Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Chương 20

Tác giả: Tử Trừng

Cận Trọng Kỳ lại tiếp tục mang công việc về nhà làm thêm. Một năm vừa qua, gần như ngày nào anh cũng làm thêm, nếu không vì mẹ nhấtquyết bắt về, có lẽ giờ này anh vẫn còn ngồi ở công ty ấy chứ. Từ khi kết hôn với anh, Kế Chỉ Tường đã hai lần chờ đợi lễ tình nhân đến, hai lần chờ đợi kỷ niệm ngày cưới, vẫn với sự lãnh đạm thường ngày, cô không dám tưởng tượng xem, đến khi nào bản thân mói được cùng anh trải qua một ngày lễ tình nhân lãng mạn...
Nghe tiếng cửa mở nhẹ, Cận Trọng Kỳ ngẩng đầu nhìn chiếc đổng hồ treo cạnh cửa.
"Sao em vẫn chưa ngủ?" Đáng lẽ giờ là lúc ngon giấc, sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc như một oan hồn vậy?
"Em vừa dậy." Đã quen với chiếc giường trống không, nhưng thiếu vắng hơi ấm của Cận Trọng Kỳ, cô thấy rất lạnh. "Anh đói không? Em có nấu chút mì..." Thấy đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình, Kế Chỉ Tường không nói tiếp được.
Bức tường vô hình vẫn còn đó, chưa một lần biến mất. Mỗi lần cô thử vươn tay chạm đến là một lần bị anh làm khựng lại, hai người vẫn mãi giậm chân ở chỗ cũ, da không có chút tiến triển nào.
"Cảm ơn em." Nghe Kế Chỉ Tường nhắc đên, Cận Trọng Kỳ mới cảm thấy đói, ăn tối xong, anh chỉ uống mấy thứ linh tinh chứ chưa ăn gì thêm.
"Vậy để em đi nấu rồi mang qua cho anh!" Dù Cận Trọng Kỳ vẫn rất khách sáo nhưng trái tim Kế Chỉ Tường cũng không khỏi loạn nhịp, cô cười ngọt ngào, nói xong liền đi ra khỏi văn phòng, giống như một thiên thần áo trắng vụt qua. Cận Trọng Kỳ không cười nổi, lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu; nhất định là do gần đây tinh thần quá căng thẳng, lâu ngày không được nghỉ ngơi nên mới nghĩ lung tung như vậy. Thiên thần áo trắng gì chứ? Anh đã không còn ở cái tuổi mơ mộng đó.
Bưng một khay quay lại thư phòng, khuôn mặt cô ẩn hiện sau làn hơi mờ. "Anh ăn luôn đi, để nguội sẽ không ngon! Cẩn thận một chút kẻo bỏng!" Đặt khay ở mép bàn, Kế Chỉ Tường gạt số giấy tờ sang một bên để chừa ra một khoảng trống nhỏ,sau đó cẩn thận đặt tô mì nóng hổi vào đó.
"Còn em?" Cận Trọng Kỳ nhìn cô ngồi xuống sofa, không lẽ cô chỉ nấu một bát mì cho anh?
Anh ăn đi, ăn xong em còn dọn." Ở gian bếp, kỵ nhất là để bát đũa lại qua đêm, nhất định phải thu dọn sạch sẽ, nếu không loại côn trùng màu nâu đáng sợ đó sẽ kéo đến rất nhanh, rất đáng sợ!
"Em không đói.
Cận Trọng Kỳ không thể diễn tả được cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng là gì, anh chỉ biết ăn tô mì nhanh chóng, không quan tâm đến việc nó còn rất nóng.
"Không cần ăn nhanh như vậy, nóng lắm mà!", Kế Chỉ Tường lo lắng khẽ nói. Cận Trọng Kỳ ậm ừ vài tiếng đáp lại, nhưng tốc độ ăn vẫn không giảm.
Kế Chỉ Tường lặng lẽ thở dài, chẳng lẽ sự tồn tại của cô khiến anh khó chịu như vậy? Đã hai năm rồi, tình cảm giữa họ không hề có tiến triển gì, sao có thể không nản lòng được?
"Anh xong rồi", ăn hết tô mì, ngẩng đầu lên lại thấy Kế Chỉ Tường đang ngẩn người, anh không thể không lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Anh phát hiện mình rất hay nhìn thấy Kế Chỉ Tường ngồi thẫn thờ như thế, cô có tâm sự gì sao? Nhấn chìm sự tò mò đang xâm chiếm trong suy nghĩ, Cận Trọng Kỳ tự trách mình vô duyên.
Nếu có tâm sự gì thì Kế Chỉ Tường sẽ nói, nếu không nói tức là không liên quan đến anh, anh không cần phải đi tìm hiểu những bí mật trong lòng cô, dù sao ai cũng cónhững bí mật không thể nói cho người khác biết, còn anh, anh hoàn toàn đồng ý dành cho cô một không gian riêng.
Đây chẳng phải là cách tốt nhất để chung sống với nhau sao?
"À." Kéo tâm trí đang lơ lửng của mình về, cô bực bội bước đến cạnh anh thu dọn bát đũa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương trên cơ thể cô tỏa ra thoangthoảng, Cận Trọng Kỳ ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình cũng đang có những biến đổi!
Anh không nhớ đã bao lâu mình không chạm vào Kế Chỉ Tường, phản ứng thành thật của cơ thể nhắc nhở anh rằng mình đã vô ý quên đi "chuyện phòng the", phải chăngvì vậy mà cô không hài lòng?
Thật sự chỉ là cô thức dậy nấu cho anh bát mì, hay còn có lý do khác?
"Anh đừng làm việc quá khuya, không tốt cho sức khỏe đâu." Kế Chỉ Tường đặt bát đũa vào khay, vừa định quay đi, một đôi tay rắn chắc mà ấm áp theo phản xạ ôm lấy vòng eo thon nhỏ khiến cô giật mình, trái tim đập loạn. "Trọng Kỳ?"
"Em đến để quyến rũ anh sao?" Vừa thơm vừa mềm mại, gần như anh đã quên mất mùi hương của riêng cô.
"Không, em... không phải, không có...", Kế Chỉ Tường hoảng loạn nói không nên lời, đôi tay đang bưng khay bát run rẩy, gần như không chịu nổi sức nặng của nó. Kế Chỉ Tường thật sự không nghĩ gì, cô chỉ lo Cận Trọng Kỳ làm việc mệt mỏi sẽ đói, thật sự không có ý định gì khác...
"Chúng ta về phòng thôi." Đón lấy chiếc khay trên tay Kế Chỉ Tường đặt lên bàn,Cận Trọng Kỳ đứng lên ôm lấy cô định rời khỏi thư phòng.
"Còn bát đũa...", tim đập loạn nhịp nhưng cô vẫn nghĩ đến số bát đũa còn chưa rửa.
"Ngày mai còn nhiều thời gian để rửa mà." Anh cũng còn nhiều công việc chưa xử lý, nhưng hiện giờ việc quan trọng hơn là về phòng.
"Nhưng... sẽ có côn trùng mà!"
Cánh tay đang ôm quanh thắt lưng Kế Chỉ Tường hơi dùng sức, Cận Trọng Kỳ quyết định bế cô lên.
"Mặc kệ chúng, đi thôi!"
"Á!" Kế Chỉ Tường hoàn toàn sững sờ, cô không ngờ Cận Trọng Kỳ lại vội vàng như vậy...
Cho phép bản thân xấu hổ vùi mặt vào ***g *** ấm áp của Cận Trọng Kỳ, trong lòng dấy lên cảm giác xúc động và thỏa mãn mà trước đây cô chưa từng có. Cònbát đũa... thôi thì cứ theo ý anh, để mai dọn cũng được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc