Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Chương 09

Tác giả: Tử Trừng

Cảm nhận ngón tay Cận Trọng Kỳ lướt qua vành tai lộ ra ngoài tóc, trong tích tắc các dây thần kinh của Kế Chỉ Tường căng như dây đàn, nhưng không có cảm giác buồn nôn hay bị xúc phạm, thậm chí còn cảm thấy tê dại lan truyền từ tai xuống gáy, rất dễ chịu!
“Anh… dạy em?” Kế Chỉ Tường căng thẳng nuốt nước bọt, giật mình nhận thấy ngón tay Cận Trọng Kỳ đang chuyển xuống cổ mình.
“Em đã từng hôn ai chưa?”, Cận Trọng Kỳ đột nhiên hỏi. Nếu ngay cả hôn mà cô ấy cũng không có kinh nghiệm thì đó chính là kỳ tích khổng lồ!
Kế Chỉ Tường xấu hổ không biết trốn vào đâu, quả thật ngay cả hôn cô cũng chưa từng thử, điều này khiến cô cảm thấy rất đáng buồn!
“Quay lại đây, em không thể cứ quay lưng về phía anh, như vậy chúng ta không làm được gì cả.” Cơ thể cứng đờ, chứng tỏ cô ấy rất lúng túng và ngại ngần, Cận Trọng Kỳ gần như sắp bật cười.
Kế Chỉ Tường ngây thơ như thế chính là đối tượng tốt nhất để chỉ dạy, anh sẽ khơi dậy tình cảm trong cô, biến cô thành vật sở hữu mà mình muốn. Đương nhiên, dù ít hay nhiều cũng có thể thỏa mãn tâm lý tiềm ẩn của một người đàn ông.
Kế Chỉ Tường ngượng ngùng quay người lại. Cô không thể phản đối, bởi anh là chồng cô, anh có quyền sở hữu tất cả của cô, mà thân thể chính là yêu cầu cơ bản nhất.
“Đừng căng thẳng, cố gắng thả lỏng một chút.” Đây là bước đầu tiên, nếu cô không thể tự khắc phục, những việc tiếp theo sẽ trở nên vô cùng khó khăn. “Cảm nhận những gì anh làm với em, sau đó em cũng có thể làm vậy với anh.”
Giọng nói của Cận Trọng Kỳ khàn khàn đầy mê hoặc, đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh đèn vàng nhạt phản chiếu ánh sáng kỳ lạ mà Kế Chỉ Tường không hiểu được; mùi R*ợ*u nồng phả ra theo mỗi câu nói, không khí đậm mùi R*ợ*u lúc này lại có tác dụng xoa dịu sự căng thẳng, xóa bớt nỗi sợ hãi trong cô.
Kế Chỉ Tường từ trước đến nay không thích mùi R*ợ*u, nhưng lúc này cô rất cảm ơn tất cả những người đã mời R*ợ*u, điều đó cho phép cô tìm được một lý do để phó mặc lý trí của mình cho cơn say.
Đôi môi mềm áp lên vầng trán cao của cô, chậm rãi lướt xuống chân mày, rồi trượt theo sống mũi nhỏ đi xuống; không cảm nhận được sự vội vã của Cận Trọng Kỳ, cô dần thả lỏng cơ thể, buông góc chăn bị siết chặt ra, bỗng có cảm giác mình được trân trọng…
Khi Kế Chỉ Tường đang thất thần chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng của Cận Trọng Kỳ, anh đột nhiên *** đầu mũi cô, Kế Chỉ Tường mở to đôi mắt, miệng hé ra. Anh ấy… sao lại *** giống như một chú cún nhỏ vậy?
Nụ cười nhạt xuất hiện trên đôi môi của Cận Trọng Kỳ, nhân lúc cô đang kinh ngạc, anh dùng lưỡi nếm hương vị trên đôi môi đang hé mở của Kế Chỉ Tường; đúng lúc cô giật mình kêu lên, chưa kịp khép miệng lại, anh đã nhanh chóng chiếm lĩnh khuôn miệng thơm tho của cô, chậm rãi làm cô thích ứng với hành động thân mật này.
Ưm… tiếng than thở ngập ngừng giữa cổ họng, Kế Chỉ Tường cảm thấy mình đã say, say vì mùi R*ợ*u phả ra từ miệng Cận Trọng Kỳ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc