Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 53

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Vất vả tích góp mà không được tiêu pha thì có ích gì, chẳng phải vẫn rơi hết vào miệng hố sao?
Để đòi nợ, giám sát chặt chẽ kẻ nợ tiền, dù Tạ Tử Tu có muốn đuổi việc thì cô vẫn kiên quyết có ૮ɦếƭ cũng không thể nghỉ, trước khi lấy lại tiền.
Nhan Miêu vào phòng làm việc của Tạ Tử Tu, nhìn thấy gã đàn ông chẳng có tí cảm giác áy náy nào đang thảnh thơi sung sướng, tinh thần phơi phới ở trong phòng, thì rất muốn đưa cốc cafe đã bỏ thuốc độc vào cho anh ta.
“Chào buổi sáng, thư kí Nhan”.
“…”.
Vậy mà anh ta còn có thể ăn nói thản nhiên, làm như chẳng có chuyện gì như thế. Làm như quan hệ cấp trên cấp dưới của bọn họ thật sự vui vẻ, hòa đồng th*** lắm ấy.
Nhan Miêu không thèm làm bộ với anh ta, đặt cốc cafe “cạch” một cái, đi thẳng vào vấn đề:
“Anh Tạ, xin hãy trả tiền nhanh lên”.
Tạ Tử Tu mỉm cười ngả người vào lưng ghế, nhướn chân mày mảnh dài lên: “Hả? Trả tiền? Tôi thiếu tiền em hả?”.
“…”.
“Không phải em tự nguyện sao, chính miệng em nói không sao mà”.
“…”.
Người như Tạ Tử Tu, một khi đã nổi máu chơi đểu thì đúng là thiên hạ vô địch.
Cũng phải thôi, muốn moi tiền từ tay tên tư bản vô tâm vô tình thế này thì còn khó hơn vắt cổ chày ra nước.
Nhan Miêu lại nhắc nhở bản thân mình không được để tức giận làm mờ đầu óc mà gây ra chuyện thiếu suy nghĩ, ví dụ như cầm bình hoa đập vào đầu đối phương, cô lôi tờ đơn ra cái “xoạt”: “Thế phiền anh ứng trước tiền lương, giờ tôi túng lắm rồi, vì sao thì anh cũng biết rồi đấy, anh Tạ”.
Tạ Tử Tu liếc nhìn một cái, khẽ cười: “Ứng trước tiền lương thì được thôi, chỉ cần lý do đầy đủ, cũng phải lưu ý tới hạn ngạch một chút, ứng trước một lúc những hai năm có phải là chuyện đùa không?”.
“…”.
Tạ Tử Tu lại thản nhiên đưa ra đề nghị khá rộng rãi: “Về công mà nói thì không duyệt được, về tư mà nói, thư kí Nhan, nếu em cần tiền tiêu, có thể vay của tôi bất cứ lúc nào, đừng khách sáo”.
“…”.
Vay? Cô muốn lấy lại tài sản của mình mà lại biến thành vay? Thế này có còn đạo lý không?
Nhan Miêu nhịn tức, nói: “Thế cũng không tiện, lỡ khi cần dùng gấp mới tìm tới anh thì chưa chắc đã kịp. Vậy nên ứng trước một khoản thì bảo đảm hơn”.
Tạ Tử Tu nói như đang cân nhắc: “Nói ra trong khoảng thời gian em làm việc cho tôi cũng có nhiều công lao, em gặp khó khăn về kinh tế, đây cũng không phải việc tôi muốn thấy”.
“…”.
“Hay là như thế này nhé”, Tạ Tử Tu rút tấm thẻ tín dụng ra, mỉm cười đẩy tới trước mặt cô, “Đây là thẻ phụ của tôi, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, hy vọng có thể giúp được cho thư kí Nhan”.
“…”.
Nhan Miêu chán nản trên đường về nhà sau giờ làm việc, đã tới nước này rồi, cô quả thực không nghĩ ra cách nào có thể đòi lại tiền từ tay Tạ Tử Tu.
Cô lại không thể rút một mớ tiền trong cái thẻ phụ ấy rồi trốn mất dạng được. Chỉ dựa vào việc quẹt thẻ chi tiêu hàng ngày thì tới ngày tháng năm nào cô mới có thể quẹt đòi lại được đống tiền ấy chứ.
Về tới dưới nhà, Nhan Miêu lại nhìn thấy Tạ Thiếu Duy đang đứng tựa lưng vào cửa ô tô, cau mày như đang suy nghĩ.
Thật tình thì Nhan Miêu thấy, dù tính tình của Tạ Thiếu Duy có xấu xa đi chăng nữa thì cũng tốt hơn Tạ Tử Tu ngàn lần.
“Sao thế?”. Nhan Miêu lên tiếng chào hỏi cậu ta, “Đến thì cũng nên gọi điện trước cho tôi chứ”.
Cứ đứng không như thế không tốn thời gian à.
“À, không có gì”, Tạ Thiếu Duy đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn cô, “Rảnh rỗi không có việc gì thì ghé qua xem cô đã tan làm hay chưa thôi”.
Nhan Miêu cẩn thận ngắm nghía cậu ta thật kĩ: “Hình như tâm trạng của cậu không tốt lắm”.
Tạ Thiếu Duy cau mày: “Cô cũng thế”.
“…”. Ầy, tâm trạng của cô đâu chỉ không tốt lắm đâu, “Đi, tôi mời cậu ăn cơm”.
Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau thì cùng ăn cơm thôi.
Hai người cùng ngồi xuống một chiếc bàn, gọi phần ăn đơn giản, Tạ Thiếu Duy đút tay vào túi quần, duỗi chân ra: “Cô có chuyện gì phiền lòng à?”.
Nhan Miêu uể oải vân vê đôi đũa trong tay: “Nói ra thì dài lắm”.
Tạ Thiếu Duy nhướn mày lên: “Nói đi. Thời gian thì thiếu gì”.
“Ầy dà, nói đơn giản thì Tạ Tử Tu cầm tiền của tôi, rồi không thèm trả lại”.
“…”.
Nhan Miêu nhìn câu ta: “Câu nói xem, tôi có hy vọng đòi lại được không?”.
Tạ Thiếu Duy đáp không cần suy nghĩ: “Không”.
“… Cậu cũng đừng thẳng thắn như thế”.
Tạ Thiếu Duy vô tội: “Tôi không nói dối mà”.
Thế cũng khiến người ta tuyệt vọng lắm.
Nhan Miêu mặt mày đau khổ ăn cơm hải sản, rồi nghe thấy Tạ Thiếu Duy nói: “Bị lừa bao nhiêu tiền, tôi cho cô”.
“… Hả? Sao phải cần cậu cho?”.
Tạ Thiếu Duy nhăn mày đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ tôi có thể giúp cô thôi. Có đáng mấy đâu”.
“…. Thế liên quan gì tới cậu?” .
Tạ Thiếu Duy hơi cáu: “Đúng, không liên quan gì tới tôi cả, tôi đâu có ý gì khác”.
Nhan Miêu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng và ân hận, thế nên giơ nắm đấm lên, đấm một cái nhè nhẹ lên *** cậu ta: “Không phải thế, tôi biết cậu có ý tốt. Nhưng mà, cậu cũng không cần phải trả nợ thay Tạ Tử Tu, thế không phải anh ta được lợi sao?”.
Tạ Thiếu Duy trầm mặt ngồi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Thực ra tôi hơi hâm mộ tên ấy”.
“Hả?”.
“Có lẽ tôi không bằng anh ta thật”.
Được rồi, nếu nói mặt dày, Tạ Thiếu Duy tuyệt đối không thể bì nổi.
“Cô không biết bố tôi là người như thế nào đâu. Tạ Tử Tu đúng là có dũng khí, anh ta dám”.
“…”.
Thế nên anh ta có thể đạt được thứ mình muốn”, Tạ Thiếu Duy nhíu chặt mày, “Mà tôi thì không được”.
Nhan Miêu đành an ủi cậu ta: “Không sao đâu, mỗi người có cách sống riêng của mình, không phải sao? Tôi thấy cậu còn mạnh mẽ hơn anh ta nhiều”.
Hai người lại ngồi ăn cơm một lát, đột nhiên Tạ Thiếu Duy mở miệng hỏi: “Giờ cô đã có người yêu chưa?”.
Nhan Miêu bất ngờ không kịp phòng thủ, giật nảy mình rồi mới đáp: “A, chưa có”.
“Vậy cô có thể chờ tôi không?”,
“…”.
“Có lẽ có một ngày tôi cũng có thể làm chuyện mình muốn làm, tự do chọn người tôi yêu.
Nhan Miêu hoàn toàn luống cuống: “A…”.
“Nếu lúc ấy cô vẫn chưa có người yêu, tôi sẽ tới tìm cô”.
“…”.
Lời ước hẹn trẻ con như vậy khiến người ta không đành lòng nói lời từ chối.
Tạ Thiếu Duy lại thoáng tức giận: “Này, cô nói một câu khách sáo để tôi được thoải mái một chút thì ૮ɦếƭ hả?”.
Nhan Miêu vội vàng vỗ lên mu bàn tay cậu ta: “…Được rồi, đươc rồi mà…”.
Dù Tạ Thiếu Duy cao lớn hơn cô rất nhiều, nhưng trước mặt cậu ta, Nhan Miêu vẫn luôn thấy mình là người lớn, mà cậu ta lại là đứa trẻ vẫn còn trong thời kì nổi loạn hoang mang, cần người an ủi.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu ta, hoàn toàn không phải là cảm giác này. Rốt cuộc nhận xét người ta khi mới gặp cách xa thực tế bao nhiêu nhỉ?
Thời kì bí ẩn
Ngày X tháng X, thời tiết nắng mưa thất thường.
… Mình nghĩ lâu lắm rồi…
… Hình như mình… trước mặt Thư Cán… chưa từng nói lấy được nửa câu tốt cho Tạ Tử
Tu…
… Anh trai mình… trước mặt mình… cũng chưa từng nói lấy được nửa câu tốt cho Tạ Tử
Tu…
Cái này…
Nhan Miêu chợt tỉnh giấc, đột nhiên nhớ ra hôm nay là cuối tuần, thế mà cô còn muốn bấm bụng đi dắt chó giúp cái tên lừa cả tình lẫn tiền của cô, lại thấy cuộc đời mình sao mà tối tăm quá.
Tới nhấn chuông cửa theo phép lịch sự Nhan Miêu cũng chẳng thèm làm, rút luôn chìa khóa ra mở cửa. Từ sau khi Tạ Tử Tu chia tay với Nguyễn Hy Nhược, nghĩa vụ giữ chìa khóa lại rơi vào đầu cô.
Thế mà cô chưa lần nào thừa cơ làm chuyện xấu.
Vừa vào nhà đã thấy Darwin đang ngồi ở ngay cửa nhiệt liệt chào đón cô.
Nhan Miêu không khỏi nhìn chằm chằm vào chú chó Labrador đang vẫy đuôi tít mù này.
Nói ra thì… nếu cô bắt cóc chó cưng của Tạ Tử Tu, bắt anh ta ngoan ngoãn giao tiền ra, thế có được không nhỉ?
Mà dĩ nhiên Darwin chẳng hay biết gì với ý nghĩ phạm tội trong đầu cô, chỉ *** tay cô rất nhiệt tình.
Nhan Miêu thở dài. Hầy, không được, bị lừa tiền đã thảm lắm rồi, bị hại tới nỗi hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức như Tạ Tử Tu, không phải còn thảm hơn sao.
Đưa Darwin vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa rồi mà vẫn không thấy gã cấp trên vạn ác kia của mình đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước mơ hồ trong phòng tắm.
Tạ Tử Tu tắm rửa trong nhà mà bất cẩn như thế, chiếc đồng hồ Patek Phillip và ví tiền không hề mỏng của anh ta để trên bàn trà rất tùy tiện.
Thế giới này, nếu anh bất nhân thì tôi cũng bất nghĩa!
Nhan Miêu tức giận một tay cầm ví, một tay cầm chiếc đồng hồ của anh ta, nhìn chăm chăm một lúc.
Dù cô có lột sạch tiền mặt trong ví, cầm đồng hồ đi bán, về tình về lý cũng coi được đúng không?!
Trong lúc trầm ngâm suy tính, cửa phòng tắm đã mở ra, rồi Nhan Miêu nghe thấy tiếng cười: “À, em muốn cái ấy à?”.
“…”.
“Muốn thì cầm đi”.
“…”.
“Em có chìa khóa nhà tôi, tất cả các ngăn kéo tôi không khóa, mật mã két bảo vệ cũng rất dễ đoán, muốn cái gì thì cứ lấy cái ấy”.
“…”.
Sao nghe vậy mà lại đáng sợ thế nhỉ?
“Em có thể mở ví tiền ra xem thử”.
“…”.
Cảm giác hình như chỉ cần mở ví tiền theo lời anh ta, bên trong sẽ bắn ra kim độc, hoặc là có thiết bị báo động cũng nên.
Thế là Nhan Miêu quả quyết đặt ví tiền lại nguyên chỗ cũ, để bảo đảm an toàn, còn tiện thể phủi tay sạch sẽ.
Tạ Tử Tu cười nói: “Bảo em mở ví tiền ra thì em lại không mở, sau này đừng hối hận đấy”.
“…”.
Mở ra mới hối hận thì có.
Nhan Miêu quyết chí bây giờ cố gắng không phản ứng lại với Tạ Tử Tu, thế nên nếu Tạ Tử Tu cũng không mở miệng, trong căn phòng sẽ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đi qua đi lại và tiếng quần áo soàn soạt nho nhỏ, thế mà cảm giác sự tồn tại của anh ta lại càng rõ hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc