Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 01

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Ngày X tháng X. Trời nắng.
Hôm nay, trên đường đi phỏng vấn, mình đòi tiền bồi thường của một tên dê cụ háo sắc trên xe bus thành công!!!
Sau đó bị một tên đi đường nhìn ngó kinh luôn… mình chắc gã ta là đầu gấu xã hội đen…
Rồi sau đó trước mặt gã ta, mi giả của mình bị bong ra không ngại ngần… —>_—>
Cuối cùng, thực ra thì, gã ta là giám đốc điều hành kiêm tổng giám đốc công ty mình phỏng vấn…
Mình không muốn nói gì nữa, ừm… T T
Nhan Miêu ra khỏi ga tàu điện ngầm, bắn thẳng tới bến xe bus, sau một loạt những động tác đẩy xô chèn ép chen lách có độ khó cao, cuối cùng cũng thành công leo lên xe bus đổi chuyến một cách may mắn.
Tới lúc này, tất cả đều rất thuận lợi. Cô qua hết hàng loạt bài thi viết, lọt vào vòng phỏng vấn chót, cách vị trí mọi người tranh giành vỡ đầu chảy máu càng lúc càng gần, chỉ còn mấy bến nữa mà thôi.
Thế nhưng dù vào ngày quan trọng như thế này, Nhan Miêu vẫn tiếc không muốn bỏ tiền đi taxi.
Hơn nữa, để tránh làm mòn đôi giày mới, cô còn đi một đôi giày thể thao cũ kèm với áo sơ mi bó sát và váy công sở cạp cao, đôi giày cao gót quý giá vạn phần mua cho buổi phỏng vấn thì nhét vào trong túi.
Trong xe chật chội không thể tả, suốt đường đi Nhan Miêu bị chèn ép tới nỗi chỉ hận mình không thể chỉ có một chân.
Khi chỉ còn một bến nữa là xuống, hành khách lên lên xuống xuống, mọi người đều di chuyển khó khăn, cố gắng nhường chỗ để người khác lách qua mình, cô cũng có cảm giác bị vật lạ ép lên lưng.
Lúc đầu Nhan Miêu đang mơ màng gà gật, bị ép một cái thì từ từ tỉnh táo lại, đắn đo phân biệt kỹ càng xem động tác giống như vuốt ve của bàn tay sau lưng cô là vô tình hay có tà ý.
Khi cái tay kia P0'p mạnh vào ௱ô** cô một cách táo tợn hơn, Nhan Miêu phản ứng thật nhanh, lật tay giữ lại cổ tay gã, quay người trừng mắt nhìn chủ nhân cổ tay ấy.
Tuy đối phương có bộ dạng dân công sở áo quần bảnh bao, nhưng trông không mảnh khảnh thư sinh mà lại rất cơ bắp, bị cô bắt ngay tại trận, nhất thời có chút bất ngờ, không tránh khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh nói: “Cô này, cô có việc gì thế?”.
Xe bus vừa tới bến, Nhan Miêu cũng không tranh cãi ầm ĩ, chỉ cầm cổ tay của gã ta, lôi xuống xe không để đối phương chống cự. Rồi xòe tay ra, chìa tới trước mặt gã một cách oai vệ hùng hồn: “Năm trăm tệ”
Gã kia ngớ ra: “Cô nói gì?”.
Nhan Miêu nghiêm túc đáp: “Anh tưởng anh có thể lợi dụng xe bus đông người thì muốn sờ là sờ à? Làm chuyện xấu không phải nộp tiền phạt chắc?”.
Gã này thấy cô tay chân mảnh khảnh, trông như con Pu'p bê sứ động cái là vỡ, yếu ớt dễ bắt nạt, vốn không thừa nhận mình sai, vênh mặt lên nói: “Con điên, mày nói lung tung gì đấy!”.
Nhan Miêu tức lắm: “Anh làm gì thì tự biết. Váy này của tôi là loại năm mươi tệ mua ở chợ đêm, rất dễ phai màu, anh xem trên tay mình dính cái gì hả? Đó là chứng cứ”.
“…”
“Nếu không muốn tới đồn cảnh sát thì giải quyết luôn đi, đưa tiền đây”.
Phụ nữ càng liễu yếu đào tơ, lúc ***ng phải kẻ xấu càng phải tỏ ra khí thế, tàn nhẫn, ngang ngược hơn đối phương, mới có thể đòi lại công bằng cho mình được.
Quả nhiên lời vừa nói ra, đối phương liền mất sạch khí thế, trận tuyến rối loạn, mắt đảo láo liên, nói lấp ***: “Nhưng tôi, tôi không mang tiền”.
Nhan Miêu càng tức, làm kẻ háo sắc đã không có tiền đồ, làm một kẻ háo sắc thích nói dối thì càng bó tay hơn: “Được thôi, anh muốn tự trả tiền hay muốn tôi tới công ty anh, tìm sếp anh đòi bồi thường?”.
Gã này không lằng nhằng nữa, lập tức rút ví, móc hết tiền xu, tiền giấy trong ví ra.
Tiền mặt chỉ có ba trăm bảy mươi tám tệ năm hào, sau khi đếm Nhan Miêu lấy số chẵn, nhân đạo chừa lại cho gã tám tệ năm hào đi xe bus, tiếp đến còn trách mắng giáo huấn gã ta một bài tràng giang đại hải.
Đối phương phải hứng chịu đả kích liên hoàn như thế, từ lúc trả tiền đã mất hết ý chí chiến đấu, đành nghe hết bài diễn thuyết đạo đức nhân sinh của Nhan Miêu không chút kháng cự rồi cúi đầu não nề đi mất.
Nhan Miêu cẩn thận đếm lại tiền lần nữa, cất kĩ mớ tiền bồi thường đi rồi rút di động ra xem giờ.
Tòa nhà của tập đoàn Tạ Thị cô tới phỏng vấn đã nằm trong tầm nhìn, thời gian vẫn còn rất sớm. Hôm nay thực sự quá thuận lợi rồi. A A
Lúc ngẩng đầu lên, Nhan Miêu cảm thấy hình như quanh đây có người đang nhìn cô.
Cô tìm hồi lâu mới phát hiện đúng là có chàng trai đang mỉm cười với mình.
Mặt mũi anh ta lạ hoắc, tuổi còn rất trẻ.
Tuy mặc vest đi giày da, đeo hoa tai bằng kim cương, nụ cười treo trên mặt, nhưng có cảm giác gian tà đặc biệt; làn da khá trắng, thế nên màu da lộ ra dưới lớp cổ áo sơ mi trắng tinh không hề chối mắt, mà lại có vẻ ngả ngớn, không đàng hoàng. = =
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc