Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 59

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Huống hồ Tạ Tử Tu còn đứng sau lưng, giám sát cô giặt giũ.
Ngay cả lén lười cũng không thể.
Nhan Miêu giặt giặt giặt, rồi bắt đầu hoang mang.
“Cái này…”.
“Hả?”.
Nhan Miêu có chút khó nói: “Thứ này, em không giặt đâu!”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Hả? Dịch vụ giặt giũ của nhà trọ không phải cái gì cũng nhận sao, còn phân biệt chủng loại à?”.
Nhan Miêu lầm bầm đáp: “… Em, em không muốn đối mặt với thứ này…= =”.
“Thứ gì?”.
“… Quần… lót của anh ấy! = =,,,”
Tạ Tử Tu cười đáp: “Cái này sớm muộn gì em cũng phải đối mặt thôi”.
Trong nháy mắt, lông tóc cả người Nhan Miêu dựng đứng lên, phồng mang trợn má như con cầu gai, nói: “Cái gì! Em không muốn!”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Hả? Em nói cái gì?”.
Chọi mắt với anh, Nhan Miêu như bị đâm thủng một lỗ dưới ánh mắt ấy, từ từ xẹp giận, cuối cùng lúng Pu'ng khó khăn nói: ‘”Không, không nói gì cả…”
Thực ra, cô thích Tạ Tử Tu, dù cảm giác rằng cái gã này không đáng tin cậy cũng vẫn như bị ma bỏ bùa. Mà đã nhận nhẫn đính hôn của người ta rồi, với thân phận vị hôn phu vị hôn thê mà nói, mức độ thân mật cỡ nào cùng rất hợp lý.
Nhưng thực tế thì hình như hai người chưa thân mật tới mức độ ấy.
Tới giờ đã đính hôn rồi, tính ra thì tổng cộng mới chỉ hôn nhau có hai ba lần – còn không phải kiểu tình cảm kéo dài miên man, mà mấy kiểu như nắm tay rồi ôm nhau tới giờ đều chưa làm.
Thậm chí ngay cả câu “Anh yêu em” cô chưa hề nghe thấy, nói lại càng chưa. = =,,,
Đứng trên góc độ nào đó mà nói, hai người họ căn bản là vẫn chưa tiếp nhận hoàn cảnh.
Thế mới bảo, đều là Tạ Tử Tu xấu xa, ngay cả tỏ tình còn chưa có đã đột nhiên nói muốn kết hôn!
Đời làm gì có kiểu nhảy cóc như thế chứ.
Ngày 18 tháng 6 – 09:58 P.M
Sân thượng nhà trọ gia đình Nhan Kí
Nhan Miêu tâm trạng hoang mang vắt khô quần áo, nguời bên cạnh lại chìa tay ra, tự nhiên nhận lấy, cầm áo treo lên móc quần áo.
“Hả?”.
Tạ Tử Tu đang giúp cô phơi quần áo?
Tốt bụng thế kìa à?
“Khăn tắm của anh đâu?”.
“À, ở đây”.
Tạ Tử Tu không quên phê bình thành quả làm việc của cô: “Ngay cả khăn tắm cũng không vắt khô được, đầu lợn”.
“…Hừ”.
Nhan Miêu nhìn Tạ Tử Tu lóng ngóng cầm gậy phơi quần áo cố gắng treo móc quần áo lên sợi dây, rõ ràng là hoàn toàn không quen với mấy kiểu việc này, bèn bất an đứng sau lưng kéo áo anh: “Này, rốt cuộc là anh có làm được không đấy?”.
“Ừ, em cảm thấy sao?”.
Bờ vai Tạ Tử Tu rộng vững chãi dưới lớp áo phông mặc ở nhà, sống lưng thẳng cao tràn đầy sức mạnh, ngay cả chiếc quần bãi biển giảm giá cũng không che được cặp chân dài, toàn thân đều là mùi vị của người đàn ông gia đình khiến người ta cảm thấy an lòng.
Trong cơn gió mát thoảng tới chút hương hoa cỏ đầu hạ lẫn với mùi sữa tắm nhẹ nhàng trên người anh, ngập tràn trong mũi cô, dường như đây chính là cuộc sống tương lai sau này.
“Được rồi. Có bữa khuya không?”.
Không ngờ anh lại quay đầu hỏi như thế, Nhan Miêu như mới tỉnh lại từ trong mơ, vội vàng buông bàn tay đang nắm áo anh, lui ra sau một bước: “Hả?”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Không phải nói, phục vụ là bao ba bữa có kèm cả bữa khuya sao?”.
“…Hừ = =”
May là cô đã sớm chuẩn bị, mới nãy ở siêu thị có mua cá viên đông lạnh.
Ngày 18 tháng 6 – 10:17 P.M
Nhà bếp quán trọ gia đình Nhan Kí
Ngay cả việc đun nước luộc cá viên đơn giản cũng phải được ngài Tạ Tử Tu đích thân giám sát, Nhan Miêu cảm thấy anh thực sự không phải là loại ngang ngược bình thường.
Nước trong nồi vừa mới sôi, di động trên bàn ở phòng khách đã đổ chuông. Tạ Tử Tu đi lấy giúp cô, Nhan Miêu vừa liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến đã vội vàng làm động tác “suỵt” với Tạ Tử Tu, rồi mới nhận điện: “A lô, anh à…”
Tạ Tử Tu cười cười nấu hộ, mở nắp nồi ra thả cá viên và gia vị vào nồi nước đang sôi.
Nhan Tử Thanh sau một hồi thảm hỏi ân cần như thường, lại hỏi: “Này em, Tạ Tử Tu ấy, dạo này có làm chuyện gì kì cục không?”.
Nhan Miêu chột dạ đáp: “Không ạ”.
“Đương nhiên, anh không muốn can thiệp quá sâu. Anh em mình đã bàn bạc rồi, anh sẽ tôn trọng đánh giá và lựa chọn của em. Chẳng qua là, lòng người khó đoán, em vẫn phải cẩn thận với anh ta chút”.
“Vâng…”.
Lòng can đảm của cô chỉ đủ để cô nói với Nhan Tử Thanh rằng mình đang hẹn hò vói Tạ Tử Tu mà thôi – chỉ như thế mà đã dẫn tới chiến tranh gia đình mấy lần, cuối cùng phải thêm sức của Đỗ Duy Duy mới vất vả miễn cưỡng duy trì tâm trạng của anh hai ở mức ổn định.
Trong thời gian ngắn này, mấy câu kiểu “thực ra đã đính hôn rồi” tuyệt đối không thể nói ra miệng. Không thì có lẽ Nhan Tử Thanh sẽ bị sét đánh ngất đi mất.
Mà việc “Tạ Tử Tu giờ đang ở nhà em” lại càng có ảnh hưởng tới hòa bình thế giới hơn. = =
Mà lúc này Tạ Tử Tu đang đứng sau lưng cô, ngay cả tiếng hít thở cũng rất rõ ràng. Nhan Miêu chỉ lo anh ta phát ra tiếng sẽ bị anh trai nghe thấy, trong lúc lo lắng, dứt khoát vươn tay bịt kín miệng anh ta, đề phòng nhỡ may.
Nửa dưới khuôn mặt của Tạ Tử Tu nằm dưới bàn tay của cô, chỉ nhướn mày.
Nhan Tử Thanh vẫn đang lảm nhảm: “Em phải biết, đàn ông là loại động vật rất nguy hiểm, không được tùy ý để hắn ta vào nhà em, em cũng không được tới nhà hắn ta, tóm lại là, không được ở một mình với hắn, lúc nào cũng phải nhớ tự bảo vệ mình, không thể thả lỏng mất cảnh giác. Mấy kỹ thuật phòng thân anh dạy cho em, còn nhớ không hả?”.
“Nhớ ạ…”.
Đây là phòng bạn trai hay phòng ςướק chứ.
“Còn nữa, không quan tâm hắn ta nói ngon dỗ ngọt thế nào, hứa hẹn với em cái gì, đều không thể để hắn ta lợi dụng, hiểu chưa? Đàn ông để đạt được loại mục đích đó thì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Em tuyệt đối không được đánh giá thấp thú tính của đàn ông, đàn ông là loại không tin tưởng được, là thứ không tốt lành gì!”.
Hình như chính anh cũng là đàn ông mà?
Sau khi nói có sách mách có chứng đủ loại chứng minh quan điểm “Đàn ông là mãnh thú hồng thủy”, Nhan Tử Thanh mới tạm hài lòng cúp máy.
Nhan Miêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm thả tay ra, vì bịt miệng Tạ Tử Tu quá lâu nên lòng bàn tay cô đã rịn mồ hôi, thậm chí còn để lại một dấu mồ hôi mờ mờ trên mặt anh.
Tạ Tử Tu trong suốt quá trình “bị bịt miệng” khá phối hợp, không hề chống cự, cũng không tranh luận, sau đó cũng chỉ mỉm cười gõ gõ cái muôi: “Cá viên ăn được rồi”.
Ngày 18 tháng 6 – 10:58 P.M
Phòng khách quán trọ gia đình Nhan Kí
Hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ ăn bữa khuya vừa mới nấu xong. Canh cá viên thả hành hoa tỏa ra hương thơm giản đơn, ti vi phát chương trình cổ lỗ sĩ, Darwin đang nằm ngủ trên tấm đệm Nhan Miêu đã trải sẵn, chỉ thi thoảng khịt khịt mũi trong mơ vì mùi cá viên.
Tuy lời anh trai nói kinh hoàng như thế, nhưng Nhan Miêu thấy bầu không khí khi ngồi bên Tạ Tử Tu thế này thật sự rất thoải mái, chẳng có gì lúng túng hay không an toàn.
Dường như đây chính là cuộc sống, hoặc, đây mới là cuộc sống.
“Ăn xong thì nên đi ngủ thôi”.
Nhan Miêu lập tức giật mình một cái.
“Ngủ?”.
Tạ Tử Tu đứng dậy, thu dọn bát đũa: “Ừ, đã muộn rồi”.
“…”.
Tạ Tử Tu đem bát đũa thả vào bồn rửa, nói: “Em ngủ ở phòng khách sẽ khó chịu, vào phòng ngủ đi”.
“…”.
“Ấy, anh sẽ không làm gì đâu. Dù sao giường của em cũng là giường đôi, còn đủ chỗ mà”.
“Hừ…= =”.
Nhan Tử Thanh vừa mới nói, cô nam quả nữ ngủ trên cùng một chiếc giường, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chỉ có hai khả năng, hoặc là nữ xấu tới mức làm người ta không chịu nổi, hoặc là sinh lý của nam có vấn đề.
Hai tình huống này… = = đương nhiên cô đều không hy vọng.
Thấy cô không trả lời, Tạ Tử Tu lại nói: “Nếu em để ý thật thì vào phòng ngủ đi, anh ngủ ở phòng khách”.
“Không cần đâu, anh đã trả tiền thuê rồi mà”.
Tạ Tử Tu lại nói: “Em là con gái. Ngủ trong phòng ngủ mới là chuyện nên làm”.
“Nhưng mà…”.
“Anh không thể để vị hôn thê của mình ngủ ở phòng khách. Anh ngủ ở sofa được, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”.
“…Vâng”.
Tạ Tử Tu không kiên trì thêm chút nào với việc ngủ chung giường. Bách khoa toàn thư “Làm thế nào giữ vững khoảng cách với đàn ông nguy hiểm” của Nhan Tử Thanh, cô chẳng dùng tới một chiêu đã nhẹ nhàng giành chiến thắng.
Trên thế giới này, chuyện còn khổ hơn bị quấy rối là… hoàn toàn không bị quấy rối. = =
Những lời Nhan Tử Thanh nói, mấy kiểu phẩm chất đặc biệt sống ૮ɦếƭ bám theo, chưa đạt mục đích chưa thôi của đàn ông không hề bộc lộ ra trên người Tạ Tử Tu.
Là Tạ Tử Tu chính nhân quân tử quá, hay là cô không có một chút hấp dẫn nào?
Ngày 19 tháng 6 – 07:30 A.M
Phòng ngủ khách trọ quasn trọ gia đình Nhan Kí
Không biết Tạ Tử Tu ngủ thế nào, chứ bản thân Nhan Miêu cả đêm qua cứ lật đi lật lại khó ngủ được. Các kiểu suy nghĩ hoang mang cứ xếp hàng chen lấn chạy qua trong đầu cô, cuối cùng biến thành hai vành mắt thâm quầng trên mặt.
Trời bắt đầu đổ mưa từ nửa đêm nên săc trời vẫn chưa sáng lên, Nhan Miêu nhoài người lên đầu giường, nương theo ánh sáng yếu ớt lọt vào từ khe rèm cửa nhìn đồng hồ báo thức đặt đầu giường, bây giờ là bảy rưỡi.
Lần xem đồng hồ trước là bảy giờ mười.
Ầy, tuy nướng trên giường cũng hoàn toàn không ngủ được, việc có thể làm duy nhất là liên tục xem giờ, nhưng cô không thể dậy quá sớm, ít ra phải có dáng ngủ nướng ngày cuối tuần chứ, không thì Tạ Tử Tu phát hiện cô mất ngủ thì sao?
Nằm ì trên giường tới tận trưa như gà mẹ ấp trứng, xem đồng hồ, cuối cùng cũng nhịn tới công đức viên mãn rồi, lúc này Nhan Miêu mới bò dậy, loạng choạng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ngày 19 tháng 6 – 11:43 A.M
Phòng khách quán trọ gia đình Nhan Kí
Người đàn ông ngồi ởsofa phòng khách đang quay lưng với cửa phòng ngủ vuốt lông Darwin, nghe thấy động tĩnh của cô bèn quay đầu lại cười nói: “Chào buổi sáng”.
“… Chào buổi sáng… = =”. Trưa trờ trưa trật, “buổi sáng” đã hết giờ làm rồi.
Tạ Tử Tu ngắm nghía cô một lát, như đang cân nhắc: “Tối qua ngủ không ngon à?”.
“Không, rất ngon mà!”.
Tạ Tử Tu cười cười ra dấu tay phác lên mặt cô: “Bộ mặt ngủ ngon không phải kiểu này”.
“Cũng được mà…”. Nhan Miêu lấp ***, “Thời tiết hơi là lạ…”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Không phải vì anh không ở bên em nên mới ngủ không ngon đấy chứ?”.
“…Đùa kiểu lưu manh!”.
Ngày 19 tháng 6 – 12:00 A.M
Phòng tắm quán trọ gia đình Nhan Kí
Vào phòng tắm, liếc tấm gương trên tường một cái, chính Nhan Miêu cũng sợ tới nỗi bước lui ba bước.
Tạ Tử Tu nói mặt mũi cô thế này chỉ là “không ngủ ngon”, đúng là khách sáo quá.
Bộ dạng cô ngủ tới mức tóc mái hất ngược lên, mặt vàng như nghệ, mắt thì sưng húp, thêm bộ đồ ngủ rộng thùng thình sửa lại từ đồ cũ, đều bị Tạ Tử Tu trông thấy hết… = =
Tuy nói lần đầu tiên Tạ Tử Tu gặp cô, cô cũng để mặt mộc không trang điểm… Nhưng kiểu ngủ dã man tới nỗi mặt mày méo xẹo như giờ, có đánh vào thị giác của người ta mạnh quá không?
Tạ Tủ Tu có hối hận đến mức muốn trả lại hàng không?
Nhan Miêu ủ rũ với cái gương một hồi, chán nản một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm kem đánh răng, P0'p một cái, lại thấy cảm giác trên tay không đúng. Nhìn kĩ lại mới phát hiện trên bàn chải đánh răng của mình đã có một lớp kem bạc hà được khéo léo phủ trên đó rồi.
Đây là hình ảnh cô nghĩ rằng chỉ trong phim ảnh và tiểu thuyết mới có, mà giờ bỗng dưng lại áp dụng vào cô!! (“□“)
Từ trước tới giờ cô chưa từng mơ mộng, có thể có một ngày như thế này, sẽ có một người đàn ông sáng dậy chuẩn bị kem đánh răng cho cô.
Hơn nữa người đàn ông đó lại là Tạ Tử Tu cứ chiếu theo tần suất một ngày ba bữa cộng thêm bữa khuya mà chèn ép cô. = =„„
Ngày 19 tháng 6 – 12:30 P.M
Phòng khách quán trọ gia đình Nhan Kí
Nhan Miêu tim đập thình thịch rửa mặt thật sạch, sau đó quay trở lại phòng khách. Lần này mắt tinh tai thính, liếc một cái đã thấy bánh mì và sữa mua từ tối qua, cả hai thứ đều được cho vào lò vi ba làm nóng, bánh mì còn kẹp trứng rán và cà chua cắt lát thành sandwich đơn giản, nóng hổi bày trên bàn ăn.
Giờ Nhan Miêu mới nhớ ra, có vẻ như ngay cả bát đũa tối qua cũng được Tạ Tử Tu rửa.
Khách trọ chăm chỉ khác thường như thế, khiến chủ nhà là cô có nghĩ sao cũng không thông được.
Lẽ nào, Tạ Tử Tu muốn lấy hành động này thay cho tiền thuê?
Tâm trạng rối rắm ăn hết “bữa sáng”, Nhan Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa dầm dề.
Thời tiết xấu thế này, ngay cả ra ngoài đi dạo cũng không tiện. Nếu ở trong nhà thì phải giết thời gian hôm nay thế nào đây? Cùng ngồi với Tạ Tử Tu ở nơi không gian nhỏ hẹp thế này, tuy thứ phải đối mặt chỉ là gáy của anh và Darwin đang chạy qua chạy lại dưới bàn tạo thành tiếng động ầm ĩ, nhưng mặt Nhan Miêu cũng từ từ nóng lên có chút ngượng ngùng.
Cảm giác đáng ghét này!
Tạ Tử Tu đột nhiên thả điều khiển ti vi xuống, ngoái đầu lại từ trên chiếc sofa duy nhất, hỏi: “Đúng rồi, ở đây có cung cấp dịch vụ xoa P0'p không?”.
Ngày 19 tháng 6 – 12:57 P.M
Phòng ngủ của chủ quán trọ gia đình Nhan Kí
Nếu làm chủ cho thuê nhà, vậy phải phục vụ đầy đủ. Dầu sao cũng không phải chưa từng làm, cô là thư kí toàn năng tinh thông mười tám loại võ nghệ đấy.
Thế là Tạ Tử Tu *** phông ra, duỗi người nằm sấp trên tấm ga giường Hello Kitty của cô (sofa đúng là không chứa được anh ta). Nhan Miêu thì dồn đủ sức, thậm chí còn gắng ép hết sức lực, hung hăng P0'p cổ, nắn vai, đấm lưng cho anh ta.
Vai Tạ Tử Tu dày rộng, xương sống lưng cân đối kéo dài xuống, được bao bọc bởi lớp cơ bắp tuyệt đẹp, nhìn thì trắng tới lạ thường, nhưng lại tràn đầy sức mạnh, đường cong nơi phần eo nhỏ và rắn chắc vươn dài về phía dưới, không đi vào lưng quần.
Mặt Nhan Miêu, từ từ đỏ lên.
Hầy, cô là người chính trực như vậy, thế mà cũng sẽ thất thố vì sắc đẹp đàn ông.
Bỏ đi, đừng quan tâm tới gì mà vai rộng eo nhỏ như thế nữa, chỉ P0'p chân P0'p tay cho anh ta, chăm sóc sức khỏe người trung niên một chút, dẫu sao cũng không tới mức suy nghĩ linh tinh đâu.
Nhưng chân tay Tạ Tử Tu lại thon dài, không nói tới tay, ngay cả chân cũng thế, hoàn toàn không hề biến dạng vì bị giày ép hay có vết chai do ma sát, da ở mu bàn chân trắng trẻo mỏng manh, ngón chân dài mà thẳng, móng chân sáng bóng, sạch sẽ tới mức vô cùng ưu nhã.
Nhan Miêu không khỏi thất vọng nghĩ, bản thân mình ngay cả nhìn móng chân đàn ông cũng thấy đẹp, mới thực sự là có vấn đề.
Ấn rồi ấn, thấy dáng vẻ Tạ Tử Tu thản nhiên thoải mái, Nhan Miêu càng lúc càng thấy tức mình. Hai người, cô nam quả nữ, đều là thanh niên phơi phới, khí huyết dâng tràn, dựa vào cái gì anh ta thản nhiên, làm như không có chuyện gì như thế, chỉ có mỗi mình cô tâm thần bất định.
Nghĩ lại trước nay phải chịu chèn ép, thù mới hận cũ, Nhan Miêu nổi giận bất bình bắt đầu đấm anh thật mạnh.
Trái lại, Tạ Tử Tu có vẻ rất dễ chịu, ngoan ngoãn nằm sấp đế mặc cô đánh đấm *** các kiếu. Nhan Miêu lấy việc công trả thù riêng giày vò anh một trận, mới tức tối kết thúc:
“Xoa P0'p xong rồi”.
Tạ Tử Tu vẫn nằm sấp, chỉ ngẩng đầu lên, lười biếng nói: “À, biểu hiện này của em đúng là mất tiêu chuẩn nhé. Chất lượng phục vụ kiểu này ở khách sạn là sẽ bị đuổi việc đấy”.
“…”
“Thôi vậy, để anh làm mẫu phục vụ xoa P0'p chất lượng cao đích thực cho em xem”.
Hả?!!!”.
Cô có thể được hưởng thụ tay nghề xoa P0'p của Tạ Tử Tu lúc sinh thời, thật hay giả?
Lần này tới phiên Nhan Miêu nằm sấp trên giường, mùi của Tạ Tử Tu còn thoang thoảng vương trên gối, phảng phất qua mũi cô, Tạ Tử Tu quỳ bên cạnh, trên vai cảm nhận được sức lực từ ngón tay anh.
“Vai em cứng quá, thả lỏng chút”.
Cô, cô cũng hy vọng có thể thả lỏng đấy chứ.
“Hai chỗ này là huyệt, em nhớ nhé, như thế này, dùng sức đẩy sang hai bên, lát sau sẽ thoải mái rất nhiều”.
Giọng điệu và động tác của Tạ Tử Tu rất bình tĩnh, biểu hiện rất thản nhiên, không có bộ dạng hoang mang hoảng loạn chút nào, chỉ vững vàng tiếp tục ấn P0'p.
“Có cảm giác các cơ thả lỏng chút nào không?”.
“Ừm…”.
“Anh thấy…”.
“…”
“Thực ra em nên chú ý tư thế ngồi lúc bình thường một chút, rảnh thì có thể tới lớp yoga, xương cổ và xương sống đỡ bị biến dạng”.
= =,„ Dáng người của cô hỏng thế cơ à, không có sức hấp dẫn thì thôi đi, ngay cả xương cổ và xương sống cũng sắp biến dạng sao?
Thế mà Thư Cán thường nói đường cong và làn da của cô rất đẹp, tại sao Tạ Tử Tu cứ như đang xoa P0'p cho bò thế.
Chẳng để ý tâm trạng chán nản cỡ nào, nhưng dưới bàn tay xoa P0'p điêu luyện của Tạ Tử Tu, Nhan Miêu từ từ cảm thấy thoải mái tới thiếp đi.
Ngủ một giấc, tới khi tỉnh lại, mở mắt ra, gương mặt đang ngủ say của Tạ Tử Tu đã lọt vào tầm mắt.
“ !!!”
“…”
Hóa ra là anh ta cũng ngủ mất… = =,„
Tới phiên mình làm cũng lười biếng đánh một giấc, còn dám phê bình cô không làm tròn trách nhiệm xoa P0'p.
Mưa ngoài kia đã tạnh, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có những tiếng sột soạt nho nhỏ do Darwin gây ra. Hình như ngay cả Darwin cũng biết chỗ này của cô nhỏ hẹp lại cũ kĩ, không chịu được sự giày vò của nó, thế nên an phận một cách hiếm hoi, chỉ say mê cắn cắn cái dép xui xẻo suốt.
Trong bầu không khí yên tĩnh, cơn gió ngoài cửa sổ lùa vào mang chút hơi nước, còn có mùi sữa tắm như của cô thoang thoảng trên người Tạ Tử Tu, rất dễ chịu, rất an bình.
Bên Tạ Tử Tu, dù ở một căn nhà trọ nhỏ hẹp rất khó chứa được hai người một chó thế này, cô cũng cảm thấy rất vui. Tuy có chút lúng túng, không quen, không an tâm, nhưng cô rất thích.
Trong đầu Nhan Miêu vang lên tiếng phanh “kít” dữ dội.
Chờ một lát, cảm giác hạnh phúc muốn cười ngơ ngẩn này là gì hả?
Cứ tự bơi trong mộng đẹp của mình là không được đâu nhé.
Nhan Miêu cố gắng trấn tĩnh lại, dùng sức xua lớp sương mù dày đặc mê hoặc đầu óc ra chỗ khác, rồi nhìn kĩ lại khuôn mặt người đàn ông trước mặt lần nữa.
Phải xem xét và phân tích lý tính, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp dụ dỗ được…
Ầy, sao càng nhìn lại càng thấy đẹp trai thế chứ.
Cuối cùng Nhan Miêu quăng lý trí của mình qua cửa sổ, nhoài người sang, lén lút hôn một cái lên đôi môi mỏng ấy.
Chỉ là một cái chạm như thế mà đã tê dại từ môi tới tận lưng.
Oa, cảm giác thật mềm mại, còn có điện nữa…
Hóa ra cô thực sự là kẻ háo sắc. >_< .
Chỉ lén kiss một cái mà đã dùng hết sạch gan háo sắc của cô rồi, thế nên Nhan Miêu lui lại, nhắm mắt tiếp tục hồi tưởng thành quả ban nãy. Ai ngờ trên môi nóng lên, Nhan Miêu sợ tới suýt nữa nhảy dựng lên, mở to mắt ra thì thấy Tạ Tử Tu đang mỉm cười với cô nói: “Có qua có lại”.
“…”.
Nhân lúc cô còn nghệt ra, Tạ Tử Tu lại hôn cô thêm cái nữa, rồi suy tư: “À, sai rồi, nên nói là, ăn một quả khế, trả mười cục vàng”.
“…”.
“Hay là, thả con săn sắt bắt con cá rô?”.
“…”. Đừng tự dát vàng lên mặt!
Lần này Tạ Tử Tu không tiếp tục tự dát vàng lên mặt mình nữa, chỉ cười cười cúi người về trước, ấn lên môi cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc