Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 03

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Tạ Tử Tu càng hứng thú hơn: “Rồi sau đó?”.
“Sau đó?”. Nhan Miêu không ngờ rằng có người lắng nghe câu chuyện bi thảm này, còn tiếp tục hỏi đoạn sau, “Sau đó, đương nhiên là tôi bị đẩy từ cửa sau lên cửa trước, ngã lộn ra khỏi xe bus, còn kéo tụt quần một bạn trai nữa… ừm… chuyện này không quan trọng, tóm lại là, ừm…”.
Đối phương gật đầu: “Thế thì đáng thương lắm”.
Nhan Miêu vô cùng cảm động: “Phải đó, may là không bị thương.. .”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Tôi nói anh chàng ấy cơ”.
Nhìn đồng hồ đeo tay, Tạ Tử Tu đứng dậy, mỉm cười nói: “Tôi phải đi trước đây. Về chuyện của Nhan Tử Thanh và Đỗ Duy Duy, thứ nhất, đó là sư thật, cô có thể xác nhận lai với Nhan Tử Thanh. Thứ nữa, cái cô trùm thành phố T, danh khắp bốn biển, thế khắp tám phương, là vị hôn thê của tôi”.
*** ***
Tối đó Nhan Tử Thanh điện thoại tới ân cần hỏi thăm, Nhan Miêu cũng không thèm khách sáo, hỏi thẳng luôn: “Anh, anh có bạn gái rồi hả?”.
“A…”
Nghe bên kia ấp a ấp úng, Nhan Miêu càng rầu hơn: “Anh còn muốn giấu em tới lúc nào nữa hả? T_T”.
“Miêu Miêu, thực ra anh cũng định nói với em chuyện này mà, chẳng qua là…”.
“Chẳng qua là, lần đầu tiên gặp nhau chị ta đã đánh em, sau đó lần đầu tiên anh đi gặp chị ta, nghe đồn cũng là vì giúp em đòi lại công bằng, đúng không?”
“…”
Cho dù là cảnh sát cấp cao chính trực đường hoàng oai phong lẫm liệt, lúc này Nhan Tử Thanh cũng chột dạ im re.
“Đúng là lù khù vác lu mà chạy(*). T_T”.
(*): Ý nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, những anh nhìn nhút nhát lạnh lùng lại thường là những anh tán gái thành thần.
“Em nhìn nhầm anh rồi!”.
“Miêu Miêu…”.
Yêu người vẫn bắt nạt em gái mình, đây là chuyện gì hả. Đàn ông đúng thật là…
“Trọng sắc khinh em thì thôi, lần này anh hại ૮ɦếƭ em rồi! T_T Vị hôn phu của Đỗ Duy Duy, chính là ông chủ công ty em phỏng vấn đấy!”.
Nhan Tử Thanh thở dài: “Xin lỗi em, Miêu Miêu…”.
“Xin lỗi thì ích gì.. .T_T”.
Còn không thèm đánh tiếng với cô, hại cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, cứ như một con ngốc, trước mặt người trông như cậu chủ của xã hôi đen, liều lĩnh nói xấu vị hôn thê của người ta. Giờ nghĩ lại cô còn thấy sợ nổi da gà.
“Không phải anh không muốn nói với em, là Duy Duy không cho anh nói với người thứ ba. Thực ra, bọn anh đã quen nhau được bốn năm rồi”.
“…”.
Chuyện này nhất định là sét giữa trời quang.
“Miêu Miêu này, anh biết chuyện này rất đột ngột, nhưng…”.
“…Anh, anh còn có thể khoa trương thêm được nữa à?”.
Nhan Tử Thanh giải thích: “Vì cô ấy đã có hôn ước, nên bọn anh vẫn giữ kín tình cảm”.
Nhan Miêu sắp ngất luôn: “Anh cũng biết người ta đã có hôn ước à! Anh, rốt cuộc anh muốn thế nào hả? T_T”.
Nhan Tử Thanh kiên nhẫn nói: “Cô ấy được định hôn ước từ bé. Sau đó đối phương sống ở nước ngoài, đôi bên chỉ xem ảnh nhau, liên lạc từ xa, thực sự không có tình cảm gì. Nếu từ hôn, Tạ Tử Tu cũng chẳng tổn thất là bao, cùng lắm chỉ là tổn hại danh dự thôi”.
Ôi, Tạ Tử Tu có tình cảm với Đỗ Duy Duy hay không, cũng đâu phải người ngoài như anh nói là được.
“…Thế, thế việc gì anh phải chen vào làm kẻ thứ ba hả. Lại còn suốt bao nhiêu năm như thế!”.
Vốn là người tốt, sao phải làm kẻ trộm.
Nhan Tử Thanh lại thở dài: “Chuyện đó cũng hết cách, anh thích cô ấy mà”.
Đúng thế, đạo lý trong thiên hạ cũng không lớn bằng một câu “anh thích”. Nhan Tử Thanh cam tâm tình nguyện làm “người tình bí mật” của Đỗ Duy Duy là chuyện của anh ấy, tuy thực sự là quá ngốc.
Nhưng bản thân cô còn ngốc hơn.
Cô lén lén lút lút, coi Nhan Tử Thanh là hoàng tử bạch mã mà thầm yêu trộm nhớ bao nhiêu năm trời, kết quả là ngay cả việc anh có bạn gái cũng không phát hiện ra. T_T
Cô đươc nhà họ Nhan nhân nuôi, nhỏ hơn Nhan Tử Thanh những bảy tuổi. Tuy hai người xưng anh gọi em, nhưng thực ra không hề có quan hệ huyết thống.
Chính vì biết không có gì cấm kỵ, nên cảm giác của cô với Nhan Tử Thanh khó tránh khỏi khác lạ, nghĩ này nghĩ kia.
Nhan Tử Thanh nhìn đẹp trai hơn rất nhiều cậu nhóc, lúc nào cũng ăn mặc đơn giản nền nếp, áo sơ mi trắng, áo khoác sẫm màu, gọn gàng mà sạch sẽ. Đó là kiểu trang phục thuần phác kinh điển.
Anh ấy còn chín chắn, ân cần, kín đáo, có phong độ, có tu dưỡng, xuất sắc lại rất vững vàng. Khác tất cả những đứa con trai cô quen.
Trong nơi gửi gắm tình cảm của thiếu nữ luôn có một người đại diện cho tất cả những ký ức tuyệt đẹp và lý tưởng có thể cất giữ.
Thế nên Nhan Miêu mãi chưa có bạn trai, cũng không theo đuổi thần tượng. Cô chỉ cần có anh trai để sùng bái là được rồi. Nhan Tử Thanh còn tốt hơn đám hót boi hót biếc thần tượng ngôi sao gì đó, tốt hơn rất nhiều.
Dù cô cũng chẳng mơ mộng hão huyền, chỉ như cô bé con thèm chiếc bánh gato đẹp đẽ bày trong tủ kính, biết mình không ăn được, chỉ cần hay đi ngang qua liếc mắt nhìn một cái là được rồi.
Nhưng ngay cả việc bánh gato đã bị người ta mua mất mấy năm rồi, cô cũng không phát hiện ra, còn tiếp tục chảy nước miếng với cái tủ kính trống không đó, trên thế giới này còn người nào yêu thầm mà bi thảm hơn cô không? T_T
Cứ để sét tới đánh ૮ɦếƭ thẳng cái đồ xui xẻo như cô đi cho rồi!
Một sáng Nhan Miêu tập trung tinh thần giở qua giở lại xem tới xem lui tất cả các mục quảng cáo thông báo tuyển dụng đính kèm trên báo, chán nản lấy Pu't khoanh tròn lên đánh dấu.
Bị ông chủ tương lai bắt gặp mình mặc váy công sở đi giày thể thao, bắt chẹt một gã dê xồm trên đường, sau đó lông mày còn biến từ hai thành bốn. Nếu đó mới chỉ là ૮ɦếƭ một nửa, thì thêm việc anh trai cô ςướק vị hôn thê của người ta, cô ૮ɦếƭ hẳn luôn.
Đương nhiên, cô cũng nghĩ thông chuyện không trúng tuyển rồi. Tên ấy nhìn là biết đúng là một tên công tử bột lỗ mãng, rãnh não chắc chắn rất nông, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên mà quyết định tất cả, căn bản không thèm quan tâm nghiệp vụ chuyên môn của cô tốt cỡ nào.
Hơn nữa gã ta nhất định là loại tiểu nhân hẹp hòi, vì anh trai cô ςướק vị hôn thê của gã, gã bèn đánh trượt cô, nghe thế nào cũng rất hợp lý. T_T
Ai da, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, ai bảo Nhan Tử Thanh là anh trai cô chứ. T_T
Chỉ là, từ xưa tới nay cô đều là con sâu gạo lớn nhất trong nhà họ Nhan. Bố mẹ và anh trai đều khoan dung nh***, chưa bao giờ coi cô là người ngoài, lại càng giữ vững nguyên tắc con gái phải được chiều hơn, cố gắng cho cô nhiều tiền tiêu vặt hơn cả anh trai.
Sau này cô vay tiền ra nước ngoài học tiếp, lại là cả nhà cùng giúp cô trả nợ mười mấy vạn.
Cô lớn như thế rồi, dù sao cũng nên độc lập về kinh tế, có chút tiền đồ, bắt đầu báo đáp lại bố mẹ chứ không phải chỉ tăng thêm gán*** cho họ.
Cô rất mong có thể nhanh chóng kiếm được một việc làm tốt, kiếm được tiền gửi về nhà, tỏ lòng hiếu thảo. Cho nên với vị trí công việc lần này, cô bỏ ra rất nhiều công sức để giành lấy.
Kết quả là khi đã nắm được chín phần mười rồi, lại trượt vì nguyên nhân trời ơi đất hỡi như thế, Nhan Miêu không khỏi chán nản.
Hầy, đầu năm nay, việc làm tốt lương cao, có lẽ còn khó tìm hơn tình cảm khắc cốt ghi tâm nhiều = =,„
Di động để cạnh đổ chuông, Nhan Miêu đành tạm dừng việc ăn năn hối hận, bỏ Pu't xuống, thuận tay nhấc máy.
“Xin chào”.
“Cô Nhan Miêu phải không ạ? Tôi là nhân viên của tập đoàn Tạ Thị”.
Nhan Miêu đau lòng nghĩ, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, từ chối cũng đến nhanh quá đấy.
“Chúc mừng cô, cô đã trúng tuyển”.
“. . . =p=” .
Chỉ trong nháy mắt Nhan Miêu thực sự hết lòng kính trọng Tạ Tử Tu, đồng thời bản thân không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm có phải mình trông mặt bắt hình dong, ác cảm với gã ta quá không!
Dù trông người ta không đứng đắn nghiêm túc, dáng như kẻ xấu không thể dây vào, nhưng thực ra không nông cạn, không nhỏ nhen hẹp hòi, không tính toán so đo một chút nào, ngược lại còn là một vị sếp rất có nội tâm, có suy nghĩ, biết kiềm chế, có mắt nhìn!
Ngày đầu tiên Nhan Miêu đến công ty báo danh, hiển nhiên phải chú trọng tới trang phục của bản thân một chút. Vị trí cô được nhận vào là thư kí tổng giám đốc, với dáng vẻ của Tạ Tử Tu, yêu cầu tiêu chuẩn của thư kí không cần nói cũng biết. Để xóa sạch ấn tượng xấu xí, tạo ấn tượng chuyên nghiệp tốt đẹp trong lòng sếp, Nhan Miêu trịnh trọng mặc bộ đồ công sở hàng hiệu được Nhan Tử Thanh tặng mà trước giờ chưa hề mặc.
Đeo thắt lưng mảnh khóa cài nơ bướm màu đen lên chiếc áo sơ mi trắng, chân váy cạp cao trắng đen bằng lụa, đi đôi giày cao gót hở mũi màu đen gót trắng, đeo đôi hoa tai đá đen DIY(*) , còn vấn tóc lên cao, dùng kẹp tóc hình hoa sơn trà màu trắng đen tỉ mẩn Pu'i thành kiểu tóc nữ tính, trước khi ra ngoài còn mang theo một cái túi xách da bóng may ô vuông màu đen mới mua.
Nhan Miêu tới công ty thật sớm với hình tượng thư kí chuyên nghiệp như thế, trước tiên làm quen với môi trường công ty, làm quen với đồng nghiệp cùng bộ phận, sau đó mới được Tạ Tử Tu gọi tới.
Dù rằng đã kiến thiết tâm lý “Anh Tạ là vị sếp chính trực anh minh vô địch”, lại gặp mặt ở phòng làm việc rộng rãi đường hoàng chuyên nghiệp như thế…
Nhưng vừa nhìn thấy mặt anh ta, Nhan Miêu vẫn rất khó chấp nhận gã này là người tốt.
Dù trên măt anh ta treo nụ cười, thì thứ khí chất “tôi là gã đàn ông xấu xa” cũng mạnh đến nỗi khiến người ta không thể giả vờ không nhìn thấy.
Tạ Tử Tu ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi nói: “Chúng ta bàn việc công. Sở dĩ tuyển cô vào vì sau khi đã xem xét kỹ lý lịch của cô, biểu hiện trong lúc thi viết và phỏng vấn, tôi tin rằng cô sẽ là thư kí tốt nhất. Trong thời gian sắp tới, rất chờ đợi biểu hiện trong công việc của cô, đừng để tôi thất vọng”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc