũi ghê tởm, “Cho đến bây giờ, dường như Max không gặp nhiều khó khăn về điều này thì phải!”.
Nàng không thể tưởng tượng May lại mời Max tới ăn tối. Hay Max lại đồng ý tới...!
Anh ta phải biết rõ rằng, ở đây anh ta “được” đối xử như một con bò đực đang nổi cơn điên! Thậm chí anh ta còn bị cho là tồi tệ hơn cả con bò điên đó nữa!
Còn về phía May...!
Chị nghĩ là em đã hiểu nhầm về điều đó, January”, chị nàng nói một cách cân nhắc. “Thực sự, chị cảm giác là anh ta đang lưỡng lự trong việc tìm cách đẩy chúng ta ra khỏi đây”, cô tỏ ra vui vẻ.
January lắc đầu. “Rồi chị sẽ thấy! March bắt đầu nghĩ rằng hoàn toàn mất kiểm soát bản thân rồi”, nàng hoan hỉ nói với chị gái.
Chị nàng nhún vai, thầm thì vẻ bí ẩn. “Vậy chúng ta hãy chờ xem sao nhé.”
“Nếu chị muốn”, January gắt gỏng, chỉ đặt ba cái ghế quanh bàn ăn. “Em sẽ ăn ở ngoài!”
“January...”
“Úi chà, thật là một buổi tối tệ hại!” March càu nhàu khi lao vào bếp, mang theo tuyết cùng một luồng không khí lạnh buốt. “Và nhân tiện nói về buổi tối tồi tệ, xem em gặp ai ngoài cửa này!” Cô bước qua một bên để lộ ra Max đang đứng ở lối đi.
January đăm đăm nhìn gã, vẫn không thể tin là May thực sự hy vọng nàng có thể bình tĩnh ngồi ăn tối cùng gã. Hay gã có đủ can đảm để ngồi cùng họ.
Anh ta quá vô tư chăng? Anh ta không nhận ra mình được đón tiếp thế nào ở đây chăng? Hay là anh ta không chịu thừa nhận nàng không muốn anh ta tới đây nhiều như thế nào?
“Vì Chúa, hãy đóng cửa lại đi”, May nhanh nhảu đề nghị. “Có vẻ như thời tiết ngày càng tệ”, cô nhăn mặt khi nhìn ra ngoài qua cửa sổ nhà bếp.
“Đúng vậy”, March đồng tình. “Nên tối nay em không thể đuổi một con chó đi được rồi”, cô lạnh nhạt nói, đồng thời nhướng mày khinh bỉ nhìn Max. “Định đứng mãi sao, hả ngài Golding?”
Tin tưởng March đã đề cập đến cốt lõi của vấn đề, January thầm ngưỡng mộ cô, đồng thời ném cho May một cái nhìn hoan hỉ.
“March, Max là khách của chị”, May nhẹ nhàng trách mắng.
“Thật sao?” March hết sức choáng váng.
Choáng váng không đủ để mô tả chính xác cảm nghĩ của January trong hoàn cảnh này! Dù vậy, nhận xét của March về thời tiết đang ngày càng xấu đi đã chặn đứng ý định ra ngoài ăn tối của nàng!
“Nếu thế thì tốt nhất là em nên lên gác và thay đồ trước khi bữa tối bắt đầu”, March chế nhạo.
“Đừng bận tâm về sự có mặt của tôi.” Lần đầu tiên Max lên tiếng kể từ khi tới đây. “May cam đoan với tôi đây chỉ là một buổi tối bình thường”, gã nhìn xuống chiếc quần bình thường của mình cùng với chiếc áo như kiểu áo len cashmere phía trong áo khoác dày.
Sự hóm hỉnh tăng dần trong đôi mắt pha trộn giữa các màu nâu, lục và xám của March. “Tôi định thay một bộ đồ xuềnh xoàng chứ không phải đồ sang trọng, thưa ngài Golding”, cô vui vẻ nói với gã trước khi bỏ lên gác.
“Em để ý nước xốt giúp chị nhé, January?” May nói vọng lại khi đi theo March lên gác.
Họ bỏ nàng trơ trọi một mình trong bếp với Max. Tuyệt! Chính là điều nàng muốn!
“May có nói với em là tôi sẽ tới đây tối nay không?”, gã lập tức hỏi nàng, cặp mắt sắc bén nhìn lướt qua ba chiếc ghế quanh bàn ăn.
January đưa mắt nhìn gã, căng thẳng nói. “Chúng tôi đang... nói về nó thì anh đến.”
Gã nhếch miệng cười tự chế nhạo. “Chính xác ý em muốn nói là em không vui mừng vì sự có mặt của tôi.”
“Anh biết tôi không có ý đó”, nàng nóng nảy cắt ngang, đặt rầm cái ghế thứ tư xuống. “Còn anh thì sao?” Nàng quay lại trừng mắt nhìn gã, “Anh hy vọng sẽ giành được cái gì? Bởi vì May - Chúa phù hộ cho chị ấy - bị anh lừa gạt bằng lý do nào đó không thể hiểu nổi, nhưng tôi chắc chắn March và tôi không dễ bị lừa đâu!”.
Gã ngước nhìn lên gác với vẻ thán phục. “Cô ấy rất đặc biệt phải không?”, gã tươi cười thì thầm.
“May hay March?”, nàng tỏ ra chán nản.
“Thực ra là cả hai”, gã cười toe toét, “tất nhiên với những khía cạnh khác nhau”.
“À, đương nhiên”, January đồng ý với vẻ châm chọc - không để ý đến hàm ý trong câu nói của gã! Nàng vừa nhận ra dạo này May có những hành động hết sức kỳ quặc, còn March - cảm ơn Chúa - vẫn ăn nói rất sắc sảo.
“Tôi có mang theo quà tạ lỗi”, Max giơ chai vang trắng gã đã phải cầm suốt thời gian đứng ở cửa bếp. “May thông báo là chúng ta sẽ có món gà quay, nên...”, gã đi tới đặt chai R*ợ*u xuống bàn ăn và bình thản nói, “Nó đã được ướp lạnh”.
January tuyệt vọng nhìn gã, “Tại sao anh lại tới đây, Max?”.
Gã nhún vai, “May mời tôi tới”.
Nàng lắc đầu vẻ không thể tin nổi. “Anh biết không, lúc chúng tôi còn nhỏ, tôi thường mang những con chim hoặc thú nhỏ bị thương về nhà. May luôn cảnh báo tôi là chúng sẽ không thể sống sót khi phải xa rời môi trường sống của chúng. Bầy đàn của chúng.” Nàng nói có chủ ý.
Hắn nheo mắt lại, nghiến chặt răng khiến quai hàm bạnh ra. “Tôi hy vọng em không ám chỉ tôi giống con thú bị thương theo một cách nào đó”, cuối cùng gã gay gắt bật ra.
Mắt nàng sáng rực, giận dữ. “Tôi muốn nói là anh nên ở cùng đồng loại của mình!” Rõ ràng sự châm chọc của nàng hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào với người đàn ông nàyTuy nhiên, dù nàng không có tài ăn nói như March, nhưng không có nghĩa là nàng không thể học...
Trán Max dãn ra, nở nụ cười ảo não, “Vậy chính xác đồng loại của tôi là gì hả January?”.
“Những kẻ hám lợi!”, nàng đắc thắng trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay