Lộ Hành Phân Vân - Chương 23

Tác giả: Bất Dịch

Vệ Kiêu từ từ tỉnh lại, cánh tay duỗi ra ở bên, trên giường đã không còn độ ấm.
Bỗng dưng thanh tỉnh ngồi dậy, hạ thân đau đớn đánh úp, Vệ Kiêu nhất thời ngũ quan vặn vẹo nhưng bất chấp nhiều như vậy, tùy tiện vơ một kiện áo dài liền lao đi ra cửa.
Ngoài phòng ánh nắng đang rực, một người nam nhân ngồi xe lăn, nghe tiếng cửa mở, nghiêng đầu lại.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Vệ Kiêu có chút ngốc lăng gật đầu.
“Yên Hoài Tuyết đã cùng Tô tiền bối đi tán công, có thể phải tới chạng vạng.”
Vệ Kiêu đáp một tiếng, gãi gãi đầu, không biết nên nói gì.
Lúc này một đường nhìn lãnh lệ phóng tới, Vệ Kiêu sau lưng dựng tóc gáy, nhìn lại, đúng là Ân Hồi Ca.
Vệ Kiêu cảm thấy sáng tỏ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn đại để cũng có thể nhìn ra gút mắt không tầm thường giữa hai người. Lúc này Dương Diệc Phong ở chỗ này, Ân Hồi Ca lại há có thể không ở.
Nhưng hắn làm chi hung tợn nhìn chằm chằm mình?
Dương Diệc Phong tự nhiên cũng thấy được ánh mặt của Ân Hồi Ca, bất đắc dĩ cười cười, mở miệng nói: “Vệ huynh đệ, nếu như bây giờ ngươi không vội lắm, tốt nhất vẫn là đi vào đổi một kiện y phục.”
Vệ Kiêu cúi đầu, nhất thời sắc mặt đỏ đậm, chạy gấp hồi ốc, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Lúc hắn đi trên thân vội vã liền chộp một kiện áo choàng, cổ áo to rộng, chỗ cổ xương quai xanh hồng ngân buồn thiu, vừa xem hiểu ngay. Vệ Kiêu không khỏi hận tên đầu têu lên.
“Ngươi hung ác nhìn chằm chằm người ta làm gì.” Dương Diệc Phong xoa trán, hiển nhiên đối ác tính của Ân Hồi Ca không biết làm sao.
“Hắn lộ ra.” Nếu như điều không phải Dương Diệc Phong tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe hắn nói, sợ rằng thực sự sẽ cho rằng có người ***.
“Chỉ là cổ mà thôi, huống hồ cũng không phải hắn nhìn ta, có cái gì đẹp để ý.”
Ân Hồi Ca híp mắt, cúi đầu xem Dương Diệc Phong, ánh mặt trời ở trên mặt hắn nhiễm lên một tầng huy sắc nhàn nhạt.
“Ngươi nhìn hắn, không được. Hắn nhìn ngươi, ta sẽ giết hắn.”
Dương Diệc Phong khóe miệng cong cong, dẫn xuống cái cổ Ân Hồi Ca, tại trên môi hắn khe khẽ in một nụ hôn, không đợi Ân Hồi Ca phản thủ vi công, đã nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Lúc này Vệ Kiêu thay xong y phục đi ra, khô nóng trên mặt còn chưa cởi.
Nhìn hai người thân mật khắng khít trước mắt, ngoại trừ một chút xấu hổ, còn có yêu thích và ngưỡng mộ nhàn nhạt.
Chẳng biết khi nào hắn cũng có thể cùng Yên Hoài Tuyết trải qua loại ngày bình thản này.
“Sắp tới buổi trưa, e là ngươi còn chưa ăn cơm đi, không bằng cùng chúng ta ăn chút.” Dương Diệc Phong phát hiện ánh mắt Vệ Kiêu liếc hướng Ân Hồi Ca. “Đừng để ý đến hắn, đi thôi, ta cũng đói bụng.” Nửa câu sau hiển nhiên là nói với Ân Hồi Ca.
Bất đắc dĩ dưới đường nhìn băng lãnh của Thiên Quân đại nhân, Vệ Kiêu vẫn là kiên trì đi theo.
Chẳng qua trong lòng vẫn lo lắng chuyện Yên Hoài Tuyết, không yên lòng, thực sự có phần ăn chẳng biết vị.
“Không cần lo lắng, Tô tiền bối công lực thâm hậu, có lẽ không có vấn đề gì.”
Vệ Kiêu trong lòng cảm kích Dương Diệc Phong an ủi, thế nhưng sự tình liên quan đến Yên Hoài Tuyết, lòng thế nào cũng không thả xuống được. Dương Diệc Phong hiển nhiên cũng minh bạch, không hề nói nhiều.
Sau khi hai người ăn xong tán gẫu thượng vàng hạ cám, ở trong Lưu Tiên cư tràn đầy mùi hoa, một ly trà thơm, vài thước dương quang, ngoại trừ Ân Hồi Ca thường thường hừ lạnh, lại thật ra yên tĩnh thích ý.
Bất tri bất giác thì tới chạng vạng, nhưng không có tin tức Yên Hoài Tuyết. Vệ Kiêu cuối cùng ngồi không được, đang muốn cáo từ đi xem, Bạch Lục đã đi vào.
“Vệ Kiêu, Tô Lăng Khanh đại nhân mời ngươi sang.”
Tô Lăng Khanh đứng ngoài phòng, nghĩ là đã đợi một hồi, Vệ Kiêu đi nhanh qua: “Cha, thế nào, hắn không có việc gì chứ!”
Trên mặt Tô Lăng Khanh không có buồn vui mấy. “Không cần lo lắng tính mệnh, thế nhưng…” Một câu nói nhượng Vệ Kiêu trong lòng phát lạnh, lướt qua Tô Lăng Khanh đẩy cửa vào.
Yên Hoài Tuyết vẻ mặt tái nhợt, ngồi ở bên cửa sổ, nghe được tiếng cửa, quay đầu nhìn Vệ Kiêu, nói một câu.
Vệ Kiêu sắc mặt phút chốc trắng bệch, không kém hơn so với Yên Hoài Tuyết, cả người không thể kiềm chế run rẩy.
Tuyệt vọng từ sâu trong đáy lòng tức thời đem hắn cắn nuốt, hắn không biết rớt xuống vách núi là loại cảm giác gì, nhưng lúc này hắn tựa như từ vách núi rơi xuống, linh hồn kinh hoàng muốn từ trong thân thể phiêu tán.
Hắn rốt cục biết phần sau Tô Lăng Khanh muốn nói là gì.
Yên Hoài Tuyết nói, ngươi là ai.
Cố tự trấn định rời khỏi, khép lại cửa.
“Cha, tại sao y lại mất trí nhớ.” Mạnh mẽ tự kiềm chế tình cảm, Vệ Kiêu cắn chặt hàm.
“Khi ta giúp hắn tán công thì hắn lại tẩu hỏa nhập ma, ta không ngờ nội lực hắn đã thâm hậu như thế, chỉ luận nội lực, so Hồi Ca hắn thậm chí còn thâm hậu hơn vài phần, nếu không phải Liên Ly Sa…” Tựa hồ phát hiện bản thân lệch khỏi trọng tâm câu chuyện, hắn hơi dừng lại sau đó tiếp tục nói: “Nội tức đại loạn, kinh mạch nghịch chuyển, Liên Ly Sa sửa đổi tâm pháp quy luật không thể tuân theo, ta cũng là miễn cưỡng đem trạng thái cuồng bạo của hắn áp chế xuống, thừa dịp hắn suy yếu mới mạnh mẽ tán công. Bằng không lấy thế hung hung này, chỉ sợ một khi tẩu hỏa nhập ma, e rằng cũng sẽ như vị Dịch Thiên Tru ngươi nói không còn cách cứu vãn.”
“Về phần vì sao mất trí nhớ, ta nghĩ hẳn là ảnh hưởng trước khi tẩu hỏa nhập ma. Buổi chiều từng tỉnh một lần, sau đó thì hôn mê đi, mãi đến chạng vạng mới tỉnh lại.”
Vệ Kiêu ở ngoài cửa ngồi yên một hồi, mới lảo đảo đi vào vào cửa, một bộ dạng mất hồn.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Yên Hoài Tuyết trông sắc mặt tái nhợt của Vệ Kiêu, rất không kiên nhẫn.
“Ta… ta là…” Đúng vậy, hắn nên là ai ni, cái tên này có con mắt của Yên Hoài Tuyết, có tóc của Yên Hoài Tuyết, có tất cả của Yên Hoài Tuyết, thế nhưng, khi mắt Vệ Kiêu thật sâu nhìn vào hắn thì, lại tìm không được màu sắc ngày trước khiến hắn trầm mê.
Tên này đã không phải Yên Hoài Tuyết của hắn, lẽ nào muốn hắn nói mình là ái nhân của hắn, đêm qua mới vừa cùng hắn một đêm triền miên? Vệ Kiêu gần như muốn tự giễu cười to ra tiếng.
“Ta… gọi Vệ Kiêu, là bằng hữu của ngươi…”
“Hm?” Yên Hoài Tuyết nhíu nhíu mày, đột nhiên nở nụ cười.
Cho dù trong lòng đã hiểu rõ Vệ Kiêu vẫn nhìn hắn xuất thần.
“Ta đây là ai? Lão đầu kia không chịu nói cho ta biết.”
Vệ Kiêu vươn tay nghĩ muốn chạm khuôn mặt hắn, khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Yên Hoài Tuyết thì cứng lại tay.
“Ngươi là Lạc Lâm Hoài Tuyết, là Tứ thiếu gia của Lạc Lâm gia.”
“Ngươi thực sự muốn đưa hắn về Lạc Lâm sơn trang?” Tô Lăng Khanh đứng ở trong sân.
“Triêu Hoàng cung bị tập kích, danh tồn thực vong, Hoài Tuyết lại không có võ công, hắn trước đây cùng rất nhiều người kiếp quá cừu, ở Lạc Lâm gia là lựa chọn tốt nhất. Lạc Lâm gia dù sao vẫn sẽ không thể không nhận thân sinh nhi tử của mình.”
Tô Lăng Khanh thở dài. “Được rồi, ngày mai ta liền viết một phong thư cho Lạc Lâm gia.”
Lạc Lâm Hách cùng Hướng Lạc Thu tự mình đi tới Bích Vân Tiêu Thiên nhận về Yên Hoài Tuyết, ngày ấy Vệ Kiêu không có đi đưa tiễn, không có nước mắt, không có giữ lại, lẳng lặng mà nhìn đoàn người càng đi càng xa.
Theo Lạc Lâm gia nói, sau khi Lạc Lâm Chấn Quân đánh một trận ở Bích Vân Tiêu Thiên chạy về Lạc Lâm gia, Lạc Lâm Hữu Thần hốt hoảng mà chạy, nhưng xuất hồ ý liêu (bất ngờ) chính là lần này Lạc Lâm Chấn Quân không đuổi tận giết tuyệt, mặc hắn đào tẩu. Sau đó Lạc Lâm Chấn Quân cũng ly khai Lạc Lâm gia, không còn tin tức.
Ai có thể nghĩ đến gặp phải cục diện hiện tại, quả nhiên là nhân sinh khó đoán, đều an thiên mệnh.
“Ngươi có tính toán gì không?” Dương Diệc Phong ở phía sau Vệ Kiêu.
“Cha muốn cho ta kế nhiệm Ma Giáo.” Vệ Kiêu nhàn nhạt trả lời.
“Vậy ngươi muốn hay không.”
“Cha nói ban đầu Ma Giáo thành lập tên là Tố Thương, chẳng qua bởi vì hành sự không câu nệ, thủ đoạn tàn nhẫn, dần dần liền bị xưng là Ma Giáo. Nơi này dù sao cũng là gia nương, cũng không thể để nó sụp đổ. Hơn nữa nếu có thể có người thêm chút ràng buộc với Ma Giáo, làm cho trở về chính đạo, coi như là một kiện công đức. Ta nghĩ cha nói có đạo lý.”
“Thiên hạ chuyện có đạo lý sao mà nhiều, nhưng cũng không phải mỗi một cái đều có người nguyện ý đi làm.”
“Người khác không làm là bởi vì có chuyện càng đáng phải làm, nhưng bây giờ ta lại không biết nên làm gì.” Trong thanh âm lộ ra trống vắng, Vệ Kiêu cười khổ.
Khổ sở bi thương một ngày nào đó đều sẽ qua, còn lại chính là mờ mịt và lạnh lẽo vô tận.
Dương Diệc Phong cùng hắn nhìn về phía dưới chân núi cành lá lòa xòa, trời xanh mây trắng, một mảnh vắng lặng.
Võ lâm đại thế, lại ba xuân thu, mấy xưa phồn thịnh mấy xưa tốt đẹp.
Bích Vân Tiêu Thiên vẫn đứng sừng sững trong đám mây, không thể lay động. Ma Giáo đổi tên Tố Thương, Triêu Hoàng cung nhập vào, những năm gần đây hành sự điệu thấp*, thực lực khó lường, từ sau khi Vệ Kiêu nhập chủ trở thành Giáo chủ Tố Thương, đặt thêm nhiều ràng buộc, cùng võ lâm chính đạo ở chung vô sự.
Liên Khung phái ở trong tay Trần Mộ Lâm phát dương quang đại. Vong Xuyên thành hùng cứ một phương, Trì Trọng Hành làm võ lâm Minh chủ quyền thế một thời vô lưỡng. Lạc Lâm thế gia bởi Lạc Lâm Chấn Quân đi xa, thế lực không còn xưa kia, tam đại thế gia khác như hổ rình mồi. Kim Ngân phố** ngang trời xuất thế thu tiền mua mệnh, sơ hiện chót vót***.
*hành động, làm việc không gây sự chú ý, không ai biết.
** Kim Ngân phố : cửa hiệu vàng bạc.
*** ý là mới lần đầu xuất hiện đã nổi như cồn.
“Giáo chủ, thư của Tống cô nương.” Loạn Vũ phe phẩy Thúy Ngọc Cốt Phiến, lung la lúc lắc đi tới. Ba năm trước, Vệ Kiêu tiếp nhận chức vụ Giáo chủ, liền đem Tố Thương tu sửa dời qua Triêu Hoàng cung.
Sau khi Vệ Kiêu đảo qua mấy hàng chữ, đường nét trên mặt chẳng lạnh cứng nữa.
“Loạn Vũ, ngươi cùng Ngọ Điện đi dò la tăm tích Tống Trọng An, Thiên Mạch nói hắn và Diệu Duyệt cùng đi ra ngoài, sẩm tối Diệu Duyệt hôn mê bị ném tới cửa Tống gia, Tống Trọng An nhưng không trở về.”
Cây quạt trên tay dừng một chút, Loạn Vũ vẻ mặt không tình nguyện: “Bảo ta đi với tên ngu ngốc kia ? Giáo chủ…”
“Ai là ngu ngốc!” Ngọ Điện Đoàn Tử Phóng sải bước đi đến.
Loạn Vũ nghiêng mắt liếc hắn, cười nhạt: “Ai đáp là nói người đó.”
Đoạn Tử Phóng vừa muốn đánh trả, chợt nghe thấy Vệ Kiêu trầm thanh: “Được rồi, đã hiểu thì khởi hành, chớ ở chỗ này ầm ĩ!”
Làm Giáo chủ ba năm, Vệ Kiêu uy nghi dần dần tăng.
Hai người đình chỉ khắc khẩu, ghét bỏ nhìn nhau một cái, liền ra cửa.
“Đều là bị mấy người không thú vị các ngươi lôi kéo, trước kia Kiêu Kiêu nào có hung như thế …”
“Còn không đi!” Trong cửa truyền đến âm thanh của Vệ Kiêu.
Loạn Vũ phiên phiên bạch nhãn, thở dài, phe phẩy cây quạt ly khai.
Đoạn Tử Phóng thấp giọng cười nhạo. “Tự làm tự chịu.”
Vệ Kiêu buông tín trong tay, xoa xoa cái trán. Lại là một tháng.
Vừa đi ra cửa, liền thấy Ninh Lạc Đồng đứng ở ngoài cửa.
“Lại muốn đi xem hắn.” Ninh Lạc Đồng không có nghi vấn, nhàn nhạt nói.
Vệ Kiêu hơi gật đầu.
Ninh Lạc Đồng đưa cho hắn một kiện áo choàng. “Bên ngoài gió lớn, ngươi mặc vào đi. Mỗi tháng đều chuyển vận nội lực cho hắn, cẩn thận thân mình chịu không nổi.”
Vệ Kiêu khẽ cười cười.
“Không biết cười cũng đừng cười, so với khóc còn khó coi hơn.” Ninh Lạc Đồng lắc lắc tay. “Đi nhanh lên đi.”
Nhìn bóng lưng Vệ Kiêu, Ninh Lạc Đồng *** cũng không biết ra sao loại tư vị.
“Giáo chủ thực sự là càng ngày càng có khí thế.” Thanh Sơ đi tới phía sau Ninh Lạc Đồng.
“Hừ, ba năm đều hầu như chưa từng cười, ta trông hắn là càng ngày càng không giống người.”
“Buông tha thất tình lục dục, có thể truy cầu cực hạn võ học, bây giờ võ công Giáo chủ mấy người có thể sánh bằng.” Thanh Sơ an ủi nàng, đáng tiếc làm chuyện vô bổ.
“Ta xem hắn đó là tình không nơi thác.” Ninh Lạc Đồng trên mặt chẳng đáng, rồi lại bất đắc dĩ.
“Vì Cung chủ chải kinh mạch, tăng nội lực, coi như là có một mục tiêu đi.” Thanh Sơ buông lỏng tay. “Dù sao vẫn tốt hơn một kẻ vô dụng.”
“Vì Yên Hoài Tuyết đương nhiên về tình về lý, chính là vì Lạc Lâm Hoài Tuyết hoàn* xú danh lan xa kia ! Công tử, Vệ Kiêu là một tên ngu ngốc!”
“Đừng cậy mạnh, ngươi không phải cũng lo lắng nhớ hắn.”
“Ai nói!” Ninh Lạc Đồng đôi mắt đẹp trừng, phất tay áo liền rời đi.
Vệ Kiêu tại nóc nhà đợi thật lâu, bầu trời tối trầm tịch lãnh buồn tẻ, chỉ có một vòng minh nguyệt ở sau mây hơi hiển ánh sáng. Không qua bao lâu, Yên Hoài Tuyết thân hình bất ổn lắc lư vào trong viện.
Ba năm, mỗi đầu tháng hắn đều sẽ ngồi ở chỗ này chờ Yên Hoài Tuyết trở về, mỗi lần về trên người hắn đều sẽ mang theo mùi R*ợ*u và vị son hương, Vệ Kiêu đã từ trong đau khổ chua xót ban đầu, đến bây giờ tập mãi thành thói quen.
Theo Yên Hoài Tuyết vào cửa, vừa định đem hắn mê đi, Yên Hoài Tuyết lại đột nhiên xoay người lại. Khoảng cách hai người quá gần, Vệ Kiêu bị khuôn mặt làm lui một bước, cũng không ngờ Yên Hoài Tuyết nắm được ống tay áo của hắn.
“Mỹ nhân, tới, lại uống một chén.” Nói, tay không thành thật ôm eo Vệ Kiêu, mặt cũng để sát vào Vệ Kiêu.
Ha hả nở nụ cười hai tiếng, tại khóe môi Vệ Kiêu hôn một cái.
“Ngươi say.” Vệ Kiêu đem hắn kéo ra.
“Không có… ta không có say…” Yên Hoài Tuyết cùng Vệ Kiêu cù cưa, không bao lâu âm thanh càng ngày càng mơ hồ, gục tại trên người Vệ Kiêu liền ngủ mất.
Vệ Kiêu đem hắn đặt ở trên giường, trên mặt hiện lên vài tia ôn nhu và lưu luyến, nhưng khi hương son phiêu tới thì lại một lần nữa lạnh ánh mắt.
Sau khi giúp Yên Hoài Tuyết vận chuyển nội lực, giúp hắn kéo tốt chăn, chăm chú nhìn một lát, Vệ Kiêu mở cửa ly khai, không chút nào ngoài ý muốn tại cửa thấy Lạc Lâm Kỳ Vi, tỷ tỷ ruột của Yên Hoài Tuyết.
“Lạc Lâm tiểu thư.”
Nữ tử thủy áo lam váy u tĩnh như lan.
“Vệ công tử, vì Hoài Tuyết, khổ cực rồi.” Từ sau hai năm trước một lần ngẫu nhiên gặp được, hai người vẫn duy trì một loại ăn ý lòng ngầm hiểu mà không nói.
“Không hề gì.” Đối với nữ tử không quen thuộc này, Vệ Kiêu chỉ là hơi lạnh lùng gật đầu.
“Đừng trách Hoài Tuyết, chẳng qua là một người không có ký ức không có quá khứ, luôn là có chút băn khoăn cùng cô đơn, hắn chỉ là tịch mịch lâu lắm rồi. Nhìn như bất hảo*, nhưng lại đem chính mình cách nơi xa xa, bất luận kẻ nào cũng không thân cận được.”
Vệ Kiêu không biết nữ tử này đã nhìn ra cái gì, biết một ít gì, nhưng hắn không thích người khác đối với mình sằng đoán (đoán bậy).
Lạc Lâm Kỳ Vi mãi đến bóng dáng Vệ Kiêu tiêu thất tại trong bóng đêm, hồi lâu không nói, sau đó đẩy cửa đi vào chiếu cố Yên Hoài Tuyết.
____________________________________
Bất hảo (gốc là ngoan liệt): ngoan cố tồi tệ xấu xa, chỉ người chuyên làm việc xấu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc