Lộ Hành Phân Vân - Chương 05

Tác giả: Bất Dịch

“Ngươi chính là Vệ Kiêu…” Âm thanh thanh thanh đạm đạm chợt vang lên bên tai, từng đợt từng đợt rung động ra, cuối cùng mạt vào phía chân trời.
Tử Sam hút một ngụm khí, tâm phát lạnh, buột miệng nói: “Các hạ người phương nào, thỉnh xin hiện thân.”
Dưới bóng cây mờ mờ ảo ảo hiện ra một mạt hồ sắc xanh, ánh sáng mặt trời không rõ ràng, hư hư thực thực, giống như thủy yêu từ không trung trong hồ mà ra.
Người nọ chậm rãi đến gần.
Mày như hàm yên, đậm nhạt tỉ mỉ, dưới khóe mắt một viên chu sa chí, chợt ẩn hiện ra nơi tăm tối, khi thì đỏ thẫm dục trích, khi thì trầm tối như đêm. Hắn khẽ nâng cằm, lộ ra cổ áo gấm vân đồ văn chỉ bạc thêu, tinh tế phức tạp.
Chỉ cần đứng ở một chỗ, thiên địa vạn vật cũng phải nhượng ba phần sắc.
Yên Hoài Tuyết nghe bốn phía yên tĩnh một mảnh, không lưu tâm, chủ yếu hơi động thoáng nhíu hai hàng lông mày một chút.
“Hắn là người ta cần, ai cũng không được động.”
Vệ Kiêu lúc này mới thấy rõ trên tai phải người này viền kim sức một con phụng hoàng leo lên muốn vỗ cánh cửu thiên, hai mắt hồng ngọc thạch rạng rỡ phát sáng, cùng mạt chu sa trước mắt tương ứng thành ánh sáng rực rỡ.
Chỉ tiếc, nhìn thấy hai mắt đóng chặt của người nọ, hắn trong lòng thầm than một tiếng, nhân vật tuyệt thế phong tư thế này lại là một người mù.
Thần vận hoa thải như vậy, mất đi con mắt, cuối cùng cũng thiếu vài phần linh động.
“Tại hạ Lạc Lâm sơn trang Tử Sam vệ, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ.”
“Lạc Lâm sơn trang?” Yên Hoài Tuyết khóe miệng trào phúng rõ ràng, không chút để ý danh xưng thiên hạ đệ nhất trang.
Nhận thấy được khinh thị cùng bất thiện của người tới, Tử Sam càng cẩn thận mở miệng: “Vệ Kiêu quả là người Lạc Lâm sơn trang ta tróc nã treo giải thưởng, mong rằng các hạ đừng nhúng tay vào.”
“Ngươi nếu không muốn ૮ɦếƭ, lập tức rời khỏi chỗ này, chớ nhiều lời.” Phất phất ống tay áo, đã không còn kiên nhẫn.
“Nếu rời đi, tại hạ làm sao hướng thiếu chủ giao đãi*!” Tử Sam lúc này lấy Lạc Lâm Chấn Quân ra, nhìn đối phương kiêng kỵ vài phần.
“Yên Hoài Tuyết ba chữ cũng đủ ngươi giao đãi rồi.”
“Triêu, Triêu Hoàng Cung chủ!” Tử Sam kinh hãi, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng không cam lòng rời đi.
“Ai bảo ngươi đi!” Yên Hoài Tuyết xoay người, hướng Vệ Kiêu.
Đã chậm rãi di chuyển được ngoài một trượng Vệ Kiêu cứng còng lưng, thầm than một tiếng, cái lỗ tai cư nhiên linh như thế.
“Đi theo ta.” Yên Hoài Tuyết không để ý tới Vệ Kiêu, trực tiếp hướng về phía trước.
Đảo cặp mắt trắng dã, Vệ Kiêu dứt khoát bất động.
“Đi theo ta, hoặc là ૮ɦếƭ ở chỗ này, tự ngươi chọn.”
Sau một lúc lâu, dùng sức đá một hòn đá trên mặt đất cho hả giận, Vệ Kiêu hùng hùng hổ hổ đi theo.
Người có thể dọa Tử Sam đi, hắn sao có thể đánh lại? Vì vậy ý nghĩ này còn chưa thành hình, đã bị ૮ɦếƭ từ trong trứng nước.
“Ê, ta không biết ngươi, với Triêu Hoàng cung cũng không có quan hệ gì, làm chi bảo ta theo ngươi!” Nếu nói tới có cừu oán nhưng thật ra là thực, hắn nhớ tới lai cái tên Loạn Vũ luôn cười hì hì kia.
“Ngươi có Hàm Quang cùng Chiếu Uyên.”
“Ta chỉ có một thanh Chiếu Uyên, ta đem đao cho ngươi, ngươi thả ta đi thế nào.” Vệ Kiêu làm khẩu khí thương lượng. Đao dù tốt, cũng không trọng yếu bằng cái mạng nhỏ của mình, dù sao thứ phía trên mình đã nhớ kỹ.
“Ta muốn đám đồng nát sắt vụn đó làm gì.” Trong khẩu khí Yên Hoài Tuyết tràn đầy xem thường, dừng một chút lại hỏi: “Đao pháp trên Chiếu Uyên đao ngươi có thể có học được?”
“Chỉ học xong một hai thức…” Vệ Kiêu sờ không rõ ý đồ của vị Cung chủ này mơ hồ đáp.
Yên Hoài Tuyết nhăn nhíu mày. “Đã như vậy, về sau ngươi hãy đi theo cạnh ta, chờ ngươi luyện lĩnh hội đao pháp phía trên, thì tỷ thí với ta.”
“Ninh cô nương, không thấy Cung chủ…” Một người nha hoàn thở hổn hển chạy tới, tràn ngập kinh hoảng.
“Không thấy? Chung quanh đi tìm hết chưa, nói không chừng lại đang ở đâu luyện công…” Nữ tử thân mặc sa yên xanh biếc váy tán hoa xoay người, một nhánh trâm điểm châu hoa đào cắm nghiêng trên Pu'i tóc. Diện mạo lãnh diễm, vẻ mặt lại dịu dàng lạnh nhạt. Chính thị một trong Tứ Hộ pháp Triêu Hoang cung Ninh Lạc Đồng.
“Tìm rồi tìm rồi, nha hoàn bọn hộ vệ đem Triêu Hoàng cung trong trong ngoài ngoài lật hết cả cũng không có thấy bóng Cung chủ!”
“Thanh Sơ, ngươi nói Cung chủ đi đâu rồi?”
Nam tử tuấn tú mặc trường sam thương lam nhưng cười nói: “Cung chủ si mê luyện võ, mấy năm này lần nào cùng chúng ta luận bàn không phải ung dung thủ thắng*, sợ rằng sớm cảm thấy không thú vị đến cực điểm. Gần đây giang hồ thịnh truyền Vệ Kiêu võ công đại thành, danh tiếng thẳng gần các cao thủ thiên bảng, võ công trên đao kiếm đó đều là xuất từ Bích Vân Tiêu Thiên, Cung chủ một lòng theo đuổi đỉnh võ cảnh, lại từng bại dưới tay Ân Hồi Ca, ngươi nói hắn sẽ đi đâu đây?”
thủ thắng : giành thắng lợi.
“Nói như vậy là đi tìm mới mẻ đi…”
“Yên tâm, phóng nhãn thiên hạ có bao nhiêu người có thể làm thương hắn.” Thanh Sơ lật qua quyển sách trên tay thản nhiên khuyên nhủ.
“Cũng chỉ có thể mong hắn sớm ngày trở về, vị phu nhân kia thật là có chút đợi không kịp…” Ninh Lạc Đồng hơi nhíu mày ngài.
“Này, ta nói, chúng ta chỉ là đi tìm chỗ ở, tại sao phải đến thanh lâu!” Khăn tay đủ màu vẫy gọi ở cửa khiến trong lòng Vệ Kiêu một trận run sợ.
Ngẩng đầu, ba chữ to Di Hương lâu chói mắt dưới ánh chiếu loè loẹt của ***g đèn hồng lớn, các cô nương nùng trang diễm mạt (diễm mạt : trang điểm tươi đẹp), lời nói nhũng nhịu ríu ra ríu rít, nơi nơi son phấn phiêu hương, lui tới đều là kẻ tửu sắc.
“Khách điếm đều đã đầy, không trụ ở đây thì ở nơi nào?” Yên Hoài Tuyết hơi hơi mở mắt, liếc xéo Vệ Kiêu.
Cho dù dọc theo đường đi đã biết được vị Cung chủ Triêu Hoàng cung này không phải một người mù, đột nhiên đối diện với đôi mắt này vẫn là sửng sốt chốc lát.
Băng hàn, cao ngạo, giống như thủy thảo* đáy hồ sâu phù dao* khuấy lên từng cơn sóng nhẹ.
rong lay động bồng bềnh dưới đáy hồ.
“Chúng ta có thể tìm hộ nhân gia ở nhờ, sài phòng khách điếm hay là vùng thôn quê hoang dã cũng có thể tạm qua một đêm.”
Yên Hoài Tuyết nhắm mắt lại, hừ lạnh một tiếng: “Không có huân hương, không có cẩm bị*, không có dục dũng, không có Trúc Diệp Thanh tốt nhất, chỗ như vậy người có thể ở lại à.”
Đây chẳng phải là nói căn phòng mình sống hai mươi năm qua cũng không phải của người ở? Nhìn người bên cạnh một bộ dáng yên tâm, Vệ Kiêu oán thầm, tên mắt mù ૮ɦếƭ tiệt, đợi coi ngươi bộ dáng chọc người này, một hồi đi vào có bị đám cô nương đó ăn sống nuốt tươi hay không.
Tú bà sớm đã tại cửa quan sát hồi lâu nhìn hai người rốt cục mở chân bước thì vội vàng mang khuôn mặt tươi cười đón chào.
“Ô, hai vị công tử, ta nhìn thấy thật lạ mắt, có phải phải lòng hay là cùng trúng cô nương nào hay không? Không có cũng không sao cả, Xuân Đào Đông Tuyết của Di Hương lâu chúng ta đều là thủy linh linh* chọc người thương yêu, nếu không…”
“Câm miệng.” Yên Hoài Tuyết xuất ra thỏi bạc, đưa vào trong tay tú bà sắc mặt không tốt, lập tức khuôn mặt xanh đen của tú bà lại nứt ra thành đóa hoa.
“Công tử ngài có gì cần cứ việc nói.”
“Một gian phòng hảo hạng, R*ợ*u và thức ăn, cùng Trúc Diệp Thanh tốt nhất.” Hơi hơi chun mũi, Yên Hoài Tuyết che mũi nói: “Đem người chung quanh đều ngăn ngoài ba bước, mùi son phấn xông đến ta đau đầu.”
“Ôi!” Tú bà mới vừa đáp ứng, đang muốn tiến lên, đã bị Yên Hoài Tuyết đẩy qua một bên, nhằm phía Vệ Kiêu: “Ta nói ngươi.”
Không đợi Vệ Kiêu đáp ứng, liền theo tú bà đi qua đại sảnh.
Vệ Kiêu một trận hỏa đại, không ngờ hắn như thế đem mình trở thành gã sai vặt để sai sử! Tuy rằng phẫn hận, đáng tiếc thế không bằng người, chỉ có thể nhịn xuống.
Trong đại sảnh cô nương thấy Triêu Hoàng Cung chủ, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, nhảy nhót vô cùng, kiểu nhân vật khó gặp như thần tiên như vầy, cho dù một đêm xuân phong, cũng là kỳ ngộ khó có được.
“Nguyệt tỷ tỷ, thấy công tử đó không, cho dù đảo t**** ta cũng nguyện ý a…”
“Ngươi đứa nhỏ phóng đãng, thấy nam nhân dáng dấp tốt liền chuyển không chuyển bước.” Nữ tử được gọi là Nguyệt tỷ tỷ cười mắng, một đôi mắt cũng chăm chú vào trên người Yên Hoài Tuyết luyến tiếc dời lên nửa phần.
Nhìn thấy có các cô nương hữu ý vô ý hướng bên cạnh Yên Hoài Tuyết tụ lại, Vệ Kiêu không chút nào ngoài ý muốn một hồi sẽ có cô nương nào đó mảnh mai vô lực ngã sấp xuống ở trước người Cung chủ đại nhân, dĩ cầu thương tiếc.
Trừng con mắt hung ác độc địa nhìn quét một vòng, tóc kiểu cỏ dại cùng y phục rách nát bẩn thỉu, vẫn là đem các cô nương dọa dừng bước, nhưng mà lại chặn không được vô số đôi mắt xinh đẹp ánh mắt chán ghét mà phẫn hận.
Nương, cũng không phải lão tử muốn sắm vai quỷ dạ xoa, bĩu môi, Vệ Kiêu trong lòng căm giận bất bình.
Ngăn các cô nương, nhưng đã xem nhẹ khách làng chơi tâm sinh ghen tị, thẳng đến một người trông vẻ phú gia công tử đứng ở trước mặt Yên Hoài Tuyết.
“Ê, thằng, thằng mù ૮ɦếƭ…hức… ngươi, ngươi chắn đường của thiếu gia ta… thức thời thì mau tránh ra…” Người tới lung la lung lay, khuôn mặt đỏ bừng, nói năng không rõ ràng, hiển nhiên đã say đến không minh mẫn.
Yên Hoài Tuyết chán ghét vẫy vẫy mùi R*ợ*u, thối lui một bước.
“Ơ kìa, Tống công tử, thế nào xuống lầu đến đây, Mai Hương không cùng ngài sao…” Phú gia công tử này xem ra là khách quen, tú bà vẻ mặt nhiệt tình đi tới hoà giải, lại bị vị này Tống công tử một tay gạt ra.
“Hừ, Mai… Mai Hương thấy người này…liền… liền mất hồn mất vía… Bản thiếu gia không cần nàng nữa…” Đi về phía trước vài bước, muốn nắm lấy áo Yên Hoài Tuyết.
“Dám… đoạt người của Tống Trọng An ta… ngươi lá gan không… không…” Nói còn chưa nói xong, đã bị người một cước đá lên đầu gối, cả người đập mạnh trên mặt đất, hôn mê mất.
Yên Hoài Tuyết nâng nâng cằm, ý bảo Vệ Kiêu còn ngu ngơ đuổi kịp, thản nhiên lên lầu hai, giống như một cước vừa rồi không chút nào liên quan tới hắn.
Trong đại sảnh đầy chật như thế, một lát, mới nghe được tiếng nói bén nhọn của tú bà: “Ngẩn hết làm cái gì! Không cần làm sinh ý nữa à! Còn không mang người qua một bên, mau mau sai người bảo đem Tống Nhị thiếu nhận đi!”
“Sao ngươi chỉ muốn một gian phòng, ta trụ ở đâu?” Vệ Kiêu đi theo Yên Hoài Tuyết đi vào gian phòng bày biện đẹp đẽ, huân hương lượn lờ, bàn trang điểm trong vắt, hiển nhiên đúng khuê phòng nữ tử.
“Ngươi đương nhiên cũng trụ ở đây.”
“Nhưng ở đây chỉ có một cái giường.” Vệ Kiêu chỉ ra sự thực rõ ràng.
“Phòng lớn như vậy, ngươi ngủ đâu cũng được. Ngoài ra, đi nấu nước nóng, đem dục dũng đổ đầy.”
“Lão tử không phải hạ nhân nhà ngươi, dựa vào cái gì phải làm trâu làm ngựa cho ngươi!” Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, Vệ Kiêu tức giận xông não, trợn mắt rống to.
“Không có ta, ngươi hiện tại nhất định ở một bãi tha ma nào đó rồi.”
Vệ Kiêu bướng bỉnh, tuy đây là sự thật, nhưng hiện tại cũng không thể thừa nhận khí thế của mình đã yếu đi.
“Làm sao ngươi biết ta đánh không lại tên Tử Sam kia!”
“Chỉ công phu mèo quào đó của ngươi, luyện thêm ba mươi năm e vẫn chưa đủ.”
Vệ Kiêu tức giận mặt đỏ lên. “Vậy ngươi còn muốn cùng ta tỷ thí làm cái gì, ta nội lực thấp, Bích Tiêu Thập Tam thức chỉ biết một hai thức, ngươi đường đường Triêu Hoàng Cung chủ cư nhiên chỉ biết khi dễ một người vũ lực thấp kém.”
Yên Hoài Tuyết mở mắt ra đến gần Vệ Kiêu, cúi đầu chăm chú nhìn người trước mắt, Vệ Kiêu lúc này mới phát hiện Triêu Hoàng Cung chủ này so với chính mình cao hơn nửa cái đầu.
“Ta biết.” Yên Hoài Tuyết từ trong *** móc ra một tập sách hơi mỏng. “Đây là tâm pháp nhập môn của Triêu Hoàng cung, sau đó ngươi học bảy thức Bích Tiêu không thành vấn đề.”
Vệ Kiêu cầm tập kia, tâm trạng đại hỉ.
“Nhanh lên, ta muốn tắm rửa.”
Sau tấm bình phong gấm thêu sơn thủy tỏa lên hơi nước nhàn nhạt, tiếng nước tắm rửa chậm rãi lọt vào tai.
Vệ Kiêu tay nâng tim mẫu mực ngồi ở trong góc phòng, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn bình phong một cái.
Nếu như nói bây giờ chạy…
“Nếu như ngươi dám cả gan chạy trốn, ta cam đoan ngày mai ngươi sẽ từng khúc từng khúc xuất hiện ở bãi tha ma.” Sau tấm bình phong truyền đến âm thanh nhàn nhạt.
Vệ Kiêu phẫn hận cắn răng, tên mù ૮ɦếƭ tiệt!
Cẩm bị : quần áo ngủ bằng gấm.
Thủy linh linh : trong veo như nước.
Đảo t*** : ý là bao zai, là từ chỉ dành cho nữ tử lấy tài vật trợ cấp cho nam nhân mình yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc