Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 34

Tác giả: Lam Tiểu Miết

“…”. Nhan Miêu có dự cảm không lành, “… Phải”.
“Đây là hoa của cô, phiền cô kí nhận”.
Nhan Miêu nhất thời sợ tới toát cả mồ hôi, hai tay khua loạn: ‘Tôi không đặt hoa!”.
Đáng sợ quá, bó hoa to thế này, lấy cô bao nhiêu tiền đây?
Nhân viên chuyển phát nhanh cười ha ha: “Cô Nhan, đây là người ta đặt tặng cho cô mà”.
“… Hả?”.
Lúc này Nhan Miêu mới từ trong mớ hỗn loạn mờ mịt tỉnh lại, có chút hoảng hốt kí tên mình, lần đầu tiên trong đời được nhận hoa, quá hoảng hốt, hai tay ôm bó hoa, nhất thời không biết đặt nó vào đâu mới được.
Nhân viên chuyển phát nhanh rút một tấm card trong cuốn sổ ghi nhớ ra: “Đúng rồi, đây là điện thoại của người đã tặng cô bó hoa này. Cô có thể gọi điện cho anh ấy”.
“…”.
Tình, tình huống này là gì?
Nhan Miêu ôm bó hồng vào phòng khách, lại ôm vào phòng bếp. Những thứ có thể cắm vào được chỉ có bình coca và thùng nước, nhìn trái trông phải không thấy có chỗ nào đặt nó cho hợp.
Bó hồng đẹp đẽ như thế thục sự không hề thích hợp với cái ổ của cô. Cuối cùng nó đành phải giữ nguyên hiện trạng, đặt dựa vào tường ở đầu giường.
Sau đó ngồi xuống gọi điện thoại, bên kia bắt máy, Nhan Miêu thử đánh tiếng chào hỏi trước: “Xin chào…”.
Qua một lúc lâu, bên kia mới có tiếng trả lời chẳng mấy vui vẻ: “Ừ…”.
Tạ Thiếu Duy… = =
Cũng đúng, người kì quặc tới mức này còn có thể là ai chứ.
Đôi bên im lặng hồi lâu, đối phương mới khụ một tiếng, khô khan hỏi: “Hôm nay cô có rảnh không?”.
Nhan Miêu cẩn thận đáp: “Có chuyện gì không?”.
“Tôi thừa một vé ra mắt phim. Cô có cần không?”.
“…”. Nói như mua thừa đồ rồi phải thuận tay xử lý ấy.
Mấy giây sau, bên kia mới cáu kỉnh: “Rốt cuộc là có cần không?”.
“À, cái đó, không phải các cậu có buổi gặp mặt dòng họ gì sao? Sao Tạ Tử Tu đi rồi, cậu không đi?”
Vừa nghe cái tên ấy, đối phương như bị niệm chú kim cô, đau đầu nhức óc: “Đừng nhắc anh ta với tôi. Tôi phiền lắm”.
Nhan Miêu thiết nghĩ, Tạ Thiếu Duy bị sếp của mình chèn ép tới nỗi bị bóng ma tâm lý cũng rất đáng thương, thậm chí còn có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Thế, cảm ơn hoa và lời mời của cậu, nhưng tôi…”.
Còn chưa để cô nói hết câu, Tạ Thiếu Duy đột nhiên phát cáu lên: “Tôi đâu có nói cô nhận được hoa thì phải đồng ý đi xem phim với tôi, làm bạn bè thì không thể đi xem phim được sao?”.
“Thực ra…”.
“Cô nghĩ tôi là kẻ lợi dụng thế sao?”.
“Tôi…”.
“Tôi mời cô đi, không được à?”.
Nhan Miêu bị bại liên tiếp, chỉ có thể nói: “Thế… tôi gặp cậu ở đâu đây?”.
Đối phương im lặng một hồi, mói đáp: “Tôi đang ở dưới nhà cô”.
“…”.
Đang ở dưới nhà, còn phải kêu chuyển phát nhanh đưa một bó hoa tới sao?
Suy nghĩ của người này kì quặc tới cỡ nào nhỉ.
Nhan Miêu cũng ngại lãng phí thời gian trang điểm, chỉ chải thẳng tóc, mặc chiếc váy len hồng in hình trái tim trắng rồi xuống nhà, quả nhiên vừa nhìn đã thấy chiếc xe quen mắt và chàng trai mặc vest đi giày da đang đứng đợi mà lại giả vờ không thèm để tâm.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Thiếu Duy hiển nhiên còn lúng túng hơn cả cô, nhưng lại muốn làm bộ như không có chuyện gì, đành chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng bình tĩnh mở cửa xe ra: “Lên xe đi”.
“…Giờ đi xem phim không phải quá sớm sao?”.
Tạ Thiếu Duy hơi gắt gỏng: “Ăn bữa cơm không phải vừa tới giờ à?”.
“Ăn cơm thì…”.
Tạ Thiếu Duy hấp tấp ngắt lời cô: “Ăn cơm phiền phức lắm à? Cũng là tiện đường thôi mà, vả lại chăng lẽ cô không cần ăn cơm tối?”.
“… Tôi đâu nói không ăn. = =”.
Hai người ngượng ngập lên xe, xuất phát. Dọc đường đi Tạ Thiếu Duy không chuyển mắt, chỉ cau mày nhìn chằm chằm về phía trước khiến Nhan Miêu cũng ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, tới tận khi xuống xe, hai nguời cũng chưa nhìn nhau lần nào.
Cẩn thận dè dặt ăn xong món Ý, rồi nghiêm chỉnh ngồi trong rạp chiếu phim, hai người lại ngoan ngoãn trở vẻ, hoàn toàn không có hoạt động nào không lành mạnh.
Nhan Miêu cảm thấy rất bất ngờ, lại có chút luống cuống. Người có khí chất hư hỏng lưu manh như Tạ Thiếu Duy thế mà hẹn hò con gái tới toàn những chỗ như học sinh cấp ba.
Tuy tính tình cậu ta nóng nảy bộp chộp, nhưng không biết tại sao, vào giờ phút này cũng khiến người ta hoàn toàn không thấy ghét.
Đưa cô về tới cửa nhà, lúc xuống xe, Tạ Thiếu Duy đột nhiên hỏi: “Người trong lòng cô, là ai vậy?”.
“A…”
Cô mới phản ứng chậm có nửa giây, Tạ Thiếu Duy đã thoáng bực mình: “Này, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần miễn cưỡng trả lời”.
Ở cạnh người như Tạ Thiếu Duy, ngoài sự ngượng ngập khi nhìn nhau ra, Nhan Miêu lại cảm thấy trong lòng mình rất thoải mái, không có gì phải giấu giếm khó nói cả.
“Là anh trai tôi. Chúng tôi không phải anh em ruột, thế nên hồi nhỏ tự nhiên tôi cảm thấy anh trai mình là tốt nhất. Nhưng giờ anh ấy đã đính hôn với vị hôn thê cũ của Tạ Tử Tu rồi”.
Tạ Thiếu Duy thở phào: “Là anh ta à? Người này tôi biết”.
“Ừm…”
“Tôi cứ tưởng cô thầm yêu Tạ Tử Tu cơ”.
Nhan Miêu vừa đặt chân xuống đã lảo đảo: “… Cậu muốn dọa ૮ɦếƭ tôi à?”.
Tạ Thiếu Duy vẫn cau mày: “Thật sự là không à?”.
“… Khả năng chuyện này ngang với khả năng cậu thầm yêu Tạ Tử Tu”.
“…”.
Tới khi lên nhà, Nhan Miêu mới leo được nửa cầu thang, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ngoái đầu lại liếc nhìn, mới phát hiện Tạ Thiếu Duy vẫn còn đứng ở đấy.
Ánh mắt chạm nhau, hai người thoắt cái đều có chút xấu hổ.
“Ùm… cậu, cậu còn chưa về sao?”.
Mặt Tạ Thiếu Duy đỏ bừng lên, gắt: “Tôi thích đứng ở đây một lát không được à?”.
“…Ừ…”.
Nhan Miêu vào nhà, kéo rèm cửa sổ ra một chút, len lén nhìn xuống dưới, ánh đèn pha ô tô vẫn còn đấy, thế là cô đành vội vàng cuống cuồng kéo rèm lại.
Từ trước tới nay cô chưa từng xử lý mối quan hệ như thế này, cũng không thể hiểu rõ ràng chính xác tình yêu rốt cuộc ra sao, nếu lấy tình cảm với Nhan Tử Thanh ra làm tiêu chuẩn, vậy có lẽ trên đời không có người thứ hai cô thích như thế, kiếp này coi như sống cô đơn tới già thôi.
Mà ngoài sự ngưỡng mộ với Nhan Tử Thanh ra, rốt cuộc còn thứ tình cảm nào mới được coi là tình yêu nhỉ?
Thời kì gió lạnh
Ngày X tháng X. Trời nắng.
Tạ Tử Tu có bạn gái rồi. Đấy là chuyện tốt.
Cũng là chuyện siêu bình thường, bình thường như việc mình ăn hết ba đùi gà trong bữa trưa vậy.
Cho nên mình chỉ là thuận tay viết ra thôi, không có ý khác.
Chỉ có đùi gà là mãi mãi thôi!
Thứ hai đi làm, Nhan Miêu tỉnh táo xuất hiện trước mặt cấp trên sau ngày cuối tuần được nghỉ ngơi thoải mái.
“Chào anh Tạ!”.
Tạ Tử Tu liếc nhìn cô, mỉm cười: “Tinh thần tốt nhỉ”.
Nhan Miêu phấn chấn: “Vâng!”.
Tạ Tử Tu lại cười: “Vì cô hẹn hò với Tạ Thiếu Duy à?”.
“…”.
Tạ Tử Tu vẫn mỉm cười đáp lại phản ứng sợ hãi tới đờ đẫn cả người của cô: “Đương nhiên rồi, đây là chuyện riêng của cô, tôi đã nói không can thiệp mà”.
Tuy anh ta ăn nói thản nhiên, khoan hồng độ lượng như thế, nhưng trong lòng Nhan Miêu vẫn rất sợ. Về công việc mà nói, cô quen phải người bạn này thực sự là rất không sáng suốt, về cá tính kín như bưng của cấp trên mà nói, ai biết anh ta có tính toán gì không chứ?
Nhưng cô lại không muốn làm người thực dụng như vậy: Bạn có lợi với mình thì mới giao du, không có lợi thì tránh xa, cách xử sự thực dựng như thế có gì hay chứ.
Yên ổn hết tuần làm việc, cuối tuần Nhan Miêu lượn qua nhà Tạ Tử Tu như thường lệ, chuẩn bị đưa Darwin đi dạo. Vừa mở cửa ra, Darwin đã “vèo” một cái nhào tới, vui vẻ ngoáy đuôi tưng bừng với cô.
Nhan Miêu vừa chịu đựng cân nặng của chú chó to đang thân tình nghênh đón cô, vừa vuốt ve bộ lông mượt mà của nó: “Ngoan nào Darwin… ấy… được rồi, đừng liếm mà, sao mày biết tao đem bữa sáng cho mày?”.
Cô làm thức ăn dinh dưỡng cho Darwin – cơm trộn rau tươi và thịt bò, phần cơm chỉ đủ no bảy phần, để lát nữa nó chạy loạn lên không bị nôn ra.
Đổ cơm ra, Darwin lập tức chăm chắm vục mặt vào bát, ăn rất chuyên tâm chăm chú, Nhan Miêu ngồi cạnh vuốt đầu nó.
“Ăn ngon không?”.
Darwin lấy đuôi bày tỏ sự vui vẻ rất nhiệt tình.
Nhan Miêu vừa ngồi nhìn Darwin ăn, vừa tự suy xét trong giây lát, cuối cùng cũng hiểu từ lúc vào nhà đã thấy bất thường rốt cuộc là chuyện gì.
Tạ Tử Tu không ở đây, hiển nhiên là tối qua không về nhà.
Darwin nhanh chóng xử lý sạch bách đám thức ăn, cọ đầu vào lòng cô như còn chưa thỏa mãn, rất lưu luyến bịn rịn, Nhan Miêu lại hôn nó một cái.
“Chủ mày đi đâu rồi?”.
Darvvin làm lơ tiếp tục cọ cọ.
Nhan Miêu càng thấy không thể trông cậy vào nó được: “Không phải mày… nhìn thấy anh ta bị người xấu bắt cóc, sau đó vẫn ngủ tiếp chứ?”.
Darwin đương nhiên không thể trả lời, mà đằng sau đột nhiên có người hỏi: “Cô là ai?”.
Nhan Miêu hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại, cô gái xinh đẹp khí chất vô cùng đặc biệt có vẻ mặt cảnh giác đứng ở huyền quan(*) không phải là Nguyễn Hy Nhược thì còn là ai.
(*) Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Hai người đối mặt nhìn nhau, không khỏi ngẩn ra trong chốc lát. Nguyễn Hy Nhược thoáng ngần ngừ, đầu ngón tay móc vào chìa khóa, mở miệng nói trước: “Là cô à. Tôi thấy cửa mở, còn tưởng bị đột nhập chứ”.
Nhan Miêu vội vàng đứng thẳng dậy: “À, tôi tới dắt chó giúp anh Tạ”.
“Dắt chó?”.
“Phải”, Nhan Miêu kéo dây xích của Darwin, “Đây cũng là một phần công việc của tôi, anh Tạ có trả thêm phí cho việc này”.
Thực ra cô phục vụ Darwin ăn uống ngủ nghỉ vui chơi còn thường tự bỏ tiền túi ra, hoàn toàn là việc làm lỗ vốn.
Nhưng vừa thấy Nguyễn Hy Nhược cầm chìa khóa trong tay, dù cô không thông minh thì cũng có phần nhạy cảm nghề nghiệp nên, có đánh giá được mối quan hệ giữa đối phương và chủ nhà này có là gì thì cũng đều không hề bình thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc