Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 42

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Với tình cảm của anh ta với Darwin, thế mà không mắng chửi, trái lại còn an ủi thư kí thất trách như cô. Cảnh tượng trước mắt mơ hồ, Nhan Miêu bất giác tựa lại gần bên anh, dường như có thể nhận được cảm giác an toàn.
Bác sĩ gọi hai người vào phòng, đưa phim chụp cho họ xem, nói: “Hai người xem, giờ dạ dày của nó trở thành thế này, lá lách cũng sưng to”.
“…”
“Chó to ăn quá nhiều, thức ăn trong dạ dày nở ra, thế nên dạ dày cũng to lên. Lúc to lên thì chèn ép các mạch máu xung quanh, ảnh hướng tới tuần hoàn máu, lúc này lại vận động mạnh, rất có thể sẽ khiến dạ dày bị xoắn”.
“Vâng”.
“Muốn giải quyết thì phải mổ phanh phần bụng, đưa dạ dày bị xoắn trở lại đúng chỗ. Hơn nữa xoắn dạ dày, lá lách sẽ bị tổn thương đầu tiên, nếu nghiêm trọng còn ảnh hưởng tới não và thân”.
“…”
“Thế nên cần phải phẫu thuật. Nhưng chó của anh chị đã có tuổi rồi”.
“… Vâng”.
“Đã qua thời kì điều trị tốt nhất, giờ làm phẫu thuật, tỷ lệ hồi phục nhiều nhất chỉ có năm mươi phần trăm. Thêm tuổi tác của nó, tình trạng sức khỏe, anh chị phải chuẩn bị tâm lý”.
Nhan Miêu không thể kìm chế được nữa, nước mắt trào ra.
Nỗi sợ hãi thất bại và sống ૮ɦếƭ chưa từng phải đối mặt này khiến toàn thân cô lạnh buốt, tất cả những thứ trước mắt và bên tai dường như cũng trở nên trống rỗng và không chân thực.
Chỉ còn độ ấm trên những ngón tay của Tạ Tử Tu là rõ ràng.
Suốt khoảng thời gian Darwin làm phẫu thuật, Nhan Miêu cứ đứng ngồi không yên, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập vô cùng rõ ràng, vừa thấy có động tĩnh đã vội vàng đứng bật dậy.
Tạ Tử Tu đột nhiên với tay qua, xoa xoa đầu cô: “Không sao đâu”.
Nhan Miêu chưa bao giờ biết rằng cấp trên của mình cũng có thể dịu dàng như thế.
Một lát sau, bác sĩ đột nhiên gọi hai người vào, báo cho họ biết tình hình nghiêm trọng hơn lúc chẩn đoán, phải thương lượng phẫu thuật cắt bỏ lá lách.
Vừa nhìn thấy Darwin bị mổ phanh, gan bàn chân của Nhan Miêu thoắt cái đã lạnh đi, chỉ thấy Darwin hoạt bát đã không còn nữa rồi, gấp gáp túm lấy Tạ Tử Tu theo bản năng.
Tạ Tử Tu vẫn có thể giữ được bình tĩnh: “Cắt đi ạ”.
Ra ngoài rồi mà tay Nhan Miêu hãy còn run, rất muốn tìm một bờ vai mà khóc cho thỏa.
“Sao… sao bây giờ…”
“…”
“Darwin sẽ, sẽ không sao chứ?”.
Thứ cảm giác có thể mất đi bất cứ lúc nào thực sự quá đáng sợ.
Darwin là một chú chó, phải có chuẩn bị tâm lý như thế khi nuôi bất cứ con vật nào, bởi chắc chắn rằng chúng không thể sống lâu như loài người.
Nhưng cảm giác thân thiết khi bên nhau và nỗi đau khổ khi chia xa cũng chẳng khác loài người luôn đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn.
Tạ Tử Tu không thể trả lời cô, nhưng sau khi cúi đầu nhìn cô một lát, vẫn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cái ôm dịu dàng, mang theo an ủi, còn có một chút cảm thông.
Nhan Miêu vẫn rất sợ hãi, nhưng vùi mặt vào ***g *** của anh ta, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà trầm lặng kia, cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Ca phẫu thuật cuối cùng cũng chấm dứt, Darwin được đưa tới phòng bệnh đặc biệt, Nhan Miêu nhìn chú chó to yếu ớt không sức lực nằm im không động đậy, cả người vẫn căng thẳng.
“Sao, sao rồi?”.
Bác sĩ nói: “Phẫu thuật rất thuận lợi, nếu nó có thể vượt qua được đêm nay là không còn vấn đề gì”.
Nhưng cái gì là vượt qua đêm nay chứ?
Khoảng thời gian dày vò kéo từ cuộc phẫu thuật dài hơn một tiếng tới hết cả đêm.
Hai người cùng ngồi bên giường bệnh, Darwin luôn vui vẻ hoạt bát khỏe mạnh giờ nằm ở đó chẳng khác nào tiêu bản, bộ lông xơ xác không còn mượt mà, đột nhiên lộ ra vẻ già nua.
Nhan Miêu lau nước mắt: “Chúng ta chỉ cần đợi là được rồi phải không?”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Cô quan tâm Darwin thế cơ à?”
Nhan Miêu dụi mắt: “Không phải anh cũng thế sao?”.
“Tôi khác chứ, tôi nuôi nó bao nhiêu năm rồi”.
Nhan Miêu nức nở: “Vậy có gì khác biệt chứ”.
Tạ Tử Tu nói: “Biết cô thương nó thế này, Darwin sẽ rất vui”.
Nhan Miêu đang chìm trong đau thương cũng không khỏi nghĩ, anh ta đột nhiên nói những câu có nhân tính như vậy, nghe thật sự không quen chút nào.
Trông bệnh tới nửa đêm, thực sự đã mệt mỏi, Darwin nằm ở giữa chiếc giường lớn, cô và Tạ Tử Tu mỗi người nằm một bên, cùng trông nom nó.
Nhan Miêu vươn tay ôm Darwin, Tạ Tử Tu cũng phủ một tay lên mu bàn tay cô.
Cô cảm thấy tất cả đều rất tự nhiên, hai người cùng ôm lấy chú chó mà họ đều quan tâm, như an ủi lẫn nhau.
Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trong nỗi lo âu mệt nhọc.
Nhan Miêu bị *** tỉnh.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác được đầu lưỡi thô ráp quen thuộc khiến cô mở choàng mắt ra, chú chó Labrador đang *** lên mặt cô một cách trung thành lại nhiệt tình, chiếc mũi ẩm ướt, dù đôi mắt vẫn yếu ớt, nhưng đáy mắt lóe lên tia sáng nghịch ngợm.
“Darwin!!”.
Nhan Miêu vội vã ôm lấy nó, cảm giác được bộ lông mềm mại ấm áp kia, quả thực suýt bật khóc.
“Đã nói rồi mà, mày là chú chó có sức sống mãnh liệt nhất!”. Tuy nói câu khích lệ, nhưng bản thân cô vẫn nghẹn ngào.
“Về nhà tao sẽ làm cơm thịt bò xúc xích ngon nhất cho mày nhé!”.
Tạ Tử Tu cũng ngồi dậy từ lâu, mỉm cười nhìn bọn họ, áo sơ mi trắng đầy nếp nhăn cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh ta, ánh sáng lọt qua khung cửa sổ sau lưng rọi lên khiến cả người Tạ Tử Tu đều có vẻ đẹp huyền ảo.
Hai người một chó ngồi bên nhau, Darwin *** cô xong lại quay đầu hớn hở *** chủ nhân mình, rồi quay lại *** cô, nhiệt tình hệt như vị anh hùng hồi hương.
Khi gương mặt Tạ Tử Tu áp lại gần sát cô, Nhan Miêu vẫn đang mải nghĩ, cùng ngủ lộn xộn như nhau, sao người ta có thể giữ được vẻ đẹp như thế, còn cô thì mắt sưng tới nỗi suýt không mở ra được nhỉ.
Khi gương mặt ấy sắp tới cự ly có chút nguy hiểm, Nhan Miêu vừa mở miệng ra định can ngăn, đã thấy trước mắt tối sầm lại.
*** ***
Toàn thân Nhan Miêu vẫn đông cứng sững sờ, mà đối phương thì chẳng tốn chút công sức cũng tách được môi cô ra, trong lúc đầu óc cô đang trống rỗng, *** ấy đã tiến vào sâu thêm, hết trong lại ngoài, dịu dàng mà mạnh mẽ quấn lấy môi lưỡi cô một lượt.
Lúc đầu Nhan Miêu không thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, rồi tới khi ý thức được Tạ Tử Tu đang làm gì với mình, lại càng không thể động đậy nổi, khoảng trống trong đầu lại dày đặc thêm.
Khi đôi môi của Tạ Tử Tu đã rời đi cô vẫn thấy như đang nằm mơ, thế nhưng mở mắt ra, gương mặt cười cười như có như không của anh ta vẫn đang ở trước mắt.
“…”
… Không mơ thấy ác mộng thật sao?
“Này…”.
Mới mở miệng, đôi môi lại bị ngậm lấy.
Lần này đầu óc Nhan Miêu chập mạch luôn, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, để mặc cấp trên muốn làm gì thì làm.
Mãi tới khi Darwin tò mò cố chen vào giữa hai người, nhiệt tình *** vào tay cô, cô mới chợt tỉnh lại, đẩy Tạ Tử Tu ra như vừa tỉnh lại từ giấc mơ.
“Hừm?”.
Anh ta, anh ta vẫn còn mặt mũi mà “hừm” à!
Hành vi này có thể tính là sàm sỡ rồi đúng không, về lý chắc là có thể tố cáo cấp trên quấy rối rồi đúng không?
Nhan Miêu thẹn đỏ mặt, lắp bắp nói: “Anh, anh…”.
Tạ Tử Tu khẽ nheo mắt, hàng mi dài rũ xuống, mỉm cười: “Tôi làm sao?”.
Nhan Miêu nhìn gương mặt của gã sếp nhà mình, nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng mới gom hết can đảm, mở miệng nói: “Tôi, tôi về đây!”.
Tạ Tử Tu khẽ nhướn mày, nhìn cô bằng ánh mắt có chất ma quỷ, hạ thấp giọng: “Hừm?”.
Nhan Miêu quả quyết: “Tôi đi đây, tạm biệt!”.
Rồi bò xuống giường, vắt chân lên cổ chạy.
Nhan Miêu tả tơi hoa lá về tới nhà trọ. Đã không những không đánh cho Tạ Tử Tu một trận, còn chạy trốn không còn manh giáp, đúng là không có tiền đồ, trái với nguyên tắc sống của cô. Thế nhưng tình huống khi ấy đã không thể hình dung nổi bằng từ rối như bòng bong rồi.
“Sét giữa trời quang”, “Sét đánh trúng đầu”, có thêm hai từ này tới N lần cũng không đủ để biểu đạt tâm trạng của cô nữa.
Tuy cô không có kinh nghiệm, nhưng chuyện mới nãy, chắc là hôn nhau đúng không? Rốt cuộc Tạ Tử Tu có ý gì đây?
Chuyện này… hôn đã hôn mất rồi, còn có ý gì nữa cơ chứ.
Nhưng nếu nói Tạ Tử Tu có ý đó thật, thì cô lại rất muốn đưa đầu vào khe cửa kẹp mạnh mấy lần.
Sao có thể chứ, Tạ Tử Tu có ý với cô sao?
Các loại “ý này ý nọ” làm Nhan Miêu choáng váng, cô ủ rũ vùi gương mặt đỏ bừng của mình vào ga giường hồi lâu mới nhớ ra hôm nay là thứ hai, phải đi làm.
Đắn đo vật vã giữa bị trừ tiền lương và gặp mặt Tạ Tử Tu rất lâu, Nhan Miêu vẫn là người ૮ɦếƭ vì tiền, bò dậy bất chấp khó khăn, tinh thần uể oải lên tàu điện ngầm.
Lúc vội vội vàng vàng chạy tới công ty, Nhan Miêu phát hiện ra cấp trên của mình đã nhanh hơn cô một bước, tới công ty rồi.
Sếp đúng là sếp, tốc độ cũng nhanh hơn nhân viên…
Tạ Tử Tu đã thay chiếc áo sơ mi bị Darwin chà đạp thê thảm không ra hình dạng, ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước cửa phòng làm việc của mình, xem ra tinh thần rất phấn khởi.
Dường như chẳng có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông ở bệnh viện buổi sớm mai, hôn cô một cách mờ ám.
Chỉ ngoại trừ… cái đó…
Dáng vẻ ôm cây đợi thỏ…
Tạ Tử Tu ngước mắt lên nhìn thấy cô, chân mày nhướn lên, khẽ cười: “Thư kí Nhan”.
Trong giây lát, Nhan Miêu chẳng khác gì con ếch bị rắn trông thấy: “Anh, anh Tạ…”.
Tạ Tử Tu khẽ gật đâu với cô, ra hiệu: “Em vào đây một lát”.
“… >_
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc