Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 26

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Rồi Nhan Miêu lại lục tung tủ quần áo lên một hồi, kết quả là vẫn không tìm được bộ nào thích hợp.
Quần áo giá rẻ cô chọn rất có tính toán, bình thường mấy bộ quần áo công sở nhìn chín chắn nghiêm túc kia của cô đều là mua một thành hai, mua trên mạng, cả tủ quần áo chẳng bộ nào đáng giá.
Mấy bộ quần áo đáp ứng được cuộc sống thường nhật là đủ rồi, phối hợp tốt với nhau cũng không nhìn ra khuyết điểm. Nhưng nếu để thay cho lễ phục, ra vào những nơi trang trọng, cảm nhận thật ít nhiều cũng có chút miễn cưỡng.
Nếu cô dám mặc mấy bộ rẻ tiền lượn tới đó, Tạ Tử Tu nhất định không tha cho cô, không biết chừng lát sau sẽ trừ sạch phí trang phục của cô.
Đang phiền não thì chuông cửa vang lên. Nhan Miêu đi mở cửa, ngoài cửa là cậu thanh niên mặc đồng phục công ty chuyển phát nhanh: “Cô Nhan Miêu phải không ạ, phiền cô kí nhận”.
Nhan Miêu lơ mơ kí tên, nhận một chiếc hộp to không rõ lai lịch được đưa tới.
Vừa vào phòng mở hộp ra đã thấy tờ giấy của Tạ Tử Tu. Nét chữ quả thực đẹp đẽ thanh thoát, nhưng nội dung là: Trang điểm cho đẹp, đừng làm tôi mất mặt.
Nhan Miêu buột miệng lẩm bẩm: “Sợ mất mặt thì đừng kéo tôi đến thế chỗ. Vừa muốn dùng lại còn ngại!”.
Mở tấm vải mềm bọc bên ngoài, Nhan Miêu lấy bộ trang phục ra, trải thẳng lên giường, hóa ra là một bộ xường xám phục cổ.
Bản thân cô cũng từng mua xường xám, toàn là loại cách điệu may sẵn ở cửa hàng. Chất liệu là bông lanh hoặc sợi quang, hoa văn được thêu bằng máy, đằng sau còn có khóa kéo tiện lợi, rực rỡ lại dễ mặc, cô với Thư Cán mỗi người mua một bộ, còn có thể được giảm mười phần trăm ngay.
Nhưng bộ xường xám trước mặt này lại là hàng đặt may thủ công, vạt xẻ cao truyền thống, chất cổ xưa rất tinh thuần, không hề có thứ gì hiện đại như khóa kéo.
Nhan Miêu sờ lên, đây là loại gấm lụa truyền thống, bốn đường viền cổ được làm thủ công, chắc chắn mượt mà, hoàn toàn không nhìn ra đường may.
Nút làm bằng ngọc tinh xảo cầu kì, hoa ghép không nhận ra mấu nối, màu sắc bức thêu nổi hạt sinh động mà phong phú, hoa thêu trải tới tận cổ áo, tay nghề tinh tế khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Kiểu may và hình thêu trên chiếc xường xám quá chính thống, thế nên tất cả đều có chút cổ xưa.
Này những hoa bướm phong lưu nhã nhặn với thanh niên đã quen sặc sỡ lộng lẫy mà nói, có thể đã quá tao nhã, thiếu sự mới mẻ sành điệu, thiếu sự hiện đại.
Nhưng tay nghề truyền thống không thể bắt bẻ và tâm huyết của người thợ này khiến cô cảm động hơn bất cứ bộ quần áo mốt mới hàng hiệu nào.
Lần đầu tiên Nhan Miêu được thấy thứ trầm lắng mà có thần như thế, cầm trong tay thấy trĩu nặng, đẹp một cách tinh tế.
Đây không phải thứ hàng may sẵn tùy tiện một nhát cắt ra, ào ào cắt rập trên dây chuyền sản xuất, mà là hàng thủ công ngàn vạn mũi kim dùng chỉ mười màu mới có thể thêu được một con bướm, một đóa mẫu đơn, chỉ cầm trong tay thôi mà như cảm nhận được tâm tư tình cảm và sự tỉ mẩn của người thợ gửi gắm lên tấm vải.
Nhan Miêu tần ngần ngắm nghía một hồi mới cấn thận mặc vào.
Vì không có khóa kéo mà toàn là nút cài rắc rối, cúc ẩn phía trong còn chia ra loại móc và loại bấm, mặc vào đúng phải tốn sức của cô một hồi.
Rồi lại tự chải 乃úi tóc cho hợp, trang điểm nhạt theo kiểu Thượng Hải cũ. Nhan Miêu nhìn mình trong gương, từ đầu tới chân thực sự rất hợp với tướng mạo của cô.
Nói là xinh đẹp, chi bằng nói là có vẻ hấp dẫn. Lần đầu tiên cô mới biết mặc xường xám vào có thể cao ráo xinh đẹp như thế, cổ cao, tay áo lửng, vừa với dáng người, trang nhã mà tinh tế, chỉ một thoáng đã cảm giác khúc nào ra khúc ấy, иgự¢ ra иgự¢, eo ra eo cùng đường cong quyến rũ.
Không còn là người đẹp vì lụa nữa, mà lụa đang tôn cô lên, cho cô thứ thần thái mà ngay cả cô cũng chưa dám nghĩ tới, tựa như mỹ nữ nổi danh thời xưa.
Nhan Miêu đứng trước gương, bắt đầu thấy hơi hơi xấu hổ, lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác viên mãn thập toàn thập mỹ này.
Tới khi nhận được điện thoại của Tạ Tử Tu, Nhan Miêu mới ngắm lại mình trong gương một lần nữa, rồi đeo chiếc dây chuyền ngọc bích “mua” nợ vào, tựa như hồi nhỏ mặc quần áo mới vào dịp tết, đi chơi còn mang chút tâm trạng tự hào, vừa thấp thỏm vừa rộn ràng.
Không biết Tạ Tử Tu sẽ mặc gì nhỉ, hóa trang thành đại ca xã hội đen thời xưa sao?
Xe chờ ở dưới nhà, tài xế mở cửa xe cho cô, Nhan Miêu lấy một tay đè lại vạt xường xám, cấn thận khom người ngồi vào trong xe.
Người đàn ông anh tuấn mặc bộ quân phục Quốc dân Đảng cấp cao, uể oải dựa vào lưng ghế, dưới cặp chân dài lạ thường là đôi giày quân đội bóng lộn, mũ mềm quân đội đặt trên đầu gối, ngón tay nhẹ đặt lên trên, nghe tiếng động thì quay đầu lại nhìn cô.
Trong nháy mắt Nhan Miêu cảm giác mình mất hẳn khả năng ngôn ngữ, trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ nhảy nhót, tay chân luống cuống.
Thảm, thảm rồi, cô không biết mình lại có ngày thấy sắc đẹp là mê đi thế này.
Ta Tử Tu nhìn cô một lát, mới cười nói: “May mà cô mặc vào trông không như phục vụ trong quán rượu”.
“…”. Chẳng nói được câu nào hay cả.
“Có thích bộ váy không?”.
“Có”, Nhan Miêu cẩn thận vuốt lên hình thêu con bướm trên vạt xường xám, hơi mạnh tay thôi cũng sợ làm bẩn, làm hư, “Thực sự là quá đẹp”. Hơn nữa lại có thể vừa vặn như thế.
Tạ Tử Tu cười: “Thích là được rồi”.
Nhan Miêu cảm thấy Tạ Tử Tu như thế này đẹp trai tới quá đáng, nhất thời không biết mình nên nói gì mới hợp, đành kiếm cớ bắt chuyện: “Quần áo của anh lấy ở đâu thế, đi thuê à?”.
Tạ Tử Tu cười: “Đây là quân phục thật đấy”. Rồi kéo tay cô đặt lên vạt áo, “Cô sờ thử xem”.
Trong chớp mắt, Nhan Miêu chỉ thấy không thể cử động được, cảm giác chạm vào chất liệu dày dặn hơi thô ráp, độ ấm trên ngón tay Tạ Tử Tu, thân hình cao lớn được quân phục bao lại, phối hợp với gương mặt có chút hơi hướng xã hội đen và nụ cười như có như không.
Không ổn, cô thật sự choáng rồi.
Thời kì phá đất
Ngày X tháng X. Trời nhiều mây chuyển gió lớn, thỉnh thoảng có chớp, đôi khi có mưa nhỏ, lại có lúc có cầu vồng.
Hôm nay mình, ừm, nhảy với Tạ Tử Tu…
Nói thật thì, ừm, Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta thực sự rất rắn chắc, cánh tay cũng rất mạnh mẽ, mùi hương cũng rất dễ chịu…
Thực ra anh ta nhìn đẹp trai thật, có thể được xem là người đàn ông rất có sức quyến
rũ…
…Rốt cuộc nói chuyện này có liên quan gì tới mình đâu chứ // (hf) (11 Lật bàn này!)
Xe dừng lại, qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy hàng ngô đồng ven đường đang trút lá,
sắc lá vàng nhạt phủ trên mặt đường từ từ trải rộng.
Những căn nhà mang hơi thở những năm năm mươi, sáu mươi của thế kỷ trước vây quanh một khoảng sân, qua công, thảm cỏ trong vườn hoa vẫn xanh mướt như cũ, kết hợp với biệt thự kiểu u, tràn ngập phong cách phương Tây, nhưng không hề thiếu phong vị của Trung Quốc, nhàn tản mà tao nhã.
Tạ Tử Tu xuống xe, gọn gàng nhanh nhẹn cong cánh tay lên hướng về phía cô, mỉm cười: “Nào”.
Tư thế thản nhiên tùy ý.
Nhan Miêu cố gắng giữ yẻ bình tĩnh, thế nhưng vừa khoác lên cánh tay của anh ta, mặt đã lập tức nóng lên.
Tạ Tử Tu đi cạnh, cao hơn cô gần một cái đầu. Đây là lần đầu tiên vai kề vai như thế, cô khoác tay anh ta, cảm giác chất lụa trơn bóng của xường xám khe cọ vào chất vải thô ráp của bộ quân phuc, còn có mùi hương dễ chịu khó tả bằng lời tỏa ra từ người Tạ Tử Tu, khiến trái tim người ta phải đập gấp gáp.
Thời khắc này cô cũng không thể không thừa nhận, dù Tạ Tử Tu co đáng ghét bao nhiêu, tướng mạo quả thực là rất anh tuấn.
Bởi làn da quá trắng mà mặt mày của anh đặc biệt rõ ràng sáng sủa, thế nên mỗi nét mặt đều vô cùng sinh động nhưng không hề có nét nữ tính, thậm chí còn lộ ra đôi chút lạnh lùng, khiến người ta không dám lại gần.
Được rồi, cuối cùng thì cô thực sự ý thức được rằng Tạ Tử Tu là người đàn ông rất quyến rũ.
Trước đây dù đã biết cấp trên đẹp trai, nhưng cái biết này cũng như nhìn thấy cảnh đẹp trên tấm bưu thi*p phong cảnh, chỉ là “tôi biết” chung chung, chẳng có cảm nghĩ gì thêm nữa.
Ngay cả vẻ “đẹp trai” này cũng giống mấy ngôi sao thần tượng, đẹp trai là lẽ đương nhiên, khoảng cách xa xôi, chẳng can hệ gì tới cô cả.
Thế mà giờ bản thân cô lại bước vào trong phong cảnh kia, đang tự lĩnh hội cái đẹp như được chứng kiến tận mắt, tới ngôn ngữ cũng không cách nào miêu tả hết được. Ngoài việc há miệng tròn mắt, cũng không biết nên làm gì.
Tạ Tử Tu đột nhiên nghiêng mặt sang, cười với cô: “Thế nào, tôi quá đẹp trai hả?”.
“…”
Cô không hề ý thức được rằng dọc đường đi mình cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Tử Tu.
“Đâu, đâu có!”.
Thảm rồi, rốt cuộc là sợi gân nào của cô ở nhầm chỗ chứ? Người này dù có đẹp trai hơn nữa thì cũng là Tạ Tử Tu, là gã tư bản vạn ác, là tình địch của anh trai cô, là phần tử nguy hiểm lúc nào cũng có thể bạo phát mà đè bẹp cô để trút giận.
Đại sảnh party trong nhà được trang trí theo phong cách xa hoa mang hơi hướng cố xưa, đèn chùm thủy tinh, gạch lát sàn màu trắng, song cửa sổ đỏ thẫm, các đồ dùng cổ theo kiểu Tây bằng gỗ cùng những món đồ chơi nhỏ sặc sỡ đều toát ra phong thái thời xưa.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa dành dành, chất giọng hơi khàn khàn đang hát bản nhạc Jazz cũ tràn ra từ chiếc máy hát. Khách khứa trong những bộ quần áo cầu kỳ đều say mê đắm chìm, lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi. Ánh đèn say lòng người, tất cả đều rất mơ hồ hoài niệm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc