Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 56

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Nhan Miêu đã hoàn toàn bối rối không biết làm sao: “Anh, anh buông tay ra! Anh nói linh tinh gì đấy!”.
Tạ Tử Tu ngoảnh đầu lại nhìn Hikaru: “Thật xin lỗi đã làm ảnh hưởng tới kinh doanh của các anh, nhưng anh đưa đại tiểu thư nhà chúng tôi tới nơi thế này là tuyệt đối không thể”.
“…Xin lỗi!!!”.
“Tôi bao hết, giờ xin các anh tránh đường”.
Thế rồi Tạ Tử Tu nhẹ nhàng vác cô lên trên vai, thong dong ra khỏi quán trong ánh mắt kính nể cung kính của mọi người.
Nhan Miêu cứ giãy giụa tốn cồng vô ích suốt dọc đường, khi được thả vào trong xe thì mặt mày đã đỏ lựng, máu huyết dồn ngược từ lâu: “Anh, đồ khốn nạn, làm gì thế hả?!”.
Tạ Tử Tu đóng cửa xe, cười nói: “Oa, tôi tốt với em như thế, em còn không cảm kích sao?”.
“… Tốt cái X ấy!”
“Nhưng tôi vừa mới cứu thể diện cho em đấy”.
“…”.
“Chơi thế có vui không, đại tiểu thư?”.
“…”.
“Đúng rồi”, Tạ Tử Tu như nhớ ra gì đó, nói thêm, “Lúc nãy tôi thanh toán hóa đơn giúp em, đã tiêu hết tiền hồi đó em đưa cho tôi rồi”.
Trong chớp mắt, Nhan Miêu như sét đánh ngang tai: “Anh, anh nói cái gì?”.
Tạ Tử Tu trông vô cùng vui vẻ: “Đã chơi bời thế này là phải có giá, đúng không nào? Cái giá này có thể khiến tôi gọi em một tiếng đại tiểu thư, thật sự là có lời đấy, thư kí Nhan”.
Nhan Miêu suýt bật khóc: “Tôi không muốn…”.
Tạ Tử Tu cười cười khẽ cúi đầu, hơi thở lướt trên chóp mũi cô: “Thế em muốn gì?”.
“…”
Nụ cười của Tạ Tử Tu vẫn còn trên khóe môi: “Hừm?”.
“…”.
Hình như mặt anh ta tới sát quá thì phải, Nhan Miêu bỗng chốc hoảng hốt tới độ quên cả đau đớn căm hận, vội vàng thu lại nước mắt sắp trào ra.
Hai tay Tạ Tử Tu đặt lên vai cô, chỉ hơi dùng sức chút thôi đã khiến cô không thể động đậy.
“Thế này là được rồi”.
“…Được, được cái gì?”
“Em muốn gì, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ cho em, thế nào?”.
“…”.
“Tôi là cấp trên tốt đã xin là cho đấy”.
“…”.
Nhan Miêu chìm trong nụ cười và hơi thở gần trong gang tấc của anh ta, đầu óc đột nhiên trống rỗng, ngay cả chuyện đòi nợ quan trọng như thế cũng bị quét đi sạch sẽ như bị thôi miên.
Cô chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi kỳ lạ theo bản năng.
“Tôi, tôi muốn về”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Thế thôi à?”.
Nhan Miêu thành thật đáp: “Vâng…”.
“Em chắc chứ?”.
Nhan Miêu run rẩy: “Vâng…”.
Tạ Tử Tu nhướn mày, đứng thẳng người dậy, cười nói: “Thế thì được”.
Tự nhiên biến thành người tốt bụng như thế, Nhan Miêu nhất thời có chút không quen, cô đành giữ nguyên tư thế gần sát ấy với anh ta, cứng người một lúc lâu.
Tạ Tử Tu lại khẽ cuời: “Đi nào, tôi đưa em về, đại tiểu thư”.
“…”.
Xưng hô thế này là muốn làm cô tổn thọ sao.
Tạ Tử Tu lịch sự cài dây an toàn cho cô, lại như thuận tay vuốt tóc cô xuống.
Nhan Miêu chỉ thấy ngay cả sợi tóc của mình cũng có dây thần kinh cảm giác, chỉ vì một cái chạm khẽ mà run rẩy dữ dội, lông tóc dựng ngược cả lên.
Xe chạy tới trước cổng khách sạn Bốn Mùa, Tạ Tử Tu mỉm cười tiễn cô xuống xe, rồi vẫy tay với cô rất dứt khoát: “Chúc ngủ ngon”.
“…”.
Nhan Miêu cũng không khỏi nghĩ thầm: “Chỉ thế thôi”.
Một ngày toàn những tình tiết mập mờ như phim tình cảm lúc tám giờ có thể kết thúc một cách trong sáng đứng đắn thế sao?
Kết quả vẫn là “chỉ thế thôi”.
Tạ Tử Tu hoàn toàn không thừa thắng xông lên, truy kích tới cùng. Vì hôm sau Nhan Miêu mới biết, anh ta đã về nước rồi.
Hình như Tạ Tử Tu chỉ tiện đường tới Tokyo chơi một ngày như thế, vừa lúc gặp được cô, nhân thể đùa một chút, sau đó thản nhiên quay người đi mất.
Nhan Miêu cảm thấy, tối hôm ấy, ngay tại khoảnh khắc ấy, Tạ Tử Tu chí ít cũng phải cưỡng hôn cô, hoặc là định tiến thêm một bước nữa. Nhưng xem ra Tạ Tử Tu lại hoàn toàn không có ý đó, có lẽ thực sự chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cũng có thể, giống như nhũng lần xảy ra chuyện mập mờ trước kia, Tạ Tử Tu quả thật không ngại thân mật với cô, nhưng cũng không nghiêm túc.
Thậm chí vừa bị từ chối thì anh ta sẽ dứt khoát thu tay lại, tới ý định thử thêm một chút cũng không hề có.
Cô sợ sự mập mờ như có như không này của Tạ Tử Tu.
Có khi quả thực là dồn hết tâm trí khiến người ta lạc vào chốn mê, mà vừa ngoảnh mặt lại đã phải nhận một bát nước lạnh.
Kiểu giày vò cứ lặp đi lặp lại như thế, khiến cô quả tình không dám nữa.
Mấy ngày sau đó, Tạ Tử Tu cũng không hề liên lạc lại, dường như đã quên mất sự tồn tại của cô. Kì nghỉ ngắn ngủi qua đi, giờ đi làm tới công ty, bưng cafe vào phòng sếp, Nhan Miêu mới lại được nghe giọng anh ta.
“Chào buổi sáng”.
“Chào buổi sáng, anh Tạ”.
“Tuần trăng mật ở Tokyo có vui không?”.
“…”.
Quả nhiên là lừa được kì nghỉ, sẽ bị tính sổ sau!
Tạ Tử Tu cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi là cấp trên rất khoan dung độ lượng, không vì chuyện như thế mà trừ lương của em đâu”.
Công phu dán vàng lên mặt của người này càng ngày càng nhuần nhuyễn rồi.
Tạ Tử Tu nhận cốc cafe cô pha, uống một ngụm, đột nhiên như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, thư kí Nhan”.
“Vâng?”.
“Buổi lễ đính hôn của tôi, em sẽ tới dự chứ?”.
Tay Nhan Miêu vẫn khựng lại giữa chừng, bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn người ra.
Chuyện này quá đột ngột, thế nên nhất thời cô chẳng có bất cứ cảm xúc nào hết, thậm chí còn quên che giấu tâm trạng của chính mình.
Dưới ánh mắt như cười của Tạ Tử Tu, mãi một lúc sau Nhan Miêu mới có thể cử động, rồi nghe thấy giọng nói giả như bình tĩnh của mình vang lên, hỏi: “Anh Tạ, anh sắp kết hôn sao?”.
Chúc mừng xong thì nên nhanh chóng đi ra mới phải, nhưng Nhan Miêu thấy chân mình như bị dính chặt xuống mặt đất, hoàn toàn không thể cử động, dạ dày đầy ứ, không tiêu hóa nổi. Tin này tới quá nhanh, cũng quá đột ngột, chẳng hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Nhan Miêu như vừa thấy anh còn mỉm cười cúi người cài dây an toàn cho cô, cảm giác ngón tay anh lướt qua gò má khi vén tóc cô vẫn còn nguyên, mà giờ anh đã sắp kết hôn rồi.
“Chuyện đó, đã quyết định thời gian kết hôn chưa?”.
Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa quyết, nhưng hy vọng là càng nhanh càng tốt”.
Nhan Miêu “à” lên một tiếng: “Thế, tới khi ấy nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị quà cưới”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Chuyện ấy đừng khách sáo, sao lại để thư kí Nhan tốn kém được”.
“… Cũng là chuyện nên làm thôi”.
“Thế được rồi, nhất định em phải đến đấy”.
“Vâng”.
Dù nói thì nói như thế, nhưng cô thật sự không biết bản thân tới khi ấy có dũng khí mà đến dự hay không.
Lịch sự mà nói, cô nên hỏi thêm vài chi tiết nữa, biểu hiện phải quan tâm hơn, nhiệt tình hơn một chút mới đúng, nhưng cô đã không thể nói thêm được nữa rồi.
Cô hoang mang vừa bước giật lùi, vừa nói: “Thế, nếu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây”.
Tạ Tử Tu gật đầu: “Đi đi”.
Nhan Miêu quay người, thế mà vừa quay một cái đã ***ng ngay vào cửa.
Tạ Tử Tu phía sau cười nói: “Thư kí Nhan?”.
Nhan Miêu quên cả đáp lời, vội vã ôm trán lật đật đi ra ngoài.
*** ***
Chung quy lại là do cô nghĩ quá nhiều.
Tạ Tử Tu là Tạ Tử Tu, anh ta chỉ đùa cô một chút, tìm ít niềm vui, chơi vài trò mập mờ chẳng hại gì, nhưng ngoài những việc ấy ra thì không thể có nhiều hơn được nữa.
Thực ra cô cũng hiểu rõ hiện thực, quả tình cũng chưa từng mong đợi gì, đạo lý ở đời cô rất hiểu, thế nên cũng chẳng sao hết.
Thậm chí người không đàng hoàng như Tạ Tử Tu mà lại có thể quyết định kết hôn vội vã như thế, cô nên vui mừng cho anh ta.
Dù sao trên thế giới này, muốn gặp được một người thích mình, mà mình cũng thích người ấy là chuyện rất khó khăn, gần như là may mắn.
Cô nghĩ, mình vẫn nên ôm tâm trạng tốt đi chúc mừng anh ta thôi.
Trước khi hết giờ làm hôm ấy, Nhan Miêu thấy Tạ Tử Tu ghé qua nói vói cô: “Thư kí Nhan, thời gian tổ chức lễ đính hôn đã quyết định rồi, lát nữa sẽ gửi vào di động của em, tới lúc ấy nhớ đến dự nhé”.
“Vâng…”.
Tới thiệp mời cũng không cho cô một tấm, chỉ thuận miệng mời thế thôi sao.
“Đúng rồi, nhớ ăn mặc đẹp đẹp một chút nhé. Đừng có mặc quần bò bốn mươi chín tệ đấy”.
Còn không quên chế giễu cô nữa.
Nhan Miêu cũng không biết tới lúc ấy phải xuất hiện ở buổi lễ đính hôn của anh ta như thế nào, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô vừa tham dự lễ cưới của Nhan Tử Thanh, rồi lại tham dự lễ đính hôn của Tạ Tử Tu.
Dường như chỉ trong chớp mắt, cô đều chấm dứt không hề lưu luyến với sự ngưỡng mộ ngây thơ và mối tình đơn phương của mình.
Nhớ lại chuyện cô và Tạ Tử Tu thành lập liên minh chia uyên rẽ thúy mà tưởng như mới chỉ hôm qua, thế nhưng giờ Tạ Tử Tu đã tìm được người anh ta thực sự yêu thương rồi.
Nhan Miêu chẳng còn lòng dạ nào mà trang điểm, nhưng nể lời dặn dò của Tạ Tử Tu, cô đành xốc lại tinh thần, cô biết nếu mình ăn mặc quá xuềnh xoàng xuất hiện ở đấy sẽ là không tôn trọng chủ nhân bữa tiệc.
Về tới nhà, khi mở tủ quần áo tìm đồ, Nhan Miêu nhìn thấy bộ xường xám được cẩn thận treo riêng trên móc áo. Bộ lễ phục hàng hiệu đã bị xé rách sau lễ cưới của Nhan Tử Thanh, đây là bộ váy duy nhất xem được của cô, là món quà dụng tâm nhất mà Tạ Tử Tu tặng cho cô, dù mặc vào mùa này cũng chẳng hề thích hợp.
Nhan Miêu hạ quyết tâm, lấy bộ xường xám và dây chuyền mặt ngọc mua trả góp cho Tạ Tử Tu, thứ đáng giá nhất của cô.
Đây là chút nhớ nhung cuối cùng không thể nào quên với Tạ Tử Tu mà cô có thể tự cho phép bản thân.
Dự buổi lễ xong, cô sẽ dứt khoát đóng gói hai thứ này lại vĩnh viễn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc