Lọ lem bướng bỉnh - Chương 2

Tác giả: Carole Mortimer

“Tôi hiểu rồi, January”, gã thô lỗ cắt ngang, một tia ấm áp lóe lên trong đôi mắt xanh thẳm của gã. “Phải chăng cô đang nói với tôi về những tật xấu của mình?”
Nàng ư? À... đúng vậy. Vấn đề ống kem đánh răng luôn khiến cho March phải cáu kỉnh hét lên. Và May thì luôn ca cẩm về đống lộn xộn nàng tạo ra sau khi đọc báo. Còn chuyện đi chân trần - đây là điều nàng đã thích thú từ hồi còn rất nhỏ, nhưng lại hết sức phi thực tế khi phải sống và làm việcở một trang trại. Có lần nàng đã bị đinh đâm vào khi giẫm chân không lên một tấm gỗ và kết quả là phải tới bệnh viện để tiêm phòng uốn ván. Lần khác thì nàng giẫm lên một cục than nóng và bị ngã vào đống lửa, thế là lại phải tới bệnh viện địa phương.
“Tôi đã từng được đảm bảo rằng tình yêu có thể thay đổi những điều đó.” Max tiếp tục khi thấy nàng im lặng. “Suy cho cùng thì chẳng ai hoàn hảo cả.”
Trực giác mách bảo nàng rằng gã đàn ông này sẽ chẳng bao giờ P0'p kem đánh răng từ giữa ống, hay vứt báo bừa bãi và đi chân trần! Không, gã khiến người khác nghĩ rằng tất cả những việc gã làm đều có mục đích, được suy tính kỹ càng và không hề phạm sai lầm. Nhưng có thể chính bản thân việc làm đó là sai lầm thì sao?
Dù vậy nàng cũng không hiểu tại sao mình lại h những câu hỏi đó, đơn giản là hết sức vô lý khi cho rằng bạn có thế yêu ai đó chỉ vì ngoại hình của họ.
“Max, điều đó có thể xảy ra - nhưng cũng chẳng ngăn được hàng trăm cặp vợ chồng vẫn đưa nhau ra tòa ly hôn hằng năm vì lý do ‘không thể chấp nhận được thói quen vô lý’ của vợ hoặc chồng đó sao”, nàng mỉa mai.
Gã cười, lúc này ánh mắt gã trở nên ấm áp hơn. “Tôi cho rằng lý do họ ly hôn chẳng liên quan đến việc cô có P0'p kem đánh răng từ cuối ống hay không”, gã dài giọng.
“Có thể là không.” Nàng nhún vai. “Nhưng tôi tin là mình đã trả lời thích đáng cho câu hỏi ban đầu của ngài.” Cho dù tại sao gã lại đưa ra câu hỏi đó thì chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Lần sau, nếu gặp phải trường hợp như thế này, nàng quyết định sẽ lờ đi cho dù người mời quyến rũ thế nào đi chăng nữa.
“Còn hơn cả thích đáng”, gã đồng ý với vẻ chế giễu. “Và January, tôi phải nói rằng thật hiếm khi gặp được người phụ nữ có cái nhìn thực tế đối với những thứ mà người khác cho là lãng mạn trong tình yêu.”January nhìn gã cảnh giác, thực sự nàng nghĩ mình không nói gì khiến gã hiểu nhầm rằng đó là cách mà nàng sẽ yêu người nào đó! “Ngài cho là vậy sao?”
“Đúng vậy”, gã thừa nhận một cách dịu dàng. “Nhưng...”
“January, tôi thành thật xin lỗi vì đã cắt ngang.” John, người phục vụ ở quầy bar, xuất hiện bên cạnh bàn họ.
“Không sao đâu.” Nàng vớ lấy anh ta như một sự giải thoát. Đến giờ tôi biểu diễn rồi phải không?” Nàng hỏi đầy hy vọng, cảm thấy đã chịu đựng quá đủ cuộc trò chuyện này. Và Max...
John nhăn nhó. “Tôi chỉ nghĩ là nên cho cô biết, Meridew lại đang rình rập quanh đây”, anh ta cảnh báo, ám chỉ người quản lý quá mẫn cán của khách sạn. Ông ta vừa đi vào quầy R*ợ*u và quét ánh mắt dò xét khắp nơi.
Nghiêm túc mà nói thì January không hoàn toàn là nhân viên của khách sạn. Tuy nhiên, điều đó cũng không ngăn cản được Peter Meridew - quản lý khách sạn - trách phạt nàng nếu ông ta không vừa ý điều gì. January chưa từngống R*ợ*u với bất kỳ người khách nào trước đây nên nàng không rõ phản ứng của ông ta ra sao, nhưng có thể ông ta sẽ rất không hài lòng. Dù sao January cũng cần công việc này tới mức nếu chỉ vì một người đàn ông mà khiến nàng bị mất việc thì nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
“Cảm ơn John.” Nàng mỉm cười với anh ta trước khi quay sang Max. “Tôi thực sự phải đi rồi.” Nàng giữ giọng bình thản, không bộc lộ cảm xúc khi chuẩn bị rời đi.
Max nheo mắt, “Cô có muôn tôi nói chuyện với ông ta không?”.
“Ai cơ? À, tất nhiên là không”, nàng phản đối với vẻ không hài lòng khi nhận ra gã đang nhìn về phía viên quản lý khách sạn. Mặc dù không nghi ngờ rằng câu chuyện giữa Peter và gã đàn ông kiêu ngạo này sẽ không đề cập tới việc nàng đã ngồi xuống và uống R*ợ*u với gã! “Dù sao chăng nữa cũng đã đến lúc tôi phải trở lại làm việc rồi”, nàng nhẹ nhàng bác bỏ.
Max gật đầu. “Tôi sẽ ở đây chờ cho đến khi cô xong việc.”
January định mở miệng phản đối lần thứ ba nhưng nàng nghĩ tốt hơn là không nên, phản đối để làm gì chứ? Nàng có thể âm thầm rời đi vào cuối buổi biểu diễn mà gã đàn ông này không thể phát hiện ra.
Nàng đứng dậy và nói, “Cảm ơn ngài về ly sâm banh”.
“Xin cứ tự nhiên.” Gã gật đầu.
January cảm giác được gã lại dõi theo khi nàng bước ngang qua căn phòng để tới bên chiếc đàn piano. Nàng cũng biết gã nhận ra nàng là một cô gái da trắng nhưng tóc và mắt lại màu đen, dong dỏng cao và quyến rũ trong bộ váy đen gợi cảm. Nhưng đó là tất cả những gì gã có thể thấy - vì ngoài tên của nàng ra thì gã chẳng biết gì hơn về nàng cả.ếu gã thấy bộ dạng của nàng lúc sáu rưỡi sáng mai với đôi ủng cao su cao đến đầu gối lấm lem bùn đất khi nàng vất vả vượt qua sân trại để tới chuồng bò vắt sữa sớm thì gã nghĩ sao nhỉ?
Gã đang làm cái quái gì vậy? Max làu bàu trong bụng, thầm nguyền rủa bản thân. Có phải gã đang cố gắng làm cô gái này hoảng sợ và tránh xa trước khi gã có cơ hội để hiểu rõ hơn về cô ấy không? Hay - quan trọng hơn là để hiểu về mẫu người mà cô ây thích? Nếu như vậy thì gã đã thực sự thành công rồi đó.
Lúc đầu, gã hoàn toàn không thích chuyến công tác bất thường này. Gã sẽ sung sướng hơn nếu được ở lại nơi đang sống cho đến sau kỳ nghỉ năm mới và tán tỉnh nữ diễn viên April Robine. Cô ta ít nhất cũng hơn cái tuổi ba mươi bảy của gã cả chục tuổi, nhưng trông lại trẻ hơn tuổi thực của mình đến hai mươi năm.Nhưng chuyến đi đã được quyết định dứt khoát bởi người bạn và cũng là ông chủ của gã vì những cuộc thương lượng ở đây cần phải được thực hiện một cách nhanh chóng nhất, mà đó lại là sở trường của gã. Chẳng quan tâm đến sự thực là Jude - bạn gã cũng say mê April Robine như gã - và có thể còn tán tỉnh giỏi hơn theo như gã biết rõ về Jude. Những gì anh ta đã làm chỉ có thể nói là đáng ngưỡng mộ.
Làm sao Max có thể biết rằng gã sẽ có cơ hội gặp gỡ một cô gái chơi đàn piano tại quầy bar khách sạn nơi gã ở. Sự gặp gỡ này ngay lập tức xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh của April và tất cả những người phụ nữ đã từng qua lại ra khỏi đầu gã. Ngay từ khi nhìn thấy nàng, gã biết rằng sẽ phải giữ nàng cho riêng mình?
Nhưng nếu thành thật với bản thân thì rõ ràng gã chẳng muốn gắn bó cả cuộc đời với bất kỳ người phụ nữ nào cho dù họ xinh đẹp đến đâu đi nữa. Có điều, January lại xinh đẹp một cách khó cưỡng.
Nàng hoàn hảo, từ mái tóc đen như gỗ mun cho tới những ngón chân dài thanh tú trong đôi xăng đan có quai trang nhã mà nàng đang đi.
Nàng hoàn hảo tới nỗi gã không thể rời mắt khỏi nàng trong suốt thời gian ngồi ở đây. Và khiến gã như ngậm hột thị khi ngồi cùng nàng, ngoại trừ lúc gã hỏi nàng có tin vào tình yêu sét đánh không...
Và gã hết sức bất ngờ - nếu không nói là ngạc nhiên một cách thích thú - với sự thành thật trong câu trả lời của nàng.
Nhưng chân thành mà nói, gã đã choáng váng ngay từ lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên. Gã cảm thấy như bị đấm vào bụng và thực sự bị hạ gục hoàn toàn khi nói chuyện với nàng. Giọng nói khàn khàn quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm hơn khi nhìn gần và cơ thể nàng thì...!
Có thể điều gã nên làm nhất lúc này là đừng quá chú tâm vào hình dáng thướt tha tuyệt mỹ của nàng, rốt cuộc bây giờ vẫn chưa là nửa đêm. Tức là gã còn phải chờ đợi ít nhất ba giờ nữa trước khi có thể đưa nàng rời khỏi chỗ này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc