Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 39

Tác giả: Lam Tiểu Miết

“Có chuyện gì à?”.
“Sao cô không nhận điện thoại của tôi?”.
“…”. Xảy ra chuyện như thế còn có thể buôn chuyện điện thoại với cậu ta, cô là người ngoài hành tinh chắc? Nhưng cô chẳng có thần kinh được đúc từ sắt thép giống tên nhóc này, “Sau này cậu đừng gọi điện cho tôi nữa”.
Thoắt cái cậu chàng lại nóng nảy: “Tại sao?”.
Nhan Miêu nén xuống khao khát thay toàn thể công ty trừ hại: “Giờ cậu là kẻ địch của chúng tôi, trên lập trường việc công, tôi không thể nói chuyện với cậu nữa”.
Tiền thưởng quý này đã tan thành mây khói, chuyện này do ai hại chứ.
Tạ Thiếu Duy cáu kỉnh: “Bây giờ hết giờ làm việc rồi, không phải thời gian làm việc nữa”.
“…Trên lập trường việc tư, giờ tôi là kẻ bị tình nghi, nếu đi quá gần cậu, tôi sẽ thăng cấp thành tội phạm, cậu hiểu chưa?”.
Cậu chàng cau mày: “Thế là cô đang giận tôi vì chuyện ấy? Cô cho rằng tôi cố ý hại cô sao? Cô thấy tôi là loại người đó à?”.
“… Tôi không nghĩ như thế”.
Trẻ con thật khó đối phó.
Tạ Thiếu Duy hiển nhiên bực dọc: “Tôi cũng không muốn kéo cô vào chuyện này”.
“Bỏ đi…”.
Một khi trong công ty xuất hiện gián điệp thương mại, cô nhất định là kẻ xui xẻo bị tình nghi đầu tiên, cuộc sống đương nhiên không dễ dàng, không muốn bị kéo vào cũng không được. Đạo lý này đương nhiên Tạ Thiếu Duy sớm đã hiểu rõ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn chọn lợi ích, chuyện này còn cách nào đâu.
Sự trong sạch của cô đương nhiên không thể so sánh với doanh thu lợi nhuận.
“Không thì thế này, tôi đi giải thích rõ với bọn họ, chuyện này không liên quan gì tới cô”.
Tên nhóc thẳng đuồn đuột này khiến Nhan Miêu vừa giận lại vừa buồn cười: “Không cần đâu, dù cậu nói như thế thì sẽ có người tin sao?”.
Tạ Thiếu Duy càng cáu kỉnh hơn: “Thế rốt cuộc muốn tôi làm sao đây?”.
“Không cần cậu làm gì cả. Cậu không phải làm chuyện gì hết. Khoảng thời gian này chúng ta đừng gặp mặt, cũng không nói chuyện là ổn rồi. Việc này không khó”.
Tạ Thiếu Duy nghiến răng có phần tức giận: “Sao mà không khó chứ?”.
“…”
Nghe được một câu như thế, Nhan Miêu nhất thời có hơi khó mở miệng, chỉ đỏ bừng mặt lên lui lai môt bước.
Ngượng ngùng một lúc, Tạ Thiếu Duy lại nói: “Nếu cô không thể chịu đựng được, chi bằng tới thẳng chỗ tôi đi”.
“Hả?”.
Đùa gì thế, muốn cô diễn màn kịch cuốn gói bỏ chạy sao?
“Nếu bọn họ không tin cô, ở lại cũng chán”.
“…”. Vậy cũng không cần ép mình tới đường cùng chứ.
“Còn nữa, nếu cái tên Tạ Tử Tu kia nghi ngờ cô, cô cũng khó sống. Đâu phải cô không biết anh ta thâm hiểm chứ”.
Trong lòng Nhan Miêu không khỏi “thình thịch”, thứ cảm giác trái tim rơi xuống dưới đã quay trở lại rồi.
“Cô nghĩ thử xem. Nếu cô tiếp tục làm việc cho Tạ Tử Tu thì tôi không giúp nổi cô. Nếu cô đồng ý tới đây, chỉ cần là người của tôi, tất cả mọi chuyện không cần cô lo lắng, giao hết cho tôi là được rồi”.
Cả đêm Nhan Miêu không tài nào ngủ được. Đương nhiên cô sợ Tạ Tử Tu, lúc không có chuyện khẩn cấp cô cũng đã sợ anh ta muốn ૮ɦếƭ rồi, anh ta chỉ sơ ý liếc một cái thôi mà cô sợ tới mức vội vàng nịnh bợ hết cỡ, chứ đừng nói tới bây giờ.
Vừa thử hình dung thái độ và thủ đoạn Tạ Tử Tu dành cho cô sau khi anh ta quay về, Nhan Miêu lại thấy lưng mình lạnh toát.
Nhỡ may bị nghiêm hình tra khảo, ép cung nhận tội, vậy thì cô cứ cầm dây thừng tự thắt cổ mình luôn cho xong.
Hay làm như lời Tạ Thiếu Duy, cứ bỏ của chạy lấy người, bỏ tối theo “sáng”, sau này còn có thể khá được chút nhỉ?
*** ***
Hôm sau thức dậy, Nhan Miêu đem cặp mắt thâm quầng, ôm trái tim thấp thỏm kiên trì tới công ty, thế mà lại là lần đầu tiên đi muộn.
Vừa lên tầng đã thấy mọi người túm năm tụm ba xì xào bàn luận.
“Anh Tạ về rồi”.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý với sự trở về của anh ta từ lâu, nhưng vừa nghe đồng nghiệp nói như vậy, còn chưa thấy bóng dáng Tạ Tử Tu đâu mà cả người Nhan Miêu đã run rẩy.
Quả nhiên rất nhanh đã thấy Tạ Tử Tu đi ra từ phòng họp, theo sau là một đám người.
Nhan Miêu đứng xa xa nhìn anh ta. Cao lớn đẹp trai, hai tay đút túi quần sải bước, trông không có vẻ nghiêm túc, thậm chí còn không có vẻ đứng đắn. Cũng chẳng nhìn ra được nét vui giận trên gương mặt, vẫn chỉ là nét cười như có như không, làn da trắng sáng lên như chiếc hoa tai kim cương.
Lúc này Nhan Miêu rất muốn thu nhỏ bản thân, nhỏ thành một cái chấm, tốt nhất là biến thành không khí, không bị cấp trên phát hiện ra mới tốt.
Thế nhưng Tạ Tử Tu hơi ngoái đầu lại, nhìn về phía cô một cách chuẩn xác. Nhan Miêu chưa kịp rụt người lại đã bắt gặp ánh mắt của anh ta, nhất thời hoảng hốt.
“Thư kí Nhan”.
Xung quanh bỗng chốc im ắng, lặng ngắt như tờ, mọi người đều im lặng nhìn cô.
“Vào phòng làm việc của tôi cái nào”.
Nhan Miêu sững ra một lát, nhìn anh ta vào phòng làm việc trước, lại không thể co cẳng chạy trốn dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của mọi người, cuối cùng cũng đành phải chầm chậm đi vào theo trong khung cảnh bi tráng gió thổi hiu hắt sông Dịch lạnh(*).
(*) Nguyên gốc nằm trong hai câu thơ Kinh Kha đã ứng tác trước khi đi hành thích Tần
Thủy Hoàng.
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn.
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Tạ Tử Tu đã ngồi trong phòng, thấy cô bước vào bèn ra hiệu đóng cửa lại. Nhan Miêu nhìn gương mặt rõ là đẹp trai nghiêm chỉnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng bất lương kia, chỉ dè dặt đứng ở chỗ giữ khoảng cách an toàn với anh ta.
Tạ Tử Tu nhìn cô, nhướn mày lên một cái mới mở miệng: “Đã khỏe rồi hả?”.
“…Khỏe rồi ạ”.
“Sao nhìn vẫn hốc hác thế kia?”.
“…”
“Tối qua ngủ không ngon à?”.
“…”
Xin hãy cho cô một nhát dao cho thoải mái đi! Cô không muốn bị xử lăng trì đâu… T_T Trước lúc cô sụp đổ, Tạ Tử Tu cũng vào vấn đề chính: “Tôi đã biết hết chuyện rồi”.
Tim Nhan Miêu nhảy “thịch” một cái lên cổ họng.
Tạ Tử Tu nhìn cô chăm chú, mỉm cười rất nhã nhặn: “Cô thấy chuyện này là do ai làm?”.
“…”.
Quá nhiều lời cần giải thích và biện bạch, thế nên tất cả chen nhau dồn lên, nghẹn lại ở cửa miệng, khiến cô nhất thời á khẩu không nói được gì.
Trong sự im lặng không đáp trả của cô, Tạ Tử Tu đã đứng dậy, bước tới trước mặt cô.
Nhan Miêu không dám ngước mắt lên nhìn, đành nhìn chân anh ta.
Quả nhiên anh ta trả lời thay cho cô: “Rất nhiều người đều nói là cô”.
Trong chớp mắt, Nhan Miêu chỉ thấy ngoài sự khủng hoảng, còn rất nhiều nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Cô là người như thế nào, ít ra Tạ Tử Tu phải hiểu rõ hơn người khác. Nếu ngay cả anh ta cũng nhận định như thế, vậy tất cả những cố gắng của cô thật sự cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Rồi cô nghe tiếng Tạ Tử Tu trên đầu mình: “Đương nhiên tôi biết không phải cô làm”.
Bên tai Nhan Miêu ù đi, tất cả những nỗi ấm ức và lo lắng thoáng chốc đều dồn hết về lối ra duy nhất. Trước mắt mờ đi, không thể kìm chế.
“Bất luận người khác nghĩ ra sao, tôi tin cô”.
Nhan Miêu há hốc miệng, cổ họng chua chát không thể nén được, nghẹn ngào không chút tiền đồ: “Tạ, Tạ…”.
Tạ Tử Tu mỉm cười: “Không cần cảm ơn tôi”.
“Tôi gọi tên anh mà!!”. Ai muốn cảm ơn anh chứ.
Có cái họ ngon thật đúng là được hời.
Tạ Tử Tu sờ mũi: “Không định cảm ơn tôi sao?”.
Nhan Miêu hãy còn lau nước mắt: “Anh làm cái gì đáng để tôi cảm ơn hả?”. Giả thần giả quỷ dọa cô như thế.
“Hả? Tôi tin tưởng cô vô điều kiện như vậy, chẳng lẽ không phải là một loại phẩm chất tốt đẹp sao?”.
Nhan Miêu ngậm ngùi: “Tôi trung thành tận tụy như thế, chẳng lẽ không đáng để anh tin tưởng chắc?”.
Tạ Tử Tu cười: “Cũng phải nói lại. Tôi biết cô là người thế nào mà, cũng tin tưởng cô, nhưng người khác thì không chắc chắn như thế”.
“Ừm…”
“Tôi không muốn can thiệp vào chuyện giữa cô và Tạ Thiếu Duy. Nhưng vào lúc này, nên cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận một chút”.
“…”
Tạ Tử Tu gõ lên đầu cô một cái: “Đương nhiên chuyện này là việc của cô, tôi chỉ nhắc thế thôi, cũng tin cô có thể xử lý được”.
Nhan Miêu gật gật đầu, “vâng” một tiếng.
Quả thật, nếu vào thời gian này không tránh bị nghi ngờ, khăng khăng muốn “thanh giả tự thanh”(*), rồi khiến sếp phải chịu áp lực từ những người xung quanh để bảo vệ cô, dung túng cho cô và Tạ Thiếu Duy tiếp tục gặp gỡ, vậy thì quá tự do, cũng vô lương tâm quá rồi.
(*) Thanh giả tự thanh: trong sạch tự mình biết.
Nhan Miêu gửi tin nhắn cho Tạ Thiếu Duy, nói rõ sự tình, tỏ rõ chính kiến, chuyện tiếp theo có thể làm cũng chỉ là không nhận điện thoại của cậu ta.
Mới đươc môt hôm, Nhan Miêu còn chưa kịp thở phào thì lại nhìn thấy cậu thanh niên sát khí đằng đằng đang đợi ở ngay dưới nhà mình.
“…”
Ầy, bảo vệ khu nhà đáng thương, không biết đã phải bao nhiêu lần sợ hãi, áp lực tinh thần hẳn là lớn lắm rồi.
Hai người đứng đối diện với nhau một lát, sắc mặt Tạ Thiếu Duy xanh lét, nghiến răng nói: “Cô tính không gặp tôi thế này thật sao?”.
Nhan Miêu có chút khó xử: “Xin lỗi. Tôi cũng hết cách rồi”.
“Cô không tới công ty tôi sao? Rời xa Tạ Tử Tu, tới bên cạnh tôi, như thế cũng có thể giải quyết được vấn đề mà”.
Nhan Miêu lắc lắc đầu: “Anh Tạ tin tưởng tôi như thế, tôi không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được”.
Tạ Thiếu Duy càng cáu hơn: “Tôi sẽ không bạc đãi cô đâu. Tạ Tử Tu cho cô đãi ngộ gì, tôi trả gấp mười lần, dù là yêu cầu gì, chỉ cần cô nói, tôi sẽ đáp ứng cho cô. Thế vẫn không được sao?”.
Nhan Miêu cũng đành phải chịu: “À, thực ra khi cậu quyết định chiếm việc làm ăn thì phải biết tôi sẽ phải gặp phải áp lực gì chứ. Để lại một đống rắc rối cũng phải có người thu dọn”.
“…”
“Chuyện lần này cậu thắng anh Tạ, cũng coi như kiếm được rất nhiều. Tuy không thể làm bạn bè với tôi nữa, nhưng tính ra cậu cũng không phải chịu thiệt chút nào”.
“…”
“Cậu biết tôi là người thế nào, trước khi đưa ra quyết định hẳn có thể biết chuyện sẽ ra sao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc