Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 27

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Mà không đợi Nhan Miêu tìm được thứ gì đó để ăn, dàn nhạc Jazz đã bắt đầu chơi những bản tình ca cũ từ thế kỉ trước, Tạ Tử Tu lại vươn tay về phía cô như lẽ đương nhiên, mỉm cười nói: “Nào, khiêu vũ”.
“…”
Có cần phải sốt ruột mở màn như thế không, tốt xấu gì cũng phải lót dạ chút chứ. Cô đã thấy cá xông khói trong đĩa rồi, lẽ nào dạ dày của Tạ Tử Tu không cần lót tí gì sao?
Nhưng nhìn nụ cười mê hoặc lòng người kia, Nhan Miêu vẫn không thể không vươn tay ra được.
Ầy, tới mắt cô cũng phản bội lại dạ dày. Chịu sao được đây?
Đứng sát bên nhau, Tạ Tử Tu đặt tay lên eo cô, Nhan Miêu vịn lên vai Tạ Tử Tu, rồi tự nhiên nắm lấy tay kia của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Đây là tư thế nhảy đôi bình thường tới không thể bình thường hơn, thế nhưng hai cơ thể ép sát nhau như thế này cũng khiến Nhan Miêu hoảng hốt.
Lòng bàn tay Tạ Tử Tu ấm nóng, ngón tay thon dài mạnh mẽ, bàn tay đặt trên eo cô, dường như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, trong khoảng cách gần sát khi chuẩn bị nhảy, *** cô gần như chạm tới anh ta, Nhan Miêu không biết tại sao, quả thực sắp phát run lên rồi.
Khi bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc chậm rãi, Nhan Miêu không dám ngẩng đầu, hoàn toàn mất đi dũng khí nhìn Tạ Tử Tu.
Tạ Tử Tu đột nhiên ghé môi vào sát bên tai cô, thì thầm: “Cô, giẫm tôi ba lần rồi”.
“…”.
Nội dung câu nói thật sự phá phong cảnh, thê mà tới tai cô cũng có thể đỏ lên bừng bừng chỉ vì luồng khí nóng bên tai.
Hormone của Tạ Tử Tu mạnh mẽ thật đấy.
Được một lát, lại nghe tiếng Tạ Tử Tu nói: “Hết cách với cô rồi”.
Rồi Tạ Tử Tu thêm sức vào bàn tay đang đặt trên eo cô, gần như ôm cô lên.
Tuy mũi chân chưa rời khỏi mặt sàn, nhưng sức nặng của cả cơ thể đã không còn dồn vào chân, mà đặt lên cánh tay của Tạ Tử Tu.
Tạ Tử Tu cười nói: “Nhảy xong điệu này tôi đỡ thành tàn tật”.
Đúng vậy, thế này thì cô không thể lấy gót giày đóng đinh chân anh ta lên sàn được nữa.
Thế nhưng cả người cô đều tựa sát vào lòng Tạ Tử Tu không có kẽ hở, gần như bị anh ta nhấc bổng lên trong sàn nhảy phải tới mấy phút.
Sau khi tạm biệt thời kì sơ sinh, Nhan Miêu chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông nào không phải người thân của mình như vậy, trải nghiệm như thế này là lần đầu tiên, dù chỉ là khiêu vũ.
Thế nên trong mấy phút này cô không tài nào khống chế nổi nhiệt độ trên mặt, lẫn nhịp đập vội vã của trái tim.
*** cô dán vào ***g *** vững chãi của anh ta, hoàn toàn không có sức chống cự, cô không biết liệu Tạ Tử Tu có cảm giác được nhịp tim bất thường của cô hay không.
Tới khi khúc nhạc đã dừng, hai người mới ra khỏi sàn nhảy, tâm trạng dường như đều có chút ngượng ngùng.
Nhan Miêu cũng không biết nên để mắt vào đâu, đột nhiên nghe Tạ Tử Tu nói: “Tôi đi lấy ly R*ợ*u”.
Cô đang mong sao có thể ở riêng một lát, nghe thế bèn vội vàng đồng ý: “Được, được”.
Đứng một mình, Nhan Miêu giơ hai tay lên phẩy phẩy quạt gió để nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống đôi chút.
Đúng là ngây thơ quá, nhảy một bài với cấp trên mà cũng có thể căng thẳng tới mức này.
Ra sức phẩy gió một hồi, cảm giác đằng sau có người nhìn mình, Nhan Miêu quay đầu lại nhìn.
Cậu thanh niên đứng một mình đang tựa vào bên cửa sổ nhìn cô chắm chú. Cậu ta mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn kiểu cũ nhưng không quá chỉnh tề, có chút lưu manh, lại pha với khí chất học sinh đối lập, chính là Tạ Thiếu Duy.
Bốn mắt gặp nhau, Tạ Thiếu Duy lại cau mày, rồi đứng thẳng dậy, sải bước đi về phía cô.
Nhan Miêu không kìm được nghĩ, ôi chao, xong rồi, cô đã từng đánh cậu chủ Tạ, còn từ chối lời mời mọc lương cao của cậu ta, có thể gọi là oan gia ngõ hẹp, hận cũ lại pha thù mới
*** ***
Đang nghĩ ngợi, Tạ Thiếu Duy đã tới trước mặt cô, cúi người xuống.
Nhan Miêu nhìn thẳng vào mắt cậu ta, còn chưa mở miệng đã nghe cậu ta nói: “Tôi có thể mời cô nhảy một bản không?”
“…”
Nhan Miêu nhận lời mời từ trên trời rơi xuống này có đôi phần cứng nhắc, hai người cùng bước vào sàn nhảy.
Cô và Tạ Thiếu Duy, tay nắm tay, mặt đối mắt, cùng nhảy với nhau hòa bình than ái, chỉ miêu tả cảm giác thôi thì rất khác lạ.
Hình ảnh này hoàn toàn không hợp lý. Tiến triển hợp lý phải là, Tạ Thiếu Duy đột nhiên giơ chân giẫm mạnh lên chân cô một phát, thừa cơ báo thù, rồi sau đó hai bên chiến đấu một trận, đánh tới đánh lui, thế mới đúng chứ.
Nhưng hai người không ai bước nhầm, giẫm chân đối phương, không những không giao chiến, mà ngay cả đấu mắt cũng không có, chỉ lặng lẽ nhảy.
Chẳng biết thế nào, cứng thì cứ cứng, nhưng nhảy với Tạ Thiếu Duy lại khá thuận lợi.
Nhảy xong một bản, hai người đều đứng nhìn nhau, chẳng biết phải nói gì, Tạ Thiếu Duy đột nhiên nói: “Đêm nay cô rất đẹp”.
Giọng điệu chẳng có ý vui vẻ gì, ngay cả lời khen cũng nói kiểu cụt hứng như thế.
Nhan Miêu cũng không biết cậu ta thật tâm khen hay miễn cưỡng khách sáo, đành cẩn thận đáp lại: “Cảm ơn”.
Tạ Thiếu Duy đứng đối diện với cô, im lặng một lát, đột nhiên lại nói: “Cô là người phụ nữ mặc xường xám đẹp nhất tôi từng gặp”.
“Hả?”.
Lần này không đợi Nhan Miêu phản ứng, cậu ta chỉ buông một câu thế thôi đã tự quay người cứng ngắc đi mất dạng.
Lời khen không đầu không cuối, không rào trước cũng chẳng đón sau, Nhan Miêu cũng chẳng bắt được ý.
Đúng lúc thấy Tạ Tử Tu cầm R*ợ*u bước tới, hỏi: “Cô nhảy với Tạ Thiếu Duy đấy à?”.
Nhan Miêu dĩ nhiên là trang tuấn kiệt biết thời thế, nịnh nọt: “Đâu có đâu có, anh Tạ, tôi đâu quên mình làm việc cho ai”.
Nhảy một bản mang tính hữu nghị với đối thủ, không có nghĩa cô sẽ làm những chuyện tổn hại tới lợi ích của cấp trên nhà mình, cũng không thể thành lý do trừ tiền lương được.
Tạ Tử Tu chỉ mỉm cười nhìn cô, rồi đột nhiên nói: “Qua đây, chúng ta chụp ảnh đi”.
Vừa bước tới đã thấy thợ chụp ảnh giơ máy ảnh về phía bọn họ, là người chưa từng trải,
Nhan Miêu luống cuống tay chân không biết nên làm gì.
Tạ Tử Tu lại rất dễ dàng, vươn tay sang đặt lên eo cô một cách lịch thiệp, dẫn cô hướng vào ống kính.
Nhan Miêu run rẩy thì thầm qua kẽ răng: “Tôi, tôi phải tạo dáng gì đây?”.
“Không sao, lúc này cô chỉ cần cười là được rồi”.
Tay chân Nhan Miêu cứng đơ, khóe miệng co giật, miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười.
“Cô trúng gió à?”.
“…”
May mà khí thế mạnh mẽ của Tạ Tử Tu hoàn toàn che được vẻ lóng ngóng tay chân của cô, nửa lưng Nhan Miêu dán lên *** anh ta, cảm giác vững chãi đáng tin cậy từ ***g *** ấy đột nhiên khiến người ta có cảm giác an toàn, thả lỏng.
Cảm nhận được hơi thở của Tạ Tử Tu đang khẽ lướt qua tai, Nhan Miêu chỉ thấy sống lưng mình bắt đầu tê dại đi.
“Phiền cô, lúc cười đừng nghiến răng”.
“…”
Rốt cuộc cũng chụp xong, đại công cáo thành, tới cuối lại có người tới chụp cho họ hai tấm hình lấy luôn. Tạ Tử Tu cầm tấm ảnh, nhìn một lát, nhướn mày lên chẳng nói chẳng rằng, giơ tay đưa bức ảnh sang cho cô: “Cô xem, có giống quân phiệt và vợ lẽ không?”.
Party kết thúc, Nhan Miêu về nhà, không kìm được lại soi gương lần nữa.
Cô gái trong gương thân hình duyên dáng thướt tha, chất gấm lụa càng làm tôn lên mái tóc huyền óng mượt như ngọc đen, gương mặt cũng ửng hồng như hoa đào.
Căn bản đều không giống bản thân cô.
Tất cả những lời khen ngợi dành cho người trong gương đêm nay đều nhờ vào chiếc xường xám này. Một khi đã cởi nó xuống, cô lại là Nhan Miêu, là cô bé Lọ Lem sau mười hai giờ.
Hiểu rõ hiện thực, Nhan Miêu thả tóc ra, cởi nút xường xám, phép thuật trên người cô cũng theo đó mà tan đi.
Cô bé Lọ Lem đã thay bộ đồ ngủ hạ giá cẩn thận gấp chiếc xường xám lại, tính giặt sạch rồi mới trả lại cho Tạ Tử Tu.
Lúc sắp xếp đồ trong túi xách, Nhan Miêu lại thấy tấm ảnh chụp lấy ngay kia. Trên tấm ảnh tối màu là chàng quân phiệt trẻ tuổi mỉm cười ngồi trên sofa, cô thiếu nữ mặc xường xám dựa vào lòng anh, có chút thẹn thùng, vì căng thẳng mà nắm lấy một cánh tay của anh ta.
“…”
Xem ra hình ảnh này cũng rất giống với quân phiệt và vợ lẽ.
Nhưng sự thực thì bọn họ căn bản chỉ là quân phiệt ác bá và cô hầu nhẫn nhục chịu đựng ngậm đắng nuốt cay kiếm miếng ăn mà thôi. = =,,,
Đang “hồi tưởng” lại mấy việc xấu xa của Tạ Tử Tu, càng nghĩ càng thấy anh ta là kẻ xấu, thì di động trong túi đột nhiên vang lên. Đây là nhạc chuông được cài riêng cho Tạ Tử Tu, Nhan Miêu đành lôi di động ra, vội vàng ngừng oán giận nghe máy, thấp thỏm nói: “A lô, anh Tạ, có chuyện gì không ạ?”
Tạ Tử Tu ở bên kia cười đáp: “Không có gì, chỉ muốn hỏi cô xem, đêm nay chơi có vui không?”
“Ừm, rất vui”.
“Ăn no không?”
“…No ạ”. Cô tuyệt đối sẽ không thất thủ trong chuyện ăn uống.
Rồi lại một khoảng trầm lặng, dường như hai người đều không tìm được chủ đề nào thích hợp, Nhan Miêu vội vàng nói: “Đúng rồi, anh Tạ, mai tôi mang quần áo đi giặt, mấy hôm nữa sẽ trả anh…”
Tạ Tử Tu ngắt lời: “Cái ấy không cần trả, cho cô đấy”.
“Hả…”.
“Bộ đó đặt may theo số đo của cô, không lẽ tôi cầm về mặc?”.
Cuối cùng Nhan Miêu mới chậm chạp nhớ ra chuyện Tạ Tử Tu để ông thợ may kia lấy số đo của mình.
Bộ xường xám này hóa ra là đặt may cho cô.
Phản ứng “bừng tỉnh nhận ra” chậm như sên lần này khiến cô nhất thời á khẩu không nói nên lời, mãi lâu sau mới cắn rang hỏi với tâm trạng như chiến sĩ quyết tử: “Thế, bộ này bao nhiêu tiền, hôm nào tôi trả anh”.
Hình như Tạ Tử Tu khựng lại một lát, rồi mới đáp: “Không cần, là tôi yêu cầu cô tham gia, đây cũng tính là trang phục vì công việc, nên tôi trả tiền cho cô”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc