Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 05

Tác giả: Lam Tiểu Miết

“Cho hai bát cháo bào ngư thịt cua”.
Hai cái bát cực to được bưng lên, coi như lượng cháo bào ngư thịt cua trong ấy cũng khá xứng với cái giá.
Gọi cũng gọi rồi, dù đau lòng, cũng phải cố gắng ăn cho đáng với số tiền bỏ ra. Hai người hì hụi ăn bát cháo quý giá rồi mất hai giây để nhìn phần cháo còn lại ở đáy bát mà dùng thìa không múc được.
Nhan Miêu nói dứt khoát: “Bê bát lên húp hết!”.
Thấy Nhan Miêu xung phong làm trước, Thư Cán đành ngậm ngùi cầm cái bát còn to hơn mặt mình lên.
Hai người cầm cái bát to vật lên, hút soàn soạt hết cháo. Tới khi Nhan Miêu đã bỏ cái bát miệng úp vào mặt, đít hướng lên trời xuống, quẹt miệng một cái, mới phát hiện có chàng trai da trắng kinh hoàng ngồi đối diện đang chăm chú nhìn mình.
“…=_=”.
Nhan Miêu cố gắng trấn tĩnh, dù có là oan gia ngõ hẹp ngồi cùng một nhà hàng với ông sếp nhà mình, cô cũng không chịu ăn xong là đi ngay.
Cháo đắt như thế, hiển nhiên là bao gồm cả quang cảnh và phí phục vụ nữa, hít khí lạnh thêm một lát, uống nước trà miễn phí thêm một chút cũng được mà.
Mỗi người vừa uống xong hai cốc nước chanh, phục vụ lại bưng lên hai bát cháo.
Thư Cán như chim sợ cành cong, lập tức trợn tròn mắt, liên tục xua tay sợ hãi nói: “Chờ đã, chúng tôi không gọi”.
Phục vụ cười nói: “Đây là một vị khách gọi cho hai cô, tính vào hóa đơn của ngài ấy. Mới các cô từ từ thưởng thức”.
Không dưng mà được hưởng hai bát cháo, chờ phục vụ đi rồi, Nhan Miêu lập tức móc di động ra, gọi cho ông sếp đang ngồi bàn đối diện: “Anh Tạ, xin hỏi anh làm gì đấy?”.
Tiền điện thoại công ty có thể trả, nên so với việc đích thân qua đấy chất vấn, Nhan Miêu vẫn chọn cách gọi điện thoại nhẹ nhàng. Tạ Tử Tu là kẻ địch, mời bữa trưa miễn phí thì thật đáng nghi, không lẽ có bỏ thuốc chuột vào đó?
Tạ Tử Tu một tay còn đang gắp thức ăn cho cô bạn gái xinh đẹp ngồi cùng bàn, một tay cầm di động áp vào bên tai, cười nói: “Các cô chỉ gọi hai bát cháo, còn ăn hết sạch như thế, chẳng lẽ không phải vì đặc biệt thích sao? Làm sếp thì có nghĩa vụ quan tâm tới nhân viên”.
Hiếm khi Tạ Tử Tu có nhân tính như vậy. Nhan Miêu nghĩ một lát, dù đã ăn no tới tám phần, thế nhưng, mất tiền gọi một phần cháo, nếu ăn hai bát, vậy thì giảm được nửa giá rồi.
Thế nên Nhan Miêu quả quyết cầm thìa lên: “Ăn”.
Hai người cúi đầu chiến một mạch, Thư Cán rưng rức nói: “Miêu Miêu, tao, tao ăn hết nổi rồi…”.
Nhan Miêu ra chỉ thị: “Ăn hết đi, có thế một bát cháo chúng ta ăn hôm nay chỉ tốn tám mươi tư tệ thôi, hiểu chưa?”.
“Ừ. T_T”.
Thế nên cuối cùng hai người ăn đầy một bụng cháo, suýt no tới tận cổ, bụng to như trống, lúc đi bộ về nhà còn phải đỡ sau thắt lưng.
Hôm sau đi làm, Nhan Miêu cứ cảm thấy cháo thịt cua hôm qua vẫn chưa tiêu hóa hết, tới nỗi nhìn thấy đồng nghiệp họ Châu còn cảm thấy bụng rất đầy.
Nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn sự hào phóng của Tạ Tử Tu đôi chút. Nói thế nào thì anh ta cũng có mối thù ςướק vợ với anh trai cô, thế mà vẫn có thế bỏ qua hiềm khích trước kia mà mời cô ăn cháo, thật đúng là quá cảm động.
Khi cô ôm tập tài liệu cần kí tên vào phòng làm việc của Tạ Tử Tu, Tạ Tử Tu lại định ra ngoài, thấy cô thì cười nói: “Để đó trước đi, chờ tôi về xử lí” .
Nhan Miêu để tập tài liệu ngay ngắn lên trên bàn. Tiện tay giúp anh ta sắp xếp dãy trang trí bằng thủy tinh trên giá sách kê sát tường, tưới ít nước cho mấy chậu cây trên bệ cửa sổ để báo đáp vì bát cháo.
Vừa quay đầu lại thì đúng lúc máy tính của Tạ Tử Tu chuyển sang trạng thái chờ, trên màn hình chờ siêu to 27 inch hiện ra môt bức ảnh, đặc tả một cái đáy bát và hai cái tay đang cầm bát vô cùng chấn động.
Mà ngoài ảnh đặc tả còn có ảnh bán thân, ảnh toàn thân, còn là N ảnh chụp liên hoàn, còn vô cùng rõ.
“…”
Quả nhiên không có bữa trưa nào miễn phí T_T. Đặc biệt còn là kẻ thù của anh trai thanh toán cho.
Còn nghĩ Tạ Tử Tu đối xử với cô cũng tốt, cô thực sự quá ngây thơ rồi. T_T
*** ***
Buổi trưa ăn cơm ở phòng ăn tự phục vụ tầng hai, Nhan Miêu bỏ ê hề thức ăn nào cá, nào thịt vào trong khay, Tạ Tử Tu đi tới, cười nói: “Thư kí Nhan…”. Nhan Miêu lập tức xoay người đi, quay gáy lại với anh ta.
Tạ Tử Tu bị đối xử như thế nhưng cũng không so đo với thái độ vô lễ của cấp dưới, chỉ đi theo cô, rồi mỉm cười tự nhiên ngồi đối diện, rắp tâm khiến cô ăn không ngon.
Nhan Miêu thì không thèm để tâm tới sự tồn tại của anh ta, thả lỏng chân tay, cố gắng ăn no uống đủ. Bữa trưa của công ty miễn phí, ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nếu ăn no, cơm tối có thể giảm một nửa. Cô không thể vì ông sếp đáng ghét của mình mà giảm lượng cơm được.
Tới khi cô vừa ăn hêt một cái đùi gà to, lại gắp một miếng lạp xưởng lên, Tạ Tử Tu mới nhướn mày, tỏ vẻ thán phục: “Oa, thư kí Nhan, cô ăn cũng… không ít nhỉ”.
Nhan Miêu lấy đũa kéo một miếng thịt ba chỉ xuống, cố gắng nhai hết phần lạp xưởng còn trong miệng, đáp: “Không phải tối qua anh đã biết rồi à?”. Trong máy tính còn bằng chứng nóng hôi hổi kia kìa. = =
Chị Dương phòng thư kí thính tai ngồi ăn ở bàn bên cạnh lập tức hóng hớt: “Tối qua hai người đi ăn với nhau à?”. Chị Dương là bà chị hiền lành sắp đến tuổi nghỉ hưu, kinh nghiệm ở công ty rất sâu rất thâm, chẳng khác gì nguyên lão, cho nên công việc bây giờ của chị rất nhàn nhã, chỉ chờ nhận lương, sở thích nghiệp dư là hóng hớt tin đồn.
Nhan Miêu vội vàng nuốt chửng miếng thịt ba chỉ còn chưa nhai để rảnh miệng giải thích: “Cùng ăn cơm với sếp, sao có thể được chứ!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Chúng tôi không ăn cơm, chỉ ăn cháo thôi”.
Lại, lại nữa rồi. Miếng thịt Nhan Miêu mới nuốt xuống nhất thời nghẹn trong cổ họng, sớm biết thì cô đã không nhận của bố thí, vì một bát cháo mà bán cả danh dự của mình.
“Ai, ai thèm bát cháo ghẻ đó của anh”. Bị chụp ảnh làm bằng chứng thì thôi, còn bị sỉ nhục trước mọi người. T_T
Tạ Tử Tu vẫn không biết điểm dừng, cứ cười nói: “Ấy, không phải lúc đó cô thích lắm à? Còn tập trung ăn thế cơ mà, cả đáy bát cũng liếm sạch”.
“…”
“Phục vụ người ta còn tưởng rằng cô giúp họ rửa sạch bát, vô cùng cảm kích”.
Nhan Miêu chỉ hận thứ mình cầm là đũa, không phải dao nĩa, không thể phi một phát xiên ૮ɦếƭ anh ta.
Ăn xong bữa trưa làm người ta đau dạ dày, Nhan Miêu cầm khay tới chỗ thu dọn, tiện thể cầm cốc giữ nhiệt đi lấy ít đồ ngọt chờ lát nữa làm trà chiều.
Chị Dương tò tò theo đuôi, hạ giọng hóng chuyện: “Nhan Miêu, có thật em có quan hệ mờ ám với sếp không?”.
Nhan Miêu lập tức rùng mình không kiềm chế nổi, suýt nữa văng cả đồ uống ra ngoài: “Oái, sao có thể được! Chị Dương, chị đừng dọa người ta thế được không?”.
“Đừng giấu chị mà, tình cảm chị em mình tốt thế, nói nhỏ chị nghe, chị đảm bảo không nói cho người khác đâu”.
Nhan Miêu nghiêm chỉnh đáp: “Nếu em thực sự có quan hệ gì đó mờ ám với anh ta, hôm nay ra đường bị rơi mất ví tiền, thẻ tín dụng còn bị quét trộm!”.
Lời thề độc khiến chị Dương thở phào: “Thế thì tốt. Em phải biết, giờ anh Tạ đang trong thời kỳ mất mát, không thể coi là thật được. Nếu xảy ra chuyện tranh cãi tình cảm giữa nhân viên công ty, nhất định phải có một người ra đi. Khi ấy người ra đi chắc chắn là em. Nếu vì chuyện như thế mà bị sa thải thì…”.
Nhan Miêu nghĩ thầm, đúng là nói quá lời rồi, có ai chịu mất bát cơm quý giá của mình vì loại người như Tạ Tử Tu đâu. Tạ Tử Tu có sánh bằng túi tiền lương của cô không?
Nhưng Nhan Miêu cũng không thể không thừa nhận, trong công ty Tạ Tử Tu rất nổi tiếng.
Anh ta làm sếp, dù là năng lực làm việc hay cách đối nhân xử thế, hình như rất được cánh đàn ông tán thành, ai cũng phục lăn, trong mắt Nhan Miêu, có hơi thần tượng mù quáng. Đương nhiên cũng có thể chỉ vì anh ta tỏa ra hormone xã hội đen.
Với đám chị em, lại càng dễ hơn, đổ rạp như chuối trước anh ta.
Nhan Miêu muốn tìm một đối tượng dốc bầu tâm sự nói xấu anh ta cũng không tìm được. Nỗi cô đơn của cô đúng là không ai có thể hiểu.
Ôm cốc giữ nhiệt vào thang máy, thang máy đi lên được mấy tầng thì mở ra cho người khác vào, Nhan Miêu tinh mắt liếc thấy trong phòng làm việc rộng có mấy chị em nhân viên đang quây lại chọn chọn lựa lựa, còn hăng hái rút ví tiền ra, cảnh tượng không khác gì tranh mua xe ô tô giảm giá.
Nhan Miêu nghĩ thầm, không biết là gì mà ghê thế, không lẽ có người mang đồ tới bán giá nội bộ?
Vừa nghĩ tới việc có thể tranh được đồ với giá siêu tốt, lòng cô đã như lửa đốt, cũng không chú ý tới sự thật rằng mình và nhân viên ở tầng này chăng quen biết gì nhau, lập tức xông ra ngoài, chui vào trong đám người.
Không nhìn kỹ xem bán thứ gì, cô đã sốt một nói: “Tôi mua một cái, để một cái lại cho tôi!”.
“Một tấm năm tệ, cô lấy mấy tấm?”.
Nhan Miêu trấn tĩnh nhìn lại, hóa ra thứ đang bán lại là ảnh chụp trộm Tạ Tử Tu thường ngày.
Nhan Miêu lại rùng mình lần nữa, có cảm giác như gặp ma giữa ban ngày, lông tơ trên lưng dựng đứng cả lên: “Thứ này cũng có người mua à?!”. Năm tệ một tấm, chẳng thà cô đi mua hai cuộn giấy vệ sinh.
“Đương nhiên rồi”. Bà cô mua ảnh nhiệt tình nói, “Thứ này bán chạy lắm đó. Hôm nay chỉ còn lại mấy tấm này thôi, đợi lát nữa là không còn đâu”.
Ảnh so với ảnh, đối xử khác nhau đúng là một trời một vực, bảo người ta chịu thế nào cho thấu đây.
Nhan Miêu cắn răng nhìn tập ảnh, nhón ngón trỏ và ngón cái gắp ra một bức: “Có thể giảm giá cái này được không?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc