Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 12

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Sáng kiến kiểu này còn không được tới hạng ba, nhưng ngược lại, Tạ Tử Tu lại ra chiều hứng thú: “A? Cô biết làm bánh gato à?”.
“Biết chứ”, học làm bánh để lúc nào muốn ăn, không cần bỏ tiền ra mua mấy cái bánh quá đắt ở cửa hàng, “Đỗ Duy Duy thích vị gì?”.
‘”À, việt quất, cho nhiều bơ nhé”.
Trước sinh nhật Đỗ Duy Duy một ngày, Nhan Miêu đúng hẹn mang chiếc bánh gato nhỏ cô vất vả vô cùng mới làm được tới nhà sếp.
“Thế nào? Nhìn đẹp không?”.
Cô làm một lúc ba chiếc bánh mới chọn được cái hoàn mỹ nhất, còn trang trí rất đẹp, không thua gì cửa hàng bánh chuyên nghiệp.
Tạ Tử Tu uể oải nhìn một hồi, thò ngón tay ra, trước khi Nhan Miêu kịp phản ứng đã tự nhiên quệt một cái trên chiếc bánh gato, bỏ vào miệng.
“Ùm, ăn cũng ngon”.
Nhan Miêu mắt chữ O mồm chữ A nhìn chiếc bánh gato có thêm một cái lỗ.
Tạ Tử Tu còn chưa dừng lại, lại quệt thêm một cái nữa rồi đưa tới bên miệng cô: “Cô cũng thử xem?”.
Nhan Miêu chỉ cảm thấy nước mắt mình sắp tuôn ào ào ra rồi, sao còn nuốt trôi được chứ. Đúng là không sợ quân địch như sói, chỉ sợ đồng đội như lợn.
Tạ Tử Tu vẫn nở nụ cười mê hoặc, nói: “Cô đã tự nếm thử chưa? Hả?”.
Nhan Miêu nhìn ngón tay cứ lắc qua lắc lại không ngừng trước mắt mình, giận tới váng đầu, chỉ có gan là nở ra, há miệng dùng sức cắn anh ta.
Tạ Tử Tu cười, cũng không hề kêu đau, chỉ chờ cô mở miệng mới rút ngón tay lại, liếc mắt nhìn: “Oa, cô cắn tôi chảy máu rồi này”.
Chảy máu đã sao, không để anh ta mất một ngón tay là được rồi, với loại người này thì phải cho anh ta bài học xương máu.
Tạ Tử Tu không để bụng, cười cười liếm lên chỗ chảy máu của mình, thấy cô đã giận tới mức hai mắt đỏ ngầu mới nói cho có lệ: “Được rồi, là tôi sai”.
“…”.
“Nhưng Đỗ Duy Duy không được cô ưa như thế mà còn có gato để ăn, tôi làm cấp trên kính yêu của cô lại càng phải được ăn bánh mới đúng chứ?”.
“…”.
Nghe thế, hóa ra cũng có lý.
Mà bánh đã bị phá tới mức này rồi có tức cũng chẳng được gì, hoàn toàn không còn cách nào nữa. Hay là cứ nghĩ thoáng ra một chút. T_T
Thế là hai người ngồi đối diện cùng chia sẻ chiếc bánh gato việt quất cô đã vất vả làm ra.
Để không lãng phí chiếc bánh ngon tuyệt này, Tạ Tử Tu còn đốt nến sinh nhật khiến bầu không khí trở nên lãng mạn, ngay cả Darwin cũng cùng ăn.
“Tay nghề của cô tốt đấy”.
Nhan Miêu xoa cái bụng nhỏ: “Tự làm để tiết kiệm tiền mà. Anh có biết nếu chỉ mua nguyên liệu sẽ rẻ hơn mua bánh bao nhiêu không”.
Ăn bánh đương nhiên là vui, đặc biệt là một chiếc bánh gato nhiều bơ thế này.
Nhưng quà ngày mai giờ đã chui vào bụng bọn họ rồi, phải nghĩ cách khác thôi.
Tạ Tử Tu chân thành kiến nghị: “Ra ngoài đi dạo, chọn quà giúp tôi”.
Tặng hoa tặng cỏ cho kiểu con gái như Đỗ Duy Duy đã mất tác dụng, còn các kiểu túi xách hàng hiệu, mấy thứ hàng có sẵn đẹp đẹp trong cửa hàng, có lẽ đều đã được bày trong phòng quần áo của chị ta hết rồi, cứ đi thẳng tới cửa hàng trang sức đi.
Lần đầu tiên Nhan Miêu có thể thoải mái đẩy cánh cửa bước vào trong cửa hàng mà không phải nhìn xa xa qua lớp tủ kính, ngay lập tức bị chói cả mắt, căng thẳng hỏi: “Tặng, tặng gì mới được?”.
Tạ Tử Tu lại treo cái vẻ “đàn ông bọn tôi không biết gì hết” ra, mỉm cười nói: “Cô thích gì?”.
Nhưng… mặc dù cô và Đỗ Duy Duy đều là con gái, nhưng giữa cô và Đỗ Duy Duy có sự khác biệt, cũng không biết có nhỏ hơn sự khác biệt giữa anh ta và Đỗ Duy Duy không nữa.
Nhan Miêu chỉ có thể vừa đi vừa mò mẫm đoán: “Có lẽ chị ta hợp với ruby nhỉ? Ngọc bích? Kim cương? Kinh phí của anh là bao nhiêu?”.
Một chiếc quần bò hiệu Balmain(*) của Đỗ Duy Duy đã bốn ngàn dollar, trang sức rẻ tiền, Nhan Miêu không dám nói.
(*) Balmain: là hãng thời trang danh tiếng nước Pháp.
“Kinh phí à, vô tư đi, cô chọn là được rồi”.
Cũng đúng, nếu Tạ Tử Tu muốn theo đuổi lại vị hôn thê cũ, đương nhiên tiền không là vấn đề, giá cả không cần phải suy nghĩ, quan trọng là có thể hợp với sở thích của Đỗ Duy Duy.
Giữa lúc hoa mắt chóng mặt, Nhan Miêu đột nhiên liếc nhìn thấy một thứ bằng ngọc bích, không nén nổi mà nói: “Cái đó, phiền cô cho tôi xem một chút được không?”.
Nhân viên cửa hàng lấy ra đưa cho cô, hóa ra là một chiếc hồ lồ bằng ngọc bích tinh xảo khéo léo, toàn bộ xanh biếc, dây leo mềm mại, những chiếc lá xanh tươi mềm mại ở giữa có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhan Miêu đặt nó trong lòng bàn tay, cảm giác ôn hòa như có thể xuyên qua làn da, không hiểu sao không rời mắt nổi.
“Cô tinh mắt thật, đây là loại ngọc bích thuần khiết, chất đẹp, màu cũng đẹp”, nhân viên cửa hàng rất ân cần, “Nếu muốn xem nhiều loại hơn, cô có thể sang bên kia xem thử”.
Xem qua một vòng, đúng là có rất nhiều loại ngọc bích cao cấp khiến người ta cảm thấy áp lực lên ví tiền rất lớn, nhưng Nhan Miêu vẫn thấy chiếc dây chuyền hồ lô đó là tuyệt nhất. Dù không phải quá to, độ lộng lẫy lại kém hơn mấy chiếc dây chuyền ngọc bích nạm kim cương kia rất nhiều, nhưng cô vẫn thích nó không kìm chế nổi.
Cô đã yêu mảnh ngọc không thể ăn không thể uống này ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Tạ Tử Tu hỏi xác nhận: “Cô thích cái này nhất hả?”.
Nhan Miêu gật đầu như giã tỏi.
Tạ Tử Tu mua thứ trang sức nhỏ xanh biêng biếc ấy, đưa cho nhân viên gói lại.
*** ***
Party sinh nhật của Đỗ Duy Duy, dĩ nhiên Nhan Miêu cũng phải tới tham dự cùng sếp mình. Cống hiến sức lực tiền hô hậu ủng cho sếp, theo lời (Tạ Tử Tu) nói là bổn phận của thư kí.
Để phòng cô chạy trốn, Tạ Tử Tu đích thân lái xe tới đón cô. Vừa nhìn Tạ Tử Tu bước từ trong xe ra, Nhan Miêu đang chờ ở dưới nhà không khỏi thốt lên: “Oa, ăn diện đẹp trai thế!”.
Dù vẫn luôn cảm thấy anh ta xấu xa, không hợp với câu khen ngợi nào, nhưng sắc đẹp của anh ta khách quan mà nói cũng không thể không khen.
Tạ Tử Tu cười nói: “Thế à?”.
“Đương nhiên rồi”, Nhan Miêu nịnh nọt chỉnh lại cổ áo cho anh ta, vuốt thẳng vạt áo vest, “Anh thế này nhất định sẽ khiến Dỗ Duy Duy rung động, cố lên nhé”.
Lái xe tới nhà họ Đỗ, Tạ Tử Tu đã vào biệt thự mà Nhan Miêu vẫn chưa thể đi, làm đồng minh kiêm cấp dưới, cô phải đợi trong xe, chờ được gọi bất cứ lúc nào.
Vì không biết rốt cuộc phải chờ tới khi nào, cô đã tự chuẩn bị bánh mì, nước lọc, chuẩn bị giải quyết bữa tối.
Ai ngờ mới gặm được phân nửa cái bánh mì, đã thấy bóng Tạ Tử Tu xuất hiện ở cửa.
Nhan Miêu vội vàng xuống xe, khúm núm chờ anh ta lại gần, rồi hỏi: “Sao rồi? Đã tặng Đỗ Duy Duy chưa? Chị ta thích không?”.
Tạ Tử Tu nhướn mày, vẫn không nói gì, chỉ thọc tay vào túi quần lôi ra một chiếc hộp gấm nhỏ, mở ra bằng một tay. Chiếc dây chuyền kia vẫn nằm im trong hộp như thế, mang theo sắc xanh bóng của lá chuối sau mưa.
“…”
Quả nhiên quà cô chọn căn bản không hợp mắt người ta. = =„
Nhan Miêu không khỏi có chút chán nản: “Xin lỗi nhé…”. Hoàn toàn không giúp được anh ta.
“Không sao”.
“Thế hay là mang đi trả lại, đổi cái khác đi”. Nhan Miêu cẩn thận xác nhận một chút, “Chắc có thể trả được chứ?”.
Nếu không thể trả thì đúng là lỗ nặng rồi. Nhưng nếu có thể trả được, nghĩ tới việc phải trả nó lại, Nhan Miêu lại cảm thấy rất đáng tiếc. Rõ ràng là thứ đẹp đẽ, đốm sáng dưới ánh trăng chuyển động, xanh biếc ướƭ áƭ như thế, sao Đỗ Duy Duy lại không thích được chứ?
Tạ Tủ Tu cười nói: “Nếu cô thích thì không trả lại”.
Nhan Miêu ngẩn người ra: “Hả…”.
“Cô lại đây”.
Nhan Miêu nhất thời không cử động được, nhìn anh ta cúi đầu, đeo chiếc dây chuyền xanh biếc kia lên cổ mình, trước иgự¢ đột nhiên lành lạnh, sau cổ cảm nhận được độ ấm từ ngón tay anh ta.
Tạ Tử Tu dịu dàng: ”Hợp với cô lắm”.
Nhan Miêu nhất thời không nói nên lòi.
“Cô trả góp nhé”.
“… =m=”.
Tạ Tử Tu mỉm cười: Tôi không lấy tiền lãi của cô, đây là ưu đãi lớn lắm đấy nha”.
“…=m=”.
Tạ Tử Tu thật đúng là tai ương của đời cô, chỉ cần đứng cạnh anh ta tất sẽ hại cô tốn của.
Nhưng mảnh ngọc bích này, không hiểu sao cô thật sự rất thích, có khi nói là say mê cũng không ngoa, không thì cô sớm đã có thể tháo thứ trang sức hoàn toàn vô dụng còn quá đắt này ra, trả lại cho Tạ Tử Tu rồi.
Trả góp thì trả góp. = =,„ Dù sao cũng không có lãi, mỗi ngày cô để dành một tệ, trước khi về hưu vẫn có thể trả hết.
“Cô cũng đừng khó chịu như thế, thực ra trước đây cô dắt chó đi dạo, làm cơm cho tôi, hẳn nên có thù lao, tôi sẽ trừ dần vào tiền nợ”.
Cuối cùng cũng có chút nhân tính.
“Sau này cô tiếp tục trả dần dần nhé”.
Thế còn phải dắt chó hai mươi năm nữa cho anh ta… = =„„
Thượng Đế phù hộ Darwin cũng sống thọ như hai người họ…
Bắt nạt nhân viên đáng thương xong, Tạ Tử Tu lại nói: “Chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi”.
“Này, anh chưa ăn mà đã ra đây à?”.
“Chưa ăn”.
Nhan Miêu tức thì chỉ hận không rèn sắt thành thép: “Tiệc tùng như thế này kiểu gì cũng có rất nhiều đồ ăn ngon, hầy, anh lãng phí thật đấy, sớm biết thì tôi đã đi thay anh rồi… thôi vậy, tôi chia cho anh nửa cái bánh mì”.
Tạ Tử Tu cười cười: “Cô để tôi ăn bánh mì khô vào lúc này hả?”.
Nhan Miêu lại im như thóc: “Thế thì…tôi mời anh… ăn mì chân giò là được rồi”.
“Mì chân giò?”.
“…Được rồi…anh muốn ăn gì, anh nói là được. T _T”.
Rồi sau đó bị sếp bắt chẹt một bữa hải sản, Nhan Miêu thật sự rất muốn ૮ɦếƭ.
Nhưng cũng may mà khi quẹt thẻ thanh toán, trước khi đối mặt với hóa đơn của thẻ tín dụng, cô có thể tạm thời tuyệt vọng mà tự trốn tránh sự thật rằng mình đã tiêu tiền, tận hưởng bữa tiệc hải sản nổi danh của Tự Phúc Lâu cô đã mơ ước bấy lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc