Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 57

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới lễ đính hôn của Tạ Tử Tu. Buổi lễ được tổ chức ở biệt thự nghỉ mát, khách được mời cũng không nhiều, thong thả bước vào, chỉ thấy tán lá xanh mướt ken dày, mặt đất loang lổ bóng nắng, những vị khách tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau, tất cả có vẻ riêng tư mà trầm lắng.
Nhan Miêu dè dặt cầm túi xách, ngập ngừng bước hai bước hòa vào trong đám khách khứa, định tìm một chỗ ngồi phù hợp với mình.
“Hi, em tới rồi à”.
Tạ Tử Tu đã đứng ở đấy, đang nhìn cô, Darwin bên cạnh anh ta còn được thắt nơ.
Hiếm khi anh ta ăn mặc chỉn chu như thế, bộ vest trang trọng lịch sự, mỗi cúc áo sơ mi đều được cài ngay ngắn nghiêm túc, thậm chí còn cài cúc tay áo và thắt cà vạt. Cô còn cho rằng kiếp này sẽ không đưọc nhìn thấy dáng vẻ thắt cà vạt của anh ta chứ.
Anh ta nghiêm túc.
Dưới ánh dương, gương mặt vô cùng rạng rỡ, nụ cười và vẻ đứng đắn hiếm có của anh ta đẹp tới nỗi khiến cô không biết phải làm sao mới được, trong giây lát, Nhan Miêu gần như muốn bật khóc. Càng bước tới gần càng cảm thấy cổ họng đắng không thể kìm chế nổi.
“Chúc mừng anh”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Cảm ơn em”.
“Hôm nay trông anh… rất đẹp trai”.
Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười: “Em cũng thế”.
Cô đẹp mới là lạ đó. T_T
Nghĩ tới việc mình mà lại nói ra những lời khách sáo như thế này, càng thấy sắc trời u ám hơn.
“Vị, vị hôn thê của anh đâu?”.
“Cô ấy à, cô ấy cũng tới rồi”.
“Ừm…”.
Nhan Miêu rất muốn nhìn thử một cái, nhưng cũng rất sợ sẽ gặp được thật.
Trái tim là thứ dễ tổn thương lắm, dù cô là Nhan Miêu can đảm, nhưng giây phút này cũng muốn trốn vào một nơi không có người.
Hai người đứng đối diện nhau, lại không thể không nói câu nào. Nhan Miêu sợ nếu cứ im lặng cô sẽ càng lóng ngóng hơn.
“Anh, vị hôn thê của anh nhất định là rất đẹp”.
“Ừ, tôi rất thích”.
Không phải hỏi thế này là thừa à? Người như Tạ Tử Tu, thẩm mỹ cao hơn trời, sao anh ta có thể thích người bình thường cho được?
“Tôi có quen cô ấy không?”.
“Quen”.
Trong thoáng chốc, Nhan Miêu càng cảm thấy bi kịch hơn.
Nếu là người mình chưa từng gặp, cũng chẳng có bất cứ quan hệ gì, cô còn có thể khá hơn đôi chút, chỉ cảm giác khoảng cách xa xôi mới có thể bảo vệ trái tim yếu đuối thôi.
Mà một khi là người thật sống sờ sờ ở bên mình, đó là quá gần, gần tới nỗi cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể đối mặt được.
Nhan Miêu cảm thấy mình không thể hỏi han thêm được nữa.
“Tôi, tôi đi qua chỗ này một lát”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Sao thế?”.
“Tôi, tôi hơi đói”.
“Hả”.
“Tôi… tôi đi tìm ít đồ ăn”.
Tạ Tử Tu như không nén nổi cười: “Cũng đúng, đã muộn rồi. Thế bắt đầu làm lễ nhanh một chút lát nữa là được ăn bánh gato rồi”.
“Ừm…”.
Hình như cô nên cảm ơn sự quan tâm này của anh ta.
Tạ Tử Tu cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Thế đi thôi”.
“???”. Đi đâu, giờ đi ăn vụng bánh gato của lễ đính hôn à? Có còn là người không?
Tạ Tử Tu vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô.
Trong thoáng chốc, Nhan Miêu có chút mơ màng, không phải như vậy đúng không? Sao có thể như thế này được?
Dù nắm tay cũng chẳng thể hiện điều gì, nhưng chuyện này lại quá thất lễ, không thể nào ăn nói được với vị hôn thê của anh ta phải không?
Lý trí thì bảo cô hãy rút tay về ngay đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại để mặc anh ta nắm lấy tay như thế, cam tâm tình nguyện, còn bước tới hai bước với anh ta nữa.
“Có thể bắt đầu được rồi”.
“??????”.
Bắt đầu cái gì?!.!!
Nhan Miêu và anh ta cùng đứng ở giữa hội trưởng, mơ hồ chẳng hiểu ra sao, mùi hương của những bó hoa và dàn dây leo, nhiệt độ từ lòng bàn tay Tạ Tử Tu đều khiến đầu óc cô hơi choáng váng, chỉ có thể mù mờ nhìn những vị khách ngồi xuống, mà mọi người cũng đều nhìn cô.
Có người đang nóí gì đó, hình như na ná mấy lời chúc mừng của người dẫn chương trình, ngay cả tai Nhan Miêu cũng ù ù, trong đầu chỉ nghĩ qua nghĩ lại: “Sao mình còn đứng ở đây? Chuyện này liên quan gì tới mình? Mình nên mau mau xuống kia mới phải chứ?”.
Tạ Tử Tu cúi người xuống, mỉm cười, dưới đôi mắt mở tròn xoe của cô, đặt nụ hôn lên đôi môi cô.
“!!!!”
Nhan Miêu vẫn còn nghĩ: “Vừa xảy ra chuyện gì vậy?! Đây là thế nào?!!”
Đầu óc Nhan Miêu cứ xoay mòng mòng, ngón tay từ từ cuộn lại thành nắm đấm, chắc tới nỗi không cạy ra nổi.
Tạ Tử Tu như dở khóc dở cười: “Nào, thả tay ra đi, đeo cái này vào, sau đó là được cắt bánh gato rồi, thư kí Nhan”.
“…”
Nhan Miêu cứng nhắc nhìn anh ta, lại nhìn bàn tay mình, rồi nhìn khách khứa, đầu óc cô trống rỗng dưới những ánh mắt.
Cũng không biết ngẩn người ra trong bao lâu, các bộ phận trong đầu cô mới bắt đầu vận hành lại, chuyện đầu tiên sau khi hoạt động lại được là kinh ngạc “oa” lên một tiếng, đột nhiên ra sức rút tay lại, sau đó quay người chạy đi bỏ lại tất cả.
Nhan Miêu ngồi lên chiếc ghế sofa nhỏ trong căn nhà trọ của mình, vẫn kinh hoàng chưa yên.
Nếu ngày nào trong cuộc đời này cũng cứ lên lên xuống xuống phập phù bất ngờ như thế thì không chỉ trái tim, trước sau gì đầu óc cô cũng không chịu nổi.
Thế rồi tiếng đập cửa dồn dập lại vang lên.
“Thư kí Nhan?”.
“…”.
Nhan Miêu nhất thời không biết phải làm thế nào, trốn vào phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại giả vờ như không có ai ở nhà thì hợp lý hơn, hay gom hết dũng khí mở cửa ra đón khách mới hợp lý hơn đây.
“Em có tin tôi mở được cửa không?”.
Nhan Miêu nhanh chóng khuất phục trước quyền uy, dứt khoát chạy đi mở khóa cửa ra.
Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười đứng trước cửa, nói: “Em đi giày cao gót mà chạy nhanh thật đấy”.
“… “. Khi tiềm năng của con người bộc phát ra là vô tận.
“Em phá hỏng lễ đính hôn của tôi rồi, thư kí Nhan”.
“…”. Nói ra thì hoàn toàn là tại anh ta làm bậy, mới khiến chuyện hỏng be hỏng bét, căn bản là lỗi của anh ta.
“Em biết em làm như thế Darwin ấm ức như thế nào không? Hôm nay nó còn thắt nơ đấy”.
Dưới khí thế thôi miên này của anh ta, chẳng hiểu sao Nhan Miêu cũng bắt đầu nhận lỗi: “Xin lỗi…”.
“Em biết sai chưa? Sai ở chỗ nào?”
“… Tôi có lỗi với Darwin…”.
Tạ Tử Tu độ lượng, “Bỏ đi, có thể trở thành lễ đính hôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho những người tham dự cũng không tồi”.
“…”. Sao nghe vẫn như đùa cợt thế nhỉ?
“Cái gì qua rồi thì cứ để nó qua đi”.
“…”.
Cái gì là để nó qua đi?
Chuyện lớn như thế mà cũng có thể bỏ qua hết tất cả, *** tôi lên làm đủ các nghi lễ rồi sau đó lại “để nó qua đi” sao?
Tạ Tử Tu không khách sáo ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ của cô, duỗi thẳng chân ra tự nhiên thoải mái, dồn cô tới nỗi không chạy đi đâu được, cô đành ngượng ngùng dán vào anh ta.
“Đúng rồi, tôi tới tặng em một thứ”.
“Hả?”.
Trong phút chốc, Nhan Miêu chỉ cảm thấy trái tim mình bắt đầu nhảy nhót loạn nhịp.
Chẳng lẽ là nhẫn?
Cũng chỉ có thể là nhẫn thôi nhỉ?
Ở buổi lễ theo kiểu ván đã đóng thuyền ấy, cô chỉ biết chạy trốn cho nhanh, thế nên hình dáng cái nhẫn thế nào cũng chưa kịp nhìn rõ chứ đừng nói là nhận.
Tạ Tử Tu lôi trong túi ra một cái hộp, đưa sang cho cô: “Cầm đi này”.
Trái tim Nhan Miêu gần như ngừng đập. Cô cứng nhắc nhận lấy, rồi trợn mắt nhìn nó, không cử động nổi.
Tạ Tử Tu mỉm cười, nói: “Mở ra xem thử có thích hay không”.
Ngón tay Nhan Miêu không chịu nghe lời, phải dùng sức mới có thể mở chiếc hộp nhung cảm giác hoàn mỹ ấy ra.
Nằm trên miếng lót mềm mại đậm màu chính là… kẹp cà vạt?!
Nhan Miêu không khỏi ngây ra như phỗng: “Hả?”.
“Không tồi đúng không, vàng 18K có khảm ngọc đó, còn là hàng hiệu”.
Nhan Miêu nhìn nó chằm chằm: “À… tôi dùng thứ này được à.”
“Không thể”.
“Thế đưa cho tôi làm gì?”.
Tạ Tử Tu khẽ chống má bằng những ngón tay: “Em có thể mang nó đi bán lấy tiền, không phải em thích nhất là tiền mặt sao?”.
Trong khoảnh khắc, Nhan Miêu có nỗi thất vọng không nói nên lời, chỉ có thể đáp: “Không phải là anh bỏ tiền ra mua cái này đấy chứ?”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Đúng rồi. Lúc qua đây tiện đường mua”.
Nhan Miêu không khỏi bực tức: “… Anh ngốc à, cái này qua tay là thành đồ cũ rồi, bán đi chẳng phải là lỗ sao?”.
Tạ Tử Tu cưòi đáp: “Dẫu sao thì với em vẫn chỉ là thu vào thôi, em có lỗ đâu”.
Nhan Miêu cũng không biết nên mất mát trước hay đau lòng trước, chỉ cảm thấy tâm trạng phức tạp tới nỗi đầu và *** đều bắt đầu co rút lại.
Tạ Tử Tu lại cười nói: “Đúng rồi, nếu thấy món quà này không tốt lắm thì lại tặng em cái nữa vậy”.
“…”.
Lần này lại tới lượt dao cạo râu à?
Nhan Miêu ôm tâm trạng cam chịu, siết chặt chiếc hộp được đặt trong lòng bàn tay, ra sức mở.
Viên kim cương lóe lên dưới ánh đèn suýt khiến cô đau cả mắt.
“…”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Cái này có tốt hơn không?”.
“…”.
“Cái này còn đắt hơn kẹp cà vạt nhiều lắm đấy”.
“…”.
Tạ Tử Tu vẫn giữ nụ cười: “Thế nên không có lý do để không nhận đâu, đúng không, thư kí Nhan?”.
Nhan Miêu im lặng một lát, đột nhiên siết chặt nắm tay, vô duyên vô cớ dùng sức đánh anh ta: “Anh là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Oa, tặng đồ cho em mà cũng bị mắng là đồ khốn nạn à? Biết sớm thì đã tặng em cuộn giấy vệ sinh cho rồi”.
Không quan tâm là tình huống gì, đã tới lúc nào rồi mà anh ta cũng chẳng chịu thôi trêu chọc cô. Với cô, không lúc nào anh ta đứng đắn chân thành cả.
“Thế này thì vui lắm à? Thú vị lắm à?! Tới lúc nào anh mới có thể đừng đem tôi ra làm trò cười? Tới lúc nào mới có thể nghiêm túc một chút hả?! Đồ khốn nạn!”.
Tạ Tử Tu mỉm cười chịu đánh một lát, rồi thu lại nụ cười, nói: “Tới khi nào em không căng thẳng nữa”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc