Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 30

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Nhan Miêu đắn đo: “Thế, tôi không đi đâu”.
Tạ Thiếu Duy lại phát cáu lên: “Tôi đã đặt chỗ rồi, cô muốn lãng phí hả?”.
“…”
Tâm trạng của trẻ con bây giờ đều khó lường, thay đổi thất thường như thế này sao?
Một tiếng sau, Nhan Miêu ngồi trong nhà hàng, uể oải lột cua, rất có cảm giác lực bất tòng tâm.
Cô thực sự không thể ăn thêm được nữa, nhưng Tạ Thiếu Duy vẫn chưa có ý định tính tiền để về.
Hai người lại chẳng có gì mà nói, ngoài việc ăn, cô không nghĩ được miệng mình còn có thể làm gì nữa.
“Cậu ăn no chưa?”.
Tạ Thiếu Duy vẫn cau mày: “Ăn no rồi”.
Thế thì đi thôi. Tới đây là để ăn, hai người ăn no rồi, còn lề mà lề mề cái gì, chẳng lẽ cậu ta không mang tiền?
Bộ dạng Tạ Thiếu Duy nom rất không muốn mở miệng, nén giận hồi lâu rồi mói nói: “Này, tôi muốn hỏi cô…”.
Nhan Miêu không khỏi bắt đầu cảnh giác. Lẽ nào cậu ta thực sự không đem tiền?
Chân mày Tạ Thiếu Duy nhăn tói đỉnh điểm, mặt mũi đỏ bừng: “Cô, cô thấy tôi thế nào?”.
Nhan Miêu không biết tại sao cậu ta lại hỏi như thế, nghĩ một lát: “… Cậu muốn nghe nói thật không?”.
“…”
Nhan Miêu thành thực đáp: “Lúc mới biết cậu, tôi thấy người như cậu hơi dữ dằn”.
Tạ Thiếu Duy nhìn cô: “… Giờ thì sao?”.
“Giờ tôi thấy thực sự rất dữ dằn”.
Mặt Tạ Thiếu Duy càng đỏ hơn, tức giận nói: “Tôi có dữ nữa cũng có thể dữ hơn cô không? Đồ con gái hung dữ không ai thèm”.
Nhan Miêu thả con cua trong tay ra, tự vệ theo bản năng: “Ai, ai bảo không ai thèm tôi?”.
Tạ Thiếu Duy trừng mắt nhìn cô: “Không lẽ cô có bạn trai chắc?”.
Nhan Miêu nương đó mà chống cự:”… Liên quan gì tới cậu”.
Yêu thầm Nhan Tử Thanh hết năm này tới tháng nọ chẳng có kết quả gì, chuyện này không nhắc nữa; giờ lúc nào cô cũng quay cuồng với công việc, đâu còn thời gian yêu đương gì nữa. Đàn ông cô tiếp xúc trong thời gian dài ngoài cấp trên bất lương ra thì có bảo vệ công ty, đúng là không có tí gì đào hoa cả.
Nhưng ông chủ ở cửa hàng ăn sáng cô hay ghé qua đối xử vói cô dịu dàng ân cần, có lẽ cũng coi là người đàn ông quan tâm cô nhất trong những người xung quanh trừ họ hàng thân thuộc, còn hay giảm giá cho cô, ngày nào cũng tươi cười.
Chỉ là người ta sắp qua đại thọ sáu mươi rồi.
Tạ Thiếu Duy hừ một tiếng: “Tôi nói không sai mà”.
“…”
“Còn dám nói có người theo đuổi”.
“…”
Đang gặm mạnh càng cua để che giấu thất bại liên tiếp của mình, đột nhiên lại nghe Tạ Thiếu Duy nói: “Thực ra tôi có người có thể giới thiệu cho cô”.
Nhan Miêu vẫn chiến đấu hăng hái với càng cua, nhất thời chưa tỉnh lại được: “Cái gì?”.
Tạ Thiếu Duy khụ hai tiếng, có lẽ là sặc rượu, mặt mày đỏ lựng lên, một tay che miệng, rồi nói: “Chỗ tôi có một người bạn, khụ, rất thích cô. Muốn làm bạn trai cô”.
Nhan Miêu cầm càng cua, ngây ra như tượng: “Hả?”.
“Tôi có thể sắp xếp cho hai ngưòi gặp mặt nhau”.
“… Không cần thế đâu”.
Nếu Tạ Thiếu Duy phải làm người trung gian, thứ giới thiệu hẳn là chuyện làm ăn Gi*t người ςướק của mới hợp, cậu ta làm gì có khí chất mai mối.
Cậu chàng giận dữ trừng mắt nhìn: “Sao không cần?”.
“… Vì nghe ra chẳng có tí gì đáng tin cậy cả”.
Cô nghĩ qua nghĩ lại, đều thấy mình chẳng lúc nào để lại ấn tượng đặc biệt đẹp đẽ trong quá trình tiếp xúc với Tạ Thiếu Duy.
Vả lại xét theo mối quan hệ không lấy gì làm tốt đẹp giữa cô và Tạ Thiếu Duy, chuyện giúp buộc chỉ hồng không phải là cáo chúc tết gà sao.
Tạ Thiếu Duy hung dữ nói: “Cô nghi ngờ thành ý của tôi à?”.
Nhan Miêu cũng không khách sáo với cậu ta, vội vàng ăn nốt cái càng cua cuối cùng: “Đúng thế”.
Sắc mặt Tạ Thiếu Duy lại đỏ bừng lên, nghiến răng nói: “Đừng có dài dòng. Tối mai gặp ở đây, nếu cô sợ thì đừng tói”.
Nhan Miêu nghĩ thầm, cô thì sợ cái gì? Đừng quên là ai bị cô đánh tới mức chạy gào toáng lên cứu tôi với.
Thế nhưng, cô lớn ngần này rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời xuất hiện cái gọi là kẻ yêu thầm, muốn nói khồng hề tò mò, không căng thẳng, không muốn biết đối phương là ai, là giả đấy.
Hơn nữa nếu nói ra thì càng cua ở nhà hàng này quả thực ăn rất ngon, có thể ăn thêm lần nữa.
*** ***
Tối hôm sau, Nhan Miêu bèn quyết tâm đơn thương độc mã tới nơi hẹn, tạm thời tin vào nhân phẩm của Tạ Thiếu Duy một lần.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, trong nhà hàng Tạ Thiếu Duy chỉ đích danh đã gần kín khách nhưng vẫn giữ được vẻ vô cùng yên tĩnh. Ánh đèn dịu dàng mờ nhạt trên tấm tatami(*) đằng sau bình phong, từ cửa tới tấm bình phong chỉ cách mấy bước chân mà như trời đất cách biệt, khung cảnh rất đẹp, chỉ là…
(*) Tatami: là một sản phẩm thường dùng để lát sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Bên bàn chỉ có một mình Tạ Thiếu Duy ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đấy, bộ đồ ăn cũng chỉ có hai.
Thằng nhóc này, quả nhiên…= =##
Cái gọi là người thầm yêu, căn bản là không tồn tại.
Thấy cô bước vào, Tạ Thiếu Duy chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái, rồi lập tức dời mắt đi như trốn tránh gì đấy, nhìn chằm chằm vào góc phòng.
Nhan Miêu hơi bực mình: “Cậu vẫn còn đùa tôi thật à?”.
May mà cô không quá tốn công sức trang điểm, chỉ để mặt mộc, buộc tóc đuôi ngựa tới thôi. Không thì đã bị chế nhạo thảm thương rồi.
Mang chuyện này ra đùa giỡn với con gái, cũng có phần vô vị nhỉ.
“Thực ra không có người ‘bạn của tôi’, đúng không?”.
Tạ Thiếu Duy vẫn sầm mặt ngồi nghiêm chỉnh như cũ, không hề lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Nhan Miêu tức giận: “Tôi đi đây”.
Tạ Thiếu Duy đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, hình như càng giận hơn, nhưng gần như lúc nào vẻ mặt của cậu ta cũng là thế này, Nhan Miêu cũng không thể đoán nổi rốt cuộc cậu ta giận tới cỡ nào.
“Cái gì là tôi đi đây?”
“… Căn bản là không có bạn bè muốn giới thiệu cho tôi, tôi còn ở đây làm gì?”.
Tạ Thiếu Duy nhìn như sắp phát cuồng tới nơi: “Cô là đồ ngốc!”.
“…”. Tự dưng mắng ngược lại cô?
Tạ Thiếu Duy không kìm được bực tức: “Cô ngốc tới cỡ nào hả?”.
Nói, nói gì hả, nếu cô ngốc thật, thế ai muốn đưa mức lương siêu cao ra dụ nhân viên “ngốc” như cô đây hả?
Nhan Miêu quyết định phải giảng đạo lý kỹ càng cho cậu ta: “Cậu Tạ, tôi là nể tình dù tính tình cậu xấu nhưng chưa bao giờ nói dối nên mới đến. Ai ngờ cậu lại trẻ con như thế, bày trò đùa ác thế này thú vị à? Dù tôi không có người theo đuổi, cậu cũng không cần lấy chuyện đó ra chế giễu tôi”.
Tạ Thiếu Duy nghiến răng gằn từng từ, từng từ: “Cô là lợn à?”.
“…”. Công kích thân phận à.
“Tôi, mẹ kiếp tự giới thiệu tôi cho cô, không được chắc?”.
Ngay lập tức Nhan Miêu có cảm giác sét đánh trúng người.
Tạ Thiếu Duy vẫn hùng hùng hổ hổ trừng mắt với cô: “Cô có ý kiến à? Hả?!”.
“…”.
Bên tai chỉ còn lại tiếng ù ù liên miên không dứt. Trong tầm mắt là đôi mày dài mảnh vì giận mà nhướn lên, làn da mỏng hơi đỏ lên dưới ánh đèn, còn động tác nghiến răng lộ ra rõ ràng.
Cô sống tới hơn hai mươi tuổi, lần đầu tiên, có khi cũng là lần cuối cùng được người ta chủ động tỏ tình. Không quan tâm đối tượng là ai, cũng coi như là hoa đào trời cho, là đột phá lớn trong cuộc đời, đáng để ăn mừng. Phải xử lý đối đáp cẩn thận mới được.
Thế nên Nhan Miêu không hề do dự, lập tức quay người chạy trốn như bay.
Tới tận hôm sau đi làm, trong đầu Nhan Miêu đều chỉ có hai chữ…
Yểu mệnh…
Được Tạ Thiếu Duy tỏ tình. Đây không phải là vẩn đề tốt hay không, thích hay không, mà là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Theo lý thường mà nói, Tạ Thiếu Duy phải hận cô tới không thể nào hận hơn được nữa mới đúng. Tỏ tình thì… không phải cậu ta vật cực tất phản(*), ghét tới một mức nào đó thì từ hận thành yêu đấy chứ?
(*) Vật cực tất phản: khi sự vật, sự việc khi tới mức đỉnh điểm thì sẽ phát triển theo hướng ngược lại.
Bước vào thang máy với tâm thần bất ổn, tình cờ liếc mắt thôi đã thấy gương mặt tươi cười của Tạ Tử Tu.
“Á…”.
Tạ Tử Tu cúi đầu chào hỏi trước: ‘”Chào buổi sáng, thư kí Nhan”.
“… Chào anh Tạ”.
Đụng phải cấp trên, tâm trạng Nhan Miêu càng thấp thỏm nhiều hơn.
Với mối quan hệ đối địch giữa cấp trên và Tạ Thiếu Duy, cô thế này… có coi là tư thông với địch không?
May mà xem ra tâm trạng của Tạ Tử Tu cũng không tồi, có lẽ đầu đề bài báo kia bắt đầu có tác dụng, ngay cả trong công ty cũng bàn luận sôi nổi về bài báo tin lá cải ấy, bên Đỗ Duy Duy không chừng cũng có phản ứng rồi.
Nghĩ tới mấy việc đó, không biết tại sao cô lại càng cảm thấy phải tìm Tạ Tử Tu nói một tiếng về chuyện xảy ra hôm qua.
Có lẽ vì từ góc độ công việc mà nói, thân làm nhân viên, nếu có qua lại đặc biệt với đối thủ của cấp trên, vẫn phải có nghĩa vụ báo cáo với cấp trên; từ góc độ đời tư mà nói, thân làm đồng minh, anh ta còn lôi cô ra gây scandal, lỡ cô tính chuyện hẹn hò với ai đó thật, cũng nên thông báo một tiếng chứ.
Lúc bưng cốc trà mới pha cho Tạ Tử Tu, Nhan Miêu lấy hết dũng khí.
“Anh Tạ này…”.
“Ừ?”
Nhan Miêu mở miệng không khỏi có chút xấu hổ và bất an: “Chuyện là… có người đang theo đuổi tôi…”.
Tạ Tử Tu ngẩng đầu nhìn cô: “Sao, cô nợ tiền ai à?”.
Nhan Miêu thẹn quá hóa giận: “Không phải kiểu theo đuổi đó”.
Tạ Tử Tu vẫn cười: “Thế là gì?”.
Nhan Miêu đột nhiên thấy có chút bực bội: “Thôi đi, không có gì”.
“Thư kí Nhan…”.
Lần đầu tiên cô thoáng có cảm giác lòng tự trọng của mình bị tổn thương.
“Trà pha được rồi, tôi đi đây”.
Tạ Tử Tu buông 乃út xuống, nghiêm chỉnh nói: “Tôi đùa đấy. Có chuyện gì thì cô nói đi”.
“Thật là không có gì mà”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc