Lộ Hành Phân Vân - Chương 17

Tác giả: Bất Dịch

Trong đại điện chỉ còn hai người, nhìn nhau vô ngôn.
“Ta chỉ muốn giữ ngươi lại.”
Yên Hoài Tuyết là chủ một cung, chẳng thèm giải thích, cũng không nhượng bộ, chỉ riêng đối một người đặc biệt. Một câu muốn giữ lại ngươi, nói tận đáy tâm muôn ngàn tư tự.
“Ngươi phải hỏi một chút ý kiến của ta.” Vệ Kiêu vẫn đứng nơi xa, cùng Yên Hoài Tuyết xa xa nhìn lẫn nhau.
“Ta hỏi qua, ngươi không muốn.”
“Ta đã không nguyện, ngươi vì sao miễn cưỡng ta, khăng khăng cố chấp.” Đối với loại tình cảnh hiện nay này, Vệ Kiêu cũng không biết rốt cuộc mình ôm là tâm tình gì, là oán là buồn bực hay là còn có vài phần u sầu không thể nói.
Yên Hoài Tuyết từ trên cao tọa đi xuống. “Nếu như ta không cố ép ngươi, ta sẽ cố ép chính ta ngày ngày không nghĩ tới ngươi nữa.”
Vệ Kiêu vốn đang tính toán bình tĩnh, lời này vừa nói ra, mặt lại không bị khống chế nóng lên. Những lời này quả thực cùng lời tâm tình giống nhau như đúc.
“Đừng nói loại lời này, rất kỳ quái.”
“Có gì kỳ quái, lòng ta ta nguyện mà thôi.” Yên Hoài Tuyết đương nhiên.
Suốt năm cùng võ làm bạn, cực ít bước ra Triêu Hoàng cung, ở một vài phương diện nào đó Yên Hoài Tuyết so với người thường càng trực tiếp và đơn thuần hơn. Đối với Vệ Kiêu mà nói, loại tâm ý này rất khó chống cự, mơ hồ mập mờ không rõ. Cho nên trước khi hắn còn chưa hiểu được, nhất định phải do hắn từ giữa đôi bên vạch một đường, dù không hẳn hữu dụng, chí ít bịt tay trộm chuông, tạm thời tỏ tâm ý.
“Được, ta lưu lại, nhưng lần sau không được dẫn lẽ này nữa.” Vệ Kiêu giả nhượng bộ.
“Chỉ cần ngươi luôn ở lại bên cạnh ta.”
Vệ Kiêu thở dài, lời nói trước đều vô ích rồi.
Cuộc sống Vệ Kiêu ở Triêu Hoang cung rất thích ý, ăn mặc đều có người quản lý, mỗi ngày bồi bồi Yên Hoài Tuyết, cùng nhau luyện công tỷ thí. Ở dưới sự dạy bảo của Yên Hoài Tuyết, không chỉ nội lực tiến nhanh, Bích Tiêu cửu thức cũng hơi có chút thành tựu, quan hệ hai người càng thân mật. Vệ Kiêu cảm thấy rất tốt, cũng không muốn dễ dàng phá vỡ. Hắn đã từng nghĩ có nên đem chuyện vị Liên phu nhân kia tặng hắn tâm pháp nói cho Yên Hoài Tuyết hay không, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định tuân thủ hứa hẹn.
Ngày hôm đó, đang trên đường đi tìm Yên Hoài Tuyết đã tình cờ gặp Ninh Lạc Đồng.
Nhiều ngày ở chung như vậy, Ninh Lạc Đồng vẫn không cho Vệ Kiêu sắc mặt hoà nhã, hắn mơ hồ biết mình có lẽ là đã ở nơi nào đắc tội vị Trữ Hộ pháp này, hơi gật đầu, liền định từ cạnh nàng vượt qua.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Tìm Yên Hoài Tuyết.” Vệ Kiêu đáp cực nhanh.
Ninh Lạc Đồng chỉ là khóe mắt hơi nheo.
“Tại sao không đi từ cửa chính, sau khi đợi người truyền báo, mới có thể kiến Cung chủ.”
Vệ Kiêu có chút kỳ quái. “Yên Hoài Tuyết bảo ta từ sau hoa viên trực tiếp đi qua, truyền báo đến truyền báo đi rất phiền phức. Nếu như mỗi lần đều muốn người truyền báo, những người đó còn không phiền ૮ɦếƭ ta.” Nghĩ đến cái tình cảnh này Vệ Kiêu nhịn không được cười cười.
Xác nhận trên mặt Vệ Kiêu không có thần sắc đắc ý khoe khoang, Ninh Lạc Đồng cũng chỉ hừ một tiếng liền muốn ly khai, nhưng bị Vệ Kiêu ngăn cản lại.
“Trữ Hộ pháp, nếu như mấy ngày này Vệ Kiêu có điều đắc tội, kính xin ngươi không lấy làm phiền lòng.”
“Ngươi cũng biết ta không thích ngươi.” Ninh Lạc Đồng thẳng thắn nói ra khiến Vệ Kiêu hết sức lúng túng.
“Ân… ít nhiều… có thể nhìn ra một chút.”
“Biết ta vì sao không thích ngươi không.” Ninh Lạc Đồng đơn giản đối mặt Vệ Kiêu.
“Cái này…”
“Ngươi ngay cả vì sao cũng không biết mà đã xin lỗi?” Có chút buồn cười, cũng mơ hồ có chút phẫn nộ. Cái tên này cũng không biết hắn chiếm được thứ mình đã luôn luôn khát cầu.
Ninh Lạc Đồng, ở trong Quần Phương phổ hiện nay cũng chiếm được một vị trí nho nhỏ, lãnh diễm thanh cao, đối đông đảo người ái mộ chưa bao giờ giả sắc thái (tỏ ra thân thiện, dễ gần), đều bởi vì từ rất lâu trong tâm đã tồn tại một người.
“Ngươi đoạt nam nhân trong lòng ta, ta thế nào có thể thích ngươi.” Ninh Lạc Đồng nói thoải mái, nhưng mà những lời này đối với Vệ Kiêu mà nói không thua gì một cái 乃úa tạ.
“Nam, nam nhân?”
“Đừng nói với ta ngươi không có phát hiện, ta ở bên cạnh Cung chủ nhiều năm, lại hiểu rõ hắn hơn hết. Cho dù chính hắn không hiểu được, nhưng đối với ngươi thân mật, như hình với bóng như thế, nếu không phải đã nổi lên ý động tâm, còn có thể có nguyên nhân gì khác. Huống chi ở trong lòng hắn chỉ cần thích khác biệt nam nữ căn bản không xem là vấn đề.”
Thấy Vệ Kiêu một bộ dạng còn muốn phủ nhận, khuôn mặt Ninh Lạc Đồng lạnh lùng nghiêm túc lên. “Không nói nữa, nói chung tận lực nhượng ta chớ gặp lại ngươi, bằng không ta sợ ta quản không được chính mình.”
Ninh Lạc Đồng đi đã lâu, Vệ Kiêu vẫn còn đứng tại chỗ.
Nổi lên tình ý? Này… cái này sao có thể… cũng không biết hắn đang nói chính mình hay là Yên Hoài Tuyết.
“Này, dọa ngốc rồi?” Loạn Vũ cười tủm tỉm đứng ở phía sau Vệ Kiêu.
“Ngươi đã nghe thấy?” Loạn Vũ là tên thích nghe chân tường, chẳng qua là sau khi Vệ Kiêu tới Triêu Hoàng cung mới tối thông suốt.
“Lạc Đồng chính là một người mạnh miệng mềm lòng, sẽ không động thủ với ngươi thật.”
Loạn Vũ không có nói tới chủ đề xấu hổ, vẻ mặt căng cứng của Vệ Kiêu liền thư giãn xuống.
“Huống chi ngay cả tâm của nam nhân người ta ngươi cũng trộm đi, chỉ cần không vãng tử lý đả, thì là bị đánh một chút cũng không coi là oan.”
Vệ Kiêu che giấu phỉ phui một ngụm, liền vội vã đi tìm Yên Hoài Tuyết.
“Nếu không có ý tứ cũng không ngoan ngoãn đi tìm Cung chủ.” Phe phẩy Thúy Ngọc Cốt Phiến, Loạn Vũ lay động nhoáng lên một cái đi hướng ngược lại.
“Trở về rồi.” Thanh Sơ đang xem thư trông thấy Ninh Lạc Đồng sắc mặt chẳng vui đi đến. “Xảy ra chuyện gì.”
“Gặp được Vệ Kiêu.”
Thanh Sơ nhẹ nhàng nở nụ cười. “Cảm thấy hắn thế nào.”
Do dự một thoáng, Ninh Lạc Đồng dựa theo sự thật nói: “Tốt so với trong tưởng tượng của ta.” Nhìn thấy Thanh Sơ bộ dạng an nhàn, nàng hừ lạnh ngay: “Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi trước đây đối Cung chủ ôm tâm tư.”
Thanh Sơ vẫn như cũ vân đạm phong khinh. “Ngươi đã nói là trước đây, hơn nữa loại chuyện này nói ra khó tránh khiến người ta không thoải mái.” Biểu tình chưa biến âm thanh lại lạnh đi xuống. “Ta khi đó đã biết một bên tình nguyện thế nào cũng là tử cục, vì vậy ta đã mang tình để lại ngày hôm qua. Ta đối với mọi chuyện nhìn rất rõ, ta ngoan quyết tâm khống chế lại tình, không để chính mình không có đường lui, bị cảm tình chi phối. Cho nên hôm nay ta có thể lấy thái độ một người đứng xem nhìn các ngươi những người trong vòng tình này, làm người hà tất phải giày xéo chính mình.”
“Nhị vị đang tâm sự?”
Nghe âm thanh liền biết là ai đi vào, Ninh Lạc Đồng cũng không ở đây dây dưa cái đề tài này thêm.
“Các ngươi đi nhìn Thiên Tru chưa?”
“Xem qua.” Nói đến đây thì Loạn Vũ nghiêm chỉnh lên. “Hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp.”
“Đúng vậy.” Ninh Lạc Đồng nhíu mày. “Thiên Tru vốn là người nội lực thâm hậu nhất trong bốn người chúng ta, nhưng lần tẩu hỏa nhập ma này cực kỳ khác thường. Trong một năm chỉ có số ngày không nhiều lắm là thanh tỉnh, thời gian khác đều nóng nảy тһô Ьạᴏ, nhìn thấy người lạ sẽ không ngừng gào thét, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Tựa như dã thú.” Thanh Sơ nhất châm kiến huyết. (châm một kim là thấy máu: lời nói sắc bén)
“Ta cũng không có biện pháp gì, lần sau đợi phu nhân tới nhìn xem có biện pháp nào hay không đi.” Ninh Lạc Đồng thở dài.
Vãng tử lý đả : là đánh những bộ phận yếu hại như : đầu, иgự¢, bụng,… . Nói cách khác là ý đánh không ૮ɦếƭ không bỏ qua.
Nhìn từ bên ngoài, độc viện ở Triêu Hoàng cung khá hẻo lánh, cùng sân bình thường giống như nhau không có gì khác biệt, chẳng qua là bố trí hơi lộ vẻ mộc mạc, đại môn đóng chặt, cửa cũng không có nha hoàn hộ vệ.
Thanh Sơ mở khóa cửa, Yên Hoài Tuyết mới vừa rảo bước tiến lên, bên trong liền truyền ra tiếng gầm nhẹ tựa như dã thú bị xâm nhập địa bàn.
Xuyên qua tiền thính, mở một cánh cửa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước mắt.
Đầu đầy tóc rối bời che khuất con mắt, quần áo rách tả tơi, trên người cũng có rất nhiều vết thương. Tay chân đều bị xích sắt khóa lại, liêm trướng bàn gỗ bên cạnh không một cái toàn vẹn, tất cả đều có vết tích cắt vụn xé nát.
Yên Hoài Tuyết vươn song chỉ, diệu (chói lọi) ra ánh huỳnh quang, gạt bỏ còng tay xiềng chân, lập tức xuất hiện một vết rạn, nhưng không tách ra. Nam nhân cao to nhìn thấy người lạ, liền gào thét nhào lên, Yên Hoài Tuyết đứng ở ngoài một bước, xích sắt bị rung leng keng xủng xẻng.
Thanh Sơ lên trước một bước: “Bộ xiềng xích này xuất từ Tỏa Kiếm lư, huyền thiết tốt nhất chế tạo ra, thứ bình thường vốn khóa không được Thiên Tru.”
Yên Hoài Tuyết tiến lên một bước, vén lên tóc trên trán Dịch Thiên Tru, lộ ra một đôi mắt tràn ngập tơ máu đồng thời không có lý trí.
Hắn cau mày: “Phu nhân, vì sao phải như vậy.”
Vẫn đứng ở xa xa Liên Ly Tiêu chậm rãi đi đến, vẫn là váy sam xanh biếc, loại nhan sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ này, khó có ai có thể xuất sắc hơn nàng.
Chầm chậm đi tới, Liên Ly Tiêu đột nhiên chưởng đao liền muốn hạ xuống.
“Ngươi muốn làm gì.” Yên Hoài Tuyết tay phải ngăn trở.
“Hắn loại bộ dạng như thế này làm sao bắt mạch cho hắn.” Liên Ly Tiêu liếc xéo.
“Ta tới.” Yên Hoài Tuyết ngăn tay Liên Ly Tiêu, điểm huyệt đạo Dịch Thiên Tru, nam nhân mê man đi.
Liên Ly Tiêu không lập tức vì Dịch Thiên Tru bắt mạch. “Ngươi không tin ta.” Dung sắc băng lãnh.
“Giữa ta và ngươi chưa từng có thứ này, ngươi cứu ta dưỡng ta dạy ta võ công, ta vì ngươi diệt trừ Bích Vân Tiêu Thiên, báo ân trả tình, cần tin làm gì.” Yên Hoài Tuyết bất vi sở động, thối lui một bước.
Ngón tay để lên cổ tay Dịch Thiên Tru, một lát, Liên Ly Tiêu đứng dậy.
“Kinh mạch trong cơ thể hỗn loạn, khí bạo lệ hoành hành, khí tức không bị khống chế, ta bất lực.”
“Triêu Hoàng cung tâm pháp đều xuất từ tay ngươi, đây là đáp án của ngươi ?” Yên Hoài Tuyết nhíu mày.
“Ngươi đây là hoài nghi tâm pháp Ma giáo ta ?” Liên Ly Tiêu cả người tản ra hàn khí.
Yên Hoài Tuyết không trả lời, vẻ mặt lạnh nhạt không thể nói rõ.
Thanh Sơ ở một bên cũng im lặng.
Liên Ly Tiêu hướng về phía trước hai bước. “Thật có thể nắm chắc lấy được Bích Vân Tiêu Thiên.”
“Tự nhiên tận lực.”
“Ngươi cùng Ân Hồi Ca giao thủ mấy lần, chưa bao giờ thắng một.” Liên Ly Tiêu cười lạnh một tiếng. “Lúc trước ta đã cho ta nhặt một võ học kỳ tài, không nghĩ tới kết quả là, lại chỉ biết nói tự nhiên tận lực.” Thấy Yên Hoài Tuyết cứng khóe môi, Liên Ly Tiêu móc ra khăn lụa lau lau tay, vứt ở một bên.
“Không hề gì, có Ma giáo ta áp trận, cho dù võ lâm chính đạo thất bại trong gang tấc, ta nhất định muốn Bích Vân Tiêu Thiên trở mình cũng không được.”
Quay đầu đồi Yên Hoài Tuyết nói: “Còn Vệ Kiêu bên cạnh ngươi …”
“Hắn không cản đại cục.” Yên Hoài Tuyết nhìn thẳng lại.
“Vậy thì tốt.” Liên Ly Tiêu cúi đầu, che lại thần sắc phức tạp trong mắt, liền xuất môn.
“Liên phu nhân.” Yên Hoài Tuyết lên tiếng gọi lại Liên Ly Tiêu, nhìn bóng lưng của nàng. “Ngươi và ta mặc dù như sư đồ như mẫu tử, nhưng cũng không phải tình sư đồ mẫu tử, ta kính trọng ngươi, hi vọng ngươi không cần làm cái mưu mô gì, Triêu Hoàng cung sẽ không ngăn cản đường của Ma giáo.”
Liên Ly Tiêu dừng một chút, ly khai gian phòng.
“Cung chủ, khẳng định có biện pháp chữa khỏi Thiên Tru.” Thanh Sơ tiến lên một bước chân thành nói.
Yên Hoài Tuyết gật đầu.
Thanh Sơ nhìn chăm chú Yên Hoài Tuyết rời đi, ôm một cái chăn qua che người Dịch Thiên Tru.
Bốn người bọn họ cùng Cung chủ đều là được phu nhân nhặt được, cùng nhau lớn lên. Tuy rằng chủ tớ khác biệt, nhưng cảm tình từ trước đến nay thâm hậu. Thời thơ ấu tính tình Cung chủ cũng không lạnh lùng như thế, chỉ là sau khi thân cận và lấy lòng của hắn lần lượt bị phu nhân ngăn ở ngoài cửa, mới dần dần trở nên trầm lặng đi. Nhưng sự quan tâm của hắn chôn có sâu, bốn người bọn họ cũng có thể phát hiện ra.
Liên Ly Tiêu không lập tức ly khai Triêu Hoàng cung, nàng đứng xa xa, nhìn Yên Hoài Tuyết trở về tìm được Vệ Kiêu, hai người tại trong viện luận bàn. Yên Hoài Tuyết tuy rằng vẫn là gương mặt lạnh lùng, ôn nhu trong ánh mắt lại khiến nàng chợt nhớ tới hài tử nhiều năm trước đó, hài tử không ngừng luyện võ đến lấy lòng nàng, còn có ánh mắt một lần lại một lần mất mác, cho đến hóa thành một mảnh im lặng. Một hài tử nho nhỏ đã có cái loại ánh mắt này.
Bích Vân Tiêu Thiên. Tô Lăng Khanh.
Ma giáo. Phụ thân.
Liên Ly Tiêu à Liên Ly Tiêu…
Nâng tay xoa trên khuôn mặt đã không còn phương hoa nữa, Yêu Nữ năm đó hôm nay còn thừa lại cái gì.
Phiền muộn chỉ chợt lóe qua trên mặt, lại nhìn xa xa hai người bởi vì luyện kiếm mà thân mật khắng khít.
Chớ có trách ta…
“Bích tiêu Thập Tam thức bị ngươi luyện như thế thực sự là phung phí của trời.” Yên Hoài Tuyết đứng đối diện Vệ Kiêu, không lưu tình chút nào đánh giá.
“Hừ, xem kiếm.” Vệ Kiêu đi nhanh vừa nhảy, kiếm liền hướng mặt Yên Hoài Tuyết đâm, chính mình cùng hắn tỷ thí lâu như vậy, ngay cả một cọng lông cũng không ᴆụng được.
Yên Hoài Tuyết nghiêng bước tránh qua, song chỉ kẹp lấy mũi kiếm trượt đến chuôi kiếm, Vệ Kiêu dùng khuỷu tay đánh về phía bả vai hắn, Yên Hoài Tuyết xoay qua tay phải Vệ Kiêu, ở trên cổ tay hắn nhẹ động, kiếm theo tiếng rơi xuống đất. Cánh tay trái Vệ Kiêu hướng phía sau bổ về phía Yên Hoài Tuyết, cũng bị vặn ra sau.
“Buông ra!” Ảo não quay đầu về phía sau rống.
Yên Hoài Tuyết dứt khoát ôm thắt lưng Vệ Kiêu. “Ngày mai liền khởi hành đi Thanh Ô trấn.”
“Đi thì đi thôi.” Vệ Kiêu không sao cả phiên phiên mắt.
“Ngươi không biết sẽ xảy ra cái gì mới nói nhẹ nhàng như vậy.” иgự¢ Yên Hoài Tuyết kề sát lưng Vệ Kiêu.
“Biết thì có thể thay đổi cái gì, chuyện đau đầu đương nhiên để cho người khác, ta xem tên Lạc Lâm Chấn Quân và Trì Trọng Hành kia đều rất nguyện ý làm việc này.”
Yên Hoài Tuyết cúi đầu. “Sau khi theo trở về Bích Vân Tiêu Thiên ngươi đồng ý sẽ mãi ở lại Triêu Hoàng cung theo giúp ta sao.”
Vệ Kiêu sắc mặt cứng đờ, không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là né tránh.
“Còn không buông tay!”
Yên Hoài Tuyết nghiêng mặt qua.
“Làm gì.” Vệ Kiêu nhíu mày.
“Hôn một cái.” Yên Hoài Tuyết sắc mặt bình thản như nước.
Vì vậy, hôm nay tất cả mọi người trong Triêu Hoàng cung phát hiện ở trên mặt trái Cung chủ đại nhân bọn họ một dấu răng sáng loáng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc