Lộ Hành Phân Vân - Chương 14

Tác giả: Bất Dịch

Ngày chín tháng tám.
Trời xanh biếc như tẩy, sáng sớm ánh bình minh phá mây, gió mạnh thổi cờ màu phần phật. Trên trường đấu luyện dựng lên lôi đài tạm thời, hai bên trái phải chỗ ngồi đã kín hết người, đệ tử các phái vây quanh chưởng môn nhà mình, giang hồ lãng tử các cứ một bên, hai ba thành quần. Ngoài mép còn có đám người chen chúc một đám một đám muốn nhìn thấy giang hồ hào kiệt, không ngừng hướng bên trong nhìn quanh.
Một loạt chỗ ngồi gần lôi đài nhất, địa vị không cần nói cũng biết, lúc này tuyệt đại đa số mọi người đã đến trường.
Thiên Xu Quân Trịnh Trữ, Diêu Quang Quân Hàn Ngữ Hân Bích Vân Tiêu Thiên trầm tĩnh ngồi một bên, phía sau có hơn mười đệ tử Bích Vân Tiêu Thiên. Liên Khung phái nội loạn chửa bình, đã vắng ghế ngồi võ lâm đại hội lần này. Doãn, Mạc, Nhạc tam gia đều đã đến trường, Tống Trọng An, Tống Nhung, Tống Thiên Mạch ở một bên thì thầm nói cười.
Ngoại trừ mấy đời đối địch Quỷ Phủ và Huyền Hoa Viên, Yến Hồng Lâu cùng Tỏa Kiếm Lư hành sự xưa nay thần bí, trong môn phái lớn nhỏ chỉ có Triêu Hoàng cung và Vong Xuyên thành là không đứng tại hàng.
“Hừ, ta đây lớn lắm…” Trong đám người có người không kiên nhẫn.
“Các vị an tâm một chút chớ vội nóng nảy, đại hội sắp bắt đầu, không bằng các vị trước dùng chút trà bánh.” Lạc Lâm Chấn Quân giương giọng nói, theo sau bọn thị nữ bưng lên các loại điểm tâm.
“Đa tạ Lạc Lâm công tử.” Mọi người ở đây đều ôm quyền trả ý.
Lạc Lâm Chấn Quân mỉm cười gật đầu.
“Lạc Lâm huynh, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử a, hạ nhiệm võ lâm Minh chủ sợ rằng không không thuộc tứ tử nhà ngươi. Giang hồ sau này chính là thiên hạ người trẻ tuổi rồi.” Mạc Gia gia chủ tán thán nói.
“Đâu, anh hào trong chốn giang hồ xuất hiện lớp lớp, khuyển tử sau này còn phải dựa vào các vị.” Lạc Lâm Hách khách sáo vài câu, sau đó quay đầu, nhìn về phía nữ tử bên cạnh phương hoa đã qua đi nhưng lại không giảm phong thái.
“Phu nhân, lại có người khen nhi tử ngươi.”
Hướng Lạc Thu cúi đầu mỉm cười. “Chẳng lẽ đây không phải là nhi tử của ngươi ?”
“Ha ha, đương nhiên phải, nhi tử Lạc Lâm Hách ta há có thể tầm thường.” Hai người đồng thời nhìn phía Lạc Lâm Chấn Quân đang cùng Tống Thiên Mạch nói. Không thấy Lạc Lâm Hữu Thần đằng sau nắm chặt song quyền, mím môi.
“Xem ra, Chấn Quân đối hài tử kia của Tống gia rất có hảo cảm a.” Làm mẫu thân tự nhiên nên vì việc hôn nhân nhi tử suy nghĩ.
“Chỉ sợ nhi tử chúng ta hữu tình, Tống gia hài tử kia vô ý.”
“Tống gia Tam tiểu thư mặc dù điều không phải thân ra, nhưng thâm thụ (vô cùng được) Tống gia trên dưới thương yêu, tự nhiên có chỗ hơn người. Tuệ thâm nhược hải, băng tâm tố phách, dốc hết sức quản lý rất nhiều sinh ý Tống gia, nếu thật có thể gả tới Lạc Lâm gia ta, cũng coi như là phúc khí của Lạc Lâm gia ta.”
Lạc Lâm Hách cười cười. “Chuyện người thanh niên cứ để người thanh niên xử lí đi.”
Hướng Lạc Thu gật đầu tán thành.
“Thiên Mạch, sau võ lâm đại hội, Lạc Lâm gia sẽ ở mở tiệc mời võ lâm hào kiệt bên Vị Dương hồ, đến lúc đó nhất định phi thường náo nhiệt.” Lạc Lâm Chấn Quân dịu dàng chăm chú nhìn Tống Thiên Mạch.
“Này, ngươi ngụy quân tử, cách muội muội ta xa một chút.” Tống Trọng An xô đẩy đầu vai Lạc Lâm Chấn Quân.
“Đại ca, không thể vô lễ.” Tống Nhung đau đầu nhìn một màn này.
“Nếu tại hạ là ngụy quân tử, sợ rằng Tống đại thiểu chính là thật tiểu nhân.”
“Ngươi nói cái gì!” Tống Trọng An nâng lên cằm, liếc Lạc Lâm Chấn Quân.
Hơi cúi đầu, tiến đến bên tai Tống Trọng An, Lạc Lâm Chấn Quân hạ giọng. “Mê Hồn tán trong nước trà, con chuột ૮ɦếƭ trong chăn, phù chú trên cửa còn có mặc bảo trên tường của thư phòng ta bị cắt phá, sách quý bị xé nát trong phòng, Tống đại thiểu, ngươi thật đúng là đâu đâu cũng có mặt.”
“Ngươi có chứng cứ gì là ta làm! Ngươi lấy chứng cứ ra!” Tống Trọng An mạnh miệng liều ૮ɦếƭ chống đỡ.
“Tại hạ không nắm được chứng cứ, cũng tạo không được những chuyện này của Tống đại thiếu.”
“Biết là tốt rồi, thức thời ngoan ngoãn cách Tống gia còn có Thiên Mạch xa một chút.”
“Tống đại thiếu.” Lạc Lâm Chấn Quân kéo lại bả vai Tống Trọng An.
“Ngươi làm gì!” Tống Trọng An trong lòng run lên, Lạc Lâm Chấn Quân là người như thế nào hắn có thể so với bất luận kẻ nào hiểu rõ hơn. Thế nhưng Đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng làm sao có thể địch lại sức lực của Lạc Lâm Chấn Quân, lại không muốn dẫn tới chú ý Tống Nhung và Thiên Mạch, đành phải ngoan ngoãn thỏa hiệp.
“Hai ngày trước cô nương trong thanh lâu có còn hợp ý đại thiểu.” Lạc Lâm Chấn Quân cười nói.
Tống Trọng An thân thể cứng ngắc, mặt đều muốn tái rồi, run run Ng'n t chỉ vào Lạc Lâm Chấn Quân.
“Ngươi… ngươi tên khốn khiếp, nguyên lai cái người quái dị kia là ngươi đưa tới!”
Lạc Lâm Chấn Quân nhìn thấy phụ mẫu đang hướng bên này ra hiệu, cuối cùng thuận tiện vỗ vỗ mặt Tống Trọng An. “Ta cho rằng Tống Đại thiểu thích như vậy, xem ra là ta hiểu lầm rồi.”
Lưu lại phía sau giương nanh múa vuốt bị Tống Nhung ngăn cản Tống Trọng An, Lạc Lâm Chấn Quân đi tới hướng cạnh bên phu phụ Lạc Lâm Hách.
Trì Trọng Hành đã đến.
“Trì Thành chủ.” Lạc Lâm Chấn Quân tiến lên chào hỏi.
Hắc y hắc sưởng (sưởng : áo khoác ngoài), chỉ có cổ áo cổ tay có thêu hoa văn lân vàng thẫm, giản đơn mà mười phần khí phách. Vong Xuyên Thập Nhị kỵ hồng y giáp bạc lấy thế bán nguyệt đem Trì Trọng Hành vây tại giữa, trên mặt mỗi người đều che mặt quỷ diện đồng đen.
“Lạc Lâm công tử.” Trì Trọng Hành góc cạnh* sắc bén, nụ cười tà tứ. “Đây là xá muội Trì Diệu Duyệt.”
thể hiện sự sắc sảo.
Thay bộ váy vàng tơ, quần áo bạch sắc váy sam. Mất đi cổ linh tinh quái, Trì Diệu Duyệt bên cạnh Trì Trọng Hành càng như một tiểu thư khuê các văn thục hữu lễ, mà không phải là tiên tử Tố Thủ Trích Nguyệt nghịch ngợm kia.
“Tiểu nữ tử ra mắt Lạc Lâm công tử.”
Lạc Lâm Chấn Quân nghe được âm thanh hơi hơi ngẩn ra, sau đó cùng Trì Diệu Duyệt hiểu mà không nói liếc nhau, nhưng không nói thêm cái gì.
Đợi một nhóm Vong Xuyên thành mới vừa ngồi xuống, đại liễn tám người đã như ẩn như hiện tại xa xa, đỉnh ngọc lưu ly bát giác rũ xuống vòng ngọc bội xanh, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh. Người nâng liễn vẫn bạch y che mặt như cũ, chỉ bất quá còn hơn Loạn Vũ lần trước kiêu ngạo phá không mà vào, lần này là từng bước từng bước nâng đi vào.
_______________________
Các cứ : tất cả chiếm cứ.
“Quả thực là cuồng vọng đến cực điểm!”
“Triêu Hoàng cung đây là không đem cả võ lâm để trong mắt!”
Tình cảnh nhất thời tràn ngập tiếng lao xao nghị luận trách cứ.
Đại liễn vẫn không nhanh không chậm, Loạn Vũ Thanh Sơ đi cạnh liễn, phía sau theo hơn mười người bạch y, toàn bộ đội ngũ trật tự mà im lặng.
Tiếng ồn ào náo động ngập trời không muốn nghe cũng khó. Thanh Sơ khuôn mặt mỉm cười, khóe miệng khẽ động.
“Nói ngươi không nên nâng liễn đến, này đến là nhất minh kinh nhân*.”
Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm lại có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Loạn Vũ phe phẩy Thúy Ngọc Cốt Phiến, nhẹ nói: “Triêu Hoàng cung ta thế nào có thể cùng tiểu bang tiểu phái mắt cá hỗn tạp này giống nhau. Cung chủ không thích gặp người, hình dạng của Vệ công tử sau khi trải qua lệnh truy nã thiên hạ đều biết, ta đây còn không phải thay bọn họ phân ưu sao.”
“Ngươi đây là ưu càng thêm ưu.”
“Bát giác liễn này đặt ở chỗ đó cũng là uổng phí, vì sao không khéo lợi dụng thêm.”
“Chỉ có ngươi thích nhất muốn làm mấy tâm địa gian giảo này.” Thanh Sơ hơi châm biếm.
“Thế nhưng nữ nhân đều thích như vậy.” Nheo lại đôi mắt đẹp hoa đào, trong mắt ba quang lưu chuyển.
Đợi liễn vừa rơi xuống đất, nhấc lên trùng điệp bạch tiêu (bạch tiêu :lụa sống – loại lụa dệt bằng tơ sống) lụa mỏng, toàn bộ tràng diện lập tức an tĩnh lại. Triêu Hoàng Cung chủ xưa giờ ít lộ diện, trên phố* đồn đãi không ngớt, mỗi người đều muốn một bức chân dung.
thường chỉ phường in sách.
Một đôi mắt yêu hồng tai kèm kim hoàng ( phượng vàng) đón ánh mặt trời, thoáng qua trước mắt mọi người, bạch y nhân bước ra ngoài liễn, chắn thiên địa huy mầu. (huy mầu : sắc nắng)
“Đi ra.”
“…”
“Đi ra!”
“…”
Yên Hoài Tuyết híp mắt, chu sa chí đỏ sẫm cũng hơi khẽ động theo.
“Vệ công tử, không nên cùng Cung chủ tranh cãi, như vậy nhiều người nhìn ni.” Thanh Sơ khuyên nhủ.
“Chính là nhiều người nhìn như vậy ta mới không muốn xuống!” Vệ Kiêu lý sự, tại sao hắn phải cùng Triêu Hoàng Cung chủ xuống từ trong một liễn. Thật vất vả rửa sạch oan khuất, tại sao phải lại làm người khác chú ý.
“Vệ công tử.” Loạn Vũ xen mồm.
“Ngươi bây giờ không xuống, kéo dài càng lâu, lòng hiếu kỳ người khác càng lớn, lúc ngươi xuống lại càng khiến người chú ý, ngươi cần phải hảo hảo nghĩ rõ ràng.”
Mắt thấy Triêu Hoàng Cung chủ đứng ở trước liễn bất động, tựa hồ đang hướng trong liễn nói chuyện, chung quanh lại dấy lên tiếng ong ong.
“Bên trong còn có người?”
“Cùng Triêu Hoàng Cung chủ cộng thừa (ngồi chung) một liễn?”
“Ha ha, sẽ không là hồng nhan tri kỷ chứ, không chịu xuống, chẳng lẽ là một tiểu mỹ nhân e lệ?”
Yên Hoài Tuyết chờ đợi không kiên nhẫn, nhiều người ầm ĩ, khiến người sinh ghét.
Bàn tay vươn vào trong liễn, đem Vệ Kiêu túm đi ra.
Đợi Vệ Kiêu một bước đi ra, lại là một trận lặng ngắt như tờ.
Ngàn nghĩ vạn đoán, cũng không nghĩ ra bên trong không phải là mỹ nhân, mà là một nam tử cường tráng rắn rỏi.
“Đó là ai?”
“Không biết, nhìn thấy quen mắt.”
“Hắn là Vệ Kiêu, bị Lạc Lâm sơn trang phát lệnh truy nã Vệ Kiêu!” Một tiếng quát lớn khiến mọi người nhất thời rõ thân phận Vệ Kiêu. Hóa ra là đoạn thời gian trước bị Lạc Lâm sơn trang truy sát nhưng đại nạn không ૮ɦếƭ Vệ Kiêu, hơn nữa cùng song kiếm một đao nhấc lên quan hệ, truyền trên giang hồ sôi sùng sục được một trận, thậm chí có người nói đợi năm sau, thể nào cũng có chỗ ngồi thứ nhất trong Thiên Bảng.
Cùng Triêu Hoàng Cung chủ từ trong một liễn xuống, là quan hệ như thế nào, nhượng người ta sinh nghi.
Bốn phương tám hướng các loại ánh mắt khiến Vệ Kiêu nhíu mày.
“Yên Cung chủ, Vệ công tử.” Lạc Lâm Chấn Quân đón khách.
Yên Hoài Tuyết chỉ khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, còn lại đều giao do Loạn Vũ và Thanh Sơ ứng đối. Một màn này lại làm rất nhiều nhân sĩ giang hồ chửi bới không thôi.
“Vệ công tử, lần trước bảo kiếm bị trộm, Chấn Quân đã hiểu lầm công tử, ở nơi này hướng Vệ công tử bồi tội.” Lạc Lâm Chấn Quân biểu tình thành khẩn, lễ độ chu đáo.
“Việc đã đến nước này, xin lỗi dùng làm gì.” Vệ Kiêu quên không được kinh hoàng bạt vía khi đó, lúc ấy nếu đi nhầm một bước, chỉ sợ mệnh đã về hoàng tuyền. Một đường mệnh treo lơ lửng sợ hãi và quyết tuyệt, hắn đến bây giờ nhớ càng sâu sắc. Loại kẻ ngồi trên cao này làm sao có thể bận tâm mệnh như con kiến của hắn khi đó, lương thiện và thành khẩn trên mặt Lạc Lâm Chấn Quân, chẳng mảy may khiến hắn cảm giác được nửa phần áy náy và tự trách.
“Đương nhiên, ta nhất định phải hướng trước mặt anh hùng thiên hạ nhận sai, trả lại Vệ huynh một thân trong sạch.”
Lạc Lâm Chấn Quân đứng lên, tại dưới ánh mắt kinh ngạc của Vệ Kiêu đi lên đài cao.
“Hắn muốn làm gì.”
Yên Hoài Tuyết hơi hơi mở mắt, lập tức khép lại lần nữa. Loại chuyện này từ trước đến nay hắn không quan tâm.
“Võ lâm đại hội này thực sự là một tuồng kịch, người người đều nhập hí, xướng đều tốt nhỉ.” Loạn Vũ nhìn ra cửa nói, Thanh Sơ chỉ là cười cười.
“Các vị.” Lạc Lâm Chấn Quân tại trên đài cao cất giọng nói: “Lạc Lâm gia lần trước bảo kiếm bị trộm, hướng trong chốn giang hồ phát ra lệnh truy nã truy sát Vệ huynh.” Theo thế tay Lạc Lâm Chấn Quân, mọi người nhìn về phía Vệ Kiêu.
“Không cẩn thận kiểm chứng, khiến Vệ huynh chịu oan khiên, là sai lầm của Chấn Quân. Bây giờ, hướng chư anh hùng thiên hạ, Chấn Quân muốn hướng Vệ huynh xin nhận lỗi. Vệ huynh, xin lỗi.”
Hành động lần này lập tức lấy được hảo cảm của đại đa số người. Quang minh lỗi lạc, biết sai có thể sửa, bản sắc nam nhi.
“Đồng thời, tuy rằng Chấn Quân khó có thể mở miệng, nhưng nội loạn Liên Khung phái đã tại Chấn Quân biết rõ tình hình mà giấu diếm. Chấn Quân trong lòng hối hận, không thể lừa gạt nữa.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh. Thế nào đột nhiên lôi Liên Khung phái lên.
Lạc Lâm Chấn Quân mạnh mẽ đè tự trách và đau xót xuống lại, trầm thanh nói: “Tại sau chuyện bảo kiếm bị trộm, Chấn Quân trải qua nhiều phía đầu mối kiểm chứng, đã biết bảo kiếm chính là gia tỷ Lạc Lâm Y Hoan sở trộm, chuyện xấu trong nhà vốn không muốn truyền ra ngoài, nhưng mà không nghĩ tới gia tỷ là đem kiếm giao cho Chu Cố Tùng Liên Khung phái.”
Chu Cố Tùng chính là người khởi xướng nội loạn Liên Khung lần này.
“Chính thị Chấn Quân có ý định che chở gia tỷ, mới dẫn đến Ngụy Lập Nam Ngụy Chưởng môn bị tên nghịch đồ Chu Cố Tùng này làm hại. Đều là lỗi của Chấn Quân.”
“Chấn Quân đã phái nhân thủ đi Liên Khung phái trợ Trần Mộ Lâm giúp một tay, hi vọng có thể bù đắp một phần sai lầm của Chấn Quân. Không dám xa xỉ cầu chư vị tha thứ, chỉ hy vọng chư vị có thể giúp thủ đồ Chưởng môn Liên Khung phái Trần Mộ Lâm cùng đối phó tên vô sỉ tiểu nhân Chu Cố Tùng này cùng thế lực giúp đỡ đằng sau y.”
Sau một phen ăn năn, dám làm dám chịu, trọng hữu trọng ý tán dương lại đầy toàn trường.
“Cao minh.” Trì Trọng Hành chống lại đường nhìn như có như không Lạc Lâm Chấn Quân quét tới, sờ sờ cằm. Liên Khung phái, hắn vốn đã không định cho cái tên Chu Cố Tùng bỏ đi kia nắm được vị chưởng môn.
“Cái này… đối Y Hoan không tốt lắm đâu…” Có phần bất ngờ Hướng Lạc Thu nhìn về phía Lạc Lâm Hách.
“Hừ, nàng nhất nhi tái tái nhi tam (lặp đi lặp lại nhiều lần) phản bội Lạc Lâm gia, bị Chu Cố Tùng kia mê hoặc tâm trí, ta xem Chấn Quân làm không có gì không đúng.” Lạc Lâm Hách vừa lòng nhìn về phía trên đài khiêm tốn Lạc Lâm Chấn Quân, trong mắt tràn đầy yêu sủng và kiêu ngạo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc