Lọ lem bướng bỉnh - Chương 21

Tác giả: Carole Mortimer

“Sao em không đi lấy gì đó và đi vào chân nhỉ?”, gã nhắc nhở với sự bực dọc vô cớ.
“À, đúng vậy”, nàng nhẹ nhàng công nhận, đứng lên nói với gã trước khi rời đi, “Tôi sẽ không đi lâu đâu”.
Nhưng sẽ đủ lâu cho gã có cơ hội khôi phục sự tự vệ; điều cuối cùng nàng cần đó là tỏ ra thông cảm với Max Golding - hay tệ hơn là cảm thấy thương hại gã!
Dù sao gã cũng không chấp nhận loại tình cảm này. Hơn nữa, gã đã chào đón nàng bằng tình yêu của mình.
Đây là điều mà bây giờ nàng đã nhận ra, bất chấp những lời cay nghiệt gã đã nói tối Chủ nhật đó, nàng gần như chắc chắn.
Có vẻ May đã cảnh báo sai về con người gã!
Gã đang làm quái gì ở đây vậy? Max nóng nảy tự hỏi khi January đi khỏi bếp. Gã đã biết nàng không phải là người bị tấn công tối qua ngay khi nàng mở cửa, vậy sao gã không xin lỗi và bỏ đi luôn?
Bởi vì gã không thể! Bởi vì gã đã cực kỳ hoang mang khi nghe bản tin thời sự sáng nay về nạn nhân vụ tấn công mới nhất đang phải điều trị trong viện! Bởi vì khi nhìn thấy January đứng trên bậc cửa, hoàn toàn khỏe mạnh và lành lặn, gã đã không thể cử động và rời mắt khỏi nàng!
Dù vậy, điều quái quỷ gì xui khiến gã nói với nàng về mẹ mình thì gã hoàn toàn không hiểu!
Gã chưa bao giờ nói với ai về sự ruồng bỏ của mẹ gã. Chưa bao giờ cho ai biết điều đó ảnh hưởng tới gã như thế nào. Điều này không thể biện hộ bởi lý do là gã chỉ đơn thuần đáp lại tâm sự của January về mẹ nàng. Mẹ nàng đã qua đời, đó là do Chúa gây ra, không phải bà ruồng bỏ nàng!
Gã phải rời khỏi đây. Phải đi. Ngay lập tức.
Nhưng thậm chí trước khi gã kịp đứng lên thì cửa nhà đã bật mở và May bước vào, cô tròn mắt ngạc nhiên khi thấy gã đang ngồi rất thoải mái ở bàn ăn. Dù vậy, cô ấy đã kiềm chế cảm xúc rất tốt, Max thầm nghĩ, khi ánh mắt kinh ngạc của cô nhanh chóng chuyển thành một nụ cười lịch sự.
“January đang lên gác để lấy đôi tất khô”, gã bình thản nói với cô.
Cặp lông mày đen mượt rướn lên phía trên đôi mắt xanh lục đang ẩn chứa vẻ chế giễu. “Nó đã làm gì với đôi tất cũ thế?” May dài giọng, *** khoác mắc vào sau ghế.
“Ngã vào đống tuyết”, Max trả lời cộc lốc.
“A”, May gật đầu, không bất ngờ vì điều đó. “Anh có muốn dùng thêm không?”, cô hỏi khi chuẩn bị đun nước tự pha cho mình một cốc cà phê nóng.
“Tôi không cần, cảm ơn cô”, Max gạt đi. “Kết quả kiểm tra thế nào?”
May quay lại ngơ ngác nhìn gã. “Sao cơ?”
“January nói rằng cô đi kiểm tra răng”, gã giải thích.
“À”, May gật đầu. “Không vấn đề gì”, cô trả lời qua loa, tỏ ra bận rộn pha cà phê.Max nheo mắt sắc sảo, tiếp tục quan sát cô. Gã không bỏ qua thái độ lúng túng của cô khi gã hỏi về kết quả kiểm tra, hay cách cô đã lảng tránh không nhìn gã lúc trả lời. Nếu May Calendar mà đi khám răng thì chắc chắn gã không phải là Maxim Patrick Golding!
Một câu hỏi chẳng ăn nhập gì, vậy thực sự May đã đi đâu? Và tại sao cô phải nói dối January?
Dù đó không phải là chuyện của gã nhưng...
“May!” January reo lên một cách không tự nhiên khi bước vào bếp và thấy chị nàng ở đó, “Chị đã khám...”.
“Chúng tôi vừa nói về chuyện khám răng xong”, Max hài hước cắt ngang. “Răng của chị em cũng chắc khỏe như răng em vậy”, gã khàn khàn nói thêm. Phát hiện ra mặt nàng đang dần chuyển thành màu đỏ, gã biết nàng vẫn nhớ vết cắn tím bầm của mình trên vai gã vào buổi tối Chủ nhật khi gã hôn và vuốt ve *** nàng.
Có điều January không biết là vết răng của nàng vẫn còn nguyên trên vai gã như là bằng chứng cho một hàm răng khỏe mạnh!
Má nàng vẫn đỏ bừng khi nàng ném cho gã một cái nhìn cảnh cáo.
Vậy mà thám tử May vẫn không biết tí gì về chuyện xảy ra giữa January và gã vào buổi tối hôm đó!
Không phải gã tự hào về bản thân vì đã để chuyện đó vượt ra ngoài kiểm soát. Hay cách gã cố ý làm sáng tỏ nó với January sau đó...!
Bởi vì, bất chấp những gì đã nói với nàng, gã đã không thể ngủ suốt đêm đó. Và cả đêm hôm sau nữa. Thay vào đó, gã nằm thao thức suốt hai đêm, tự mâu thuẫn với bản thân. Một nửa trong gã muốn giải thích với January rằng gã không có ý định làm bất cứ điều gì gây tổn thương như đã nói với nàng, đó thuần túy chỉ là sự tự vệ của gã. Nhưng nửa còn lại biết rằng gã sẽ phải thú nhận nhiều hơn nữa nếu gã nói với nàng điều đó. Và đơn giản đó là điều gã không thể - hay không muốn - làm.
Bản tin thời sự sáng nay là một cú huých mạnh vào sự do dự của gã; ý nghĩ January đang nằm trên giường bệnh, dập nát và thâm tím, cũng đủ để khiến hắn rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Gã đã không vội vàng lao đến trang trại ngay mà gọi điện cho cảnh sát trước. Nhưng họ từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào về vụ tấn công, thậm chí cả tên nạn nhân. Bệnh viện cũng không giúp gì, khiến gã không còn lựa chọn nào - trừ khi gã chỉ ngồi và âm thầm lo sợ - ngoài việc đi tới trang trại.
Nhưng giờ gã đã tới đây, chứng kiến January bình yên vô sự thì gã thực sự không hiểu tại sao gã vẫn còn ở lại.
Hay làm thế nào để có thể rời đi mà không mất thể diện.
“Tôi nên rời đi...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc